1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jimin không còn xa lạ gì với hoàng thất. Trái lại, anh đã thể nghiệm nó trong suốt cả cuộc đời.

Nhìn rõ muôn hình vạn trạng của nó. Thấy nó ở vị vua già phúc hậu đã trị vì Xirene khi Jimin còn là một đứa trẻ chập chững, ở vị vua nối dõi sau đó, người lúc nào cũng chỉ chăm chăm kiếm tìm những thứ đẹp nhất cho hoàng cung của mình.

Ở đôi song sinh của hoàng thất Jeon. Một trong hai người đó, hôn phu của anh. Anh đã gặp họ thế nào, thấy được cuộc đời mình móc nối, cuộn xoắn lấy họ và bằng cách nào đó đã vừa xác nhận lại vừa phủ định những quan niệm của anh về hoàng gia.

Hoàng thất Xirene ưa những sự phù phiếm, coi trọng vẻ ngoài và cho rằng sự êm ái là thứ quan trọng hơn tất thảy. Khi đó Jimin vẫn chỉ là một kẻ đứng ngoài theo dõi, một bánh răng trong bộ máy vận hành của toà lâu đài.

Giờ đây, anh là kẻ đứng ở trung tâm. Xirene đã chết, và trở thành một phần của một vũ trụ rộng lớn, bao la hơn, là một phần của gã khổng lồ mà Jimin nắm giữ chiếc chìa khoá để điều khiển nó.

Và khi anh ngắm nhìn Jungkook say ngủ khi trời tảng sáng, anh vẫn chưa thực sự cảm thấy mình chân chính là một phần của một điều lớn lao đến thế. Tất cả những gì anh thấy là gò má mềm mại của người kia, một bên áp xuống mặt gối, đôi môi hồng và đường cong dịu dàng nơi sống mũi của hắn. Jungkook khi này không mang cái vẻ uy phong của một vị vua, mà chỉ đơn giản là một người mà Jimin đã đem cả tấm lòng để yêu mến. Anh không nghĩ đến chuyện họ đang ở trong căn phòng cao nhất trên toà nhà chót vót của lâu đài cao nhất, hay về thứ quyền lực đang âm ỉ cháy dưới đầu ngón tay vị hôn phu của mình.

Ngay khi này, thứ duy nhất chất chứa trong trái tim và khối óc của anh là tình yêu.

Jimin mỉm cười, đầu ngả xuống chiếc gối lớn xa hoa mà họ nằm cùng nhau, và thấy trong bụng mình nhộn nhạo những xao xuyến. Anh lại gần hơn, kề chóp mũi của mình với Jungkook, và nụ cười trên môi càng tươi lên thêm khi cánh tay của người kia cong lại bên hông anh, kéo họ kề sát với nhau. Jimin đỏ mặt, hơi ấm trong lòng toả đến tận những đầu ngón chân. Họ vẫn không một mảnh vải che thân, và anh vẫn chưa thật quen với sự thân mật với người khác, dù rằng Jungkook đã ngỏ lời cầu hôn anh từ một vài tuần trước.

Trong căn phòng ngủ của Jungkook, nơi đây luôn ngập tràn ánh sáng. Đôi mắt Jimin bắt được ánh nắng sớm mai e ấp, tươi mới, chiếu qua ô cửa sổ và ban công. Nhìn theo tấm rèm mỏng lay theo ngọn gió dịu. Về tấm màn trướng phủ trên khung giường và những vật dụng chỉ dành riêng cho vua. Cảm giác riêng tư và tự tại đến mức khiến cho người ta không biết phải làm sao. Jimin khép đôi mắt lại, và bên tai anh vang lên cả tiếng rì rầm của biển khơi.

Jimin không còn gì lạ lẫm với hoàng gia, và anh cũng chẳng còn bối rối hoảng hốt trước những thứ ánh lên sắc vàng.

Jungkook chỉ vô tình là một vị vua. Vị vua của anh.

