MANG THAI (28)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đinh Trình Hâm đã đấu tranh hơn một tháng không biết khi nào nên nói với ba mẹ rằng cậu đang mang thai.

Sau chuyện xảy ra với Đinh Trường Hi lần trước, Đinh Trình Hâm muốn nói với gia đình, nhưng mỗi khi lời nói sắp ra khỏi miệng thì cậu lại do dự nuốt xuống, cảm thấy sợ hãi không thể giải thích.

Đinh Trình Hâm không biết cậu sợ điều gì. Ba mẹ cậu rõ ràng không phải là những người quá nghiêm khắc, nhưng cậu lại lo lắng rằng họ sẽ không chấp nhận Mã Gia Kỳ và cũng giống như Đinh Trường Hi, cho rằng Mã Gia Kỳ đã lừa cậu.

Thời gian cứ thế trôi qua, thấy bụng Đinh Trình Hâm ngày một lớn Mã Gia Kỳ không thể suốt ngày chăm sóc cậu ở nhà, Đinh Trình Hâm nhiều lần cảm thấy bất tiện. Đồng thời, vì đã lâu không về nhà nên Triệu Âm đã gọi điện cho cậu nhiều lần, nói rằng bà nhớ cậu và yêu cầu Đinh Trình Hâm về nhà sẽ tốt hơn là cậu ở chung với Mã Gia Kỳ.

Hai lần đầu tiên, Đinh Trình Hâm lấy cớ nói mình có việc phải làm, nhưng đến lần thứ ba nhận được sự thúc giục của mẹ, Đinh Trình Hâm thực sự không thể chịu nổi, xa nhà lâu như vậy, nói không nhớ nhà là nói dối, nhưng cậu vẫn phải chuẩn bị tinh thần để trở về như thế này.

Ở nhà suy nghĩ cả ngày, buổi tối Đinh Trình Hâm tỉnh dậy, nhìn thấy tin nhắn Đinh Trường Hi gửi cho mình, nói rằng Triệu Âm đã dọn dẹp phòng của cậu, đang đợi cậu về nhà.

Đinh Trình Hâm thấy vậy mím môi, cuối cùng quyết định lấy hết can đảm nói sự thật với ba mẹ.

Hiện tại thời gian này Mã Gia Kỳ không có ở nhà nên dù ba Đinh Trình Hâm có nói điều gì cực đoan thì anh cũng không nghe được và cậu mới có thời gian để giải thích đàng hoàng.

Nghĩ đến đây, tâm trạng Đinh Trình Hâm căng thẳng khi gọi video với mẹ.

"Mẹ ơi"

Màn hình dừng lại một lúc, sau đó một khuôn mặt được chăm sóc cẩn thận của Triệu Âm xuất hiện trên màn hình điện thoại. Vừa nhìn thấy Đinh Trình Hâm, trong mắt bà lập tức hiện lên một nụ cười.

"Con ăn cơm chưa? Sao đột nhiên nhớ gọi cho mẹ?"

"Con ăn rồi, con chỉ nhớ mẹ một chút thôi, con gọi điện để gặp mẹ."

Đinh Trình Hâm mỉm cười trả lời, nụ cười của Triệu Âm càng tươi hơn, bà vừa đi vừa nói đùa: “Thế con có định về nhà không, đi xa nhà lâu như vậy rồi mà cũng không thèm về thăm nhà một lần."

Bà vừa nói xong, khuôn mặt nghiêm túc của Đinh Thiên Tông thoáng hiện lên trong camera. Đinh Trình Hâm mỉm cười hét lên gọi ba, người đàn ông cũng đáp lại, dường như tâm trạng rất tốt.

Sau khi trò chuyện thoải mái trong vài phút, khi Triều Âm đang bảo Đinh Trường Hi lấy thứ gì đó, Đinh Trình Hâm lấy hết can đảm, ho hai lần rồi nói:

"Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ, nhưng trước tiên mẹ đừng tức giận..."

"Con nói gì?"

Triệu Âm lúc này quay đầu nhìn thẳng qua màn hình, khiến trái tim Đinh Trình Hâm đập có chút nhanh, nhưng cậu mở lời rồi, vẫn là không thể lùi bước được nữa:

"Con đang mang thai."

Khoảnh khắc bốn chữ đó thốt ra, hơi thở của Đinh Trình Hâm đã ngừng lại, cậu không dám hít vào, chỉ nhìn vào mặt Triệu Âm, cố gắng xem phản ứng từ nét mặt của bà.

