[H] Nghi Thức Yêu Đương Vụng Trộm 🔞

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Nguồn: https://zakarion.lofter.com/

Tác giả: Jagermeister

Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả

-----------------------------

*Summary: AU khác, thợ xăm Ney x thần đồng bóng đá Leo. Cục Leo song tính báo động trước.


"Mày đúng là một thằng ngốc hết thuốc chữa!" – Bạn bè của hắn biết chuyện đều mắng không thương tiếc. – "Ngoại tình với người đã có hôn thú sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu."

Neymar chỉ lặng lẽ rót cốc rượu, đôi đồng tử hổ phách lập lòe, còn bắt mắt hơn cả cửa kính pha lê, môi cong lên một độ cung khó hiểu.

"Trên thế giới này sẽ không tồn tại mối quan hệ hoàn mỹ, huống chi người đó còn là Leo..."

Hoa hồng dại sinh trưởng nơi thiên nhiên hoang sơ, có nụ hoa nào chẳng có sâu, vậy thì sao chứ? Có thể ngăn nó tận tình nở rộ, khoe nét yêu kiều dã man được hay sao? Cho nên... thuận theo tự nhiên chính là ngộ đạo.

Neymar có một vị khách hàng, trên tay trái ông ta xăm một cây đàn violin, cho dù cả ông ta cùng vợ đều không hiểu gì về nhạc lý. Tìm hiểu kỹ mới biết, tình nhân của ông ấy là nhóm trưởng của một ban nhạc violin, cô ta không thích bị hôn nhân trói buộc, cũng không thích sinh con, vậy nên chỉ muốn cùng người đàn ông kia vĩnh viễn duy trì một mối quan hệ mở. Sau cùng, người đàn ông đó cùng một cô gái tính tình truyền thống kết hôn. Neymar từng được mời tham gia hôn lễ ấy, sau đó chứng kiến cảnh chú rể trong ngày quan trọng nhất đời mình tâm trạng cực kỳ thấp thõm, cứ liên tục nhìn đồng hồ, giống như đang mỏi mắt đợi ai.

Từ đó hắn nghiệm ra, hôn nhân là liên kết mong manh nhất giữa con người với nhau, cho nên chính sự mơ hồ không rõ giữa mình với Leo mới là tường thành không cách gì phá huỷ.

Neymar là một thợ xăm, công việc chủ yếu của hắn là xỏ khuyên và xăm mình. Xuất phát từ quan hệ sâu xa của gia tộc, hắn cùng giới hắc bang cũng có không ít giao lưu. Đừng nhìn tuổi tác hắn còn trẻ, bởi vì trời phú cho đôi tay khéo léo cùng mắt thẩm mỹ độc đáo hơn người, cửa hàng của Neymar mấy năm qua làm ăn phất lên như diều gặp gió.

Có lần, hắn nhận một vụ làm ăn, người này vì thân phận đặc biệt nên đã phái đàn em lái xe đến đón hắn, đưa đến một ngôi biệt thự tư nhân nằm ở ngoại ô Barcelona. Thực ra trước đó hắn cũng từng đặt chân đến đây vài lần, song bởi hôm đó mưa to, trong sấm gầm chớp giật, tòa kiến trúc đồ sộ kia nom càng tĩnh mịch đến rợn người.

Lúc hắn xuống xe, thấy trên mặt cỏ xanh mướt được cắt tỉa gọn gàng xuất hiện hai dấu bánh xe bẩn thỉu, sau đó Neymar thấy xa xa có mấy gã đàn ông đang tranh chấp kịch liệt. Trong đó có một thanh niên với mái tóc dài nâu sẫm đang bị nhóm người nọ khống chế, trán cậu ta đập mạnh vào đài phun nước bằng đá hoa cương, máu tuôn như suối.

