MANG THAI (27)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì buổi chiều gặp Giản Nguyên nên tâm trạng của Đinh Trình Hâm hiển nhiên kém đi rất nhiều.

Nhìn thấy vẻ mặt héo hon của Đinh Trình Hâm, Mã Gia Kỳ cảm thấy đau lòng. Sau khi đưa cậu về nhà, anh đun nóng ly sữa cho Đinh Trình Hâm rồi cho cậu uống, sau đó đỡ cậu nằm xuống nghỉ ngơi.

Mã Gia Kỳ vừa đấp chăn cho cậu, chưa kịp đứng thẳng thì Đinh Trình Hâm ngay giây tiếp theo đã tiến tới ôm lấy cánh tay anh, nhìn thẳng vào anh.

"Có chuyện gì vậy? Em vẫn cảm thấy khó chịu à?"

Mã Gia Kỳ cúi người vuốt tóc trên trán Đing Trình Hâm, nhìn thẳng vào đuôi mắt cậu, trầm giọng nói.

Đinh Trình Hâm tựa hồ do dự một lát, hồi lâu mới thấp giọng hỏi Mã Gia Kỳ: "Anh có thể cùng em ngủ một lát được không?"

Nghe được lời nói của Đinh Trình Hâm, trong lòng Mã Gia Kỳ lúc đó gần như biến thành một vũng nước nông. Anh hiếm khi nghe thấy Đinh Trình Hâm yêu cầu điều như thế này. Đây không phải là khoảnh khắc tình tứ, Mã Gia Kỳ biết rằng Omega đang tìm kiếm sự an ủi, mong muốn được ở bên cạnh và cùng đi vào giấc ngủ.

"Được."

Mã Gia Kỳ không hề do dự một giây, anh đồng ý yêu cầu của Đinh Trình Hâm, sau đó lập tức cởi giày, tất và áo khoác.

Sau khi nhận được sự đồng ý của Mã Gia Kỳ, Đinh Trình Hâm cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Cậu di chuyển sang một bên, sau đó nhìn Mã Gia Kỳ vén chăn bông ở bên cạnh và nằm xuống. Hai tay anh vô thức ôm lấy eo cậu và đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên lưng Đinh Trình Hâm. Ôm lấy cậu, cái bụng tròn trịa của Đinh Trình Hâm hướng về phía Mã Gia Kỳ.

Cử chỉ thân mật như vậy khiến Đinh Trình Hâm vô cùng hài lòng. Cậu nhích lại gần Mã Gia Kỳ, cúi đầu hôn anh.

Âm thanh của những hơi thở đan xen vô cùng mơ hồ, Đinh Trình Hâm thực sự thích nhất khoảnh khắc này, sau khi họ tách ra sau nụ hôn, ánh mắt của họ phản chiếu rõ ràng vào nhau, hơi thở của họ hoàn toàn hòa quyện.

"Mã Gia Kỳ."

"Ừm?"

"Anh đã bao giờ nghĩ về tên của đứa bé chưa?"

"Anh đã nghĩ đến chuyện đó, nhưng anh không nghĩ ra tên."

Câu trả lời của Mã Gia Kỳ thành thật đến mức Đinh Trình Hâm không nhịn được cười, sau đó vòng tay qua cổ anh nói:

“Đêm em không ngủ được, nghĩ đến chuyện này rất nhiều lần, nhưng nghĩ thế nào cũng thấy không hay, nên em muốn giao nhiệm vụ này cho anh, anh phải đặt cho cục cưng của chúng ta một cái tên hay. "

“Được rồi, tối nay anh sẽ tra từ điển, nhất định sẽ chọn được một cái tên hay.”

Trong khi Đinh Trình Hâm đang nói, Mã Gia Kỳ đã đồng ý, sự chiều chuộng tràn ra trong ánh mắt.

"Nếu chúng ta có đứa con thứ hai, thì em sẽ đặt tên cho nó."

"Nếu có đứa con thứ ba thì sao?" Mã Gia Kỳ đột nhiên trêu chọc Đinh Trình Hâm.

