Chương 8 - Tháng Giêng (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau 3 tiếng đồng hồ lái xe dài đằng đẵng, Wonwoo đã về đến nhà để tận hưởng kì nghỉ cùng gia đình. Trong những ngày này, anh bận rộn tất bật, nào là dùng bữa với họ hàng, nào là đi chợ đêm Giáng Sinh. Anh và Donghyun đã đi đến khu hồ nằm ở rìa thị trấn, mặt hồ đã bị đóng băng. Cứ đến dịp này mỗi năm, mọi người đều sẽ đưa gia đình, bạn bè đến để trượt tuyết. Sau đó, hai anh em cùng nhau thưởng thức một tách chocolate nóng, phủ kem tươi, kẹo dẻo và vụn chocolate.

Trong kì nghỉ, tâm hồn Wonwoo chỉ toàn ăn với uống, anh cố ý để mình bận rộn để không có thời gian suy nghĩ về cậu nhóc alpha kia. Anh đã thành công duy trì trạng thái này nhiều ngày cho đến khi Donghyun ngây ngô hỏi: "Trên thành phố, anh có gặp cô nàng hay anh chàng alpha nào dễ mến hông?"

Ngay lập tức, khuôn mặt Mingyu hiện lên trên đầu anh. "Không." Wonwoo trả lời.

"Thật không đó? Không một ai luôn hả?"

"Ngày nào anh cũng tiếp xúc với học sinh, phụ huynh, đồng nghiệp... Thì sao gặp gỡ alpha nào được?" Wonwoo hỏi.

Donghyun nhún vai. "Chịu. Một quán cà phê, quán bar hay ứng dụng hẹn hò chẳng hạn?"

"Anh còn không có thời gian để tự nấu ăn thì hẹn hò kiểu gì..."

Mẹ Jeon đang cặm cụi trong bếp nhưng vẫn nghe được hai anh em nói chuyện, liền hỏi: "Con chưa ăn tối à?"

Mặc dù sắp bị mẹ mắng vì có thói quen ăn uống không lành mạnh nhưng Wonwoo vẫn thấy vui vui. Ít nhất là anh sẽ không phải nói về chủ đề hồi nãy nữa.

Thực ra thì hai năm rồi Wonwoo cũng không hẹn hò với ai. Anh chỉ có tay và dương vật giả để bầu bạn... Anh đã đi thực tập với tư cách là trợ lý nghiên cứu, sau đó là viết luận văn danh dự, sau đó là nghiệp vụ sư phạm rồi làm giáo viên vật lý luôn. Wonwoo phải chuyển lên thành phố sống rồi đi vào guồng quay công việc đến giờ, chẳng có thời gian để hẹn hò với ai cả.

Wonwoo thuộc tuýp người thích ở trong bầu không khí của riêng mình, anh luôn biết cách làm cho bản thân bận rộn. Anh không hẹn hò vì thấy cũng không cần thiết, nhưng so với hiện tại, tình cảm của anh đối với Mingyu như là giọt nước tràn ly sau ngần ấy thời gian cô đơn vậy.

Nếu Wonwoo hướng tình yêu của mình đến đối tượng khác rồi gạt bỏ tình yêu vô vọng với Mingyu đi, chắc anh sẽ ổn hơn.

Vào đêm giao thừa, cả gia đình quây quần bên cái TV cùng với đủ món ăn nhẹ và đồ ngọt. Họ vừa ăn khoai tây chiên, mousse trà xanh vừa tập trung xem chương trình mừng năm mới và lễ hội bắn báo hoa trên TV. Vì Donghyun chưa đủ tuổi uống rượu nên Wonwoo chỉ rót cho bản thân, bố và mẹ, sau đó cả ba cụng li giòn tan. Cả nhà vừa cười đùa vừa thưởng thức bữa tối như thế này khiến Wonwoo cảm thấy rất ấm áp, không có gì tuyệt bằng việc ở bên gia đình.

