MANG THAI (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi thang máy lên tầng nơi Mã Gia Kỳ đang quay chụp, Đinh Trình Hâm vui vẻ sải bước định hẹn ăn tối với Mã Gia Kỳ, nhưng khi mở cửa ra, căn phòng trống trải trước mặt khiến cậu xịt keo trong giây lát.

Đây là... Đi mất rồi?

Nghi ngờ hoàn toàn được xác nhận sau khi nhìn thấy mặt bàn sạch sẽ và thùng rác trống rỗng, Mã Gia Kỳ thực sự đã rời đi rồi.

Đi tới gương trang điểm, Đinh Trình Hâm vô tình đá phải một cái gì đó, âm thanh sắc nét của kim loại ngay lập tức thu hút sự chú ý của cậu, cúi đầu xuống nhìn thấy một chiếc khuy măng sét màu bạc. Đinh Trình Hâm nhặt chiếc khuy măng sét lên và xem xét chúng một cách cẩn thận. Chiếc khuy măng sét nhìn như đã được dùng rất lâu, màu sắc không tươi sáng, chất liệu cũng không sáng sủa cho lắm, kim loại tổng hợp thông thường, không có gì đặc biệt.

Đinh Trình Hâm đã nhìn thấy rất nhiều chiếc khuy măng sét, về giá trị và kiểu dáng còn đẹp hơn cái này gấp nhiều lần, Đinh Trình Hâm

định ném nó vào thùng rác, nhưng cậu dừng lại không vứt đi nữa.

Vì thứ này nằm dưới ghế của Mã Gia Kỳ, liệu nó có phải là của Mã Gia Kỳ không?

Nghĩ đến đây, Đinh Trình Hâm rút tay lại, nhìn kĩ khuy măng sét lần nữa, lúc này mới nhìn thấy phía sau khuy măng sét có khắc chữ cái đầu của tên Mã Gia Kỳ.

Thật may là Đinh Trình Hâm đã không vứt đi. Cậu thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhét khuy măng sét vào túi, định khi gặp lại Mã Gia Kỳ sẽ trả lại, lúc này cậu bĩu môi hối hận vì mình dậy muộn, nếu không, cậu chắc chắn có thể nói vài lời với Mã Gia Kỳ trước khi anh rời đi.

Mã Gia Kỳ tuy nhàm chán và luôn tỏ ra lạnh lùng vô cảm nhưng lại có khuôn mặt tuấn tú, có công việc tốt và ngoan ngoãn, Đinh Trình Hâm đương nhiên có thể bỏ qua những khuyết điểm nhỏ trước mặt.

Bây giờ Mã Gia Kỳ không còn ở đây nữa, Đinh Trình Hâm phải tìm việc gì đó để làm, cậu không muốn về nhà sớm như vậy, nếu không ba cậu Đinh Thiên Tông nhất định sẽ ép cậu tập thể dục hoặc để cậu chơi cờ với ông, nhưng Đinh Trình Hâm vốn không thể ngồi yên, nếu để cậu ngồi chơi cờ thì chắc chắn cậu sẽ ngủ trong vòng mười phút.

Mở điện thoại lên, trên WeChat tràn ngập tin nhắn không ngừng nghỉ, nhìn một loạt các thông báo, Đinh Trình Hâm cũng không thèm nhìn những lời mời và trò chuyện do các Alpha gửi đến, phần lớn những người này đều là do Hạ Tuấn Lâm thêm vào, chỉ vì trước đây cậu muốn tìm một Alpha ngoan ngoãn, nên Hạ Tuấn Lâm đã lấp đầy tài khoản WeChat của cậu với rất nhiều tin nhắn và thông báo đến nỗi cậu thậm chí không thể xóa hết.

Thực ra điều này khá mâu thuẫn, một mặt Đinh Trình Hâm mong muốn thiết lập mối quan hệ thân mật bình thường và ổn định với các Alpha khác, nhưng mặt khác cậu lại chống lại sự tiếp cận của người khác và không thể tiếp nhận tình yêu.

Có lẽ sự tổn thương của Giản Nguyên để lại quá sâu, Đinh Trình Hâm vẫn chưa thoát ra khỏi cái bóng của người đàn ông này, nhưng cậu cũng rất nóng lòng mong chờ sự xuất hiện của một người như vậy.

Hạ Tuấn Lâm luôn nói rằng Đinh Trình Hâm là một người kỳ lạ, và bản thân cậu cũng nghĩ như vậy, cậu cũng không thiếu gì cả, có một gia đình hạnh phúc, và những người trong gia đình đều yêu thương cậu sâu sắc, trong mắt người khác lẽ ra cậu phải có cái nhìn tích cực về tình cảm, nhưng cậu lại thiếu tình yêu, trong mối quan hệ luôn lo lắng và cực kỳ bất an.