Lời nói thốt ra một lúc lâu, đầu bên kia điện thoại yên tĩnh đến lạ thường, sắc mặt Triệu Âm cứng đờ trước khi bà kịp trả lời, giọng nói của Đinh Thiên Tông đã vang lên bên ngoài camera:

"Con đang nói cái quái gì thế?"

Tiêu rồi, vừa nghe được câu này, tim Đinh Trình Hâm đập thình thịch, vô số lời giải thích xẹt qua trong đầu.

Triệu Âm lúc này cũng kịp phản ứng lại, nụ cười trên mặt lập tức biến mất. Đầu tiên bà cau mày trừng mắt nhìn Đinh Thiên Tông bên cạnh, sau đó nhìn Đinh Trình Hâm hỏi: “Con mang thai được bao nhiêu tháng rồi? Là của bạn trai con sao?"

"Đã sáu tháng rồi, là của Mã Gia Kỳ." Giọng nói của Đinh Trình Hâm khàn đi vì căng thẳng, rõ ràng Triệu Âm nhất thời không nói nên lời, nhưng bà có thể nhìn ra được sự sợ hãi của Đinh Trình Hâm. Vì thế bà không chỉ trích cậu gay gắt mà nói một cách chân thành:

"A Trình, con hiện tại đã hai mươi mốt tuổi rồi, không còn là vị thành niên nữa, mẹ nghĩ con nên hiểu một số chuyện cùng hậu quả của việc này. Mang thai không phải là chuyện nhỏ, lẽ ra con không nên giấu ba mẹ quá lâu, lẽ ra con không nên đợi đến sáu tháng mới nói cho ba mẹ biết."

"Mẹ hỏi con, hiện tại con đang suy nghĩ cái gì? Con cho rằng con có thể làm ba sao? Con có dự định cùng Mã Gia Kỳ sinh đứa nhỏ này ra và nuôi nó trưởng thành không? Con thật sự yêu Mã Gia Kỳ sao?"

Từng câu hỏi liên tục đều chạm tâm can Đinh Trình Hâm, cậu im lặng nửa phút, như đang đấu tranh với trái tim mình.

Nếu năm ngoái có người nói chuyện với Đinh Trình Hâm về việc kết hôn và sinh con, Đinh Trình Hâm sẽ cảm thấy buồn cười, bởi vì chuyện đó cậu không nghĩ đến.

Nhưng bây giờ thì khác, mặc dù bắt đầu với Mã Gia Kỳ là một tai nạn, nhưng mọi chuyện xảy ra trong khoảng nửa năm qua đều không phải là sai sự thật, anh nghĩ mình sẽ phải rất lâu mới thoát khỏi cái bóng do Giản Nguyên gây ra, nhưng sự xuất hiện của Mã Gia Kỳ đã cho Đinh Trình Hâm có thể dựa vào, giúp cậu lấy lại cảm giác an toàn đã mất từ lâu.

Nếu là người khác, Đinh Trình Hâm sẽ không bao giờ mở lòng nhanh như vậy, nhưng khi Mã Gia Kỳ ôm cậu và nói yêu cậu, Đinh Trình Hâm đã bị mắc kẹt trong vòng xoáy tình yêu không đáy.

Đinh Trình Hâm chợt nhớ ra rất nhiều chuyện trong sáu tháng qua, trong đó khi Mã Gia Kỳ chưa thích cậu cũng có thể đảm đương trách nhiệm một cách kiên quyết, ngay khi anh vừa xong việc, Mã Gia Kỳ đã xoa bóp suốt đêm khi cậu cảm thấy đau nhức khi mang thai, nói chung dù mọi việc khó khăn đến đâu Mã Gia Kỳ cũng đồng ý nếu đó là Đinh Trình Hâm.

Tình yêu dường như chưa bao giờ thốt ra từ miệng, tình yêu mà Mã Gia Kỳ dành cho cậu là thầm lặng, anh luôn nhìn vào mắt cậu với sự dịu dàng và yêu thương, nhớ lại rất nhiều lần cậu gặp nguy hiểm, thì hình bóng đó cũng sẽ xuất hiện trước mặt cậu.

Đinh Trình Hâm không bao giờ nghĩ rằng mình là người có thể dễ dàng bị chinh phục, cậu sẽ không dành cả trái tim của mình cho người khác chỉ vì một số điều tốt đẹp từ một phía. Đinh Trình Hâm luôn kiêu ngạo như vậy,

Nhưng Mã Gia Kỳ lại sẵn sàng bao dung mọi khuyết điểm của cậu, bản thân cậu thấy điều đó đã là một điều đặc biệt đáng chú ý.