Thằng nhóc Donghyun cứ mải ngồi lảm nhảm về năm cuối trung học của cậu, những sự kiện trong kì tốt nghiệp sắp tới và những băn khoăn lo lắng khi sắp đến ngưỡng cửa tuổi trưởng thành, Donghyun tự hỏi liệu cậu có đậu vào trường đại học cậu thích không và tuyên bố với cả nhà rằng: Cậu sẽ giải quyết hết mớ bài tập trong kỳ nghỉ lễ.

Wonwoo vừa im lặng nghe đứa em của mình luyên thuyên vừa tự cảnh cáo bản thân: Đừng nghĩ về Mingyu nữa, nếu như mày không muốn bị kỷ luật vì vi phạm đạo đức nghề nghiệp.

Kỳ nghỉ đông là một khoảng thời gian nghỉ ngơi cần thiết sau những bộn bề với mớ công việc chồng chất. Wonwoo hi vọng là trong hai tuần nghỉ này, sức khoẻ tinh thần của anh sẽ tăng lên và sự mê đắm của anh dành cho Mingyu sẽ giảm xuống.

Thế nhưng, đầu tháng Giêng đi dạy lại, Wonwoo vẫn thấy tim mình bồi hồi khi thấy Mingyu bước vào lớp, cậu cười đắc ý: "Thầy ơi, năm mới vui vẻ nhé~"

"Năm mới vui vẻ." Wonwoo đáp. Bình thường da của Mingyu màu mật ong nhưng từ khi từ Hawaii trở về, da cậu trở nên rám nắng hơn hẳn. Tóc của cậu cũng vì nắng gắt mà sạm vàng, vẫn đẹp trai và đầy sức hút. "Kỳ nghỉ của em tốt chứ?"

"Cũng được ạ. Em đã học lướt sóng và lặn biển..." Mingyu trả lời rồi nhếch môi. "Nhưng đi học lại là vui nhất ạ ^^~"

Wonwoo khúc khích cười. "Không thể tin được là thầy được nghe câu nói này từ một học sinh luôn á... Thế, tại sao em lại vui khi đi học lại vậy?"

Mingyu nhún vai. "Nếu em nói là do em nhớ môn vật lý thì thầy có tin em không?"

Wonwoo bật cười khanh khách. "Có vẻ như là em vẫn đang rất muốn lấy điểm cộng của thầy nhỉ?"

"Em cần điểm cộng làm gì ạ." Mingyu tự mãn nói.

Sau đó Seungcheol vào lớp rồi quàng tay qua cổ Mingyu, không ngừng luyên thuyên về giờ nghỉ trưa. Trước khi bị Seungcheol kéo đi, Mingyu nháy mắt. "Thầy ơi nói chuyện sau nhé!" Wonwoo khẽ khịt mũi, thích thú cười rồi quay lại soạn nốt giáo án của hôm nay.

-

Mặc cho Wonwoo quyết tâm tuân thủ đạo đức nghề nghiệp và tránh phải gặp riêng Mingyu ra thì cậu vẫn luôn xuất hiện trước cửa phòng học của anh sau giờ học vào thứ sáu.

"Chào thầy." Mingyu nói. "Không ngờ là thầy còn ở trường luôn ấy ạ."

Wonwoo dứt ra khỏi màn hình máy tính, nhìn cậu. "Ừm. Thầy còn tăng ca một tiếng, một tiếng rưỡi gì đó nữa. Thầy muốn chấm nốt bài kiểm tra rồi soạn giáo án luôn để cuối tuần nghỉ cho khoẻ ấy mà."

"Ồ... Thế em ngồi đây làm bài tập về nhà luôn nhé thầy?"

Wonwoo cười. "Làm sao thầy nỡ từ chối đây."

Mingyu bật cười, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Wonwoo thoáng nghĩ kêu Mingyu đừng đóng cửa nhưng sau đó lại thôi.

"Thầy ơi thầy có dự định gì vào cuối tuần không thầy?" Mingyu vừa hỏi vừa chọn cái bàn gần Wonwoo nhất, cậu cởi áo khoác, vắt nó lên ghế rồi mở ba lô.

Wonwoo gõ bút vào cằm. "Chắc là thầy làm vặt vặt rồi thư giãn thôi. Có mấy cuốn sách hồi Giáng sinh mà thầy chưa đọc xong nữa."

"Nghe thú vị ha, rất giống với phong cách của thầy ạ."

