MANG THAI (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làn da mềm mại của Omega áp sát vào cơ thể Mã Gia Kỳ, nhất thời bị lời nói của Đinh Trình Hâm làm cho bối rối.

Sau khi định thần lại một chút, Mã Gia Kỳ khó chịu mím môi, muốn đẩy Đinh Trình Hâm ra, nhưng lại không làm được, tay anh lúng túng dừng lại giữa không trung,
cùng lúc đó một giọt nước từ khóe mắt Đinh Trình Hâm từ từ rơi xuống vai anh.

Mã Gia Kỳ có thể cảm giác được lúc này Đinh Trình Hâm rất yếu đuối, anh có thể nhìn rõ trong khóe mắt Đinh Trình Hâm đã đỏ bừng.

Thôi vậy, Mã Gia Kỳ nghĩ lúc này tâm tình Đinh Trình Hâm đang không tốt, sợ từ chối thì cậu sẽ đau lòng mất, nên anh cứ yên để cho cậu ôm.

Nghĩ đến đây, lòng bàn tay của Mã Gia Kỳ chậm rãi đặt lên lưng Đinh Trình Hâm, xương sống mỏng manh dưới tay anh cảm nhận rất rõ, trên người không có chút thịt nào, vòng eo cũng thon thả đến mức chỉ cần cánh tay là có thể ôm đủ.

Mấy phút tiếp theo, Đinh Trình Hâm không nói gì, mặc dù không nhìn rõ mặt nhưng Mã Gia Kỳ có thể cảm nhận được cậu đang dần thả lỏng.

Ảnh hưởng từ đánh dấu ấn tạm thời của Mã Gia Kỳ vẫn còn tồn tại, và sự pha trộn của Pheromone vào lúc này dường như mang lại cho Đinh Trình Hâm một chút an ủi vô hình.

Khi Đinh Trình Hâm buông Mã Gia Kỳ ra, vẻ mặt vẫn như bình thường, Mã Gia Kỳ vốn muốn kéo cổ tay Đinh Trình Hâm đỡ cậu đứng lên, nhưng ngón tay anh chưa kịp chạm vào, thì đã thoáng thấy một vòng vết bầm tím trên cổ tay.

Sự tương phản mạnh mẽ giữa màu tím và màu trắng rất rõ, Mã Gia Kỳ cau mày lời nói nghẹn lại trong cổ họng, nhưng anh không biết liệu câu hỏi của mình có đột ngột hay không, vì vậy sau một giây im lặng anh chọn cách giả vờ không nhìn thấy.

"Cảm ơn anh."

Lời cảm ơn của Đinh Trình Hâm truyền vào tai, Mã Gia Kỳ nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó gật đầu nói: “Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước.”

Thấy Mã Gia Kỳ chuẩn bị đi đến phòng chờ, Đinh Trình Hâm chợt nhớ tới chiếc khuy măng sét mình nhặt được nên nhanh chóng hét lên trước khi bóng dáng Mã Gia Kỳ biến mất ở góc tường:

"Này, Mã Gia Kỳ, tôi có thứ này muốm đưa cho anh."

Vừa dứt lời, Mã Gia Kỳ liền dừng lại, quay đầu nhìn Đinh Trình Hâm chạy tới, lấy chiếc khuy măng sét từ trong túi ra, trịnh trọng đặt vào lòng bàn tay anh.

"Tôi vừa tìm thấy nó trong phòng chờ của anh."

Mã Gia Kỳ rũ mắt xuống, nhìn thấy chiếc khuy măng sét bị mất nằm an toàn trong lòng bàn tay, vốn là anh đến để tìm khuy măng sét của chính mình, tuy không phải là vật có giá trị nhưng nó là do một fan mất vì bệnh làm cho anh. Nó có ý nghĩa rất lớn, nếu không anh đã không quay đầu giữa chừng bất chấp lời phàn nàn của Lý Hồng.

Không ngờ Đinh Trình Hâm lại nhặt chiếc khuy măng sét, Mã Gia Kỳ thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhét vào túi nhìn về phía Đinh Trình Hâm: “Cảm ơn cậu.”

Nghe thấy tiếng "cảm ơn" nhẹ nhàng của Mã Gia Kỳ, Đinh Trình Hâm đột nhiên bật cười, những đường cong ở cuối mắt tràn ngập đủ loại quyến rũ, khiến Mã Gia Kỳ thực sự choáng váng.

"Cậu đang cười gì vậy?"

