MANG THAI (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Được rồi, tôi vẫn sẽ gửi ảnh cho cậu, được chưa?"

Mã Gia Kỳ vừa nói xong, vẻ mặt đang che mặt khóc lóc của Đinh Trình Hâm lập tức thay đổi, cậu dùng ống tay áo lau khóe mắt, giả vờ như đang rơi nước mắt, nhưng nụ cười ở khóe miệng không thể kìm nén được, kỹ năng diễn xuất của Đinh Trình Hâm có chút vụn về.

Nhưng hành động trẻ con này, giống như sự háo thắng của một đứa trẻ đòi sự thỏa hiệp của người lớn, chính là điều khiến Mã Gia Kỳ kiềm chế nhất, anh không thể kiên quyết nói “không” với Đinh Trình Hâm vì cậu đang nắm giữ bí mật, nên anh chỉ có thể đồng ý với yêu cầu của cậu.

Dù sao cũng không phải chuyện gì to tát, Mã Gia Kỳ thầm nghĩ trong đầu, cứ coi như chụp thêm vài bức ảnh cho người hâm mộ đi.

Bây giờ đã tìm được khuy măng sét, Mã Gia Kỳ không cần phải ở lại nữa, anh cất điện thoại di động, dự định đi ra xe càng sớm càng tốt để bàn bạc các biện pháp quan hệ công chúng với Lý Hồng, Đinh Trình Hâm vốn muộn đi theo anh nhưng được nửa đường thì cậu có điện thoại, người ở đầu bên kia hình như đang nói về chuyện gì đó nên cậu không di chuyển nữa.

Liếc qua khóe mắt, Mã Gia Kỳ nhìn thấy Đinh Trình Hâm dừng bước, Mã Gia Kỳ cũng dừng bước, trong lòng anh có điều muốn nói, nhưng lại luôn do dự không dám nói ra.

Ngay khi Đinh Trình Hâm chuẩn bị quay người rời đi, Mã Gia Kỳ cuối cùng cũng nói ra điều trong lòng:

“…Nhớ bôi thuốc lên vết thương ở cổ tay nhé.”

Nói xong, còn chưa đợi Đinh Trình Hâm kịp phản ứng trả lời, Mã Gia Kỳ lập tức xoay người chạy đi về phía lối ra, không chờ Đinh Trình Hâm đáp lại.

Sau khi Mã Gia Kỳ rời đi, Đinh Trình Hâm vẫn đứng ngơ ngác, nhớ lại lời Mã Gia Kỳ nói và nhìn xuống, cậu nhìn thấy một vòng vết bầm tím trên cổ tay do Giản Nguyên để lại thực sự rất đáng sợ. Nhờ Mã Gia Kỳ nói thì cậu mới biết trên cổ tay mình có vết bầm tím.

Nhìn vết bầm trên cổ tay, sự nhắc nhở vẫn còn văng vẳng bên tai, Đinh Trình Hâm cụp mắt xuống, bất giác mỉm cười.

"Thật khó hiểu..."

Đinh Trình Hâm lặng lẽ lẩm bẩm, rồi đi về phía thang máy, vừa bước vào thang máy, cậu đã nhìn thấy khuôn mặt tươi cười rõ ràng của mình phản chiếu trên bức tường thang máy tráng gương, cậu cười tít cả mắt.

Việc Mã Gia Kỳ lên Hot search là điều bình thường, anh đã trải qua quá nhiều vụ bê bối và trường hợp khẩn cấp kiểu này nên Lý Hồng rất giỏi xử lý chúng, Hot search lên không bao lâu thì tuyên bố đã được đưa ra ngay lập tức.

Nội dung chung của tuyên bố là bức ảnh được nhân viên của trường quay xin cho con của họ chứ không phải tin đồn "yêu đương" trên mạng, đồng thời một người tự nhận là "nhân viên yêu cầu chụp ảnh". bước ra lên tiếng, Mã Gia Kỳ đã mượn tài khoản từ Đinh Trình Hâm và đưa ra lời xin lỗi.

Ban đầu thì đó không phải là vấn đề khá lớn, nhưng sau khi giải thích thì vẫn đề cũng chẳng còn lớn nữa, mức độ phổ biến của Internet thay đổi rất nhanh, và mức độ phổ biến hoàn toàn tiêu tan trong vòng chưa đầy hai ngày.