Và Jimin cho rằng cuộc hội ngộ của họ đều là sự sắp đặt của những vì sao. Đã trao cho Jimin một cái kết viên mãn mà anh luôn mong cầu.

Jimin biết rằng họ vẫn còn một chút thời gian nữa để ngủ trước khi một kẻ nào đó sẽ vào để đánh thức họ. Anh dụi gần vào khuôn ngực trần của Jungkook, mũi kề sát hõm cổ và cánh tay cũng đáp trả lại cái ôm của người kia, vẫn nôn nóng muốn được ở sát bên, mặc dù anh có thể có được tất cả những sự thân mật này cho đến tận khi lìa đời.

-

Jimin khiếp sợ những giờ đi tắm.

Không phải vì anh không thích được sạch sẽ, mà hầu hết là bởi mọi thứ diễn ra theo một cách vô cùng gượng gạo. Gắn liền với căn phòng của Jungkook là một hồ tắm, vô cùng rộng rãi và được bao quanh bằng những tấm kính. Ngày nào cũng vậy, hồ tắm luôn ngập đầy thứ nước nóng mang mùi hương thảo mộc cùng hoa cỏ, và Jimin được tắm rửa bằng thứ xà phòng tự nhiên bởi những người hầu của mình.

Những người hầu của anh, những người đã theo hầu mẫu thân quá cố của các vị vua đang tại vị, đã dành cả đời mong mỏi để được hầu cận vị hoàng hậu mới. Là anh. Việc vua tiếp nhận một người đàn ông vào hậu cung của mình là điều chưa hề có tiền lệ, vậy nên tất cả đều dùng tước hiệu hoàng hậu để gọi anh. Anh không thực sự thích nó lắm nhưng trên đời luôn có những thứ không thể thay đổi, nhất là khi chúng đã tồn tại song song với dòng lịch sử.

Không khó để thấy rằng anh không hoà hợp được. Anh vẫn đang cố gắng để làm quen với mọi thứ, vẫn còn lạ lẫm với việc có người khác kì cọ thân thể và tẩy rửa làn da, thoa thứ kem dưỡng thơm ngọt lên cơ thể mình, khoác lên người anh những tấm áo choàng tinh tế cùng với trang sức, như thể anh là một phần thưởng nào đó. Nhẹ lòng nhất là vào những ngày Jungkook quay về sớm và hạ lệnh cho những người hầu lui đi. Hắn biết được Jimin có thể cảm thấy lo lắng đến mức nào, nhưng vẫn cương quyết rằng anh cần phải thật sự trở thành một phần của lối sống xa hoa này, nơi mà việc duy nhất anh cần phải tự mình làm là giữ cho trái tim trong lồng ngực luôn đập.

Ngày hôm nay không được may mắn như vậy. Jungkook đang có buổi thiết triều với những vị bộ trưởng, và Jimin đã nhận ra được qua kinh nghiệm của mình rằng hắn sẽ không quay về trước khi trời tối.

Một người hầu của anh, Donghee, đang massage thứ xà phòng làm từ quả bồ hòn lên da đầu, và có một người nào đó đang lướt lưỡi dao dọc cẳng chân anh để cạo đi chút lông ít ỏi mới nhú lên.

Jimin chỉ muốn mọi thứ kết thúc đi thôi.

Anh biết là mình đang hành xử như một đứa trẻ, rằng cuộc sống này chẳng có gì đáng để than phiền, nhưng thứ cảm giác chán ghét mỏi mệt bên trong anh lại mạnh mẽ quá đỗi. Có lẽ sẽ dễ chịu hơn một chút nếu như những người hầu kia chí ít tỏ ra thân thiện. Họ không nói chuyện với anh, trả lời bằng những câu ngắn gọn khi Jimin cố gợi ra một cuộc nói chuyện. Họ không ưa thích anh và họ không giấu diếm điều đó.

Sau khi tắm rửa, Jimin lệnh cho họ rời đi. Nói rằng anh sẽ tự mình mặc đồ. Sau đó họ cáo lui, và anh có thời gian để thong thả trong căn phòng ngủ.

