4. Thạch cao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở trường trung học, có hai loại người được coi là "nổi tiếng".

Kai là loại thứ nhất, cái kiểu mà ai ai cũng biết cậu ta cho dù cậu ta cứ cố gắng tránh xa mọi người ấy. Kai chẳng làm gì cả, nhưng tên cậu ta cứ được nhắc đi nhắc lại suốt. Mỗi ngày. Mỗi giờ. Kyungsoo chỉ cần liếc mắt một cái cũng hiểu vì sao. Đầu tiên là, Kai cứ thần thần bí bí và thứ hai, quan trọng hơn cả, Kai đẹp đến ngây dại. Chỉ cần có vậy. 1 + 1 và nổi tiếng tức thì. Đám con gái sẽ bàn tán sau lưng và nai tơ trước mặt cậu ta trong khi lũ con trai thì gầm gừ và lườm nguýt.

Loại thứ hai chính là kiểu điển hình trong các phim thần tượng. Giống như những câu lạc bộ kín, nơi chỉ những người đẹp đẽ và nổi bật mới được tham gia. Xin lưu ý: dễ chịu không phải một đức tính được yêu cầu! Nói chung đó là một đám trai xinh gái đẹp mà bạn ghét người này và thích người kia. Không giống như nhóm thứ nhất, bất kỳ ai thuộc nhóm thứ hai đều cố gắng chăm chút, duy trì độ nổi tiếng của họ. Họ nhất định phải dẫn đầu xu hướng như thời trang và mọi thứ khác nếu không sẽ có nguy cơ bị đá ra khỏi hội.

Hai loại này hoặc hòa thuận với nhau hoặc đụng nhau chan chát. Tuy nhiên mỗi khi có xung đột xảy ra, nó chủ yếu từ một phía và do nhóm thứ hai bắt đầu. Ví dụ như đám con trai đang ngồi đằng sau Kyungsoo đây. Thằng cha cầm đầu nhóm này đang giết thời gian bằng cách rít lên những câu đơm đặt xấu xa về Kai trong khi bọn đàn em thì vô vọng dõi theo như nuốt từng lời của hắn và háo hức hùa theo. Kyungsoo nghĩ đám này đúng là trẻ con hết sức.

"Này Kyungsoo!" Một giọng nói vang lên từ phía sau em. Kyungsoo cau mày ngước lên từ đống bài tập về nhà. Em quay lại bất chấp những ngăn cản trong lòng và nhìn về nơi giọng nói phát ra.

Đó là kẻ đứng đầu đám nổi-tiếng-loại-hai và hắn ta đang cười nhếch mép với Kyungsoo từ bên kia căn phòng, "Cưng có vẻ như là một thằng nhóc tốt bụng, sau giờ học hãy đi với tụi anh." Nghe giống mệnh lệnh hơn là yêu cầu, Kyungsoo nghĩ.

Kể cả khi ném quy tắc thứ hai của em vào góc nhà, Kyungsoo vẫn thà nói chuyện với đầu gối còn hơn phải lẽo đẽo theo sau bọn rỗi hơi này.

Em cảm thấy đôi môi mình cong lên thành một nụ cười hối lỗi quen thuộc và giả tạo, "Xin lỗi nha, tôi phải về nhà ngay sau giờ học. Bố mẹ muốn tôi làm việc nhà cho họ."

Khuôn mặt tên kia đanh lại khi bất ngờ bị từ chối, "Vậy hãy tới sau khi cưng xong việc", hắn nói trước khi giáo viên bước vào lớp, báo hiệu kết thúc giờ tự học. Kyungsoo quay về chỗ của mình vừa kịp lúc giấu đi được sắc thái khó chịu trong đôi mắt em. Đúng là khốn nạn mà.

Tiết học trôi qua như mọi khi. Ngoại trừ một chuyện, khá thú vị, xảy ra khi Kyungsoo bắt gặp Kai đi ngang qua lớp em (có lẽ cậu ta đến nhà vệ sinh) và được Kai gật đầu chào một cách đáng chú ý. Kyungsoo ngay lập tức quay đi và mong sao không có ai để ý cả.

"Cưng đi đâu vậy, Kyungsoo?" tên đứng đầu hét lên ngay trước khi Kyungsoo rời khỏi lớp học với hộp cơm trong tay.

"Đi tìm một nơi yên tĩnh để đọc và ăn ấy mà," Kyungsoo nâng quyển sách trên tay lên để củng cố thêm cho tuyên bố của mình, vẫn tiếp tục bước đi bất chấp giọng nói đang gọi to tên em đằng sau.