Đinh Trình Hâm cũng hỏi Hạ Tuấn Lâm rằng liệu tâm lý của cậu có phải là bệnh hay không, nhưng Hạ Tuấn Lâm bảo với cậu rằng.

“Cậu đừng nghĩ nhiều, chẳng qua là cậu chưa có một mối quan hệ lành mạnh thôi.”

Những tin nhắn tán tỉnh giống nhau không thể nào không thô tục hơn trong mắt Đinh Trình Hâm, nhiều đến mức chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy mệt mỏi, cậu xóa hết tin nhắn mới và hộp trò chuyện trên trang chính, hành động lặp đi lặp lại vô số lần cho đến khi ngón tay cảm thấy hơi đau thì các tin nhắn mới bớt được một chút.

Đinh Trình Hâm gửi tin nhắn cho Hạ Tuấn Lâm, mời Hạ Tuấn Lâm tối nay đi uống rượu, nhận được tin nhắn trả lời của đối phương, Đinh Trình Hâm cất điện thoại rồi đi ra ngoài.

•°•°•°•°•°

Tháng ba ở Nam Thành, hoàng hôn luôn buôn xuống sớm, những tia nắng còn lại dần bị mây che khuất, hành lang trở nên mờ mịt, lá bạch quả xanh tươi đung đưa trong gió ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng có một chú bướm xanh lại cất cánh bay phấp phới trong không trung.

Thật khó để không dừng lại trước khung cảnh mùa xuân tươi đẹp như vậy, Đinh Trình Hâm không khỏi dừng lại trước cửa sổ, lấy điện thoại di động ra và bắt đầu tìm góc chụp ảnh.

Vì chụp ảnh là môn tự chọn ở trường đại học nên Đinh Trình Hâm đang cố gắng nhớ lại những kiến thức bố cục đã học khi đó, sau một thao tác lộn xộn những bức ảnh vẫn còn có thể nhìn thấy được, Đinh Trình Hâm cũng nhận ra mình dường như không có kỹ năng chụp ảnh nên đã ngừng chụp.

Tuy nhiên, khi đang cúi đầu điều chỉnh bộ lọc cho ảnh, cậu chợt ngửi thấy mùi trầm hương.

Gần như trong nháy mắt, Đinh Trình Hâm ngẩng đầu, nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Giản Nguyên cách hành lang không xa.

Ngón tay của Đinh Trình Hâm đột nhiên cứng đờ, cậu sợ hãi theo bản năng mà co rúm người lại, Đinh Trình Hâm nhìn người đàn ông đứng trong bóng tối, cảm thấy sống lưng lạnh buốt, không tự chủ được lùi lại hai bước, sau đó thoát ra khỏi giao diện chỉnh sửa, bấm vào danh bạ.

Khi Đinh Trình Hâm còn chưa kịp bấm số điện thoại của Đinh Trường Hi thì Giản Nguyên đột nhiên chạy tới, nắm lấy cổ tay cậu, mạnh đến mức khiến Đinh Trình Hâm căn bản không cử động được, điện thoại rơi xuống trên mặt đất, phát ra âm thanh như bị bóp nghẹt.

"Giản Nguyên, tôi cảnh cáo anh, mau buông tôi ra!"

Cắn răng cảnh cáo cũng không làm cho Giản Nguyên tỉnh táo lại, ánh mắt nham hiểm vẫn dán chặt vào Đinh Trình Hâm, sau đó bất chấp sự phản kháng của cậu, tay kia nhéo cằm cậu hỏi:

"Mối quan hệ của cậu với Mã Gia Kỳ là gì?"

Lại thế nữa rồi.

Nghe vậy, Đinh Trình Hâm bỗng nhiên cười khẩy, càng cảm thấy chán ghét tính chiếm hữu bệnh hoạn của Giản Nguyên.

"Tôi có quan hệ với ai thì không liên quan gì đến anh. Chúng ta đã chia tay từ lâu rồi, tôi cũng đã cảnh cáo anh không được lại gần tôi nữa rồi mà."

Vừa dứt lời, vẻ mặt Giản Nguyên  sửng sốt và trong giây lát, Đinh Trình Hâm tưởng rằng hắn đã tỉnh, cậu chuẩn bị vùng ra, không ngờ giây tiếp theo Giản Nguyên càng nắm chật tay cậu hơn, Pheromone trong người đột nhiên dâng cao.

Đối với một Omega, một Alpha mất kiểm soát chắc chắn là đáng sợ, chưa kể Đinh Trình Hâm đã từng bị hắn làm cho tổn thương, phản ứng căng thẳng khiến cậu bắt đầu khó thở. Lượng oxy càng ngày càng đậm đặc mùi Pheromone phát tán, Giản Nguyên ôm lấy cậu, liên tục gọi tên cậu, giọng điệu cầu xin nhưng trong tai Đinh Trình Hâm dần dần ù đi.