Neymar nghe tiếng người thanh niên nọ phẫn nộ gào rống, nói thật, trình độ văng tục của người này so với bất kỳ đứa nhỏ nào xuất thân từ xóm nghèo của hắn đều kém xa. Thế nào mà mắng chửi người cũng có văn hóa vậy nhỉ, thợ xăm thậm chí có điểm buồn cười. Mặc dù vậy, thông qua âm điệu cùng ngôn ngữ của cậu, Neymar thực tình cảm nhận được người này đang vô cùng tuyệt vọng. Cửa lớn khi này bị đám vai u thịt bắp kia đá tung, cùng hỗn loạn tiếng bước chân, tiếng xô đẩy mắng chửi vẫn không ngừng lại. Laporta – chủ nhân của toà biệt thự cổ, ung dung ngồi bên lò sưởi, mặt vô biểu cảm nhìn cậu thanh niên đang giãy giụa kia.

"Hoan nghênh em về nhà, Leo."

Bị ép quỳ trên đất, cậu trai có vóc dáng bé nhỏ ấy rũ mặt, chỉ thấy được một phần nước da trắng bệch cùng mái tóc nâu bết nước mưa. Laporta bước lại, thô bạo nắm đầu đối phương lên, Neymar lúc đó mới nhìn rõ mặt của người trẻ ấy.

Hắn ngay lập tức há hốc mồm.

Người khốn khổ đó không phải ai xa lạ, chính là Leo Messi, kẻ mấy năm qua được xưng tụng là thiếu niên thiên tài, vua bóng đá tương lai. Gần đây trên mạng tràn ngập tin tức cậu ta bị treo giò và phải trở về Argentina nghỉ dưỡng. Ấy vậy mà kẻ được đồn đoán ở ẩn khi này lại bằng xương bằng thịt xuất hiện trước mặt mình, trong một tình huống bất kham đến vậy.

"Leo, phải đến khi nào thì em mới hiểu, là em vĩnh viễn cũng không thoát khỏi tôi đâu?"

Hàng mày của Leo vì tức giận mà nhíu chặt vào nhau, toàn bộ cơ bắp trên mặt run lên trong phẫn hận, trông cậu ta khi này giống hệt một con rắn cạp nong xinh đẹp đang cuồng nộ nhe răng múa vuốt. Laporta sấn sổ lại, vươn tay bóp chặt cái cổ trắng ngần xinh đẹp của thiếu niên, dùng lực mạnh tới độ gân xanh trên bàn tay già nua ấy đều nổi lên cuồn cuộn. Lão hình như rất hưởng thụ tình huống này, hệt như vừa thuần phục thành công một con động vật hoang dã. Những vệt ngón tay đỏ bầm để lại trên cần cổ Leo chính là chiến tích để cho lão cao ngạo đắc ý.

"Cậu Silva, làm phiền cậu." – Laporta xốc cổ áo Leo, kéo xềnh xệch rồi vứt tới trước mặt Neymar không thương tiếc, thậm chí còn nhếch môi khinh khỉnh cười. – "Đừng lo, thằng ranh ấy không còn sức công kích gì đâu, sẽ không cắn cậu đâu mà sợ."

Neymar cẩn thận nắm đôi tay bị còng của Leo, ngay khoảnh khắc da thịt chạm nhau, hắn thảng thốt nhận ra tay đối phương vừa lạnh lại vừa ướt, người cậu ta trắng toát như một khối băng, co ro cuộn tròn trên mặt bất. Bốn mắt chạm nhau, thâm tâm Neymar bất ngờ dâng lên thứ nhu tình kỳ lạ. Đột nhiên... rất muốn ôm người này vào lòng, muốn cho cậu ta một chút hơi ấm, để cậu ta đừng trông khốn khổ như vậy nữa.

Neymar mang Leo vào một gian phòng đã được Laporta chuẩn bị, nhiệm vụ lần này người Brazil nhận được là xỏ khuyên vào vùng kín của Leo. Thợ xăm đi đến bồn rửa tay để sát trùng, sau đó đeo bao tay y tế. Đôi tay Leo bị còng không tiện hành động, Neymar ngần ngừ vài giây, sau cùng quyết đoán giúp thiếu niên cởi quần. Nhưng mặc kệ hắn định làm gì trên thân thể của mình, Leo đều không có dấu hiệu phản kháng, cậu nằm yên trên giường, mắt đờ đẫn nhìn lên trần nhà, như một người đã chết.