"Còn em thì sao? Thầy nghĩ là ít có học sinh nào ở lại trường làm bài tập vào thứ sáu lắm, em giỏi vì em rất siêng năng." Vừa dứt lời, Wonwoo mím môi. Nghe không giống anh đang tán tỉnh cậu đâu nhỉ...?

Mingyu nhún vai. "Anh Seungcheol đã tổ chức tiệc ạ, em cũng tính đi nhưng mà không muốn đi lắm vì tiệc tùng không phải gu em. Mục đích chính của tụi nó chỉ để say xỉn rồi thác loạn với nhau thôi ạ."

"Ầy..." Wonwoo miễn cưỡng cười. Mới tí tuổi mà đã say xỉn rồi thác loạn ư... Mong là không phải kiểu thác loạn mà anh nghĩ.

"Hồi trung học hay đại học thầy đã đi tiệc bao giờ chưa ạ?"

Wonwoo nhướng mày. "Nhìn thầy giống kiểu người thích tiệc tùng lắm à...?"

Mingyu nghiêng đầu rồi nhìn Wonwoo thật lâu, như thể đang say đắm. Không khí xung quanh ngưng đọng, đặc quánh lại.

Wonwoo nuối nước miếng, đảo mắt sang chỗ khác.

"Dạ không ạ." Mingyu trả lời.

"Hả?" Wonwoo hỏi ngược lại, anh không thể nhớ nổi hai thầy trò đang nói gì.

"Thầy không phải kiểu người thích tiệc tùng ạ."

À. Chuyện đó. "Ừm." Wonwoo trả lời. "Thực ra thì đó giờ thầy chưa từng tham gia tiệc tại gia. Lại càng không phải là kiểu tiệc tùng theo ý em nói."

"Đại học cũng không luôn ấy ạ?"

"Đại học cũng không." Wonwoo khẳng định. "Hồi đi học, thầy rất nhút nhát và ít nói. Thầy có ít bạn lắm, họ toàn là học sinh gương mẫu nên không thích tiệc tùng xíu nào."

"Như thế thì càng tốt ạ." Mingyu bổ sung. "Em nghe đồn sinh viên bỏ học vì mải đi tiệc tùng nhiều lắm."

"Đó là sự thật." Wonwoo nói. "Dù không thích tiệc tùng thì cũng còn có rất nhiều cám dỗ khác."

"Thầy chưa đi tiệc bao giờ..." Mingyu ậm ừ rồi nghịch nghịch bút chì. Sau đó cậu nhếch môi, lém lỉnh hỏi: "Thế thầy có tình một đêm bao giờ chưa thầy?"

Mặt Wonwoo biến sắc ngay lập tức, anh mắng: "Mingyu!"

Mingyu cười phá lên, đôi mắt cậu hiện lên tia thích thú. "Thầy ơi thầy dễ thương quá."

"C-cái gì?"

Mingyu lắc đầu, cố nhịn cười. "Không có gì ạ."

"Đừng nói giáo viên của mình như thế nhé." Wonwoo khiển trách, giọng anh run run, hai má bỏng rát khiến lời nói chẳng có tí uy lực gì mà Mingyu cũng chẳng có vẻ gì là đang sợ. Wonwoo thẹn quá hoá giận mà xù lông mèo lên. "Lo làm bài tập đi Mingyu."

"Dạ rồi dạ rồi."

Wonwoo có cảm giác như anh đang bị một cậu nhóc nhỏ hơn mình rất nhiều tuổi trêu ghẹo vậy. Tuy nhiên, Mingyu vẫn nghe theo lời anh nói, cậu mở tệp hồ sơ rồi lấy ra một tờ bài tập.

Thế rồi Wonwoo lại tiếp tục làm việc. Anh soạn ra một câu đố liên quan đến bài học rồi xáo chúng lên, thêm vào tệp câu hỏi.

Mingyu đã khen anh dễ thương.

Điều đó không bình thường xíu nào vì Wonwoo chẳng cho cậu lợi lộc gì khi cậu khen anh cả.

