but in sickness and health

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bí ẩn về hành vi của Ivan vẫn chưa được giải quyết, điều duy nhất còn lại phải làm là làm một ít đồ ăn rồi biến khỏi đây. Cậu bắt đầu bước đầu tiên của việc nấu ăn—hay còn gọi là nấu cháo trong lò vi sóng—trước khi bị gián đoạn.

Cậu không chắc mình nhận ra bằng cách nào nữa. Chỉ là có gì đó lơ lửng trong không khí. Ánh mắt xuyên thủng đằng sau cổ cậu. Till thở dài. "Ivan," cậu mắng. "Biến mẹ về giường cho tớ."

"Nhưng mà—"

"Tớ không đốt bếp đâu mà lo," Till nói, có chút khó chịu.

Khi không nghe thấy tiếng Ivan nữa, cậu vặn lò vi sóng ba mười giây và rời khỏi bếp để kéo Ivan trở lại phòng ngủ. Ivan nắm chặt mép cửa hành lang như thể cậu ấy là một chú cún to lớn muốn chơi thêm, nhưng Ivan không thể so được với Till trong trạng thái như này.

Lần này, Till dém chăn cho Ivan.

"Ngủ đi," cậu ra lệnh.

Ivan mếu. "Nhưng..."

"Nếu cậu không ngủ được, cứ nằm đấy và nghĩ về—tớ không biết nữa, cừu đi. Tớ sẽ xong sớm thôi."

Till đợi tới khi thấy đối phương phản ứng—Ivan vùi mình trong chăn như đứa trẻ ủ rũ—trước khi quay về bếp. Lần này, cậu cắt được thêm một lát spam nữa. Và tiếng sột soạt lại vang lên

Cậu khẽ thở ra. "Ivan."

"Tớ sẽ giữ im lặng mà," Ivan cự nự. (ở đây toi đã rất muốn viết <tớ sẽ ngoan mà> ;^;)

"Không được. Vào phòng đi."

"I—"

"Cậu có giữ im lặng hay không cũng không phải vấn đề. Quay về giường đi."

Thời gian lần này được lâu hơn. Till cắt thêm hai lát nữa và cho vào chảo, và tới lát thứ ba thì cậu liếc thấy nhúm tóc đen.

"Cậu đùa tớ đấy hả?"

Ivan, tất nhiên, thậm chí còn không có tỏ ra xấu hổ gì cả. Như một đứa trẻ hư vậy. Cứ như Till đang phạm vào một tội ác khủng khiếp khi cố ngăn Ivan đi bán muối vì cái lạnh của phòng khách.

"Tớ điên với cậu mất," Till nói. "Cậu sẽ cứ ra ngoài mỗi ba phút như này cho tới khi tớ xong đấy hả?"

Ivan giữ im lặng, trong ngôn ngữ của người bình thường thì nó nghĩa là đệt bà cậu và cũng có nghĩa là không phủ nhận.

Till nhíu mày. Đm. Cậu gần xong rồi và Ivan chưa có một ngày nào trong đời thèm nghe lời cậu cả - thật khó hiểu vì Ivan là một chú robot nhỏ ngoan ngoãn với tất cả những người khác. Tốt nhất là cậu nên loại bỏ nguy cơ đau đầu vì cứ phải vật lộn Ivan lúc đang nấu. Với đà này đồ ăn sẽ nguội hết thôi.

"Được rồi" Till càu nhàu và mắt Ivan sáng lên. Chắc chắn là do cơn sốt khiến mọi cảm xúc của cậu ấy trở nên dễ đọc như vậy. Till nuốt nước bọt và quay đi, nhìn chằm chằm vào miếng spam nóng hổi trên chảo. "Mang chăn ra đây đi. Tớ sắp xong rồi."

"Ừm," Ivan nói, vội vàng làm theo lời cậu.

Không lâu trước khi mọi thứ được mang ra— cháo gà, ba miếng spam, một đống tương cà trên đĩa vì Ivan là một tên điên thưởng thức món spam với tương cà vì một lí do chẳng ai biết. Cũng không phải là Till thực sự nấu, nhưng cậu vẫn nín thở khi nhìn Ivan ăn miếng đầu tiên.

