2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
thất ưa thích hoặc không, thưa điện hạ," cô trả lời cùng một nụ cười.

"Cô có muốn ăn cùng không?" Jimin mời. "Ta không nghĩ một mình có thể ăn hết chỗ này."

Haewon cương quyết lắc đầu.

"Xin cảm ơn ngài, nhưng thần đã dùng bữa sáng từ trước rồi. Tất cả ở đây đều là dành cho người," cô nói. Anh cầm chiếc nĩa và cắn một miếng quả tươi, cả gương mặt giãn ra.

Haewon sau đó đi tới chỗ chiếc bàn được kê sát tường, lấy một chiếc ghế đệm bông được kê bên ngoài và đem tới chỗ giường của Jimin. Cô ngồi xuống, một hành động khiến cho Jimin cảm thấy ngạc nhiên hơn là những gì mà anh muốn thừa nhận. Theo một cách nào đó, việc một người hầu ngồi lại trong căn phòng riêng của người trong hoàng thất, bầu bạn cùng người đó, lại mang đến một cảm giác sẵn sàng và tự nguyện, nhất là khi hành động này không phải là để phục tùng một mệnh lệnh. Bản thân anh sẽ chẳng bao giờ dám làm chuyện này khi còn là một người hầu chuẩn bị cho buổi lễ đăng cơ. Thế nhưng Jimin không phải là một người quá khắt khe hay ưa quở trách, nhất là dựa trên những quy tắc mà anh cho là không đúng với mình.

"Thần đã được đưa lên làm người hầu chính của ngài," Haewon thông báo, trên gương mặt mang một nụ cười tự hào. "Tất nhiên là những người hầu khác vẫn sẽ có mặt để phục vụ, nhưng phần lớn thời gian ngài sẽ xử lý công việc thông qua thần."

Rõ ràng đây là việc Jungkook đã tác động. Jimin không nhớ lần gần nhất mình cảm thấy vui vẻ đến mức này đã là từ khi nào. Anh hầu như chẳng biết gì về cô gái này, thế nhưng sự hào hứng vẫn là không thể đo đếm được. Có lẽ là vì anh đã dành quá nhiều thời gian ở một mình tại nơi này, và không khỏi cảm thấy thích thú khi có một người mang thiện chí để cùng bầu bạn.

"Ta rất vui khi được biết điều đó." Jimin mỉm cười.

Sau đó cô gái vươn đến và cầm lấy tay anh, những ngón tay thon dài quấn lấy cổ tay mảnh mai. Jimin cố ngăn người mình không giật nảy lên.

"Ngài đến từ Xirene," cô mỉm cười và nói, đôi mắt sáng lên.

"Đúng vậy," Jimin gật đầu.

"Lần cuối cùng ngài ở đó là từ bao giờ?"

"Một vài tháng trước? Ta rời đi để chuẩn bị cho buổi lễ đăng cơ, và đã ở đây kể từ hồi đó. Có chuyện gì sao?"

"Thần cũng là người Xirene," cô tiết lộ. "Cha thần đã từng là một quý tộc trong triều."

"Ta hiểu rồi," Jimin mỉm cười. "Vậy giờ ngài ấy đang ở đâu?"

"Cha thần đã qua đời," cô nói. "Gia đình thần chuyển tới đây sau cuộc chinh phạt của hoàng thất Jeon. Cha đã được triệu tập đến một cuộc họp và không bao giờ quay trở về nữa."

"Ta rất tiếc," Jimin cau mày. Haewon không thật sự giống với vẻ ngoài của một người dân Xirene. Mái tóc cô đen bóng, và đường nét trên gương mặt cô sắc sảo. Cô cũng khá cao, gần bằng với Jimin, một điều hiếm thấy ở những người phụ nữ của Xirene. Tuy nhiên, cô quả thực có một làn da trắng và đôi mắt sáng màu. Nhưng rất nhiều người ở vương quốc này cũng có đặc điểm đó.

"Ngài có định sẽ quay lại thăm nơi đó không?" cô hỏi.

"Ta mong là có," Jimin mỉm cười.

Cả gương mặt Haewon sáng bừng.