"Không có gì... Tôi chỉ thấy anh dễ thương thôi."

Đinh Trình Hâm nói ra lời này hiển nhiên là đang nhịn cười, nhìn Mã Gia Kỳ nhướng mày, vẻ mặt ôn hòa vừa rồi đột nhiên cứng lại rất nhiều, sau đó mím môi xoay người rời đi.

"Này, đừng đi, tôi đang khen ngợi anh đấy!"

Khi đuổi kịp Mã Gia Kỳ, Đinh Trình Hâm tiến tới dỗ dành anh, nhưng Mã Gia Kỳ phớt lờ cậu và tiếp tục bước đi một mình.

Mãi cho đến khi điện thoại di động của Mã Gia Kỳ đột nhiên reo lên, anh mới dừng bước và nhìn xuống tên người gọi.

Đinh Trình Hâm vốn không muốn nhìn trộm, nhưng từ góc độ này, cậu có thể nhìn thấy rõ, trên màn hình điện thoại có ghi tên "Chị Lý", hẳn là người đại diện của Mã Gia Kỳ.

"Alo." Sau khi trả lời cuộc gọi, Mã Giai Kỳ vô thức dùng tay phải nhấc điện thoại lên, nhưng tầm nhìn của anh lại nhìn thấy Đinh Trình Hâm ở bên phải, nên anh đặt điện thoại lên tai bên kia để trả lời cuộc gọi.

Đinh Trình Hâm người chứng kiến hành động của Mã Gia Kỳ, tức giận quay đầu lại, bày tỏ sự bất bình với hành vi của anh.

Mã Gia Kỳ không bật loa ngoài nên cũng không nghe được, có cần thiết phải đề phòng như thế không?

Sau khi thầm phàn nàn về Mã Gia Kỳ trong lòng, Đinh Trình Hâm không khỏi quay đầu lại nhìn Mã Gia Kỳ, cậu không biết người đại diện của Mã Gia Kỳ đã nói gì với nhau, nhưng cậu thấy người đàn ông này cau mày ngay lập tức, thời gian càng trôi qua càng lâu, lông mày của anh càng nhíu lại.

Nói Đinh Trình Hâm không tò mò là nói dối, ai cũng đều có hứng thú hóng chuyện, Đinh Trình Hâm trong lòng ngứa ngáy, muốn nghe lén nhưng lại không nghe rõ, cậu chỉ có thể nhìn vẻ mặt của Mã Gia Kỳ mà phán đoán, có lẽ là có chuyện gì không tốt.

Cuộc gọi không kéo khá dài, khi Mã Gia Kỳ buông điện thoại xuống, Đinh Trình Hâm tò mò nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt ngây thơ đến mức Mã Gia Kỳ thậm chí không thể nói được một lời.

“Sao thế?” Đinh Trình Hâm ngơ ngác hỏi.

“Cậu đăng ảnh tôi chụp cho cậu à?” Giọng điệu của Mã Gia Kỳ rất nghiêm túc, Đinh Trình Hâm vừa nghe đã sửng sốt.

Sau đó Mã Gia Kỳ nhìn Đinh Trình Hâm trợn tròn mắt, cậu có chút áy náy trả lời: “Ừm .”

Sau khi nhận được sự thừa nhận của đối phương, Mã Gia Kỳ không biết nên nói gì với Đinh Trình Hâm.

Vừa rồi Lý Hồng gọi điện hỏi Mã Gia Kỳ đang làm gì, Mã Gia Kỳ đột nhiên cảm thấy bất an, sau đó lại nghe Lý Hồng nói tên của anh và một người hâm mộ của anh đều nằm trên Hot search vì hôm nay Mã Gia Kỳ đăng ảnh trên Weibo trùng với bức ảnh đã được người hâm mộ đó đăng lên siêu thoại trước mấy tiếng. Bây giờ mọi người trên mạng đều cho rằng anh đang yêu và nói rằng người hâm mộ đăng ảnh chính là bạn gái của anh.

Bức ảnh đó là do Mã Gia Kỳ chụp cho Đinh Trình Hâm, người được gọi là “bạn gái” chỉ có thể là Đinh Trình Hâm.

Nhìn vẻ mặt của Mã Gia Kỳ, Đinh Trình Hâm tựa hồ ngửi thấy được một tia phiền toái, không khỏi thận trọng hỏi:

“Vậy anh có gặp rắc rối không?”

“Cậu tự mình xem các Hot search trên Weibo đi.”