Neymar nuốt khan, nhẹ vỗ đầu gối Leo để trấn an.

"Đừng sợ, tôi chỉ muốn xem bộ phận đó của em bây giờ có thích hợp xỏ khuyên hay không thôi."

Khoảnh khắc Neymar bảo Leo mở chân, để bộ phận tư mật của cậu trần trụi đập vào mắt, cũng là khoảnh khắc đẹp đẽ mà cả trong mộng người Brazil cũng chưa từng dám mơ. Vương tử vượt vạn dặm đường xa đến đây thờ phụng, thi nhân ngâm vang khúc Thánh ca, người hát rong chân trần đi xuyên qua cát sỏi thô ráp cùng bụi gai trong một đêm trăng khuyết, chỉ vì muốn hôn lên tà váy của Đức Mẹ Maria.

Nơi đó không tồn tại dương vật, chỉ có hai cánh môi âm hộ mềm mại vốn chỉ thuộc về nữ nhân.

Nếu lúc trước trong đầu Neymar còn xuất hiện vô số nghi vấn, thì giờ đây hắn đã có câu trả lời, rằng cái khuyên kia rốt cuộc nên xỏ vào đâu. Hắn cực lực giữ cho mình bình tĩnh, bóp một ít gel bôi trơn hòa tan vào nước rồi thoa lên găng tay, sau đó ngón tay nhẹ đẩy mở hai phiến hoa hồng hào với thưa thớt lông mao mềm mại, hệt tơ nhỏ phất phơ.

Hoa huyệt của thiếu niên không lớn lắm, so với phụ nữ bình thường còn nhỏ hơn, mảnh dài và rất hẹp, thịt mềm nơi âm đế một màu đỏ sậm như máu. Neymar theo bản năng tiến gần thêm chút nữa, chuyên tâm dùng ngón trỏ và ngón cái véo lấy hạt hồng đậu của Leo, khẽ xoa nắn, thuận tay khai mở bao âm vật mỏng manh. Leo thiếu chút đã khắc chế không được mà bật tiếng rên rỉ, đôi tay túm chặt tấm đệm dưới thân tới hằn cả gân xanh. Xong Neymar cũng không vì vậy mà dừng động tác, hắn dùng cặp mắt chuyên nghiệp đúc ra nhận xét của mình.

"Bao âm vật không dày cho lắm, chút nữa có bắn kim chắc cũng không có vấn đề gì đâu."

Leo ngoảnh mặt làm ngơ, mắt khép hờ, tròng đen u ám như biển sâu tuyệt vọng, không một tia sáng nào có thể rọi qua.

Neymar cầm dao cạo, một tay đỡ gối thiếu niên, gập lại, hết sức chuyên chú giúp Leo cạo đi chỗ lông mu nơi hoa huyệt vẫn chưa phát dục đầy đủ. Có lẽ do ánh nhìn của thợ xăm quá nghiêm túc, âm huyệt của thiếu niên cũng cảm nhận được cặp mắt tò tò ấy mà vô thức khép mở một cách điên cuồng. Một dòng dịch nóng trong suốt như pha lê âm thầm lăn ra từ hoa tâm một cách vô thức, hệt sương sớm điểm trên những nụ hoa. Hành động ấy không chỉ khiến Leo thập phần xấu hổ, tiếp tục nhắm mắt giả ngơ, mà thân thể Neymar cũng hơi hơi biến hóa. Lần đầu, hắn hình như đang đánh mất sự chuyên nghiệp của mình.

Sau khi được làm sạch sẽ, chỗ đó càng hoàn mỹ phô bày vẻ đẹp của bản thân, người Brazil có cảm giác như mình mới vừa cạy mở một con trai vậy, dưới lớp vỏ gai góc xù xì là tơ thịt đỏ mọng, mỏng manh và vô hại. Neymar cũng biết Leo mới trải qua chuyện như vậy, hẳn không có tâm tình gì, cho nên tự chủ trương, chọn giúp cậu một chiếc khuyên đơn giản với hai đầu cong gập màu trắng bạc.