"Thế nào?" cậu hỏi khi không thấy Ivan cử động. "Có nguội không?"

Ivan nắm chặt chiếc thìa. Tệ quá. Nó nguội mất rồi.

Till với lấy cái bát. "Thôi, để tớ hâm lại—"

"Không!" Như bị quỷ ám, Ivan ôm chặt cái bát vào lòng và nhăn nhó với Till. Mọi cảm giác đe dọa đều biến mất bởi cách cậu ấy đau khổ sụt sịt. "Đừng lấy đồ ăn của tớ. Cậu đã nấu nó mà. Này là món ngon nhất tớ từng ăn."

"Chỉ là cháo quay nóng mua ở E-Mart thôi mà," Till nói.

"Không ai quay đồ ăn tốt hơn cậu cả," Ivan đáp, như thể đó là điều mà người bình thường sẽ nói.

"Thôi được rồi, ngốc ạ."

Till chống tay nhìn Ivan ăn. Nó là một trải nghiệm kì lạ. Thường Ivan mới là người nhìn cậu ăn, thường là để chọc cậu khi cậu đang nhai. Mặt này của Ivan thật mới lạ.

Không—không mới. Là thứ gì đó mà Till chưa bao giờ dành thời gian để chú ý tới. Tay cầm đũa của Ivan. Cách cậu ấy cắt spam thành những lát nhỏ hơn trước khi ăn. Cái gạt tóc ra khỏi mắt theo bản năng trước khi cúi xuống múc một thìa cháo.

Ivan chợt ngước lên nhìn.

"Nếu cậu muốn chụp ảnh thì phải liên lạc với quản lí của tớ để kí hợp đồng đó."

Bất cứ ngày nào Till sẽ lầm bầm hoặc gào lên, ném thứ gì đó, đá cậu ấy dưới gầm bàn. Nhưng hôm nay Till cảm thấy không ổn lắm. Cậu chẳng thể trả lời khi hai má đang nóng bừng lên.

"Ăn cho xong đi" Cậu cuối cùng cũng đáp .

Thìa trong tay Ivan rơi cạch xuống bàn. Hai mắt mở to.

"Đừng nói gì cả." Till nghẹn lại. "Cậu— im lặng và ăn đi."

"Till," Ivan mở miệng, nhưng Till không định nghe, không, không phải hôm nay, có lẽ là không bao giờ, và cậu bắt đầu đi thẳng ra phòng khách để lấy đồ.

Sơ tán khẩn cấp: một kế hoạch rất tốt. Tuyệt cả vời.

"Đợi đã Till—"

"Cậu ổn mà phải không?" Till buột miệng, hoảng loạn nhét áo khoác vào túi. "Cứ ăn đi và, ừm—tớ có để lại một ít thức ăn trong tủ cho ngày mai—"

"Till—"

"Hãy nhắn cho tớ nếu cậu cần nhưng chắc là không có gì đâu." Trời ạ, cậu quên cái gì đó, là gì vậy nhỉ? "À, giáo sư đã hỏi về cậu, cậu nên gửi email và báo cô biết cậu sẽ cần— gia hạn thêm để nộp cái trích dẫn và—"

"Till."

Tay Ivan ôm lấy má cậu. Cái tên bị tuần hoàn máu kém này nữa. Như thể bị kẹp giữa hai tảng băng vậy. Cậu run rẩy thở ra một hơi.

"Cậu đi à?" Ivan hỏi.

"Tớ có bài tập phải làm." Till yếu ớt đáp.

"Mang tới đây làm." Ivan nói.

"Và tớ phải ngủ nữa." Till lại nói.

"Ngủ đây luôn đi." Ivan trả lời.

"Cậu có định thả tớ đi không?" Till hỏi.

Ngón tay Ivan nhẹ mơn trớn hai má cậu. "Không." cậu ấy đáp.