Kyungsoo trèo lên mái của nhà kho cũ và ngồi trong cục cưng mới được trang trí của em. Mặc dù không đẹp như của Kai, nó vẫn là một sự cải tiến vượt bậc so với những chiếc hộp trước kia em có. Với cửa sổ trên đầu được mở ra, em vừa đọc sách vừa nhấm nháp chiếc bánh sandwich. Có tiếng gõ cửa. Kyungsoo mở cửa sổ trước mặt và đưa hộp cơm trưa của em ra ngoài.

"Hôm nay tôi có dứa," Kyungsoo nói, ngón tay chỉ vào cái hộp đựng những mảnh dứa.

"Và tôi có một câu hỏi."

Kyungsoo từ từ đặt hộp cơm xuống, em nhận ra mình đang nhìn Kai đăm đăm. Ánh mắt cậu ta toát ra vẻ do dự. Kai đang lo lắng. Mới à nha.

Kai liếm môi và nhìn sang chỗ khác, "Tôi muốn mua thêm một số phụ kiện cho cái hộp của tôi sau giờ học. Tôi nghĩ biết đâu bạn cũng muốn đi cùng, ừ, trong trường hợp bạn muốn đi cùng."

Kyungsoo đông cứng lại. Em biết mình vẫn đang nhìn Kai chằm chằm và hẳn là cậu ta không thoải mái vì điều đó, nhưng em không thể làm gì khác được. Em rất đỗi ngạc nhiên. Em chưa từng nghĩ sẽ nhận được lời mời từ Kai. Em từng nghĩ em sẽ không phải lo lắng về những vấn đề đó với Kai. Kai được gọi là Nghệ sĩ cô đơn kia mà, và những người cô độc sẽ không rủ người khác đi cùng đâu. Họ sẽ không làm thế.

"Bạn không nhất thiết phải trả lời ngay bây giờ," giọng nói của Kai cắt ngang những suy nghĩ đang cuồng quay trong đầu Kyungsoo, "trả lời tôi trước khi bữa trưa kết thúc, được chứ?" Em im lặng nhìn Kai quay đi, trở lại chiếc hộp của cậu ta. Kai biến mất nhanh như vậy đấy.

Những câu xin lỗi quen thuộc chạy qua tâm trí Kyungsoo. Em có việc vặt phải làm. Ba mẹ cần em ở nhà. Em có rất nhiều bài tập. Mẹ em bị bệnh. Hay em bị bệnh. Sao cũng được. Tất cả những gì Kyungsoo phải làm là mở miệng nói ra một lý do nào đấy. Tuy nhiên, một cái gì đó đã ngăn cản em làm như vậy.

Sự thật nho nhỏ: Kyungsoo yêu thích các câu chuyện trinh thám. Em thích cách mọi thứ kết nối lại với nhau khi đến cuối cùng.

Kai bắt đầu trở thành một bí ẩn với Kyungsoo và một phần trong em muốn giải mã bí ẩn này, giống như rất nhiều thám tử đã làm trong những cuốn sách trinh thám kia.

Bước đầu cho thấy, Kai không phải loại người cô đơn điển hình mà Kyungsoo từng quan sát. Bằng chứng chính là đây, Kai dường như đang cố gắng kết bạn với Kyungsoo. Điều này cũng khiến em khó lòng hiểu nổi, vì cái quái gì Kai lại quan tâm đến em trong số tất cả mọi người? Chắc hẳn, Kyungsoo có thể hơi khác một chút với cái hộp kì lạ của mình nhưng hẳn là phải có nhiều hơn thế ... đúng chứ?

Đáng buồn thay, những suy nghĩ của Kyungsoo đi vào bế tắc khi em không thể nghĩ ra bất kỳ lý do nào khác cho việc tại sao Quý-ông-nổi-tiếng kia lại chú ý đến em. Kyungsoo chắc chắn không phải là người thân thiện nhất, hòa đồng nhất hay dễ gần nhất. Và em rơi vào bế tắc.

Kyungsoo nhớ lại khi các thám tử bị mắc kẹt, họ thường sẽ chuyển hướng điều tra. Nhưng thực tế, Kyungsoo chẳng có hướng nào khác để tìm kiếm thông tin về Kai cả.

Khi chuông reo báo hiệu bữa ăn trưa đã kết thúc và đã đến lúc trở lại lớp học, Kyungsoo nhanh chóng chạy ra khỏi hộp của em, trước Kai.

"Gặp tôi ở cổng trường." Kyungsoo nói thật to, rõ ràng về phía Kai trước khi vội vàng chạy đến cái thang và trèo xuống.

Lúc Kai gặp Kyungsoo ở cổng trường sau giờ học, em bận chú ý đến ánh mắt của những người xung quanh và vẫn cứ giữ khoảng cách xa Kai vài bước khi họ bước xuống vỉa hè. Kai trùm một cái tai nghe lớn hai bên tai và không nói chuyện với Kyungsoo. Họ vẫn như thế cho đến khi một chiếc xe buýt chạy tới. Kyungsoo ngồi xuống cạnh Kai, lơ đãng nhận ra đùi của họ nhẹ nhàng đụng vào nhau.