Có lẽ trong giây phút kinh thiên động địa khi Mã Gia Kỳ hôn lên vết sẹo sau tuyến thể của cậu, Đinh Trình Hâm đã quyết định trao tấm chân tình cho Mã Gia Kỳ.

Vì thế.

"Mẹ, con nghĩ con có thể làm được."

Có thể Đinh Trình Hâm không thể trở thành một người ba tốt của một đứa trẻ, và cậu sẽ có nhiều lúc hoảng loạn, có thể cậu sẽ không chăm sóc tốt, cậu cũng sẽ phải đối mặt với áp lực và lo lắng vô cùng, nhưng nếu ở bên Mã Gia Kỳ, mọi chuyện có lẽ sẽ ổn hơn.

Chỉ cần Đinh Trình Hâm có niềm tin vào Mã Gia Kỳ, cậu nghĩ, cậu còn có niềm tin vào tương lai.

“Con đã suy nghĩ rồi, bây giờ con đã quyết định sinh đứa bé, con sẽ học cách làm một người ba tốt. Hơn nữa, con rất yêu Mã Gia Kỳ, và con rất chắc chắn rằng con muốn ở bên anh ấy, như mẹ đã nói, con đã trưởng thành và con biết chính xác những gì mình đang làm bây giờ. Trong khoảng thời gian này, con đã suy nghĩ quá nhiều nên bây giờ con mới nói với mẹ điều này một cách chắc chắn như vậy."

"Cho dù có một phần mười ngàn khả năng là con vẫn làm sai một bước, lần này con nhất định có thể gánh chịu hậu quả. Dù thế nào đi nữa, đây là do con lựa chọn."

Nói xong lời này, Đinh Trình Hâm lặng lẽ nhìn mẹ mình, Triệu Âm ngơ ngác trong một hai giây, sau đó nhếch môi, trong mắt bà có sự tự hào về đứa con trai này.

Bà nói: "Được rồi, mẹ đồng ý với sự lựa chọn của con."

Giây tiếp theo, camera quay về phía Đinh Thiên Tông, Đinh Trình Hâm nhìn người đàn ông đang nhìn mình thật sâu sắc. Những cảm xúc sâu sắc từ ba cậu mà Đinh Trình Hâm chưa bao giờ cảm nhận được ùa về phía cậu vào lúc này.

"Đinh Trình Hâm, hãy nhớ rằng, con luôn có thể làm lại."

Đinh Trình Hâm sẽ luôn nhớ rõ, cậu mười bảy tuổi hoàn thành kỳ thi đại học, ba mẹ cậu hoàn toàn cho cậu quyền điền đơn đăng ký, cũng không có can thiệp bất kỳ quyết định nào, cậu hỏi bố: “Nếu con không học tốt chuyên ngành và không đạt được thành tích gì trong tương lai thì sao?”

Khi đó, Đinh Thiên Tông đã trả lời cậu: “Con tự mình chọn con đường, đi thế nào là việc của con. Đừng hỏi ba làm gì, và mọi việc con làm không nhất thiết phải có kết quả”.

Khi Đinh Trình Hâm hai mươi mốt tuổi, Đinh Thiên Tông lại nói với cậu rằng:

"Con luôn có thể bắt đầu lại."

•°•°•°•°•

Cuối cùng thì cũng đã khuya, Mã Gia Kỳ cởi chiếc áo khoác ướt sũng vì quay phim ra, anh theo thói quen nhấc điện thoại lên và bấm vào hộp trò chuyện với Đinh Trình Hâm, phát hiện chiều nay cậu không gửi tin nhắn cho anh.

Mã Gia Kỳ cảm thấy có chút kỳ lạ, không hiểu sao lại lo lắng Đinh Trình Hâm ở nhà một mình sẽ xảy ra chuyện, không nhịn được mà gọi điện thoại.

Sau khi kiên nhẫn chờ đợi vài giây, cuộc gọi đã được kết nối, Mã Gia Kỳ chưa kịp nói thì người ở đầu bên kia điện thoại đã trầm giọng hỏi anh:

"Mã Gia Kỳ, chúng ta kết hôn nhé, được không?"

                 

-------❥-------

Tiến độ hôn nhân của
Kỳ Hâm: 80%


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net