Nhưng người chịu thiệt chính là Đinh Trình Hâm, sau khi tài khoản Weibo của cậu bị Mã Gia Kỳ lấy đi để làm rõ, tương đương với việc bị xóa bỏ, dù sao tên cũng đã bị chủ nhân thực sự biết, làm gì cũng bất tiện trong tương lai, như thể cậu đang bị theo dõi, điều này đặc biệt khó chịu. Vì vậy, cậu chỉ có thể đăng ký một tài khoản mới và tận dụng tất cả kinh nghiệm có được nhờ sự chăm chỉ trước đó để kéo thêm người theo dõi.

•°•°•°•°•°•

Sau khi quay quảng cáo, Mã Gia Kỳ trực tiếp bay đến Bắc Kinh để ghi hình một chương trình truyền hình, Đinh Trình Hâm cũng mất cơ hội gặp Mã Gia Kỳ và pha trò.

Mặc dù Đinh Trường Hi đã cho Đinh Trình Hâm một ý tưởng không tồi, là bảo cậu bay đến Bắc Kinh tìm Mã Gia Kỳ, thậm chí còn nói có thể dùng các quan hệ để cậu theo đuổi thần tượng ở khoảng cách gần, nhưng Đinh Trình Hâm lập tức xua tay từ chối, khi nghĩ đến những lỗi mà mình đã làm lần trước.

Xung quanh Mã Gia Kỳ có quá nhiều paparazzi, nếu bị chụp được thì phải làm sao.

Hơn nữa, cho dù Đinh Trình Hâm lẻn vào được, nếu Mã Gia Kỳ không muốn cậu đi theo, bị cậu làm phiền, chẳng phải là mặt nóng mà là mông lạnh sao?

Những suy nghĩ ngẫu nhiên lần lượt xuất hiện trong đầu, nhưng đến cuối cùng, Đinh Trình Hâm vẫn quyết định không đến Bắc Kinh.

Tuy nhiên, Mã Gia Kỳ là người giữ lời hứa, mỗi sáng khi Đinh Trình Hâm thức dậy, cậu có thể nhìn thấy những bức ảnh mới do Mã Gia Kỳ gửi cho mình.

Đồng thời, Mã Gia Kỳ cũng sẽ dùng những bức ảnh này để đăng lên Weibo, lần này Đinh Trình Hâm đã thông minh, lần nào cũng phải đợi Mã Gia Kỳ đăng xong trên Weibo rồi cậu mới đăng ảnh gốc lên trang chủ của mình và siêu thoại, và cậu cũng bắt chước những fan hâm mộ viết dòng caption có nội dung "Ahhh, đẹp trai quá" cậu dường như đã hoà tan với cộng đồng fan hâm mộ.

Sau khi Mã Gia Kỳ đăng trên Weibo 31 ngày liên tục, Đinh Trình Hâm cũng lưu hàng chục bức ảnh của Mã Gia Kỳ vào album điện thoại di động của mình, Đinh Trình Hâm gần như thay đổi hình nền hai ngày một lần và thậm chí còn ghi chú đặc biệt sau tên Mã Gia Kỳ "nhà cung cấp hình nền".

•°•°•°•°•°

Mùa mưa kéo dài ở Nam Thành lặng yên trôi qua trước khi đến tháng 6. Nhiệt độ tăng dần khiến gió đêm ấm hơn một chút, cây hoa nhài do Đinh Trình Hâm trồng trên bệ cửa sổ cũng nở một nụ nhỏ nhờ gió xuân, kích thước bằng hạt gạo và màu trắng bắt mắt khiến Đinh Trình Hâm rất vui khi nhìn thấy nó.

Thấy thời tiết càng ngày càng tốt, Đinh Trình Hâm càng ngày càng dễ buồn ngủ, mỗi ngày đều ngủ đến nửa đêm, không ăn sáng và kết quả cậu bị ba dạy dỗ cho một trận.

"Sao mày lại giống con mèo cái đang mang thai nhà bên thế? Con mèo đó luôn nằm trên xích đu và ngủ dưới nắng. Ngày xưa nó nhe răng và móng vuốt khi nhìn thấy anh mày, nhưng bây giờ nó thậm chí còn không thèm nhìn."

Đinh Trường Hi, người được Đinh Thiên Tông phái đến để đánh thức Đinh Trình Hâm, mở cửa và ngồi cạnh giường dùng bàn tay to vỗ nhẹ đầu Đinh Trình Hâm qua lớp chăn. Đinh Trình Hâm, người vẫn còn được bao phủ trong chăn , bị Đinh Trường Hi đánh thức, có chút không vui, lại nghe được những câu chuyện kỳ quái , thì liền tức giận.