Chuyến đi thật yên tĩnh và Kai bị cuốn hút bởi những gì bên ngoài cửa sổ bên phải cậu ta trong khi Kyungsoo bị hấp dẫn bởi những tấm biển quảng cáo gắn phía trên đầu em. Em không thường xuyên ra ngoài nhiều cho lắm, vì vậy Kyungsoo thấy chúng rất thú vị.

Kai kéo dây tai nghe xuống và huých khuỷu tay vào người Kyungsoo để báo hiệu xe đã buýt dừng lại. Kyungsoo đứng dậy và hai người cùng nhau đi ra khỏi xe. Họ đi qua một khu mua sắm tấp nập trước khi bước vào một cửa hàng nghệ thuật khá lớn và xinh đẹp.

Kai bỏ cái tai nghe ra, lần đầu tiên lên tiếng kể từ khi họ rời khỏi trường học, "Đỏ hay xanh?" Kai hỏi khi họ đứng trước một cái kệ chứa nhiều loại hộp sơn khác nhau. Kyungsoo nhìn qua các lựa chọn sau khi ném cho Kai một ánh mắt tò mò.

"Màu xanh da trời."

"Lựa chọn tốt đấy," Cậu ta mỉm cười và cầm lấy cái hộp màu xanh, "bây giờ, chọn một cái khác."

"Tại sao?" Kyungsoo thắc mắc, chớp mắt nhìn Kai bối rối.

"Thay vì hỏi, hãy chọn đi."

Kyungsoo thở dài và chỉ vào một hộp sơn màu xanh lá cây rừng. Kai gật đầu và nhặt nó lên trước khi bỏ đi. Kyungsoo mệt mỏi đi theo và dừng lại sau lưng Kai khi cậu ta quan sát một loạt các quyển sổ vẽ khác nhau.

"Cái nào?" Kai hỏi, nâng ba quyển sổ màu sắc nhau lên. Kyungsoo liếc chúng trước khi em ngó vào cái kệ và cầm lên một quyển sổ vẽ có bìa màu trắng.

"Cái này." Em nói, cảm thấy tự hào về sự thách thức nho nhỏ của mình. Kai nhíu mày lại, khẽ nghiêng đầu sang một bên.

"Tại sao?"

"Để bạn có thể vẽ lên." Kyungsoo thông minh đáp lại.

Nụ cười của Kai càng lúc càng rộng. Cậu ta ngay lập tức bỏ ba quyển sổ trên tay xuống và lấy quyển sổ màu trắng từ tay Kyungsoo, "Bất ngờ chưa, có vẻ như bạn hiểu tôi còn hơn cả tôi hiểu chính mình."

Kyungsoo chọn không trả lời.

Cả hai không mua thêm gì khác, tuy nhiên, Kyungsoo vẫn nấn ná trong khu vực có bán hàng tá các loại chong chóng nhỏ khác nhau lâu hơn mức cần thiết. Em tìm thấy một cái chong chóng đầy màu sắc mà em nghĩ trông sẽ rất đẹp khi gắn lên cục cưng của em. Quá tệ, em không có nhiều tiền để chi tiêu cho những món đồ tầm thường thế này. Kai nhìn Kyungsoo thổi vào cái chong chóng lần cuối trước khi họ đi ra ngoài.

Cả hai đi bộ qua khu mua sắm và Kyungsoo rất ngạc nhiên khi Kai bất ngờ rẽ bước vào một cửa hàng thức ăn nhanh. Khi họ bước vào, mùi thơm đập vào khứu giác của Kyungsoo và khiến dạ dày của em sôi lên. Ơn trời Kai đã bước vào đây.

Sau một vài phút cộng thêm tốn một chút tiền, Kyungsoo và Kai đã ngồi ở một bàn dành cho hai người. Kyungsoo nhai miếng khoai tây mằn mặn trong khi quan sát Kai, người đang chấm chúng vào nước sốt cà chua.

"Tại sao?"

Kai ngừng tay và nháy mắt với Kyungsoo, "Tại sao cái gì?"

"Tại sao... bạn muốn tôi đi cùng bạn ngày hôm nay?"

"Tôi cần một ý kiến thứ hai," Kai trả lời trơn tuột.

"Bạn có thể đi cùng một người bạn của bạn mà."

"Tôi không có bạn."

À, ít nhất Kyungsoo có thể loại bỏ ý nghĩ Kai có bạn ở ngoài trường.

"Tại sao lại là tôi?" Kyungsoo hỏi lần cuối và ngạc nhiên khi cảm thấy dường như vừa có hai tảng đá được nhấc khỏi vai em. Sự băn khoan làm em phát điên trong suốt chuyến đi và thật hạnh phúc khi cuối cùng cũng được nói ra.

