No homo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỗ ngồi bên cạnh Till hôm nay trống không.

Nó không phải là một hiện tượng bất thường. Cho dù không có các buổi photoshoot, show thời trang hay công việc như một ma nơ canh biết đi, Till chắc chắn Ivan vẫn sẽ có điểm chuyên cần siêu tệ. Việc tới lớp không có ích lắm khi đã biết hết mọi thứ rồi. Đặc quyền của một thiên tài chẳng cần học gì cũng đạt điểm tối đa - Không phải cậu ghen tị hay gì đâu.

Nhưng, thứ bất thường ở đây là không có một thông báo gì trên điện thoại cậu. Ivan khốn nạn. Nếu không phải khiến Till mất tập trung trong giờ bằng lôi kéo cậu chơi người treo cổ hay nghịch chân* cậu, tên kia sẽ yên lặng một cách khó chịu. Nó không phải thói quen của cậu ấy... khi im lặng một cách đáng lo như này.

*Gốc là <footsie>: khẽ trêu đùa/chạm vào chân người bên cạnh (thường là dưới gầm bàn), gần như là một hành động đùa nghịch tán tỉnh.

Chắc chắn là Ivan đang có kế hoạch gì đó. Một hình thức chiến tranh tâm lí mới để tấn công cậu.

Lần thứ sáu Till check điện thoại để đảm bảo nó chưa sập — nếu không thì tại sao Ivan lại không rút cạn pin điện thoại cậu bằng cách cứ gửi tin nhắn mỗi mười ba phút— thì giảng viên bắt cậu tại trận.

"Till, tôi hiểu là bài giảng của tôi không phải thứ thú vị nhất, nhưng tôi sẽ rất vui nếu em không thể hiện nó rõ ràng như vậy." Giáo sư nói một cách khô khốc.

Tai Till nóng lên khi tiếng cười khúc khích vang lên khắp phòng. Cậu nhét điện thoại lại vào trong túi, chửi Ivan một triệu lần trong đầu. "Em xin lỗi ạ." cậu lầm bầm.

Till gạt Ivan ra khỏi đầu và tập trung hơn, bài giảng trôi qua nhanh sau đó. Nay là một buổi chiều đẹp trời. Ghế của cậu bên cạnh cửa sổ nên cậu có thể hưởng thụ cơn gió mùa xuân mát mẻ và tiếng hót của những chú chim trong khi viết lại những điều cần chú ý, cố gắng để nó trông gọn gàng hơn chút. Có trời mới biết đã bao nhiêu lần Ivan hỏi mượn vở cậu sau khi lỡ một buổi học rồi lại khịa cậu vì đống chữ gà bới này.

Hừ, "chữ giống bọn trẻ con mẫu giáo thì đúng hơn" Ivan từng trêu Till trước khi phải né cái gối bay thẳng tới mặt mình.

"Các em nhớ đọc hết trang 65," Giáo sư nói và Till giật mình, nhận ra mình lại ngẩn ngơ hết mười phút vừa rồi. Đệt. Mong là không phải phần quan trọng. Cậu vội dọn đồ của mình và để ý tới điện thoại. Thông báo vẫn trống không.

Ivan đang làm cái quái gì vậy? Cho dù là đỉnh điểm của tuần lễ thời trang ở tít tận Paris thì cậu ấy vẫn có thời gian để làm phiền cậu cơ mà.

<cậu chết chưa đó> Till nhắn, nhưng không có hồi âm. Cậu mím môi.

"À, trước khi em đi, Till," Giáo sư gọi.

Till chớp mắt và vội chạy xuống bục giảng. "Dạ?"

"Em là bạn với Ivan nhỉ?"

Bạn... không hẳn là từ cậu sẽ dùng để miêu tả Ivan. Bạn trúc mã biến thành đứa ăn bám dai dẳng suốt ngày đè cả người lên cậu sẽ là cụm từ phù hợp hơn, nhưng khá là khó để giải thích với giáo sư nên cậu chỉ gật đầu. "Dạ vâng. Có chuyện gì với cậu ấy ạ?"