Và cũng chẳng có học sinh nào lại đi khen giáo viên dễ thương cả. Chỉ có giáo viên mới khen học sinh dễ thương thôi, như kiểu người lớn khen một đứa nhỏ vậy.

Học sinh thì vẫn chỉ là con nít thôi mà, nhỉ?

Học sinh sẽ không khơi khơi khen giáo viên dễ thương nếu không có ý gì với họ đâu.

Ôi Chúa ơi. Thế thì Mingyu đang tán tỉnh anh đúng không?

Wonwoo biết, alpha rất táo bạo.
Rõ ràng là thế mà, anh nhớ lại cái cách mà nam sinh alpha đã trấn áp Mina và một alpha khác đã tét vào mông Jeonghan rồi gọi anh ấy là "cưng"... Nhưng Wonwoo không nghĩ là sẽ có ngày anh cũng bị như vậy.

Thầy ơi thầy dễ thương quá.

Giọng nói này cứ văng vẳng trong đầu Wonwoo khiến tim anh rung rinh bồi hồi.

Wonwoo ấy mà, thích được nịnh lắm, thích được khen lắm.

Dù là lời khen nhỏ thôi cũng khiến anh hạnh phúc vô ngần.

Wonwoo nhắm nghiền mắt, cố áp cảm giác vui vẻ lại để tiếp tục chấm bài. Anh vừa cầm bút định so sánh đáp án của học sinh với kết quả thì...

Thế thầy có tình một đêm bao giờ chưa thầy?

Đó không phải là loại câu hỏi mà người bình thường hay hỏi. Ngay cả bạn bè thân thiết của Wonwoo còn chưa từng hỏi anh như vậy, tất nhiên, anh hỏi họ thì lại càng không. Tư tưởng của Mingyu phải dạn dĩ như thế nào mới dám hỏi giáo viên của cậu câu hỏi này chứ?

Mọi người chỉ hỏi câu này để dò la khi có ý đồ với đối phương thôi...

Wonwoo lại tiếp tục chấm bài. Anh tổng điểm, kiểm ra lại một lượt rồi viết điểm số lên đầu trang giấy.

Mingyu luôn biết cách khiến anh chú ý.

So với một con người nhạt nhẽo như Wonwoo thì Mingyu ngược lại hoàn toàn, cậu rất dễ cười và vui tính.

Mingyu đã nói với anh rằng cậu không hề bận tâm khi thấy Wonwoo phát tình trong lớp. Cậu đã an ủi anh đừng lo lắng, hãy cứ là chính mình. Đầu anh ù ù cạc cạc, như thế thì chẳng khác gì Mingyu nói: Thầy cứ hứng tình rồi dâm đãng tiết dịch thể trước mặt em tự nhiên đi.

Rồi đến món quà Giáng sinh nữa, vì tò mò nên Wonwoo đã lên trang web của WATERMAN để tìm xem cây bút đó là loại gì... Hai trăm đô la... Hào phóng ghê gớm...

Mingyu đã luôn tìm kiếm cơ hội để hai thầy trò được ở riêng với nhau, thậm chí là dù có phải ở lại trường trễ. Và bây giờ: Mingyu lại hỏi anh là anh đã từng có tình một đêm với ai chưa, rồi lại khen anh dễ thương khi anh xấu hổ .

Ôi Chúa ơi.

Mingyu không chỉ đơn giản là một cậu nhóc thích anh, ngưỡng mộ anh.

Mà cậu còn muốn nhiều hơn thế nữa.

Wonwoo vừa chấm xong bài khác, bỗng nhiên anh khao khát được nhìn thấy Mingyu kinh khủng. Anh chống tay lên trán rồi cúi đầu chấm bài tiếp, thế nhưng ánh mắt lại vô thức rà lên người Mingyu.

Nhìn một xíu chắc không sao đâu ha?

Chưa kịp để Wonwoo đánh liều. Cùng lúc đó, Mingyu cũng đã làm xong bài tập, cậu hài lòng cười rồi lộ ra chiếc răng nanh xinh xắn.

Wonwoo thót tim, hai bên má anh nóng bừng. Nhưng ngoài má ra, chỗ khác của anh cũng nóng nữa...