Loại khuyên này mỗi đầu đính vào một viên bi bằng kim loại, viên bi phía trên dán ở mặt ngoài của bao âm vật, hai đầu cong như đòn bẩy, giữa xuyên thấu và ôm khít theo cấu tạo của âm đế, viên bi còn lại sẽ ấn đúng đỉnh âm đế. VCH là kỹ thuật xỏ khuyên ít gây tổn thương nhất hiện nay, chỉ cần chọc thủng một ít mô da, nhưng đồng thời có thể mang lại khoái cảm cho vùng kín, cùng cực lực kích thích thị giác lúc quan hệ tình dục.

Kỹ thuật của Neymar rất tốt, Leo gần như không cảm nhận được chút đau đớn nào, thậm chí suốt quá trình cậu vẫn luôn ngơ ngác dán mắt vào hoa văn đầu hổ trên tay người thợ xăm, mãi đến khi khuyên bắn vô rồi mới thấy hơi đau rát, đồng thời thoáng rùng mình vì xúc cảm của kim loại lạnh như băng.

Xuyên cho tiểu thiên tài Leo Messi một chiếc khuyên âm đạo cũng đủ để bất kỳ thợ xăm nào đắc ý khoe khoang đến hết đời. Ngẫm lại xem, một hôm nào đó bạn đang ở trong bar xem phát sóng trực tiếp một trận cầu của Barca, lúc màn hình xuất hiện gương mặt Leo – báu vật của Camp Nou, bạn sẽ được dịp mà bốc phét, rằng đây bất quá chỉ là một tiểu kỹ nữ mà bạn đã từng từ trên xuống dưới nhìn trần trụi, cũng từng sờ qua, từng khiến người này sung sướng đến chảy nước, căn bản không xứng được gọi là tiểu quốc vương vĩ đại gì. Tuy lý thuyết là nói vậy, song đương nhiên Neymar sẽ không bao giờ nỡ làm thế với thần tượng của mình.

Vì phòng ngừa viêm nhiễm, thợ xăm lải nhải hết nửa ngày, dặn Leo tất cả mọi điều cần thiết, hệt như trưởng bối không yên tâm căn dặn đứa con thơ ngày đầu đến trường vậy.

"Trong vòng sáu tuần không được quan hệ tình dục, dù là hình thức nào chăng nữa. Qua mấy ngày, tôi sẽ đến kiểm tra tốc độ hồi phục của em." – Nói xong, hắn còn cẩn thận đưa cho Leo một túi băng vệ sinh, loại mỏng nhẹ dùng hằng ngày.

Leo không nhận, bình tĩnh nói không cần đâu, lúc sắp đi còn không quên nói một câu tạm biệt với Neymar.

Chẳng qua là vài âm tiết đơn giản, là một câu nói xã giao, song lại khiến lồng ngực người Brazil  phập phồng hư không suốt buổi tối. Hắn không rõ cảm xúc lạ kỳ này rốt cuộc đến từ đâu, hệt như đêm trước một trận gió xuân lặng lẽ phất qua, sáng hôm sau cả khu vườn muôn hoa cùng khoe sắc.

Cừu non xinh đẹp tựa đóa bách hợp rỉ máu, thanh khiết mà diễm lệ đến nao lòng, quật cường dùng sự trầm mặc của mình đối kháng cùng nghịch cảnh. Đáng tiếc Neymar chẳng phải chó chăn cừu, không có cách nào giúp cậu xua tan bầy sói dữ, để cừu non có thể tìm được đường về nhà.

Laporta đích thân phái người lái xe đưa Neymar về tận nhà. Bước vào cái "ổ chó" quen thân, hắn tắt đèn, kéo bức màn phòng khách. Ánh trăng bạc từ khe hở của rèm cửa lập tức lấp đầy không gian, hình thành một mảng xám lung linh, hệt khói thuốc, rồi lại giống sương muối giăng trên đỉnh đèo. Neymar tùy tiện rút một điếu thuốc, ung dung nhả khói trong một đêm nên thơ này.