"À, tôi định nhờ em hỏi thăm cậu ấy, nếu nó không quá khó cho em. Tôi đang đợi Ivan gửi trích dẫn bài luận..." À cái hạn còn tận vài tuần nữa nhưng tất nhiên Ivan sẽ nộp trước để những người khác có vẻ tệ hơn, tên khốn nạn. "—nhưng hai ngày rồi mà tôi chưa nhận được gì cả."

Till giật mình. Ivan? Nộp muộn sao?

"Không giống cậu ấy lắm."

"Đúng rồi, tôi cũng nghĩ không giống tính cách em ấy lắm. Nếu em có thể nhắn em ấy, hỏi thăm tình hình thì tôi sẽ rất cảm kích. Báo em ấy là không cần vội, tôi có thể gia hạn thêm nếu em ấy cần. Dù gì thì cái này còn hạn một tháng nữa."

"Vâng," Till trả lời. "Em sẽ báo cho cậu ấy."

Chuyến xe buýt từ trường tới nhà cậu mất khoảng 30 phút. Till thêm mười phút nữa khi ghé qua quán để mua hai suất tonkatsu. Suất thứ hai không phải cho Ivan; nó chỉ là... cơ chế tự vệ. Chỉ mua một có nghĩ là cậu phải chống lại Ivan trộm đồ ăn của cậu, vậy nên, suất thứ hai chính là bảo hiểm.

Cậu gửi cho Ivan một tin nhắn khác khi lên xe buýt, hộp tonkatsu vẫn còn ấm trên đùi câu.

 <tớ sắp qua đó, dù cậu có jet lag tớ cũng kệ>

Vẫn không có trả lời. Đm.

Tới lúc cậu xuống xe thì cái cảm giác đó— cảm giác cậu sắp trở thành một cô người yêu mất kiên nhẫn đợi bạn trai— càng khó bỏ qua, vì tới giờ cậu đã nhắn tận ba tin mà không có trả lời. Đây là lần đầu tiên, đặc biệt là với thói quen của Ivan là trả lời tin nhắn trong vòng một giờ.

Có khi cậu ấy mất điện thoại ở sân bay, nhưng điều đó không giải thích cho sự vắng mặt của Ivan. Nếu cậu ấy mất điện thoại và rồi có việc quan trọng đột xuất mà không được thông báo trước— cho dù Till đã bảo không biết bao nhiêu lần là đừng có làm việc quá sức nữa — thì sẽ hợp lí hơn. Nhưng Ivan luôn có cách để báo cho Till biết cậu ấy đang ở đâu.

Cậu lướt lên xem tin nhắn từ ba ngày trước, tới tin nhắn cuối cùng của Ivan. Tớ có mang quà về cho cậu đó, cậu ấy nhắn, tiếp theo là một tin nhắn nữa sau đó tầm ba tiếng mà Till cho là lỗi chính tả: Tows nhwo nhf qsua. Munos gapawj caua.

Vãi chó. Có lẽ nó là mã code gì đó và Ivan đã chết rồi. Thang máy chậm muốn chết và trục trặc vào những thời điểm tuyệt vời nhất; Till bắt đầu chạy với trèo lên cầu thang tới căn nhà của hai người ở tầng ba trong thời gian ngắn kỷ lục, vội vàng đập cửa trước khi kịp suy nghĩ.

"Ivan!" cậu gào lên. "Cậu chết rồi hả?!"

Cái tag ở cửa đã được lật. Nhìn thấy nó khiến Till đập cửa mạnh hơn. Nó là một bông hoa đỏ nhồi bông ngớ ngẩn mà Till tìm thấy mấy năm trước, trong chuyến du lịch của trường tới Thượng Hải, cậu đã đưa nó cho Ivan vì thấy Mizi có một cái rồi và nghĩ nó không đáng làm quà cho cậu ấy nữa.

Thứ sờn cũ này đáng lẽ nên được ném vào thùng rác hay nên được mang đi làm phẫu thuật từ nhiều năm trước, nhưng nó được dùng như một dấu hiệu: Nếu lá cụp xuống và cánh hoa hướng lên, Ivan đang ở nhà.

Nhưng cậu ấy không trả lời.