"Vậy thì để ba em đặt đi. Ông ấy biết chọn tên đấy. Anh có thấy tên của em nghe hay không?" Đinh Trình Hâm nói những lời này một cách rất tự hào, điều này ngay lập tức khiến Mã Gia Kỳ mỉm cười, không quên lặp lại lời của Đinh Trình Hâm:

"Ừ, tên của em rất đẹp."

"Tên của anh cũng rất hay, em rất thích."

Mã Gia Kỳ còn chưa nói xong, Đinh Trình Hâm liền bắt chuyện, nhìn anh bằng ánh mắt sáng ngời, trong lòng Mã Gia Kỳ tự nhiên biết Đinh Trình Hâm đang dỗ dành anh, muốn làm anh vui vẻ, từ lâu anh đã quên mất ai đã đặt tên cho anh. Những lời nói tử tế của Đinh Trình Hâm đột nhiên mang lại cho cái tên này một ý nghĩa mới.

Mã Gia Kỳ nhịn không được hôn lên trán Đinh Trình Hâm, nhìn chằm chằm vào rèm cửa trong phòng, giọng nói đột nhiên trầm xuống nói:

"Tất cả đều nghe rất hay."

•°•°•°•°•

Sau khi Đinh Trình Hâm hoàn toàn ngủ say, Mã Gia Kỳ cẩn thận rút tay cậu ra khỏi vòng tay anh, sau đó đứng dậy mặc quần áo, tăng nhiệt độ điều hòa lên hai độ.

Khuôn mặt đang ngủ yên bình của Đinh Trình Hâm trông rất đẹp và ngoan ngoãn. Mã Gia Kỳ liếc nhìn cậu vài lần, nhưng cuối cùng không nhịn được hôn cậu, rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.

Một giờ trước, Lý Hồng gửi một bản giai điệu bài hát mới, Mã Gia Kỳ đang bận an ủi Đinh Trình Hâm, còn chưa rửa sạch cốc sữa, mới ngồi trên ghế sô pha, bắt đầu cẩn thận xem xét.

Lời bài hát này được Mã Gia Kỳ viết cách đây không lâu, lấy cảm hứng từ Đinh Trình Hâm nên anh đặt tên bài hát là "Kiss The Star".

Trước đây, khi viết bài hát, Mã Gia Kỳ đã dành rất nhiều thời gian để nghĩ đi nghĩ lại lời bài hát, nhưng bài hát này viết lại trôi chảy đến không ngờ, anh không mất nhiều thời gian để nghĩ lời bài hát.

Trong khoảng thời gian đó, Mã Gia Kỳ đang viết, anh thầm mong chờ ngày Đinh Trình Hâm nghe được bài hát này. Tất cả sự ngọt ngào trong tâm trí đều hóa thành dòng cảm hứng vững vàng. Mỗi lời nói đều là tình yêu nồng nàn và chân thành của anh dành cho Đinh Trình Hâm.

Lời bài hát đã được viết ra, nhưng bài hát chỉ mới đi được nửa chặng đường, để cho Đinh Trình Hâm nghe bài hát sớm hơn, Mã Gia Kỳ không khỏi muốn đẩy nhanh tốc độ bài hát.

Ngay khi Mã Gia Kỳ đeo tai nghe để nghe giai điệu mà anh đã sáng tác trước đó, Mã Gia Kỳ chưa kịp nghe thành quả của mình thì chuông cửa đột nhiên vang lên.

Mã Gia Kỳ vô thức cau mày, tự hỏi lúc này ai lại tới.

Khi Mã Gia Kỳ bước đến cửa và nhìn qua mắt mèo, thì anh thấy một người đàn ông trẻ tuổi với vẻ mặt cau có đang đứng ngoài cửa.

Mã Gia Kỳ không biết người đàn ông này, anh suy nghĩ một lúc có nên mở cửa hay không, chuông cửa lại vang lên, lần này nghe có vẻ khẩn cấp hơn, Mã Gia Kỳ sợ chuông cửa sẽ đánh thức Đinh Trình Hâm nên mở cửa.

Vừa mở cửa, toàn bộ hình ảnh của người đàn ông xa lạ hiện ra trước mặt Mã Gia Kỳ, người đàn ông có chiều cao xấp xỉ anh, ăn mặc rất giản dị, tai trái đeo một chiếc bông tai hình xương, tạo cho anh ta một tổng thể nghịch ngợm và kiêu ngạo.