Tầm nhìn cũng dần trở nên mờ mịt khiến Đinh Trình Hâm không thể nhìn rõ khuôn mặt của Giản Nguyên, nhưng ngón tay của cậu vẫn đang liều mạng tìm kiếm thuốc trong túi, bản năng sinh tồn khiến cậu đá mạnh vào Giản Nguyên, đẩy người hắn ra, Đinh Trình Hâm nhân cơ hội đứng dậy, nhưng đầu óc cậu cảm thấy thế giới đang quay cuồng, dù vậy,
cậu vẫn trốn thoát được.

Không biết Đinh Trình Hâm chạy được bao xa thì ngã gục vào một góc vắng, lòng bàn tay bị gai của bông hồng trồng trong chậu cây bên cạnh đâm vào, chính cảm giác nhức nhối này khiến thần kinh của cậu tỉnh táo một chút.

Mặc dù bác sĩ Lý đã nhiều lần cảnh báo không được uống thuốc quá mức, huống chi là uống thường xuyên, nhưng lúc này
Đinh Trịnh Hâm cũng không thể quan tâm quá nhiều, cậu chỉ biết mình sắp chết, hơi thở khó khăn khiến phổi mất oxy và đau đớn, ngón tay thọc vào túi quần, tìm hộp thuốc bên trong, cậu vội vàng đổ thuốc ra nhét vào miệng, khó nhọc nuốt xuống.

Một lúc sau, cảm giác khó thở khủng khiếp cuối cùng cũng biến mất, Đinh Trình Hâm hít thở không khí trong lành, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi dần dần trở lại bình thường.

"Cậu ổn chứ?"

Trên đầu đột nhiên truyền đến một câu hỏi, thứ đầu tiên Đinh Trình Hâm nhìn thấy là một đôi giày đen, sau đó là đôi chân thẳng tắp, cuối cùng là đôi mắt đen sâu thẳm điềm tĩnh của Mã Gia Kỳ.

Vì lý do nào đó, rõ ràng Đinh Trình Hâm đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng vào lúc này, khi nhìn thấy Mã Gia Kỳ cậu đột nhiên cảm thấy có chút khiếp vía.

Đinh Trình Hâm không khỏi tủi thân, cậu xòe lòng bàn tay phải ra trước mắt Mã Gia Kỳ, vết sẹo do gai đâm có màu đỏ tươi, chỗ bị thương còn đang chảy máu, cậu tưởng rằng đó chỉ là một cái gai nhỏ nhưng nào ngờ nó làm rách da cậu

Mã Gia Kỳ không nói gì nhưng sau khi nhìn thấy vết thương trên lòng bàn tay Đinh Trình Hâm, Mã Gia Kỳ ngồi xổm xuống, dùng đầu ngón tay hơi lạnh nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay của Đinh Trình Hâm, sau đó lấy khăn lau ướt từ trong túi ra, gấp lại thành một mảnh nhỏ, lau đi vết máu đang chảy ra, cuối cùng lấy băng cá nhân xé ra rồi băng vào vết thương.

"Chiều nay tôi bị một miếng sắt quẹt ngang nên mới mua hai miếng băng dán." Mã Gia Kỳ vô ý nói lẩm bẩm, đối với Đinh Trình Hâm nghe có vẻ không liên quan, nhưng cậu không nói gì, cậu chỉ nhìn Mã Gia Kỳ cẩn thận dán băng cá nhân cho mình, thậm chí còn vuốt phẳng các cạnh.

Mã Gia Kỳ là một người rất chu toàn. Đinh Trình Hâm trong lòng âm thầm cảm thán, sau đó lại nhìn vào mắt Mã Gia Kỳ, đối phương đang nhìn thẳng vào cậu, tựa hồ đang do dự có nên kéo cậu đứng dậy hay không.

Mùi hương của rượu absinthe trên cơ thể người đàn ông rất rõ ràng bay đến chóp mũi của Đinh Trình Hâm ở khoảng cách rất gần, Pheromone của Mã Gia Kỳ tuy cay đắng nhưng lại lặng lẽ xoa dịu tâm trạng hỗn loạn của Đinh Trình Hâm sau khi sợ hãi.

Đinh Trình Hâm đột nhiên khụt khịt, cử động một giây trước khi Mã Gia Kỳ chuẩn bị nói, rồi bất ngờ lao tới giống như một con mèo nghịch ngợm chạy vào lòng chủ nhân mình, sau đó dùng lòng bàn tay thịt mềm bị thương của mình cào vào phần thịt sau gáy của anh. Xoa xoa tóc người đàn ông trong lúc anh còn đang bất ngờ, tham lam hít lấy mùi rượu absinthe rồi nói:

"Mã Gia Kỳ, tôi thực sự thích Pheromone của anh."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net