Được rồi, đm đời. Cậu thò tay vào túi lục tìm cái thẻ từ. Không phải cậu đột nhập đâu bởi vì Ivan đã đưa nó cho cậu vào hôm đầu chuyển đến nhà mới. Nếu Ivan đang thỏa hiệp với cái toilet vì đau bụng hay gì, tất cả là lỗi của cậu ấy vì không trả lời tin nhắn và cậu chắc chắn sẽ chụp lại cảnh đó vì dám là một tên khốn nạn. Và nếu Ivan đang— Cửa mở và thứ chào đón Till là bóng tối. "Ivan?" Till thử gọi.

Yên lặng.

... Không phải dấu hiệu tốt.

Till bật đèn lên. Có dấu hiệu của sự sống và việc Ivan đã trở lại căn nhà. Hai vali đen nằm ngoài hành lang, vẻ ngoài tưởng chuyên nghiệp bị phá hỏng bởi đống sticker từ cuộc càn quét Daiso mà Till và Sua dán lên khi cả hai uống say.

Nhưng vali vẫn bị khóa.. Ivan chưa dỡ đồ ra. Không giống Till người thường mệt mỏi suốt 48 giờ sau chuyến đi và không buồn động tới, Ivan không thể bước quá ba bước mà không dỡ đồ trong vali ra.

Till suy xét lại dự đoán của mình. Có thể không phải là giết người, mà là chiếm nhà. Bắt cóc.

Đệt, liệu cậu có phải trả tiền chuộc không? Cậu nghèo muốn chết. Ivan toang rồi.

Có một chai nước mở rồi trên bàn bếp, cùng với một túi bánh mì nát. Những lát bánh mì đã thiu. Không có bát đĩa trong chậu rửa. Cũng không có hộp đồ ăn nào trong thùng rác mà lúc trước khi đi Ivan đã dọn.

Till bước vào hành lang, phòng ngủ của Ivan nằm ở góc xa nhất.

Till thử gõ cửa. "Ivan," cậu gọi. "Là tớ đây. Cậu còn sống chứ?"

Không ai trả lời. Được rồi, nếu đây là ngày cuối cùng cậu sống trên trái đất này vì bị dọa bởi một tên sát nhân hàng loạt trốn trong căn hộ của Ivan thì dù có nằm dưới đất cũng phải ám quẻ tên đó.

"Tớ vào đây," cậu nói, mở cửa.

Ngay lập tức không khí mát từ cửa đang mở ập vào cậu. Rèm cửa màu đen được đóng kín nên ánh sáng duy nhất cắt qua căn phòng là từ hành lang phía sau Till. Nó đủ sáng để cậu nhìn thấy chiếc chăn rơi trên sàn nhà, áo khoác da vắt vẻo trên bàn học và—

Ivan, nằm trên giường, vẫn mặc nguyên bộ áo cao cổ và quần âu. Chuông cảnh báo phát lên điên cuồng trong đầu Till.

Vấn đề là: Ivan là một tên chết dẫm ngủ như nằm trong quan tài. Tên khốn đó nằm ngửa, hoàn toàn bất động suốt tám tiếng đồng hồ, hai tay ôm bụng, hai chân duỗi thẳng như sẵn sàng trượt xuống dưới sáu tấc đất. Hầu hết mọi lần Till không chắc cậu ấy còn sống không nếu không thấy lồng ngực lên xuống nhẹ nhàng.

Nhưng hôm nay Ivan nằm cuộn mình một bên. Cho dù quay lưng lại với Till, tiếng thở của cậu ấy vẫn quá to, quá nhanh so với bình thường.

Till cảm thấy nghẹn trong cổ họng. Cậu bước nhanh về phía trước, nắm lấy vai Ivan và lật người lại.

Nhìn sơ qua Till biết là có gì đó không ổn. Tóc cậu ấy ướt mồ hôi và hai má ửng hồng không hợp với không khí mát lạnh trong phòng chút nào. Khi Till chạm vào má cậu ấy, Ivan không phản ứng gì. Không cắn tay cậu, không cười đùa giỡn. Nếu không phải nhiệt độ cơ thể đang tỏa ra thì Till sẽ nghĩ cậu đang chạm vào ma nơ canh phiên bản Ivan.