Anh nằm xuống, trần trụi, trên một trong những chiếc ghế ngả đặt ở ngoài ban công, thứ mà Jungkook đã sắp xếp lắp đặt sau khi nhận ra rằng Jimin thích được tắm nắng đến mức nào. Anh nằm úp sấp, đôi mắt vì thoải mái mà khép hờ. Thật dễ chịu làm sao khi được thiếp đi trong thanh âm của đại dương, những ngọn gió thổi vờn quanh lọn tóc, mơn man xuống tấm lưng trần-

Cho đến khi một bàn tay đánh mạnh xuống má mông anh, khiến cho anh thất thanh kêu lên và ngồi dậy.

Jeongguk đang đứng ngay phía trên, mặt mang một vẻ vô cùng thoả mãn. Gã nhếch mép cười, trên người khoác tấm áo choàng lông dày nặng.

"Ow," Jimin rền rĩ, tay xoa lên phần da bỏng rát. Nơi đó đã mang một dấu đỏ bừng hình bàn tay to lớn của vị vua thứ hai.

"Chào buổi sáng, tiên tử nhỏ," Jeongguk mỉm cười. "Ta đã đi tìm em khắp nơi. Sao em lại nằm một góc thế này?"

"Muốn ở một mình," Jimin thuận theo trả lời, ngồi dậy và kéo đầu gối vào sát ngực, bỗng nhiên cảm thấy cả người mình nóng lên. Jeongguk vẫn khiến cho anh cảm thấy bị choáng ngợp, và anh vẫn chưa quen với khí tức của người này. Jimin còn không thể nhớ được người kia đã nhìn thấy cơ thể trần trụi của mình bao nhiêu lần, thế nhưng anh vẫn không khỏi cảm thấy ngượng ngùng và lo lắng.

"Và vì sao em lại cảm thấy thế?" Jeongguk hỏi.

Jimin không biết trả lời câu hỏi đó ra sao. Có một chút gượng gạo. Việc đi dạo quanh cung điện đã thật dễ dàng khi anh vẫn còn mang thân phận của một kẻ hầu. Không ai nhận ra anh, và anh hoà vào trong đám đông nhộn nhạo. Giờ đây, mọi ánh mắt đều đặt trên người anh và không có một sự chú tâm nào mang ý tích cực.

"Chỉ muốn vậy thôi," Jimin khẽ đáp. "Ngài cần gì sao?"

"Đôi mắt em buồn," Jeongguk chỉ ra, đầu ngón tay thô ráp nâng cằm anh hướng lên. Đôi con ngươi gã sáng lấp loé. "Có chuyện gì khiến em không hài lòng?"

"Không có," anh phủ định, gạt bàn tay của Jeongguk đi. Thay vào đó vị vua túm lấy cổ tay và kéo anh đứng lên. Gương mặt họ gần nhau đến mức từng hơi thở cũng rõ ràng, và cơ thể trần trụi của Jimin áp sát lấy chiếc áo choàng lông mềm mại của Jeongguk.

Giờ thì, hoàn cảnh này cũng quen thuộc vô cùng, và hơi ấm đưa những nét hồng lên gò má anh. Khiến cho nơi bụng anh sôi lên và tan chảy. Cái cảm giác hào hứng đầy kích thích cận kề nỗi sợ hãi đó.

"Ta tin lời em, nhưng hãy nghe rõ những gì ta nói," Jeongguk lên tiếng. "Có thể em không kết hôn với ta, nhưng em là của cả hai chúng ta."

Jimin nhìn theo.

Jeongguk nói tiếp.

"Và ta sẽ không chấp nhận bất cứ sự bất kính nào đối với người của ta. Ta không chấp nhận sự dối trá. Em hiểu lời ta chứ? Em cần phải thành thật, và dù cho em không làm được điều đó, thì ta vẫn biết chính xác cách để lấy ra được sự thật từ cái miệng nhỏ xinh của em." Những lời nói ra được bổ trợ bởi bàn tay Jeongguk lướt xuống và loa lấy mông anh, động chạm lả lướt nhưng nóng rẫy như than hồng. "Em rõ rồi chứ?"