"Anh cút đi ra chỗ khác" rồi giơ ngón giữ về phía Đinh Trường Hi.

Sau khi mắng xong, Đinh Trình Hâm nóng nảy quay người, vốn định không để ý đến Đinh Trường Hi, tiếp tục đi ngủ, nhưng không ngờ Đinh Trường Hi mở chăn ra, Đinh Trình Hâm chưa kịp tức giận thì chăn đã bị kéo đi, nghe thấy giọng nói giễu cợt của Đing Trường Hi:

"Nhìn mỡ bụng của mày kìa, mày tối ngày ngủ rồi ăn sắp thành heo rồi. Mau lên, mau đi tập thể dục?"

Nghe vậy, Đinh Trình Hâm không khỏi mở mắt ra nhìn bụng mình, bộ đồ ngủ của cậu bởi vì tư thế ngủ mà bị cuộn lên một chút, cái bụng đáng lẽ phải phẳng và gầy nay lại bự ra thế này, thậm chí cậu có thể dùng tay véo nó, Đinh Trình Hâm ngay lập tức ngồi dậy, mở to mắt không thể tin được cơ bụng đã biến mất, chỉ còn lại lượng mỡ thừa.

Thấy Đinh Trình Hâm có chút không vui, Đinh Trường Hi vội vàng nói thêm: “Không sao đâu, tăng cân cũng không có gì to tát, mẹ luôn muốn mày tăng cân phải không? Bây giờ mẹ nhất định đang rất vui vẻ, thường ngày mày thật sự quán gầy."

Nhưng lúc này Đinh Thành Tân đang thắc mắc cục mỡ này có chút lớn, lời nói an ủi của Đinh Trường Hi không lọt vào tay cậu một chữ nào, lúc này Triệu Âm đột nhiên đẩy cửa đi vào, thấy hai anh em đều im lặng, bà không nhịn được cảm thấy hơi lạ. :

"Sao vậy? Trình Trình dậy rồi à?"

Nghe vậy, Đinh Trình Hâm thoát khỏi suy nghĩ, lập tức ngẩng đầu lên đáp: “ Vâng ạ.”

Triệu Âm cười nói: "Mau vệ sinh cá nhân đi, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, xuống ăn nhanh đi, hôm nay có hẹn với bác sĩ Lý, chúng ta không thể đến muộn được."

Nghe vậy, Đinh Trình Hâm nhớ ra sau khi phẫu thuật, Bác sĩ Lý bảo vì cậu đang trong thời gian hồi phục, cần phải đến bệnh viện tái khám một tháng một lần,hôm nay là ngày đến hẹn tái khám.

Tắm rửa xong đi xuống lầu, khung cảnh mùa xuân ngoài cửa sổ phơi phới, nhưng Đinh Trình Hâm lại rất mệt mỏi, thiếu sức lực. Sau khi ngồi vào bàn ăn, dì bảo mẫu mang bữa sáng lên, súp Tremella và cháo đặt trước mặt cậu, còn có một số món ăn kèm và đồ ăn nhẹ, cùng với một ly sữa tươi. Đinh Trình Hâm trước tiên cắn một miếng bánh mì, vừa nhai vừa theo thói quen cầm cốc sữa lên chuẩn bị uống một ngụm, nhưng chưa kịp đưa vào miệng đã ngửi thấy mùi của sữa, gần như trong nháy mắt, trong bụng cồn cào khiến cậu phải đặt cốc xuống, cảm giác buồn nôn tự nhiên xuất hiện.

Đinh Trường Hi đang ăn bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì cau mày, sau đó lập tức cầm sữa của Đinh Trình Hâm lên ngửi, nhưng không có mùi gì kì lạ, chỉ có mùi sữa bình thường.

"Có chuyện gì vậy? Cảm thấy khó chịu à?"

"Không sao, không sao"

Đứng thẳng vịn vào bàn, Đinh Trình Hâm cũng nhíu mày, đối mặt với Đinh Trường Hi hỏi han, cậu vẫn khẳng định mình không sao.

Nhưng trong lòng lại có chút hoảng sợ.

Buồn ngủ, uể oải, tăng cân, nôn mửa đều hoàn toàn phù hợp với phản ứng mang thai mà cậu biết, tính thời gian, cậu lên giường với Mã Gia Kỳ đã gần hai tháng, Đinh Trình Hâm khó mà không đến nghĩ đến cái đó.