Thật tệ. Nôn nao. Cảm giác nghẹn ứ trong họng ngày càng lớn hơn.

"Ivan," cậu khẽ gọi. "Ivan."

Tới khi Till lắc mạnh hơn thì Ivan mới mở mắt ra. "Till," cậu ấy gọi.

Không cần kiểm tra nhiệt độ của Ivan để biết là cậu ấy đang sốt, nhưng Till vẫn làm, đặt tay mình lên trán người kia. Ivan thở ra và khẽ dụi vào tay cậu.

Sự khó chịu ngày càng tăng lên. Cảm giác không đúng khi thấy cậu ấy mất cảnh giác và dễ bị tổn thương như thế này. "Cậu bị như thế này bao lâu rồi?" Till muốn biết.

"Tớ chịu. Hôm nay là ngày nào rồi?"

"Thứ tư. Cậu ăn gì chưa?"

Ivan chớp mắt khi nghe vậy, chậm như một chú mèo. "Thứ tư? Tớ về...hôm thứ hai." Cậu ấy cười với Till một nụ cười buồn ngủ, thật khác lạ khiến cậu nuốt nước bọt, nắm lấy cái chăn bên cạnh Ivan. "Tớ mang quà cho cậu."

"Ăn," Till nói, cố gắng lờ đi tại sao tim cậu co thắt lại. "Ivan, cậu ăn gì chưa?"

"Tớ có...uống nước."

"Đấy không phải đồ ăn."

"Vậy thì... không?"

Trời đất. Với một người như con robot tự điều chỉnh mình hoạt động hiệu quả, Ian là một mớ hỗn độn khi ốm. Nhưng cũng hợp lí thôi. Khi lớn lên thì Till mới là người có hệ miễn dịch kém hơn. Till không thể nhớ ra có lần nào Ivan ngã bệnh. Cậu có nghe thấy Ivan hắt hơi một lần khi họ đang dọn dẹp tầng hầm của Mizi để giúp cậu ấy dọn đồ và chuyển đến trường đại học. Một lần khác khi còn học tiểu học, Mizi đã đến thăm khi cậu đang trong trận chiến hàng năm với bệnh cúm và có nhắc đến việc Ivan cũng bị bệnh.

Khi Till khỏi bệnh và quay trở lại trường học, Ivan cũng ở đó, không có vẻ gì là bị ốm. Cậu chưa từng nghe tiếng sụt sịt hay một tiếng ho nào để thấy rằng Ivan đã từng không ở trạng thái tốt nhất, vì thế nên Till cho rằng nó có thể chỉ là ảo giác để khiến bản thân cảm thấy dễ chịu hơn.

Dù vậy, sự thật là hiển nhiên: Ian không ốm. Nó chỉ không được viết trong quy luật của tự nhiên thôi.

Vậy mà, mọi thứ đang chống lại cậu. Hãy nhìn xem kìa, tất cả chư vị thánh thần đang tuyên bố với cậu. Nhìn Ivan sụt sịt đi kìa. Cậu ấy đang ho. Cậu ấy đang sốt. Cậu ấy là con người!

Till nhìn qua khe rèm cửa sổ và tìm xem liệu có dấu hiệu nào của tận thế hay không. Chưa có màu gì đáng lo ngại. Cậu sẽ phải chú ý liên tục.

"Được rồi," cậu nói, quay lại với Ivan, người lờ mờ chớp mắt nhìn cậu. "Tớ—tớ sẽ tìm ra cách giải quyết chuyện này. Tớ có thể làm điều được. Không có gì quá to tát. Chăm sóc một người chưa ốm bao giờ sẽ dễ thôi—" Ốm có vẻ không phải là từ thích hợp. "—một người bị đông khô và cho vào lò vi sóng để rồi biến thành một con quái vật nước mũi sũng nước."

"Cậu tệ quá đi."

"Nhìn vào gương ấy, tên khốn nạn này. Cậu nợ tớ nhiều lắm đấy biết không, vì tớ sẽ chữa cho cậu. Tớ sẽ là y tá tốt nhất trên đời. Cậu sẽ phải trả tiền nghỉ hưu cho tớ. Mọi thứ sẽ tuyệt lắm."