Tiếng kít từ ghế kim loại vang lên chói tai khi Mingyu đứng dậy, cầm sách giáo khoa đến bàn Wonwoo. Vì trước đó đã có học sinh hỏi bài anh nên gần bàn anh đã có ghế sẵn rồi, thế là Mingyu kéo ghế lại gần Wonwoo hơn rồi ngồi xuống. "Thầy ơi thầy chỉ em bài này được không ạ?"

Tay Wonwoo cuộn vào tay áo rồi nói. "Được thôi." Dứt lời, anh nghiêng người về phía Mingyu để xem sách của cậu.

Wonwoo đọc sơ. Đó là câu hỏi về chuỗi và hội tụ- Một chủ đề hiếm gặp trong vật lý khiến anh rất hứng thú. "Ừm... Hình như là có công thức để kiểm tra một chuỗi hội tụ hay phân kỳ đấy. Thầy không nhớ lắm..."

"Nghe quen quen." Mingyu kẹp bút chì vào giữa để đánh dấu trang hiện tại rồi cậu lật sách ra chương đầu. "Có công thức kiểm định theo tỷ số, kiểm thử tích hợp và kiểm tra so sánh. Đúng không thầy?"

"Để thầy xem." Wonwoo nhận sách giáo khoa từ tay Mingyu, chăm chú đến mức không để ý rằng nãy giờ cậu đã đứng gần mình.

Trong lúc Wonwoo lật sách, Mingyu đã trở về chỗ ngồi, dạng chân trông đến là khoan khoái, và điều đó khiến anh không thể rời mắt. Mớ cơ đùi của cậu hữu lực khiến cái quần như muốn nổ tung ra để giải thoát. Mặc dù Wonwoo ngồi khép chân khá gọn gàng nhưng chân Mingyu thì lại chiếm nhiều chỗ đến mức làm đầu gối hai thầy trò chạm vào nhau. Bình thường Wonwoo không có hảo cảm với mấy alpha ngồi sỗ sàng như vậy đâu, nhưng Mingyu là ngoại lệ, anh mê cậu chết đi được. Nên anh mặc kệ cứ để đầu gối họ "thân mật hôn hít" nhau vậy.

Wonwoo nhẹ nhàng giảng bài. "Đây không phải là dạng bài áp dụng chuỗi hình học nên em cứ áp dụng công thức kiểm định theo tỷ số là được."

Mingyu hoàn toàn không nhớ gì về cách xác định một chuỗi hình học, cũng như không hiểu được lí do tại sao một chuỗi lại hội tụ và phân kỳ.

Wonwoo lúng túng giải thích, đầu anh rối như tơ vò khi Mingyu chụm đầu lại gần mình, nếu thơm là phạm pháp thì Mingyu phải đi tù chung thân là cái chắc. Tin tức tố của cậu được pha trộn giữa nhánh bạc hà man mát hoà quyện cùng cành ngải đắng nam tính tạo nên một loại mùi hương vừa trong trẻo con nít lại vừa gợi cảm trưởng thành.

Wonwoo bỗng khựng lại. Thuốc chặn tin tức tố luôn hoạt động theo hai chiều: Anh không thể phát hiện ra tin tức tố của người khác và ngược lại, người khác cũng không thể phát hiện ra tin tức tố của anh.

Như được sự cho phép, Wonwoo cảm thấy bản năng omega bên trong anh đang xao động, khao khát được đáp lại vị alpha trẻ tuổi kia.

Kích thích bắt đầu nhen nhóm rồi dồn lại vào bộ phận ở giữa, bên đùi trong non mềm của Wonwoo. Tâm trí anh như rệu rã.

Rõ ràng là Mingyu ham muốn anh.
Và anh, Wonwoo cũng rất thèm khát cậu.

Trong đầu Wonwoo bắt đầu suy nghĩ: Anh và Mingyu đã luôn ở trong lớp cùng nhau vào buổi tối, với cánh cửa đóng kín. Mingyu đã chủ động thể hiện hứng thú của cậu dành cho anh trước, chắc bởi vì Mingyu biết, Wonwoo không có đủ can đảm để 'tấn công' cậu.

Và đêm nay là lúc ranh giới ngăn cách giữa anh và Mingyu trở nên mỏng nhất.