Jimin gật đầu, những ngón tay bấu chặt lấy tấm áo của hắn.

Jeongguk đã khác. Gã vẫn thô bạo và cứng rắn, nhưng Jimin nhận ra rằng hắn đã dịu dàng hơn khi ở với anh. Hắn không còn mạnh tay với anh, và trong lần gần nhất họ ngủ với nhau, Jimin tỉnh giấc lúc nửa đêm và nhận ra bàn tay người kia đang vuốt ve mái tóc mình. Gã vẫn mang một khí tức áp đảo, và thể hiện tính chiếm hữu vô cùng cao mặc dù họ không phải là cặp đôi sắp cưới, nhưng gần đây hắn thật sự đã nền tính hơn rất nhiều. Thành thật mà nói, anh cảm thấy điều này có phần chấn động.

"Được rồi," Jeongguk gật đầu, và gã khẽ cúi xuống để đặt một cái hôn mềm mại lên môi Jimin, đôi bàn tay vững chắc quấn lấy eo anh. Đây cũng là lần đầu tiên. Một cái hôn mà không toan tính đến tình dục.

Jeongguk dường như cũng nhận ra điều đó, và nhanh chóng thu về. Gã hắng giọng.

"Dù sao thì," gã nói, và hình như má của người này hơi đỏ lên thì phải? "Ta tới để mời em cùng uống trà."

"Trà?" Jimin tò mò hỏi, và bỗng nhiên có một cơn gió lạnh thổi đến. Cơ thể anh tự động di chuyển, vùi mình sâu hơn vào hơi ấm đang bảo bọc xung quanh.

"Phải," Jeongguk đáp cụt, đôi mắt né tránh đi nơi khác. "Trà."

Bối rối làm sao. Đây có phải là chuyện bình thường không? Về những gì họ đang làm, về mối quan hệ giữa ba người họ?

Jimin biết rằng anh yêu Jungkook. Nhưng đối với người em trai của hắn, cảm xúc trong anh là bối rối và sợ hãi hơn rất nhiều lần. Jeongguk không phải là người có thể dễ dàng hiểu thấu hay đọc vị được.

Nhưng trong đôi mắt người này mang một vẻ gì đó như là hy vọng.

"Được rồi," Jimin đồng ý.

Gương mặt Jeongguk không suy chuyển, lạnh tanh, nhưng anh cảm được sự thay đổi trong ánh mắt.

Người đó đang vui.

"Được rồi," gã nói theo. "Vậy thì em có thể muốn đi mặc đồ vào đấy."

Jeongguk mời anh uống trà trong một vọng lâu ở trên tầng cao. Jimin đã từng đi tới nơi này, vậy nên anh biết rằng những sự trang hoàng ở đây đang khác với vẻ ngoài mà chúng thường có. Một chiếc bàn tròn được đặt ở trung tâm, bên trên là một chiếc khăn trải bàn bằng vải lanh và một cái chân nến vốn không thật sự cần thiết bởi mặt trời vẫn chưa lặn. Trên mặt bàn đặt những chiếc tách trà tinh tế và một ấm trà bằng sứ đẹp mắt, bánh ngọt và bánh quy được bày khắp trên những phần còn lại của mặt bàn.

"Wow," Jimin mỉm cười. Anh bước tới chỗ một chiếc ghế, giật mình khi Jeongguk đi lướt qua để kéo ghế cho anh. Anh cho gã một cái nhìn đầy thắc mắc.

"Cứ ngồi đi," Jeongguk nói.

