3. Những luống hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một lúc nào đấy hồi trung học, Kyungsoo đã quyết định ngừng cố gắng. Không thể tránh khỏi niềm yêu thích di chuyển quá lớn của mẹ em và cũng chẳng có dấu hiệu nào cho thấy bà có ý định dừng lại. Vì vậy, Kyungsoo chấp nhận và bỏ cuộc. Cứ phải khổ sở tìm một ai đó có thể gọi là bạn hết lần này đến lần khác khiến em mệt mỏi. Đến một ngày em bắt đầu tự hỏi tất cả những nỗ lực đó có đáng hay không? Tìm một người bạn mà em sẽ mất chỉ sau ba tháng (nếu em may mắn) mà phải khó khăn như vậy có đáng hay không?

Không, không đáng một chút nào. Một Kyungsoo luôn ngây ngốc hi vọng sẽ không còn nữa, em kết luận. Cái mong ước rằng một ngày nào đó, em sẽ được ở lại mãi một nơi và giữ vững tình bạn cho đến khi tốt nghiệp ấy. Mỗi lần mong ước đó trồi lên, phần thực tế hơn trong em sẽ đá bay nó đi và bảo rằng em đừng có hoang tưởng nữa.

Thế nên, vì lợi ích của bản thân, Kyungsoo thiết lập ra một vài quy tắc.

Thứ nhất: Phải tử tế. Dù trong bất cứ hoàn cảnh nào.

Kyungsoo đối xử tốt với tất cả mọi người, luôn nói bằng giọng dễ nghe và luôn cười theo những câu chuyện đùa được kể trong lớp. Chúng giúp em tránh khỏi bị bắt nạt hay bị cô lập sau lưng các giáo viên.

Thứ hai: Không bao giờ giao lưu với bạn cùng lớp ngoài trường học. Không bao giờ.

Quăng cho họ cái cớ nào đó về sự kiểm soát chặt chẽ của bố mẹ là xong. Đôi khi lâu dần thì cũng có người bắt đầu ngờ vực, nhưng đằng nào Kyungsoo cũng chẳng ở lại đủ lâu để khiến nó trở thành vấn đề.

Quan hệ của Kyungsoo với mọi người giống như một phần mềm đã được lập trình sẵn. Em có một chương trình riêng với giáo viên. Một chương trình khác với các bạn cùng lớp. Chết tiệt thật, em thậm chí còn có cả chương trình riêng với bố mẹ. Kém may làm sao, khi Kyungsoo cố gắng tạo một chương trình với Kai, em đã gặp một số rắc rối. Không phải Kai nhúng mũi vào chuyện của Kyungsoo đâu.

Ngược lại là đằng khác.

Họ thường để mặc người kia sống yên ổn trong vùng không gian của mỗi người trên mái nhà mà họ chia sẻ. Kyungsoo ngồi trong chiếc hộp của em và Kai vẽ trong quyển tập của cậu. Đã từng là như thế. Và Kyungsoo nghĩ nó sẽ thành một thông lệ.

Nhưng không. Bởi vì một bữa trưa Kai quyết định hỏi Kyungsoo có thể đổi phần táo của cậu cho kiwi của em hay không. Kyungsoo không rõ làm thế nào Kai biết em có một quả kiwi cho bữa ăn trưa, nhưng em đã đồng ý trao đổi. Em thích táo hơn kiwi mà, cũng vì thế, em không lường được mối nguy hiểm đang tới.

Thế rồi một lần trở thành một vài, một vài lại chuyển thành thường xuyên, thường xuyên đến mức đáng báo động. Đến mức khiến Kyungsoo cảm thấy mệt mỏi mỗi khi phải nâng chiếc hộp của em lên để trao đổi đồ ăn. Giải pháp của em ấy à? Em dùng một con dao X-Acto và cắt một cửa sổ mới. Cái cửa sổ giống như cái mái nhà em từng tạo ra trước đây nhưng ở bên hông của chiếc hộp. Trông chẳng khác gì cánh cửa mà ở đó nhân viên bán thức ăn nhanh cho các vị khách trên hàng dài những chiếc xe hơi nối đuôi nhau. (*)

Và thế là một thói quen mới bắt đầu. Kai gõ vào cửa sổ. Kyungsoo mở nó ra. Họ kiểm tra đồ ăn của nhau và quyết định có trao đổi hay không. Nếu là tương tác thì chỉ có chừng ấy, không một lời nào được thốt ra giữa họ. Kyungsoo đóng cửa sổ lại và Kai không gõ nữa. Em ngồi trong thiên đường của em và Kai vẽ vào cuốn tập của cậu ta. Cuối cùng, Kyungsoo nghĩ, cũng thành thông lệ rồi.

Không hẳn vậy.

Khi Kyungsoo leo lên mái nhà kho cũ kĩ vào một trưa thứ Hai, em bất ngờ thấy Kai đã ở đó trước cả em. Điều đó chưa bao giờ xảy ra trước đây. Nó làm Kyungsoo tò mò hết sức.

Bên dưới những ngón tay cong cong của Kai, một vật thể quen thuộc đập vào mắt em. Cái thùng các tông! Kai đang làm gì đó với nó. Không, không phải cái hộp của Kyungsoo đâu. Cục cưng của em đang nằm cách đó vài feet và không hề hấn gì. Quái quỷ thật, Kyungsoo không hiểu Kai đang làm gì cái hộp nữa. Đấu vật à? Gấp nó lại? Hay cậu ta đang khiêu vũ với cái đầu nghiêng nghiêng đó?