Kai dừng lại một chút và thả miếng khoai tây chiên lại vào đĩa, "Tôi không biết." Kai nói, không nhìn Kyungsoo, "Chỉ là bạn thì khác biệt."

"Khác biệt thế nào?"

"Bạn ăn cơm trưa bên trong một cái hộp các tông." Kai bật cười.

Kyungsoo chỉ cau mày lại, "Nhưng có gì đó hơn thế nữa, đúng không?"

"Hẳn rồi, nhưng, đó không phải là điều tôi có thể dễ dàng nói ra," Kai ngả người ra sau và nhìn ra bên ngoài cửa sổ, "Bạn khác biệt. Tôi cảm thấy tôi có thể làm bạn với bạn. Đã lâu rồi kể từ khi tôi có cảm giác này đối với người khác."

Kyungsoo thở dài trước khi trả lời, "Tôi vẫn không hiểu. Tôi có thể thích những chiếc hộp hơn hầu hết mọi người, nhưng tôi thực sự không khác nhiều so với họ đâu."

"Ngốc thật," Kai khịt mũi và nghịch nghịch miếng khoai tây chiên nằm rải rác trên đĩa, "bạn có thể nghĩ tất cả những gì bạn muốn, nhưng tôi cho rằng chúng ta có thể làm bạn."

"Tôi không chắc về điều đó lắm," Kyungsoo rì rầm nói trong cuống họng, không thực sự muốn người đối diện nghe được.

Lần này, Kai là người cau mày, "Tại sao không?"

"Sẽ dễ dàng hơn cho cả hai chúng ta nếu bạn cứ để tôi một mình như cũ," Kyungsoo giải thích với một tiếng thở dài khác và bắt đầu làm một hình vuông từ những mẩu khoai tây chiên.

"Sao lại thế?" Kai hỏi và thêm hai miếng khoai tây chiên lên trên để làm thành một hình tam giác, nó trông gần như một căn nhà có mái.

"Tôi sẽ không ở đây lâu đâu," Kyungsoo lấy một miếng khoai ra và hình dáng ngôi nhà biến mất.

"Vậy thì chúng ta càng nên tận dụng tối đa khoảng thời gian ngắn ngủi này." Kai vươn tay ra lấy lại miếng khoai tây chiên và bỏ vào miệng.

Họ bắt đầu một cuộc đọ mắt. Kyungsoo thì cố gắng đọc suy nghĩ của Kai. Cả hai đều nghiêm túc. Và không ngừng nghỉ. Cuối cùng, Kyungsoo chịu thua và 'tình bạn' đầu tiên của em trong nhiều năm được hình thành một cách kỳ diệu như vậy đó.

Kai và Kyungsoo đi xe buýt về nhà, cùng nhau tán gẫu về một số thứ ít ý nghĩa hơn. Kyungsoo phát hiện ra Kai chỉ sống cách em ba dãy nhà sau khi em nửa đùa nửa nghiêm túc hỏi có phải Kai đi theo em về nhà hay không.

Đêm đó, em nằm nhớ lại cảm giác có bạn bè là như thế nào. Em ghét phải thừa nhận điều này, nhưng em nhớ nó. Vui đùa và trò chuyện thoải mái với ai đó giống mình thật thú vị. Kyungsoo biết chuyện này cuối cùng sẽ chẳng đi đến đâu cả, nhưng em tự nhủ rằng em nhất định sẽ không bị tổn thương. Em đã chuẩn bị tinh thần và Kai cũng thế. Sẽ dễ dàng cắt đứt mối quan hệ của họ thôi. Mọi chuyện sẽ ổn cả.

Ngày hôm sau, Kai đến lớp Kyungsoo trong giờ tự học. Cậu ta thu hút mọi ánh nhìn khi bước vào và nhịp nhàng đi đến bên bàn của Kyungsoo. Cậu ta đặt chiếc chong chóng đầy màu sắc, cái mà Kyungsoo đã chơi đùa ngày hôm trước ấy, lên trên quyển vở của Kyungsoo.

"Tôi đã quay lại và mua nó cho bạn," Kai mỉm cười dịu dàng, "gặp bạn vào bữa trưa." Sau đó cậu ta rời đi. Kyungsoo nhìn chằm chằm vào cái chong chóng với muôn vàn thắc mắc.

Một cảm giác nhức nhối đâm vào sau đầu Kyungsoo. Khi em nhận ra nguyên nhân xuất phát từ cặp mắt của tên thủ lĩnh "nổi tiếng" trong lớp, Kyungsoo nhớ đến quy tắc thứ hai của em và thầm nhủ em không nên để Kai phá vỡ nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net