"Có lẽ là sau hôn lễ. Ta nhớ rằng Jungkook cũng thích nơi đó. Ngài ấy cũng thích ẩm thực của Xirene, và ta sẽ muốn được đưa ngài ấy tới nơi mà ta đã lớn lên-"

Đôi mắt Jimin đã không kịp bắt đấy khoảnh khắc nụ cười của Haewon lung lạc một chút trước cái tên của vị vua kia, ánh mắt cô trở nên sắc lạnh.

"Thần hiểu," cô cười. "Ngài có nôn nóng trước lễ cưới không?"

"Có chứ," Jimin trả lời, "Nhưng ta cũng rất lo lắng nữa. Ta đã mong rằng nó có thể là một buổi lễ kín đáo thôi, nhưng cô cũng biết là mọi chuyện thế nào rồi đấy. Ít nhất thì ta có quyền được chọn những đồ bài trí. Ta cũng đã chọn bánh và hoa rồi. Ta muốn được tự mình trang trí cung điện nhưng việc đó là không thể," anh thổ lộ.

"Phải, vốn đã không ai nghĩ rằng người như ngài sẽ xuất hiện. Việc tổ chức một buổi lễ kín đáo và để cho ngài tự mình bài trí cho chính hôn lễ của mình sẽ càng là một sự sỉ nhục to lớn hơn."

Cái cách dùng từ của cô gái này. Sỉ nhục. Như thể hôn lễ này là sai trái.

Nó khiến Jimin cảm thấy mình bẩn tưởi. Anh biết vị thế của mình, quả thực là vậy, nhưng việc nghe người khác nói thẳng ra thế này, lời nhắc nhở lạnh lùng khiến cho anh càng tổn thương hơn nữa. Quần thần, dân chúng, không có một ai vừa mắt anh.

Haewon dường như đã nhận ra tâm tình ủ dột kia.

"Ngài nên dùng bữa đi thôi, thưa điện hạ," cô thúc giục.

Jimin gật đầu, miếng thức ăn trong miệng khô đắng như tro.

-

Jimin bước xuống cầu thang dẫn đến phòng thiết triều, muốn tới thăm tình hình của Jungkook. Trời đã tảng sáng và hắn vẫn còn chưa về phòng.

Anh nhìn thấy cánh cửa lớn hé mở, giọng những vị bộ trưởng xổ tung trong không khí lạnh. Ánh sáng quen thuộc của những ngọn nến cũng hắt ra. Tiếng thảo luận vang tới chỗ Jimin dù anh đang cách xa cánh cửa hơn 10 mét, một mình đứng giữa hành lang rộng lớn, hai bên là dãy cột được tạc từ cẩm thạch. Mặt trăng treo cao trên đầu.

Anh không nghe được chính xác những lời bàn luận kia, chỉ có thể nhận ra rằng ai cũng có vẻ đang nóng ruột.

Jimin bước về phía trước, muốn được đưa Jungkook về nghỉ ngơi.

Một bóng người bước ra từ phía sau cây cột, chắn trước lối đi của anh.

Jimin giật nảy người, ngạc nhiên.

Là Byungchul, một trong những cố vấn hoàng gia. Là người luôn nhìn Jimin như thể sự tồn tại của anh là liều thuốc độc tới ông ta. Là người đã từng đe doạ sẽ đuổi anh ra khỏi cung điện.

"Người đang làm gì vào giờ muộn thế này, thưa điện hạ?"

Jimin nuốt xuống.

"Ta muốn xem Jungkook-"

"Ngài ấy đang bận," Byungchul cắt ngang. "Ngài ấy có nhiều việc cấp bách cần xử lý hơn là phải đi giải khuây cho những buồn chán của ngươi."

Đây là vì sao mà Jimin không chấp nhận rời đi.

"Ta chỉ muốn ngài ấy được đi ngủ. Chỉ một vài giờ nữa thôi là trời sáng, ngài ấy cần phải nghỉ ngơi-"

"Như thể ngươi biết được ngài ấy cần gì nhỉ, tên ngoại lai," giọng nói của Byungchul nổ bùng lên giữa hành lang thưa vắng. "Tất cả những người ở đây, chúng ta đã đi theo và nuôi dạy từ khi ngài ấy còn là một đứa trẻ. Ngươi có thể đã có cơ may che mờ mắt ngài ấy bằng những trò thôi miên tục tĩu của ngươi, nhưng chúng ta đều luôn dõi theo. Trong cung điện này loáng thoáng một điềm gở, và ta có thể đánh hơi được nó là từ ngươi mà ra."