Ivan lầm bầm cái gì đó mà cậu không nghe được. Till không để tâm tới nó mà móc điện thoại ra.

SUA! IVAN ỐM!! ÉT Ô ÉT EM PHẢI LÀM CÁI MẸ GÌ BÂY GIỜ CỨU!!

Sua, người lúc nào cũng dán mắt vào điện thoại, trả lời ngay lập tức. Nhưng vô dụng: =)))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))

Được rồi, đm, block ngay. Mizi sẽ lo lắng nhưng cậu ấy siêu tệ trong việc chăm sóc người khác, nên khiến Mizi lo lắng thêm là không cần thiết. Hyuna khá chắc cũng sẽ cười vào mặt cậu. Và Ivan là đứa bị ốm. Giờ cậu chỉ có một mình thôi.

Till cần bạn mới.

Naver* gợi ý nên đến phòng khám gần nhất, nhưng chỉ nhìn tình trạng của Ivan thôi cũng nói Till biết rằng đó không phải là một lựa chọn vào lúc này. Cậu nên kiểm tra tủ lạnh xem có thứ gì còn cứu được không. Sau đó, tìm cách bảo Ivan đi tắm và thay quần áo, nếu cậu ấy có thể.

Naver: nền tảng tìm kiếm của Hàn, giống Google hay Baidu.

Till gạt tóc Ivan sang một bên và Ivan đuổi theo tay cậu như một chú cún. Chắc là cậu bị lây cơn mê sảng của Ivan rồi. Không đời nào cậu nghĩ là nó dễ thương.

"Ivan," Till khẽ nói. "Tớ sẽ kiểm tra bếp và xem có gì ăn được không. Cậu có thể ngồi dậy không?"

Môi Ivan biến thành một cái gì đó— kì lạ. Một cái bĩu môi. Trời ơi. "Tại sao?"

"Cậu cần phải tắm sơ," Till bất lực. Ông hoàng aegyo này đã làm gì ở nước ngoài vậy nhỉ? "Cậu cũng cần thay đồ nữa."

"Tớ không nghĩ tớ tự làm được đâu." Ivan nói.

"Gì?"

"Cậu giúp tớ được không, Till?"

"Giúp cậu tắm?"

"Tớ ốm mà," Ivan nói, gần như làm nũng.

Till nhíu mày, kiểm tra nhiệt độ của Ivan một lần nữa. Cơn sốt vẫn chưa giảm. Khá là... đáng lo, Ivan trông trắng bệch. Nếu Ivan mất sức trong lúc tắm và ngã rồi đập đầu chết, vậy thì lương tâm sẽ đeo bám cậu những lần cậu ước đầu Ivan quá tải trong một ngày.

Đúng là cậu đã thầm nguyển rủa nhiều hơn việc Ivan đi thì vấp ngã hay là đi làm tóc thì bị hỏng. Nhưng nó vẫn như nhau thôi.

"Thôi được." Till trả lời. Ivan lập tức cứng ngắc. "Nhấc tay lên nào, để tớ đỡ cậu tới phòng tắm."

"Hmmmmrhfg," Ivan kêu lên.

"Sao?"

"Đùa thôi," Ivan vội nói. "Tớ đùa. Đùa ấy mà. Tớ ổn."

"Cậu có ổn đâu. Đừng ngang bướng nữa."

"Tớ bảo là tớ ổn mà."

"Đâu có. Tớ sẽ không để cậu chết trong phòng tắm chỉ vì tớ sợ nhìn thấy con cu hay gì đâu."

Ivan nghẹn lại và ho sù sụ. Rồi, được, thế là đủ rồi. Till khoác tay Ivan qua vai và bắt đầu quá trình gian khổ vào phòng tắm.

Đối với một người mẫu, Ivan nặng như gì ấy. Sáu múi thì thêm bao nhiêu cân vào vậy? Trời đất quỷ thần ơi.

"Từ đã!" Ivan cố gắng nói.

Giọng nói có phần yếu ở vang bên tai khiến Till rùng mình, nhưng cậu lờ nó đi để tập trung vào việc trước mắt: đưa Ivan tới phòng tắm.