Hắn trong vô tình đã phát hiện ra bí mật của Leo Messi, song kỳ lạ là bản thân Neymar cũng không hề thấy hổ thẹn hay khó chịu, sâu thẫm nội tâm còn có chút gì đó hưng phấn không hợp thời. Cũng đêm đó, hắn dường như đã có một giấc mơ cực kỳ ướt át triền miên, song sớm mai tỉnh dậy cái gì cũng không nhớ, chỉ còn ngọn lửa còn sót nơi bụng dưới là không thôi nhắc nhở hắn về giấc mộng yêu kiều mà hạ lưu kia của mình.

Ba ngày sau, Neymar một lần nữa được Laporta mời tham quan dinh thự, nơi vườn ấm trồng đầy hoa hắn lần nữa gặp lại Leo Messi.

Giới hắc bang bốn mùa đều ăn mặc không chút cẩu thả, toàn bộ là tây trang phẳng phiu đen tuyền, bọn họ đang tiến hành một buổi họp quan trọng nào đó. Leo tay ôm con ngao Pháp còn rất nhỏ, ở giữa một đám người đen trùi trụi nổi bật lên, hệt một thiên sứ vô tội sa chân ngã vào bầy quỷ dữ. Cún nhỏ thấy người lạ, từ lòng ngực Leo liều mạng lao ra, chạy đến trước mặt Neymar sủa ăng ẳng.

Ánh mặt trời khiến sắc mặt Leo càng trở nên trong suốt, cậu đứng trước mấy luống thủy tiên, người và hoa gần như hợp một. Neymar trong vô thức rất muốn gọi một tiếng Narcicuss, bởi thiếu niên thiên tài xinh đẹp tựa chàng trai Narcicuss trong thần thoại Hi Lạp, có khuôn mặt trắng ngần như đoá thủy tiên, cũng tĩnh lặng và cô độc như loài hoa trong nước đó. Vết thương trên trán cậu đã được dán băng, càng làm nổi bật vầng trán tinh khôi, song gương mặt khi này xuất hiện thêm vài vết bầm tím, không cần nghĩ cũng biết là từ ai. Hai màu sắc đối lập đâm đau mắt Neymar, hắn cứ trơ ra đó nhìn chằm chằm vào cậu. Đối phương khẽ nhíu mày, hình như đã quen với việc người lạ dùng đủ loại ánh mắt săm soi nghiên cứu mình. Rốt cuộc trong tòa tư dinh thâm u này, cậu chẳng qua là một món hàng bày trí, một thứ chiến lợi phẩm xinh đẹp dùng để khoe mẽ với người ta, sẽ không ai thật sự xem cậu là người cả.

Leo biết Neymar tới là để kiểm tra quá trình hồi phục của lỗ khuyên, vậy nên điềm tĩnh dẫn thợ xăm về phòng, từ từ cởi y phục, mở đùi ra. Nửa thân trên của cậu vẫn còn ăn mặc hết sức nghiêm túc, hạ thân lại loã lồ không mảnh vải, đem vùng tư mật trần trụi bày trước mặt đối phương, hệt như một con trai đã mất lớp vỏ cứng, chủ động phô bày nhược điểm trí mạng của mình. Cơ quan sinh dục đặc thù với kích thước dị dạng của cậu khi này hệt như nhịp đập từ một miệng vết thương không cách nào khép miệng, mang đến cho cậu chỉ toàn là tai ương.

Ánh mắt Neymar rời khỏi khe nứt đó, mỉm cười trấn an Leo.

"Tốc độ hồi phục rất tốt. Nhưng em phải nhớ, thời gian này dứt khoát không được phép quan hệ tình dục, ngay cả tự an ủi cũng không."

"Sẽ không ai muốn chạm vào em đâu." – Leo lí nhí, rất nhỏ nhưng vẫn đủ cho Neymar nghe thấy.

"Vậy là tốt nhất." – Hắn nuốt khan, buông một câu rất khẽ, thâm tâm thậm chí trào lên chút hưng phấn không rõ căn nguyên.