Khi hai người còn học cấp ba, Till có một giai đoạn "nhiếp ảnh". Cậu đam mê chụp ảnh bằng điện thoại, máy ảnh DSLR, và đặc biệt là bằng chiếc máy ảnh polaroid mà Ivan mua cho cậu một cách bất ngờ. Nó không phải mẫu mới mà các cửa hàng đang bày bán mà là một cái cổ lắm rồi, với vẻ ngoài hình hộp ngu ngốc và sọc cầu vồng ở giữa. Ivan dán lên đó một cái sticker Artbox, hình con cá mập nhỏ cổ vũ 'Cậu làm được mà!'.

"Tớ tìm thấy nó trong thùng rác," Cậu ấy nói. Nó là một lời nói dối hiển nhiên, đầy kiêu ngạo và khiến Till cực kì giận. Không đời nào Ivan tìm được một chiếc máy ảnh cổ nằm đó đợi người tới nhặt.

Nhưng chiếc máy ảnh đã trở thành một trong những vật quý giá nhất mà Till sở hữu, cậu mang đi khắp nơi tới tận khi nó gặp sự cố dưới bàn tay của cơn say xỉn khi cậu stress vì thi cuối kì. Till đã chụp cả ngàn bức bằng chiếc máy ảnh đó. Thật phí tiền khi xét tới việc film polaroid đắt như nào, nhưng cậu vẫn luôn thích nhìn bức ảnh dần thành hình. Các hình khối, đường nét của bức ảnh nở rộ một cách chậm rãi, khoảnh khắc ngắn ngủi của ký ức chứa trong khung hình.

Nhận ra Ivan thích cậu giống với quá trình đó: chậm rãi. Những ký ức dần hiện ra. Tất cả những lần Ivan nhìn cậu mà tưởng cậu không để ý. Cả tá tin nhắn mặc cho lịch trình bận rộn của cậu ấy. Ivan nấu cho cậu ăn mỗi lần cậu ốm. Những miếng sticker trên chiếc vali đắt tiền, bông hoa nhồi bông cũ trên cánh cửa, cả tấm thẻ từ đáng chết đó nữa.

"Em sẽ thấy nhẹ nhõm hay bực mình nếu chị nói có" Sua đã hỏi cậu.

Giờ thì Till biết câu trả lời rồi.

"Cậu có hôn tớ không nếu tớ ở lại?" Till hỏi khẽ, tò mò, và cậu cảm nhận được cái giật mình qua tay Ivan như thể những câu từ đó là sét đánh vậy. Till không nhịn được mà mỉm cười, có chút xấu hổ. Sao cậu lại không biết được? Suốt bấy lâu nay, câu trả lời vẫn nằm ngay trước mặt mình. "Ivan," cậu gọi.

Nhưng Ivan không trả lời. Thay vào đó, cậu ấy nhìn Till như thể cậu không phải là thật.

"Cơn sốt này tệ quá," cậu ấy nói. "Chắc tớ sắp chết rồi."

Till không biết mình lấy can đảm từ đâu. Cậu dành phần lớn thời thơ ấu của mình để lặng lẽ lấy lòng Mizi, nhưng có gì đã xui khiến cậu, và cậu thấy mình đang áp trán vào trán Ivan. Ivan phát ra một tiếng thở yếu ớt khiến Till thực sự lo cho phổi cậu ấy.

"Cậu ổn mà," Till đáp lời, hơi lùi lại. "Hơi hâm hâm, nhưng không tệ như trước. Cậu vẫn nên ngủ thêm chút."

"Tớ... không hiểu chuyện gì đang xảy ra," Ivan lẩm bẩm.

"Ý cậu là sao?"

"Ý tớ là. Mọi chuyện thật chứ? Cậu là thật có phải không?"

"Làm sao mà tớ chưa bao giờ nhận ra—" cậu dễ thương vậy nhỉ, Till muốn nói vậy, nhưng thừa nhận điều đó có chút xấu hổ nên cậu đổi chiến thuật và nói, "Thuốc. Cậu cần phải uống. Tớ có mang đây."