Nhưng tên khốn nạn này vẫn không bỏ cuộc. "Đợi đã Till, thả tớ ra, tớ vẫn ổn."

"Cậu phiền quá đi. Tớ sẽ bế cậu nếu cậu không im đi đấy." Một âm thanh ré lên. "Và tớ sẽ gửi ảnh lên group chat và ai cũng sẽ nói về nó, đừng có mà đùa với tớ."

Thành công. Ivan ngoan ngoãn và im lặng suốt chặng đường băng qua hành lang và vào phòng tắm. Cậu đặt Ivan xuống bệ toilet và ra lệnh, "Ở lại đây." trước khi quay lại phòng Ivan để tìm quần áo.

Đồ ngủ— mấy món bằng lụa chắc được. Loại sinh viên quái nào có đồ ngủ bằng lụa chứ. Tên đáng ghét.

Cậu nhắm mắt lại và thò tay vào thứ mà cậu nhớ là ngăn đựng đồ lót của Ivan, ngẫu nhiên lấy ra một chiếc, rồi quay vào phòng tắm, vứt cả đống vào lòng Ivan.

"Đây. Quần áo," Till nói, đề phòng việc bằng cách nào đó Ivan đột nhiên mất đi thị lực trong hai phút vừa. "Nhấc tay lên nào."

"Tớ phải làm gì cơ?" Ivan hỏi, nhưng khi Till bắt đầu kéo mép áo của Ivan thì vẻ khó hiểu biến mất. "Cái—Till?!"

Cậu kéo được nửa đường trên bụng Ivan thì bị tay Ivan chặn lại, cố gắng kéo xuống như chơi kéo co vậy.

Till nhíu mày. "Sao vậy? Đừng nói với tớ cậu xấu hổ."

"Thực ra tớ xấu hổ về cơ thể tớ mà," Ivan nói, hơi hoảng. "Tôn trọng tớ xíu đi."

"Cậu kí hợp đồng với Calvin Klein đấy." Till nhắc.

"Cho dòng mùa đông của họ thôi! Till, không sao đâu, lúc tắm với thay đồ thì tớ không chết được đâu."

"Ivan—"

"Tớ sẽ nói với Mizi rằng cậu đã lột đồ cơ thể tội nghiệp, không có khả năng tự vệ của tớ và ném tớ trần truồng vào phòng tắm vì những lý do bất chính," Ivan buột miệng.

Till không biết chính xác vào thời điểm nào Mizi đã trở thành đại diện của sự diệt vong, nhưng cậu không đánh giá cao việc Ivan sử dụng nó để chống lại mình. "Cậu sẽ không làm vậy đâu."

Mắt Ivan như điên lên. "Tớ làm thật đấy. Tớ sẽ nói với cậu ấy là cậu muốn thấy tớ trần trường và cậu đã xé quần áo của tớ rồi cố gắng tắm cùng tớ—"

"Được!" Till gào lên. "Cậu phiền lắm đấy và cậu biết gì không? Đáng đời tớ khi cố gắng chăm sóc tên khốn nhà cậu!"

"Till—"

Cậu lao ra khỏi phòng tắm và đẩy sập cửa lại - để Ivan không nói với Mizi là cậu để hé cửa để lén nhìn Ivan hay gì. Thảo nào Ivan chưa bao giờ bị ốm: đó có lẽ là một cơ chế bảo vệ chống lại việc cậu ấy đáng ghét như nào khi ốm.

Có gì to tát chứ? Cậu muốn giúp thì làm sao? Cậu chẳng thèm chạm vào Ivan, tên khó tính đó, với cả cậu ấy dễ lây bệnh hơn nhiều.

Hơn nữa, cả hai đều là con trai với cấu trúc giống nhau mà. Có gì Till chưa nhìn thấy đâu.

Tên khốn nạn tự kiêu đó nghĩ rằng Till sẽ như đỉa mà bám lấy cậu ta vì cậu ta hấp dẫn sao. Đồ khốn. Hừ, Ivan là một tên đáng ghét tới mức Till sẽ chẳng bao giờ thấy cậu ta hấp dẫn về mặt tình dục hay về bất cứ thứ gì cậu ta nghĩ.