Kỳ diệu thay, một phần nào đó trong người Wonwoo vẫn tỉnh táo, anh tự thúc giục bản thân- Chạy đi, chạy ra khỏi đây mau lên.

Lời nhắc nhở của bác sĩ Lim bỗng vang vọng trong tâm trí anh: Em có thể sẽ bị phát tình tạm thời. Nếu em sợ thuốc ức chế không có tác dụng, hãy hạn chế tương tác với vị alpha kia đi nhé.

Lần đầu tiên Wonwoo phát tình trước mặt Mingyu có thể là do xui xẻo.

Nhưng còn lần thứ hai thì lại giống như một lời mời.

Chắc là không tệ như vậy đâu nhỉ? Một ý nghĩ táo bạo vang lên trong đầu Wonwoo mặc cho anh vẫn đang gồng mình ngăn cản kỳ phát tình tạm thời.

Wonwoo phải đi- Ngay bây giờ. Nói rồi anh đột ngột đứng dậy. "Mingyu à, thầy có việc rồi, mấy bài còn lại em tự làm nhé?" Dứt lời, Wonwoo hối hả vơ đại đống bài kiểm tra và máy tính trên bàn làm việc rồi nhét đại nhét đến vào cặp táp.

"Ahh, thầy ơi đợi đã." Mingyu nói, cậu nhanh tay lật sách mặc cho sự bình tĩnh của Wonwoo sắp không kìm lại được. Kỳ phát tình bị Wonwoo kiềm hãm nhiều năm nay lại dấy lên với tần suất vô tội vạ như để trả thù anh vậy. Mùi thơm của Mingyu xộc mạnh vào mũi anh, cho anh biết rằng thuốc chặn tin tức tố đã hoàn toàn vô dụng.

Người anh nóng lên, nhiệt độ không khác gì mấy tuần trước, tia nóng lan nhanh từ xương cụt đến cột sống sau đó xoáy vào vị trí giữa hai chân Wonwoo. Máu anh dồn lên đến não, hai tai ù ù như lạc trong màn sương với khối cơ thể không thuộc về mình vậy.

Mingyu cứng người, lỗ mũi cậu phập phồng hít thở không khí. Hai hàng lông mày cậu cau lại, nhận ra điều gì đang đến khiến mắt Mingyu tối sầm, tiết tin tức tố hòng khống chế omega trước mặt. Tin tức tố của hai thầy trò quyện lại thành mùi xạ hương nồng nặc: Mùi của một alpha chuẩn bị chịch một omega khát tình.

Đầu óc Wonwoo lùng bùng, không thể nhớ được bản thân đang ở trong trạng thái như thế nào. Tin tức tố của Mingyu đang vây lấy anh, kéo anh để anh sà vào lòng cậu...

Wonwoo quay người, loạng choạng gạt vào chân ghế khiến nó ngã lăn lộn, còn anh vì vướng vào mớ dây chằng chịt mà cũng suýt ngã xuống, khiến áo sơ mi cuộn lên lộ ra vòng eo mảnh mai. Vì đang cuống cuồng nên trông anh rất buồn cười.

Mingyu nhanh chóng lao tới, ôm lấy Wonwoo khiến hai thầy trò loạng choạng giữa không trung rồi ngã cái rầm. Trước đó, Mingyu đã kịp ôm Wonwoo vào lòng khiến anh nằm úp, hai tay chống vào ngực cậu, mặt đập vào cái cần cổ rám nắng còn mắt kính thì xộc xệch. Wonwoo nhận ra cơ thể của cả hai đã áp sát vào nhau, ngực đối ngực, bụng đối bụng, hông đối hông và một vòng tay đang siết chặt lấy eo anh.

Mingyu đau đớn rên rỉ. "Đm đau vãi. Thầy ơi thầy có sao không thầy?"

Wonwoo khựng người khi thấy mũi anh đang vùi vào khe lõm trên cổ Mingyu khiến anh không dám thở mạnh. Hai người gần nhau đến mức khiến kính hằn hẳn vào mặt anh còn tim thì đập thình thịch thật lớn, cá là Mingyu cũng nghe thấy. Hai tay anh vẫn nắm chặt vào phần áo sơ mi trên ngực Mingyu khiến nó nhăn nhúm.