Trước khi cáo từ, Neymar sờ túi áo khoác, đắn đo hồi lâu bỗng lôi ra một vật, bỏ vào tay Leo.

"Tặng em này."

Leo kinh ngạc, đôi mắt to tròn ngước lên nhìn ngược hắn.

"Lần trước gặp nhau, tôi thấy trong túi em rơi ra thanh kẹo mút."

Neymar cười giải thích, chủ động bóc lớp vỏ sặc sỡ, đưa đến bên môi thiếu niên.

"Đây từ một thương hiệu địa phương ở Argentina, tôi mua được trên mạng đấy."

"............. Cảm ơn." – Leo cổ khô miệng đắng, cũng không biết nói gì. Cậu khẽ hé cánh môi, đầu lưỡi hồng nhạt tỉ mỉ nhấm từng chút một, như một chú mèo con đang liếm sữa tươi.

Barcelona mùa này cực nóng bức, Leo bị giam cầm ở toà tư dinh này quá lâu rồi. Người trên danh nghĩa là chồng cậu phần nhiều cũng đem công tác hội họp dọn về đây, chỗ này vẫn thường có không ít tai to mặt bự lui tới, Leo ngày thường thì không quan tâm đâu, song nếu Laporta có yêu cầu cậu vẫn phải lộ mặt, nhầm thỏa mãn lòng hư vinh của lão già kia.

Leo trời sinh đã có thiên phú về bóng đá, song đi cùng món quà của Thượng Đế, người còn bắt cậu trả một cái giá cực đắt đỏ, đó là chứng thiếu hụt hormone bẩm sinh, một căn bệnh lạ hiếm gặp, chi phí chữa trị gia đình bình thường chắc chắn kham không nổi. Laporta là nhân vật cộm cáng trong thành thị mà Leo đang sống, hai giới hắc bạch đều tinh thông. Lão chủ động đến tìm cha cậu, hứa hẹn sẽ cung cấp cho thiếu niên thiên tài đầy đủ thuốc thang, cả phí sinh hoạt của gia đình cũng không phải lo nghĩ, yêu cầu duy nhất là Leo cần phải đi theo lão.

Đương nhiên cũng không đơn giản vậy, chẳng hạn cậu phải cùng lão tham gia những hoạt động giao tế giả tạo của giới thượng lưu, chẳng hạn sự nghiệp của cậu phải mặc lão khống chế. Có một điểm may mắn trong bất hạnh, chính là lão già này không hề có hứng thú với thân thể của Leo, thậm chí còn cảm thấy bộ khí quan dư thừa kia không khác nào ung nhọt, còn Leo là một con quái vật gớm ghiếc khoác bộ da thiên sứ. Cho nên ngoại trừ đem khoe mẽ cùng sinh lời cho lão, Leo không cần thiết phải thực hiện bổn phận của người vợ. Lão chẳng qua xem cậu giống như một một món trang sức đắt giá để đeo lên người vào những dịp đặc biệt, còn phần nhiều thời gian, lão căn bản là khinh bỉ Leo, cũng như cậu ghê tởm lão vậy. Chưa một thời một khắc nào là Leo không muốn trốn chạy khỏi người này. Song căn nhà với tử khí âm u ấy hệt như virus, đem thân thể cùng linh hồn cậu đồng thời giam giữ dưới ngọn lửa của luyện ngục. Leo cũng không còn nhớ nổi mình đã trốn chạy tới lần thứ bao nhiêu, song Laporta lần nào cũng có cách tìm được cậu, sau đó khẳng định Leo sẽ chịu một trận đòn thừa sống thiếu chết. Nếu không phải còn cần đôi chân cậu để kiếm tiền, chỉ sợ lão đã cưa nó xuống lâu rồi, như cắt cặp cánh của một con bướm.

Leo chưa bao giờ có hứng thú với những buổi tụ họp vô nghĩa này cả, nơi cánh đàn ông tụm năm tụm ba chè chén, còn đàn bà trò chuyện về những thương hiệu xa xỉ lẫn chiếc nhẫn kim cương trên tay đáng giá bao nhiêu. Một cuộc sống tẻ nhạt chết tiệt! Mãi đến khi cậu gặp được Neymar.