Sau khi ăn xong bữa sáng một cách khó nhọc, Đinh Trình Hâm dưới sự theo dõi của Triệu Âm lên xe, miễn cưỡng tạm biệt mẹ mình với nụ cười trên môi, sau đó ngơ ngác ngồi ở ghế sau.

Đinh Trình Hâm xoa xoa lông mày, buồn bã và lo lắng nghĩ rằng nếu cậu thực sự có thai thì không biết phải làm sao.

Khoảng cách từ nhà đến bệnh viện tư nhân không xa, trong vòng hai mươi phút, Đinh Trình Hâm chưa kịp nghĩ ra điều gì thì tài xế đã dừng lại trước cổng bệnh viện.

Sau khi xuống xe, Đinh Trình Hâm lo lắng đi đến văn phòng bác sĩ Lý, vừa mở cửa nhìn thấy mặt Lý Tấn,  cậu vội vàng nói:

"Bác sĩ Lý, đưa tôi đi siêu âm trước. Tôi nghi ngờ mình... có thai."

Lý Tấn bị lời nói của Đinh Trình Hâm làm cho sợ hãi, đứng yên tại chỗ không có phản ứng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Đinh Trình Hâm, bác sĩ Lý lập tức vội vàng đáp lại, sau đó gọi người sắp xếp một bộ phận riêng cho Đinh Trình Hâm kiểm tra.

Trong khi chờ đợi kết quả, Đinh Trình Hâm thật sự rất sợ hãi.

Trong khi Đinh Trình Hâm đang suy nghĩ nếu thật sự có thai thì cậu sẽ làm gì, cậu không ngừng tự trấn an mình rằng mình chắc chắn không có thai.

Nghĩ đi tới nghĩ lui thì Đinh Trình Hâm cuối cùng cũng thấy cửa khoa mở ra, nữ y tá đưa cho anh bản kết quả siêu âm B rồi nói thẳng: “Chúc mừng anh Đinh, anh đã mang thai được chín tuần.”

Bàn tay nhận được báo cáo của cậu run lên, tờ giấy còn ấm rơi xuống đất, chút may mắn cuối cùng trong lòng Đinh Trình Hâm cũng tan vỡ.

Kết thúc thật rồi, thực sự có thai rồi.

l•°•°•°•°•

Bắc Kinh gần đây mưa liên tục, thời tiết ẩm ướt chưa bao giờ nhìn thấy mặt trời, có lẽ là do nằm ở phía bắc xa xôi, mùa xuân ở Nam Thành chưa kịp lan đến vùng đất Bắc Kinh, vẫn còn ở trạng thái của sự ẩm ướt.

Mã Gia Kỳ gần đây vô cùng bận rộn, lần này anh đóng vai nam chính thứ ba trong một bộ phim kinh phí lớn, do lịch trình dày đặc nên anh phải làm việc ngày đêm để theo kịp tốc độ của đạo diễn. Sau hai tháng vất vả, anh đã đóng được hơn một nửa bộ phim, dự kiến nửa tháng nữa bộ phim sẽ hoàn thành.

Sau khi buổi quay phim kết thúc vào buổi trưa, Mã Gia Kỳ thay bộ quần áo và tẩy trang thì nhớ ra hôm nay mình chưa chụp ảnh cho Đinh Trình Hâm nên lập tức lấy điện thoại di động lên, chụp ảnh và gửi kèm theo dòng tin nhắn :

【Tôi sẽ quay lại sau nửa tháng nữa】

Đinh Trình Hâm cũng đã nhiều lần hỏi Mã Gia Kỳ khi nào sẽ trở về, nhưng Mã Gia Kỳ chưa bao giờ cho cậu một câu trả lời chắc chắn, hôm nay sau khi nhận được xác định thời gian đóng máy cụ thể của đạo diễn, Mã Gia Kỳ nhịn không được liền gửi tin nhắn cho Đinh Trình Hâm, bản thân anh cũng không biết tại sao lại như vậy.

Tuy nhiên, ngay khi Mã Gia Kỳ vừa định đặt điện thoại xuống, tin nhắn của Đinh Trình Hâm đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt anh.

Mã Gia Kỳ vô tình nhìn sang, thấy dòng tin nhắn lập tức đứng hình.

【Đinh Trình Hâm: Tôi có thai.】


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net