Jimin gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế được đệm mềm. Anh cố gắng không giật mình khi Jeongguk nhẹ nhàng đẩy ghế về phía trước, cho đến khi ngực anh tới gần cạnh bàn bằng gỗ. Vị vua đi tới chỗ ngồi của mình ở phía đối diện và kéo giật cái ghế về sau mà chẳng cần kiêng dè, thả người ngồi xuống như thể đó là ngai vàng của gã.

"Ăn đi."

"Ngài chuẩn bị tất cả mọi thứ này cho em?" Jimin hỏi, cầm chiếc dĩa và cắn một miếng nhỏ trên chiếc bánh. Một người hầu cũng xuất hiện để rót cho anh một tách trà.

"Trước đó em có nói là em muốn dùng đồ ngọt."

Jimin suy nghĩ. Anh nói điều đó khi nào vậy nhỉ?

Sự bối rối chắc hẳn đã được thể hiện rõ trên gương mặt anh.

"Em không thích sao?" vị vua hỏi.

"Em có," Jimin mỉm cười.

Jeongguk cũng cười, dù chỉ rất khẽ.

"Em biết đấy," vị vua mở lời. "Ta nghĩ rằng em với ta có thể dành nhiều thời gian với nhau hơn. Không phải với tư cách bạn bè, mà là-"

Ngay khi đó, người hầu đang rót trà cho Jimin bị trượt tay cầm chiếc ấm. Người này đã kịp thời đón lấy, nhưng đã có một ít nước sôi hất lên ngón tay của Jimin.

Anh xuýt xoa, rụt tay về.

"Thưa ngài, thần vô cùng xin lỗi-"

Jeongguk đứng dậy và tát anh hầu, mạnh đến mức khiến cho anh ta ngã xuống sàn, chiếc ấm trà bằng sứ vỡ tan và đun nóng những mảnh da trên tay anh ta.

"Sao ngươi dám làm thế? Ngươi không tự biết được mình đang làm gì sao, tên đần độn này?" gã nhiếc móc, dáng vóc lồng lộng áp đảo người kia.

"Thần vô cùng xin lỗi, xin hãy tha thứ cho thần-" anh hầu van xin, người quờ quạng trên mặt sàn.

Jimin nhìn theo, kinh ngạc. Những người đứng hầu khác trong phòng không hề thể hiện chút gì là ngạc nhiên, như thể điều này là chuyện thường tình. Theo một cách nào đó, đây thực cũng không phải là điều mới mẻ. Ai cũng biết rằng Jeongguk có tính khí rất tệ, và gã không bao giờ bỏ qua cho lỗi lầm dù là nhỏ nhất.

Những ảo mộng vờn quanh về sự lãng mạn, về một Jeongguk dịu dàng, hay một tương lai của hai người họ tan biến vào hư không.

"Ngươi làm bỏng tay của hoàng hậu tương lai. Ngươi định bù đắp cho chuyện đó thế nào đây?"

"Jeongguk," Jimin lên tiếng, cũng đứng lên. "Em không sao cả. Chuyện đó không quan trọng."

Vị vua ngó lơ anh, đôi mắt xoáy vào anh hầu đầy độc đoán.

"Có lẽ ta nên lấy bàn tay của ngươi. Thế thì ngươi mới hiểu chuyện được," Jeongguk nói, kéo thanh gươm ra khỏi vỏ.

"Jeongguk, thôi đi!" Jimin lại hét lên, kinh sợ và ghê tởm. Tất cả chỉ vì một lỗi lầm nhỏ nhặt như vậy? Thứ cảm xúc tiêu cực cuộn lên trong anh, dễ dàng nhấn chìm đi cơn đau bỏng rát nơi bàn tay.

Jeongguk xoay người nhìn sang anh, ánh mắt dịu đi một chút.

"Đem xuống ngục," gã ra lệnh, mắt nhìn xuống vết bỏng của Jimin trước khi quay về phía anh hầu. "May mắn cho ngươi là ta không lấy đầu ngươi."

Những người lính canh chợt xuất hiện và xốc gã hầu ra khỏi đình, kéo anh ta qua mớ hỗn độn những trà và mảnh gốm vỡ.