"Xin chào, xin hỏi anh là......"

Mã Gia Kỳ chưa kịp hỏi, người đàn ông đã đấm anh ngay khi nhìn thấy anh ta. Nắm đấm cứng ngắc đập vào xương gò má của Mã Gia Kỳ, cơn đau lập tức dâng lên.

Mã Gia Kỳ chưa kịp phản ứng thì thấy người đàn ông tính đánh mình lần nữa, Mã Gia Kỳ lập tức dừng nắm đấm đánh lại, tuy cảm thấy khó hiểu nhưng anh vẫn hạ giọng hỏi đối phương:

"Anh có bị bệnh à?"

Người đàn ông bị Mã Gia Kỳ giữ chặt đứt nắm đấm giận dữ nhìn anh, như thể anh ta đang rất tức giận, nghiến răng thốt ra vài từ:

"Cậu là người đã lừa em trai tôi đúng không?"

Nghe được những lời này, Mã Gia Kỳ sững sờ trong giây lát, không khỏi giật mình, sau đó nhận ra người đàn ông trước mặt hình như là anh trai của Đinh Trình Hâm.

Trước đó, Mã Gia Kỳ thực sự không nhận ra rằng người đàn ông này trông giống Đinh Trình Hâm, mãi đến khi lên tiếng, Mã Gia Kỳ mới nhận ra rằng mắt và mũi của người đàn ông này giống hệt Đinh Trình Hâm.

Chỉ là cằm và môi không giống nhau, khuôn môi của Đinh Trình Hâm đầy đặn, đỏ mọng, cằm nhọn, trong khi môi của người đàn ông này mỏng nhẹ, cằm cũng vuông.

“Anh là anh trai của Đinh Trình Hâm sao?” Nghĩ đi nghĩ lại, Mã Giai Kỳ thả tay ra, giọng điệu cũng trở nên ôn hòa hơn.

Nghe vậy, người đàn ông khịt mũi lạnh lùng, chưa kịp trả lời, Mã Gia Kỳ đã nghe thấy một âm thanh kinh ngạc từ phía sau:

"Đinh Trường Hi? Tại sao anh lại ở đây?"

Đinh Trình Hâm không biết từ lúc nào đã tỉnh lại, đứng ở phía sau Mã Gia Kỳ chưa đầy năm mét, cùng với chiếc bụng to.

Trước khi đến đây, Đinh Trường Hi rất tức giận nhưng vẫn còn chút lý trí. Y bán tín bán nghi với những gì Giản Nguyên nói với y về việc Đinh Trình Hâm bị Mã Gia Kỳ làm cho có bầu.

Nhưng vào lúc này, Đinh Trường Hi nhìn người em trai mấy tháng không gặp đang đứng trước mặt y với cái bụng tròn trịa, tất cả những lời Giản Nguyên nói đều là thành sự thật.

Đinh Trường Hỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một ngọn lửa không rõ nguyên nhân, khiến y lao tới nắm lấy cổ áo của Mã Gia Kỳ, sau đó đấm vào mặt phải của anh.

Nhưng lần này Đinh Trường Hi vẫn không đánh trúng vào mặt Mã Gia Kỳ, ngược lại bị Mã Gia Kỳ đẩy ra, đồng thời Đinh Trình Hâm cũng không quản bụng của mình, lập tức lao tới bảo vệ Mã Gia Kỳ trước mặt Đinh Trường Hi bất mãn mắng:

"Đinh Trường Hi, Anh làm gì vậy? Tại sao anh lại vô cớ đánh anh ấy?"

"Đinh Trình Hâm, em nói thật đi, anh ta lừa em ngủ với anh ta đúng không? Anh ta cưỡng bức đánh dấu đúng không?" Đinh Trường Hi lập tức hỏi lại.

"Không...anh đã nghe ai nói? Anh ấy không lừa em."

Nghe được những lời này của Đinh Trường Hỉ, Đinh Trình Hâm chết lặng nhưng thực ra lại cảm thấy có chút áy náy. Suy cho cùng, cậu là người đầu tiên chủ động dụ dỗ Mã Giai Kỳ, dẫn đến việc mang thai ngoài ý muốn.

Nói đúng hơn chính cậu mới chính là người "lừa".