Ugh. Nó khiến cậu bực quá.

Cậu đi vào bếp và mở tủ lạnh. Việc nó trống rỗng càng khiến cậu thêm khó chịu. Ivan đã trải qua hai ngày ốm như một con cún ngu ngốc và thậm chí không thèm nghĩ đến việc tiêu một tí nào trong tài khoản ngân hàng lớn đến mức phi lý để đặt ít đồ về? Như thể tên kia đang cố làm cho Till phát điên vậy.

Cậu lôi ví của Ivan từ trong túi xách cạnh cửa và hét lên, "Tớ đi mua ít đồ, đừng chết khi tớ ra ngoài đấy nhé!"

Nếu cậu tự thưởng cho mình thêm vài món ăn vặt bằng tiền trong thẻ thì đó là sự trừng phạt vì đã là một tên đáng ghét không chịu được.

Mua đồ không mất nhiều thời gian. Naver, một lần nữa đến giải cứu, khuyên rằng cháo gà, trà gừng, nước cam, mật ong, tỏi, hành và củ cải là những thực phẩm tuyệt vời để tăng cường khả năng hồi phục khi bị cảm, vì vậy cậu ném hết chúng vào giỏ. Till không hoàn toàn chắc làm thế nào cậu có thể nhét tỏi, hành và củ cải vào, trừ khi bằng cách nào đó cậu xay chúng thành cháo nhưng ngay cả nghĩ thôi cũng khiến cậu cảm thấy ghê.

Hừm... thôi thì vấn đề của tương lai vậy.

Cậu lấy thêm vào một hộp spam và một túi cơm cháy để nấu cháo*—điều này không được Naver khuyến khích, nhưng đó là phương pháp điều trị tại nhà mà lớn lên Till luôn sử dụng khi phải tự chăm sóc mình.

* Cho ai không biết thì bên Hàn có món cháo cơm cháy, cho cơm cháy đun với nước thành cháo và ăn cùng các món ăn kèm. Ảnh để cuối chap

Ivan thích chọc cậu bất cứ khi nào cậu ấy tới trong những ngày Till ốm. "Thịt đóng hộp và cơm cháy thì có tác dụng gì đối với hệ miễn dịch chứ?" Cậu ấy hỏi trước khi chiên một quả trứng và đi kèm một ít kim chi, như thể điều đó sẽ có tác dụng thần kỳ cho sự hồi phục của Till.

Tên kì lạ.

Cửa hàng tạp hóa chỉ cách hiệu thuốc mười phút đi bộ, và hiệu thuốc chỉ cách khu chung cư của Till và Ivan năm phút, nên chẳng bao lâu, cậu đã quay lại trước cửa nhà Ivan với đồ ăn và thuốc trên tay, nhấn thẻ từ để mở cửa.

Cửa mở ra với tiếng bíp nhỏ. Till cẩn thận đẩy cửa; nếu Ivan có thể thiếp đi sau khi tắm thì tốt, cậu không muốn làm phiền cậu ấy. Cậu sẽ chỉ nấu ít đồ ăn, để trên bàn bếp với tờ note và về nhà. Vậy là xong. Dễ như ăn kẹo.

Đó là một kế hoạch chắc chắn— một kế hoạch mà thất bại ngay khi cậu ngó đầu vào và nhìn thấy Ivan trên ghế sofa, tóc vẫn còn ướt, vẻ mặt bị bỏ rơi như thể hợp đồng người mẫu đã bị hủy bỏ hay bất cứ điều gì khiến Ivan cảm thấy mất hết tất cả đã xảy ra.

Tạ ơn trời là cậu không mua trứng, túi đồ rơi xuống sàn với một tiếng bịch. "Cậu đang làm cái đéo gì thế?" Till buột miệng, chạy vội tới bên cạnh Ivan.

Tóc cậu ấy vẫn ướt, nước nhỏ lên cái khăn tắm choàng trên vai. Giờ thì Ivan biến từ cún con ngốc nghếch thành cún con buồn bã với cách cậu ấy cuộn mình trên ghế nhìn chằm chằm vào khoảng không.

Nhưng cậu ấy không mất hồn đến mức không nghe thấy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net