Khi này Jeongguk nhìn về phía anh.

"Em cần phải hiểu rằng, bây giờ em đã là người của hoàng thất," hắn nói. "Đây không phải là ở trong một quán nước rẻ tiền ở một cái làng nơi mà người ta huých khuỷu tay với đánh vào lưng nhau. Em phải hiểu vị thế của mình và để cho những kẻ khác phải ý thức được hành động của chúng."

"Nếu như thứ đó gọi là hoàng gia, thì em không cần," Jimin đáp trả. Anh nhanh chóng rời đi, và Jeongguk bắt kịp anh chỉ sau năm bước chân. Một bàn tay mạnh mẽ túm lấy cánh tay và khiến cho bước chân anh dừng lại.

"Ta sẽ gọi người để dọn dẹp," Jeongguk nói. "Quay lại chỗ của em đi."

"Em không phải con rối của ngài," Jimin đáp, giật cánh tay ra khỏi và bước xuôi theo hành lang. Hàm răng anh nghiến chặt khi anh bước lên những bậc thang bằng cẩm thạch tới phòng ngủ. Bên trong giờ đã lạnh, những cơn gió đêm đã bắt đầu len vào trong không khí. Nó thấm qua lớp vải quần áo mỏng manh của anh và anh ngồi xuống giường, bực bội thở ra.

Anh cuộn người giữa những tấm chăn, đầu gối kéo lên kề sát ngực. Có một ai đó lên tiếng gọi anh xuống dùng bữa tối nhưng anh vờ như mình đã ngủ.

Dần dần, anh cũng chìm vào giấc mộng mị.

-

Jimin tỉnh giấc khi nghe thấy một cuộc trò chuyện. Trời đã tối muộn.

"Người phải nói với em ấy-"

Một tiếng cười sảng khoái vang lên.

"Tự nói với em ấy đi, em trai," Jungkook lên tiếng và trong lồng ngực Jimin nở rộ khi biết rằng người này cuối cùng cũng đã trở về. "Em ấy sẽ trân trọng sự thành thật."

"Đừng có dùng dằng nữa," Jeongguk đáp lại và có vẻ như họ đang nói chuyện ở ngay cửa căn phòng ngủ, chắc hẳn bởi cho rằng Jimin đã ngủ say. "Em ấy giận ta. Em ấy sẽ không nghe ta nói."

"Ta nghe nói ngươi trừng phạt một tên hầu."

"Tên đó xứng đáng bị vậy. Và ta không hiểu nổi vì sao Jimin lại tức giận đến thế. Là tay của em ấy bị bỏng, đáng ra em ấy phải vui vì ta đã trừng phạt tên đần độn đó-"

"Ngươi rõ ràng chẳng biết gì về em ấy cả," Jungkook đáp.

"Đấy là một tên hầu. Có cái quái gì to tát đâu?"

"Ngươi quên rằng Jimin cũng từng là một người hầu hay sao? Họ là những con người, dù ngươi có thể cảm thấy điều này khá mới lạ. Và em ấy không thích thú gì trước những hành xử thô lỗ của ngươi đâu."

Một vài giây yên lặng.

Jimin cẩn thận lắng nghe từ trên giường, lưng quay về phía hai người kia đang đứng, mặc dù anh có thể thấy được hình ảnh hai người hắt bóng lên bức tường nhờ có những ngọn đuốc thắp bên ngoài hành lang.

"Nếu như ngươi muốn xin lỗi," Jungkook nói. "Tự mình làm đi. Mặc dù ta phải công nhận rằng ta tự hào về ngươi. Ta đã luôn cho rằng khả năng tình cảm của ngươi chỉ bằng một cái nĩa 2 răng."

"Cứ nói với em ấy là ngày mai tên hầu đó sẽ được thả."

"Được thôi," Jungkook lục khục cười. "Ngươi đang cố tán tỉnh hôn phu của ta sao?"