•°•°•°•°•

Nhìn thấy gò má của Mã Gia Kỳ sưng lên do cú đấm của Đinh Trường Hi, Đinh Trình Hâm vừa bôi xuống vừa cảm thấy đau lòng. Mỗi lần cậu thấy đau lòng, cậu lại trách Đinh Trường Hi.

"Thật sự là... Anh cũng phải hỏi rõ ràng trước khi đánh người chứ..."

"Anh ấy dựa vào mặt của mình để kiếm sống. Lỡ bị gì thì phải làm sao?"

“Nhìn kìa, nó sưng quá…”

Đinh Trình Hâm, người đang nói chuyện hợp lý, trông dễ thương không thể giải thích được, Mã Gia Kỳ muốn cười khi nhìn cậu như thế này, mặc dù khuôn mặt đau đớn, anh vẫn mím môi và mỉm cười. Còn về phần anh trai cậu... Mã Gia Kỳ bắt gặp ánh mắt oán hận của Đinh Trường Hi đối diện mình.

Sau khi nghe Đinh Trình Hâm giải thích xong, Đinh Trường Hi miễn cưỡng xin lỗi Mã Gia Kỳ, nhưng lúc này Mã Gia Kỳ vẫn có vẻ hơi bất mãn và tức giận.

"Nếu như anh ấy lừa em, anh cho rằng anh ấy sẽ nguyện ý chăm sóc em sao? Đầu óc ngu xuẩn như vậy, khó trách người khác sợ anh bị lừa."

Đinh Thường Hi bị chỉ trích nhiều đến mức không biết đáp lại như nào, chỉ có thể trả lời ậm ừ với vẻ mặt rất không phục. Đinh Trình Hâm không khỏi trợn mắt nhìn y: “Anh thật ngốc quá.”

Mối quan hệ giữa hai anh em thực sự rất thú vị, Mã Gia Kỳ không khỏi thầm nghĩ.

" Cháu anh được bao nhiêu tháng?"

Im lặng một lúc, Đinh Trường Hi lại bắt đầu hỏi. Dù giả vờ như không quan tâm nhưng trong giọng điệu vẫn lộ rõ sự tò mò.

Đinh Trình Hâm chưa kịp trả lời, Mã Gia Kỳ đã lên tiếng trước: “Đã năm tháng rồi.”

“Đã lâu như vậy?” Đinh Trường Hi lập tức lại lên tiếng: “Nếu Giản Nguyên không nói cho anh biết Đinh Trình Hâm mang thai, thì hai người định giấu cho đến khi sinh luôn đúng không?”

Lúc này Đinh Trình Hâm đã bôi thuốc xong, bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn Đinh Trường Hi nói: “Tại lúc đầu em cũng không có ý định giữ lại đứa bé, mãi sau này em mới thay đổi quyết định."

“Được.” Đinh Trường Hi nhếch môi, “Vậy em dự định khi nào sẽ nói cho ba mẹ biết?"

Nghe vậy, Đinh Trình Hâm trầm mặc một lát, sau đó quay đầu nhìn Mã Gia Kỳ, như đang âm thầm hỏi ý kiến của anh,anh nắm lấy tay cậu nhẹ nhàng xoa xoa, sau đó thấp giọng nói: “Nếu em quyết định cho ba mẹ biết thì anh chắc chắn đồng ý, anh sẽ sắp xếp thời gian đến nhà em.”

Chứng kiến biểu cảm và hành động tình cảm của hai người, Đinh Trường Hi nhướng mày, thật sự không thể nhìn nổi cảnh tượng này.

"Được rồi được rồi, tôi thực sự tin tưởng cậu, bây giờ tôi phải đi rồi. khi cậu quyết định, thì nói cho tôi biết."

Đinh Trường Hi vừa nói vừa đứng dậy, trên mặt lộ rõ vẻ chán ghét không nói nên lời.

Nhìn thấy Đinh Trường Hi đang đi ra ngoài, Đinh Trình Hâm lập tức bổ sung:

"Anh cũng nên nhanh chóng tìm một người bạn đời đi, nếu anh quá già thì không ai thèm nữa đâu!"

-------❥-------

Tiến độ hôn nhân của
Kỳ Hâm: 65%


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net