"Okay," Ivan nói, choáng váng. "Cậu sẽ ở lại chứ?"

"Ừ, ngốc lắm." Till đáp. "Tớ sẽ ở lại."


Sáng hôm sao, Till tỉnh dậy trên chiếc giường nửa quen thuộc, trong căn phòng nửa quen thuộc. Cậu khẽ chớp mắt và quay đầu: tất nhiên là Ivan tỉnh rồi. Nhìn chằm chằm cậu bằng đôi mắt to, đen sâu thăm thẳm. May là cậu ấy ngon trai đấy.

"Cậu phải biến thái như vậy mới sáng ra hả?" Till lẩm bẩm, nheo mắt. Cậu nhớ mang máng mình ngủ quên trên ghế sofa sau khi cãi nhau với Ivan, về việc cậu đẩy Ivan lên giường và đè cậu ấy bằng một đống chăn trước khi mang nó ra ghế.

Vậy là...

"Cậu bế tớ lên khi tớ đang ngủ đấy à?" Till hỏi, vội ngồi dậy.

"Tớ vẫn ổn, nếu cậu lo về điều đó." Ivan trả lời. Cậu ấy giãn người như thể muốn chứng minh và ngồi thẳng dậy. "Cậu là một y tá tốt."

Như thể tên này muốn khiến cậu xuống mồ sớm vậy. "Vấn đề không phải ở đó."

Ít nhất, Ivan trông có vẻ ổn hơn hôm qua. Da đã có màu sắc trở lại, không còn mồ hôi nữa và khi Till kiểm tra thì không thấy nhiệt độ có gì thay đổi.

"Cái gì phá hỏng hệ miễn dịch của cậu thế?" Till cằn nhằn. "Tên robot này nữa."

"Nhờ có cậu chăm sóc tớ cẩn thận đấy."

"Rồi, sao cũng được. Cậu nói mình thấy ổn hơn rồi đúng không?"

"Ừ," Ivan nói, hơi ngập ngừng. "Till, hôm qua... có phải..."

"Tớ trước." Till nói, và trước khi Ivan kịp nói gì khác, cậu nghiêng người và hôn lên môi cậu ấy.

Đáng lẽ mình nên đánh răng trước là những gì Till nghĩ, nhưng ngay lập tức quên đi bởi vì Ivan cứng người lại. Thôi nào, tên ngốc này, hiểu ý đi chứ. Như thể tỉnh dậy sau cơn mê, Ivan nắm lấy gáy và kéo cậu lại gần hơn. Ivan giờ như bị ám vậy. Cắn môi và đảo lưỡi trong miệng, một tay đưa xuống luồn vào trong áo nắm lấy hông cậu, như chó vậy, và Till —Till thực sự không hề cảm thấy khó chịu. Cậu rên rỉ, để Ivan đẩy mình ngã xuống, hôn cậu mạnh liệt hơn. Till từng hôn người khác rồi, nhưng không một lần nào như này cả. Ham muốn trần trụi. Khao khát trần trụi.

Chỉ có Ivan khắp mọi nơi: tay Ivan luồn qua tóc cậu, hơi ấm từ đôi môi đối phương.

Và rồi— mọi thứ biến mất, Till há miệng, run rẩy lấy hơi.

"Từ, tớ không nên hôn cậu, tớ có thể lây bệnh cho cậu." Ivan nói, hoặc ít nhất là những gì Till nghĩ cậu ấy đang nói, vì nói thật thì cậu không suy nghĩ được gì nhiều, ngoài việc sẽ giết Ivan nếu cậu ấy không hôn cậu lần nữa. Sao Ivan vẫn đang nói thế? "Bọn mình nên—"

"Ivan," Till nói. "Nếu cậu không hôn tớ nữa thì chúng ta chia tay."

"Từ, mình hẹn h—?"

Till nhấn đôi môi đang cười của mình lên môi Ivan, chặn lời đối phương. Nếu cậu có bị cảm vì hôn thì cũng chẳng sao cả; cậu có bạn trai chăm sóc mình đây rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net