Người Brazil hôm đó ăn mặc đơn giản nhưng vẫn cực nổi bật, tứ chi rắn chắc mạnh mẽ lộ ra ở những nơi y phục che không tới. Thân hình màu đồng rắn rỏi đầy hình xăm nhưng trông vẫn không hề đáng sợ, ngược lại trong mắt Leo đó sao lại không phải là một thứ gợi cảm rất riêng khác. Đối phương chuyên chú nhìn vào ly Cocktail ngập sắc màu trước mặt, bộ dạng lúc hắn cười hệt như một đứa trẻ vô lo, vĩnh viễn không hiểu thói đời hiểm ác, mà cũng không có buồn đau.

Leo khi đó liền cảm thấy, đây sẽ là người cứu vớt cuộc đời cậu, chẳng sợ là vài phút, hay vài giây cũng xứng đáng.

Laporta còn đang bận bắt chuyện với mấy tay quan viên chính phủ, trông thấy cánh tay trơn bóng của Leo, thêm vào thái độ cậu hôm nay cũng phá lệ mềm mỏng, khiến lão cực hài lòng, vậy nên gật đầu với cậu, cho phép Leo xăm mình.

Nói thật, Leo không có hứng thú gì với chuyện điêu khắc vẽ vời trên thân thể của mình đâu, cho nên qua loa chọn một họa tiết nhỏ, sau đó cứ mãi nhìn chằm chằm viên kim cương sáng lấp lánh trên vành tai Neymar, cảm thấy chiếc khuyên này cực xứng với đôi mắt đẹp đến không thực của người đàn ông kia.

"Tôi uống rượu xong rồi, em xác định vẫn còn muốn xăm mình chứ?"

Leo gật đầu rất khẽ, nhấc bàn tay đang đặt trên đùi ra, chỉ vào làn da nơi bắp đùi mà nói.

"Xăm ở đây này."

Tập trung vào công việc Neymar hệt như một con sói, đôi mắt gắt gao dõi theo đầu kim rung chuyển, sau khi châm màu vào da thì kiên nhẫn chờ mực nhuộm thấm qua tầng biểu bì và sự phản ứng của máu. Họa tiết không quá phức tạp, với tay nghề của người Brazil rất nhanh đã thu phục xong. Hắn kéo khẩu trang xuống rồi dặn dò Leo vài việc phải tránh nếu muốn giữ cho vết xăm bền đẹp.

"Lỗ khuyên của em... hồi phục tới đâu rồi?" – Neymar tự nhiên nhắc về món đồ chơi nhỏ bằng bạc đó, hắn cũng không phát hiện ra mình đang liếm môi trong vô thức.

"............Anh muốn xem không?"

Cũng không đợi Neymar hồi đáp, Leo thản nhiên cởi quần lót, phô bày âm đạo múp míp hơi phồng lên của mình. Nơi đó khi này đã được công nghệ can thiệp tới vô cùng sạch sẽ, hệt một đóa tường vi hồng phấn nở rộ trong màn đêm, đọng trên từng phiến lá là hạt sương nặng trĩu, rồi lại giống một nhánh lô hội mới vừa bị dao sắc chặt đứt, nước tình trong suốt sềnh sệch từ giữa trung tâm những phiến hoa, kéo sợi và tràn cả ra ngoài.

"Trông kỳ quặc lắm sao?" – Leo nhỏ giọng hỏi, thanh âm thậm chí hơi run lên.

"Đương nhiên là không, đây là Thánh tích đẹp đẽ nhất mà tôi từng chứng kiến." – Neymar khẽ nỉ non, cầm lòng không đậu vùi đầu vào giữa đôi chân đang dạng rộng của thiếu niên.

Xưa nay Leo chưa từng để bất kỳ ai chạm vào nơi tư mật của mình, cả Laporta cũng vậy. Khi này cậu cảm nhận rất rõ thợ xăm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net