Lại là một vài khắc im lặng, một tiếng cười bực bội từ Jungkook và tiếng bước chân rời đi.

Jimin cố gắng không để cho người gồng cứng lên khi nghe thấy tiếng hôn phu của mình lại gần và cảm nhận được tấm đệm giường lún xuống, một bàn tay vuốt ve nơi hông anh, một đôi môi nhấn cái hôn mềm xuống má anh.

"Thương mến của ta," Jungkook thì thầm sát bên tai anh, và Jimin thấy trong mình như bung nở. "Xin lỗi vì đã ở ngoài cả ngày hôm nay."

Anh xoay người nằm ngửa, mắt nhìn lên vị hôn phu của mình. Jungkook thật đẹp trai đến mức khiến cho quả tim trong lồng ngực anh siết chặt lại. Anh nhìn lên gò má mềm mại và đôi mắt sáng trong của người kia, một lọn tóc rủ xuống ôm lấy gương mặt tuấn tú của hắn.

"Không sao mà," Jimin mơ màng đáp, mỉm cười trước nụ hôn chiều chuộng mà Jungkook nhấn xuống môi anh.

"Ta nghe nói hôm nay em đã gặp nhiều chuyện nhỉ," Jungkook thì thầm. "Một đôi uyên ương bất hoà, ta dám cho là vậy."

Gò má Jimin nóng bừng và đôi bàn tay anh kề bên lồng ngực Jungkook khẽ đẩy hắn ra.

"Đừng nói vậy," anh đáp. "Lúc đó đáng sợ lắm. Em rất không thích."

"Nó đang cố gắng đấy, em biết chứ," Jungkook nói. "Dù nghe có thể kì lạ, nhưng đây là sự thay đổi đáng kể khỏi những đặc tính cố hữu của nó. Ta bắt gặp nó đi quanh cửa phòng ngủ, ngó vào trong để xem liệu em có còn thức hay không. Chắc hẳn là để xin lỗi."

"Em-"

"Người hầu kia sẽ được thả vào ngày mai," Jungkook nói. "Ta không yêu cầu em tha thứ cho Jeongguk. Đây là chuyện chỉ em có thể quyết định. Tính khí của nó từ trước đến giờ vẫn vậy, và ta nói thế không phải là để bao che cho hành động của nó. Chỉ đơn giản là nó chưa bao giờ cảm thấy cần phải sửa đổi hành động của mình. Cho đến khi có em."

Jimin bĩu môi. Vị hôn phu của anh xua nó đi bằng những cái hôn.

"Giờ thì dậy nào," Jungkook nói, kéo anh ngồi lên. "Ta vẫn còn chưa thắng được em ván cờ nào đâu."

Khi này Jimin mỉm cười, và buổi tối của họ là một hoà trộn giữa niềm yêu, sự hân hoan, và cảm xúc vui vẻ lấn át tất thảy.

-

"Đây là gì vậy?" Jimin hỏi khi những người hầu lục tìm trong chiếc tủ đứng lớn để lấy quần áo sạch cho anh thay sau khi tắm. Những người này luôn lướt qua một hàng treo quần áo nào đó.

"Là đồ mặc cho kì mang thai, thưa điện hạ," một trong số họ sẵng giọng đáp.

Jimin cứng người.

"Để dành cho ai?"

"Cho ngài," cô ta đáp. "Đã có thông lệ rằng mọi vật dụng cho hoàng hậu phải được chuẩn bị chu toàn trước khi ngài ấy tiến cung. Không chỉ là đồ mặc trong kì mang thai, mà còn cả váy dạ hội, váy dự tiệc, áo choàng, đồ ngủ-"

Đều chỉ để đóng bụi trong đó. Jimin nặng nề nuốt xuống.

"Ta không thể mặc chúng," Jimin nói, cảm thấy khó chịu trước viễn cảnh phải mặc những chiếc áo corset và những lớp áo lót diêm dúa. "Ta không phải là phụ nữ."

Anh cũng chưa bao giờ muốn đứng vào

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net