Cổ họng Jimin nghẹn ứ lại, mắt cay xè. Anh cảm giác như thể mình vừa phải nhận một cái tát.

Byungchul bật cười thành tiếng.

"Tha cho ta, đừng có lôi nước mắt cá sấu của ngươi ra đây," ông ta nói, lôi ra từ trong áo một chiếc dây chuyền có đính một mặt đá pha lê. Nó toả ra ánh xanh lấp lánh giữa ánh tờ mờ của buổi đêm. "Sẽ không có hiệu quả đâu. Ngươi là một mối đe doạ, và ông của ta đã dành cả đời để dọn sạch những kẻ như ngươi khỏi thế giới này. Chúng đã bị thiêu sống, bị tiêu huỷ. Vật gia truyền này sẽ bảo vệ ta khỏi thứ ma thuật hắc ám của ngươi."

"Ta không có ý xấu," Jimin nói, giọng khàn đi. "Chẳng có ma thuật hắc ám nào cả. Ta k-không-"

"Kể cả ngươi không có đi nữa," Byungchul cắt ngang. "Ngươi vẫn sẽ là lý do huỷ hoại dòng máu của hoàng thất Jeon. Các đức ngài là hậu duệ của những đời chiến binh vĩ đại, khác với giống loài của ngươi, luôn lừa lọc, trộm cắp và làm những trò bịp bợm để chiến thắng. Ngài ấy đã phạm phải một sai lầm chết người khi lựa chọn ngươi. Sẽ chẳng có kẻ nối dõi. Ngươi cũng đầu độc cả ngài Jeongguk. Ngài ấy đã chối bỏ tất cả những thê thiếp và những nữ quý tộc danh giá chỉ vì ngươi. Ngươi thích thú với chuyện đó sao?"

Quả tim trong lồng ngực vặn xoắn lại, đau thấu trời, như thể có một lưỡi gươm đâm xuyên qua.

Đau quá.

Anh có thể cảm nhận được cơn hoảng loạn đổ ập lấy mình, sự bất an vốn tròng trành giờ như có thêm một giọt nước tràn ly, đổ xuống và cắn lên làn da anh tê buốt, tưởng như từng mảnh da đều bị xé khỏi người.

Là lỗi của mình.

Khi này Jimin bắt đầu khóc, những giọt nước mắt lăn xuống má. Anh thấy trong mình bất ổn đến đáng sợ, cảm xúc như từng đợt sóng thần, dồn lên cao và rồi đổ ập xuống như hàng triệu những hòn đá nặng nề. Buồng phổi trong lồng ngực như co rút lại. Từ khi nào anh đã mang cái bộ dạng này? Là từ bao giờ?

Ngực anh phập phồng giữa từng tiếng khóc nấc, và anh cào lên da mình, để lại những vết đỏ rực.

"Tôi không phải á-ác quỷ,"

Trong một khắc, đôi con ngươi trong mắt Jimin loé lên ánh tím hung ác, và viên đá trong tay Byungchul run lên.

"Phù thuỷ đen," ông ta run rẩy thốt ra, bước một bước lùi về sau.

Một nguồn sức mạnh kì lạ cuộn lên dưới da, mạch máu nơi cổ và cánh tay anh gồ lên một màu tối sầm, đối nghịch với làn da trắng sứ.

"Tôi k-không phải-"

Ngay giây sau, cả người anh kiệt quệ.

Jimin ngã khuỵu xuống, xương tì xuống mặt đá lạnh lẽo đến phát đau, và rồi ngã gục xuống sàn.

Mắt anh nhắm nghiền lại.


28/02/2022

----------

Mắ xưng hô nói chuyện dịch ra nghe sến ĩa :) thỉnh thoảng nếu có chỗ nào gõ lộn thì đấy là do tôi bị lag đấy ạ :)

Dịch đến đoạn dark witch thì chột dạ nhớ ra bộ MOA tám đời rồi chưa update hic


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net