"Thầy ơi?"

Khi trái tim loạn nhịp của Wonwoo đánh trống biểu tình đòi oxy, anh mới dám hít thở. Mà lần hít thở này lại khiến tin tức tố của Mingyu tràn vào, lấp đầy các giác quan của Wonwoo. Bộ vị nhạy cảm bên dưới của anh cũng dần dần tỉnh giấc, như một câu trả lời: Thứ to lớn bên phía Mingyu cũng bắt đầu ngóc lên lịch sự "chào hỏi" anh. Dịch thể của anh bắt đầu tiết ra khiến Wonwoo vừa nắm chặt áo Mingyu vừa meo meo như mèo nhỏ.

Tệ quá.

Quá tệ.

Nếu anh dứt ra khỏi người Mingyu ngay bây giờ, tình hình vẫn có thể cứu vãn nhưng cơ thể của Wonwoo thì lạ lắm, nó không chịu nghe lời anh. Xúc cảm cọ xát dưới đũng quần khiến Wonwoo tham lam muốn có nhiều hơn nữa. Anh nhắm mắt giả vờ không thấy gì cả...

Cánh tay siết chặt eo anh đến giờ mới di chuyển, rồi thêm một cánh tay khác đặt lên lưng Wonwoo mà xoa xoa như vuốt lông mèo.

"Không sao, không sao đâu mà thầy ơi..." Mingyu dùng chất giọng trầm của mình để an ủi xoa dịu anh. Tay cậu vuốt ve lưng anh rồi dần dà lui xuống đến vị trí thấp hơn, bàn tay ấy càng ngày càng quá phận khi Wonwoo cảm nhận được ngón tay hư hỏng của cậu đang lướt theo đường may trên quần anh, theo đường cong của mông anh, rồi lần vào giữa khe mông anh.

Wonwoo vô thức rên lên khi dâm dịch lại bắt đầu trào ra từ hậu huyệt anh, ướt át kinh khủng, và nó càng ướt hơn khi tay Mingyu cứ nhào nặn hai cánh mông anh, ngón trỏ liên tục trêu chọc cửa động của anh khiến chất nhờn ứa ra từng đợt, trông chẳng khác gì cái vòi nước hỏng van. Mùi mật ong ngọt ngào của Wonwoo quyện với xạ hương của Mingyu dập cho tâm trí anh tơi tả.

"Chết tiệt, thầy ơi..." Mingyu rên rỉ, hơi thở phả vào thái dương Wonwoo.

Wonwoo đung đưa hông mình khít vào cỡ tay của Mingyu rồi cố ý đỉnh vào phần thân dưới đang căng cứng của cậu, ban đầu chuyển động của anh rất trúc trắc nhưng sau khi được Mingyu kiểm soát, dần dà luật động theo nhịp. Khi Mingyu rướn người lên, Wonwoo lại cúi xuống. Quần áo ma sát vào nhau khiến cả hai thầy trò cùng rên rỉ.

Tia lí trí trong đầu anh đã bị sự quyến rũ của Mingyu áp đảo hoàn toàn. Mỗi lần Mingyu thúc lên, Wonwoo đều cố ý rúc vào lòng Mingyu để hít lấy hít để mùi hương ngọt ngào của cậu, nhưng như thế vẫn chưa đủ, chưa đủ xíu nào.

Đụng chạm dang dở khiến cả người Wonwoo lâng lâng khó chịu, nghiêng ngả trên lưỡi dao khoái cảm, cơ thể anh căng ra rồi run rẩy.

Mingyu đang ở bên anh.

Wonwoo khóc nấc lên, vừa sung sướng vừa thất vọng.

Dương vật của Mingyu mới chỉ cọ qua một lớp quần đã khiến Wonwoo đê mê, nếu vào hẳn bên trong thì còn sướng như thế nào nữa? Vừa nghĩ hậu huyệt của Wonwoo vừa đói khát co bóp như để chuẩn bị cho bữa ăn ngon khiến anh đỏ mặt.

Làm tình với Kim Mingyu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net