Nghe vậy, "thủ phạm" Đinh Trình Hâm lập tức mở Weibo ra, trước khi cậu vào giao diện Hot search, Weibo mới đăng cách đây một giờ của Mã Gia Kỳ, người duy nhất cậu theo dõi đã xuất hiện trong tầm mắt.

Đinh Trình Hâm cứng ngắc bấm vào bức ảnh mà Mã Gia Kỳ đã đăng, cố gắng phóng to để tìm ra điểm khác biệt, nhưng dù nhìn thế nào thì nó vẫn giống hệt bức ảnh cậu đã đăng. Đinh Trình Hâm chợt hiểu chuyện gì đã xảy ra với Mã Gia Kỳ, và cậu cũng biết rằng mình cũng đã gặp rắc rối lớn.

Cái chấm đỏ trên thông báo cũng lọt vào tầm mắt cậu, Đinh Trình Hâm bấm vào.

Má, nó nhiều đến mức muốn nổ tung.

Lượt thích, bình luận, tin nhắn riêng, đăng lại..... nó thật sự nhiều đến mức Đinh Trình Hâm không thể tưởng tượng được, cậu bấm vào tin nhắn riêng thì thấy người gửi tin nhắn riêng đều là từ người hâm mộ Mã Gia Kỳ. Nội dung tin nhắn cậu không đọc nổi.

Một số fan cực đoan đã trực tiếp xúc phạm Đinh Trình Hâm, từng lời họ nói ra đều bẩn thỉu đến mức không thể thốt nên lời, cậu chậm rãi vuốt màn hình, đọc nội dung tin nhắn trong im lặng, nhưng trước khi cậu xem hết, Mã Gia Kỳ người đang im lặng theo dõi từ một bên, đột nhiên anh đưa tay ấn nút nguồn, màn hình điện thoại của Đinh Trình Hâm lập tức tối đen.

"Đừng nhìn nữa, chẳng có gì thú vị để xem cả."

Mã Gia Kỳ nhìn chăm chú Đinh Trình Hâm, mím môi hít một hơi thật sâu, nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì. Mã Gia Kỳ nghĩ rằng cậu chưa bao giờ nhìn thấy việc này trước đây và cảm thấy buồn khi nhìn thấy những bình luận không hay, Đinh Trình Hâm không thể không thư giãn một chút, Mã Gia Kỳ lúng túng an ủi cậu:

"Đừng để trong lòng. Có một số người tính cách vốn như vậy. Cứ giả vờ như không nhìn thấy đi."

Đang suy nghĩ phải bỏ ra bao nhiêu tiền thuê người dìm Hot search xuống, thì Đinh Trình Hâm tỏ vẻ bất ngờ: “Hả?”

Vẻ mặt ngơ ngác của Đinh Trình Hâm có chút buồn cười, tuy biết đối phương không nghiêm túc nghe lời mình nói, nhưng Mã Gia Kỳ vẫn cảm thấy bộ dạng của cậu buồn cười, khóe miệng không khỏi nhếch lên, đột nhiên Mã Gia Kỳ cảm thấy Đinh Trình Hâm không tệ như mình nghĩ.

“Không có gì.” Mã Gia Kỳ nghiêm túc nói: “Sau này đừng tùy tiện tung ảnh ra, nếu không sẽ gây rắc rối.”

Đinh Trình Hâm khéo léo nắm bắt được chữ "sau này" trong lời nói của Mã Gia Kỳ, lập tức cười hỏi: "Ý anh là sau này anh cũng sẽ gửi ảnh cho tôi sao?"

Không ngờ trong lời nói tùy tiện của mình lại chút sơ hở, Mã Giai Kỳ sửng sốt một chút, sau đó còn chưa đợi anh trả lời, Đinh Trình Hâm lập tức nói tiếp:

"Vậy là anh đồng ý sau này sẽ gửi ảnh cho tôi đúng không."

"Tôi không có nói......"

"Nhưng tôi đã nghe thấy."

“Đinh Trình Hâm, đừng vô liêm sỉ như thế“

"Anh chả giữ lời hứa gì hết"

Mã Gia Kỳ, người vẫn đang nghiêm túc phản bác, nghe được câu này lập tức nghẹn ngào, nhất thời không nói được lời nào.

Đinh Trình Hâm nghiêm nghị, cau mày quay đầu lại, thấp giọng lẩm bẩm:

"Tôi biết các Alpha đều như thế này, không ai giữ vững lời hứa."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net