Mọi tế bào trong cơ thể Kyungsoo đều kêu lên rằng em hãy mặc kệ Kai đi, nhưng có một thứ khiến em đổi ý. Mặc dù nghe hơi điên điên nhưng em thề em đã nghe thấy tiếng cái hộp các tông trong tay Kai gọi em. Nó cầu xin em cứu nó.

"Bạn đang làm gì đấy?" Kyungsoo hỏi, siết chặt nắm tay lại.

Kai liếc về phía Kyungsoo, sau đó quay lại chiếc hộp, "Muốn tạo một kiệt tác." Kai cuối cùng cũng chịu trả lời sau một vài giây cau có, "Nhưng nó khó hơn nhiều so với tưởng tưởng của tôi."

Kyungsoo bối rối, "Nhưng ... bạn định làm cái gì mới được chứ?" Em nhìn Kai và nhận thấy cậu ta cũng đang bối rối, nhưng em vẫn có được câu trả lời khi thấy ánh mắt Kai đặt trên chiếc hộp của em. "Cậu ta, hẳn là cậu ta đang đùa thôi." Kyungsoo lầm bầm trong cuống họng.

Kai buồn bực quay sang đối mặt với em. "Đừng có cười."

Trông cậu ta thảm hại vô cùng.

"Tôi-" Kyungsoo nói rồi vội vàng chuyển tiếng cười của em thành một tiếng ho khan. Mắt em lướt dọc cái hộp các tông đầy thương tích trước mặt Kai.

Kyungsoo, nó rúm ró, cứu em!

Kyungsoo thở dài, "Nhích qua đi," em nói cộc lốc và cúi xuống bên cạnh Kai trong khi giằng lấy cái hộp, "Không thể tin được là bạn lại không biết làm thế nào để tạo ra một cái thùng", em càu nhàu, "Băng dính?" Kai vội vàng đưa cho em.

Khi Kyungsoo chuẩn bị dán hai cái nắp lại với nhau như em vẫn thường làm thì Kai ngăn em lại, "Không, tôi muốn bốn góc phải dính với với nhau kìa."

Kyungsoo nhướn mày, "Tại sao?" em nhả từng chữ. Kai đúng là điên mới dám bảo em, quý ông thùng hộp, phải làm gì.

"Bồ chỉ mình làm như thế nào đi?" Kai hỏi, quyết định bỏ qua đống phản ứng của Kyungsoo.

"Tại sao?" Kyungsoo lặp lại, lần này nghiêm túc hơn.

"Rồi mình sẽ cho bồ thấy," Kai trả lời. Em không muốn làm theo lời Kai, nhưng phần tò mò trong em đã chiến thắng. Thêm nữa, em sẽ không thể cắt ra mái nhà dễ dàng khi bốn góc bị chụm lại.

"Này, chầm chậm thôi," Kai nắm lấy cánh tay đang bận rộn của Kyungsoo. Nó khiến em bất thần ngừng thở. Khi Kai bỏ tay ra, em vẫn tiếp tục nhiệm vụ của mình, nhưng chậm hơn và hơi run rẩy. Sau khi làm xong, em đặt bàn tay lên gối và nhìn Kai chờ đợi.

Cậu ta vươn tay và đẩy mối nối giữa các nắp lên. Kyungsoo tưởng Kai muốn tháo nó ra. Nhưng không, cậu ta chỉ để các nắp mở một cách hờ hững. Trông cái hộp như sắp bung ra vậy. Nhìn kì dị hết biết.

"Kai đang cố gắng làm cái gì?" Kyungsoo hỏi và em nhận ra mình vừa nói thành lời.

Cái nhếch miệng quen thuộc lướt qua môi Kai, "Kiên nhẫn, Kyungsoo, kiên nhẫn vào." Cậu ta lấy cuộn băng dính đặt bên cạnh em, kéo nó ra cái rẹt và dùng răng cắn đứt nó. Cậu ta lại bắt đầu...làm gì đó.

Khi Kai hoàn thành, Kyungsoo vẫn nghĩ nó ngớ ngẩn và kinh dị. Như kiểu một mái nhà hình nón sáng loáng với một cái lỗ kì cục ở giữa ấy.

"Cái gì thế?" Em hỏi khô khốc.

"Ta có thể gọi nó là phong cách", Kai ngả người ra sau chiêm ngưỡng thành quả của cậu.

"Trông xấu lắm."

"Bạn đúng là tầm nhìn hạn hẹp, tôi chưa có xong đâu."

"Bạn làm hỏng hết rồi."

"Ngốc," Kai khẽ cười, vẫn vô cùng thích thú với thành quả của mình, "Để rồi xem, Kyungsoo sẽ sớm ghen tị thôi."

Ha, bằng tất cả số hộp các tông em có ở nhà, em dám cá rằng dự đoán của Kai là sai bét.

Thật may Kyungsoo đã không nói thành tiếng suy nghĩ của em, bởi vì em sắp thua rồi.

Một lát sau, Kai đã gắn thêm nhiều thứ lên cái hộp đó và nó trở nên rất bắt mắt. Kyungsoo chưa từng quan tâm cục cưng của em trông như thế nào bởi vì, ừ thì, nó là cái hộp duy nhất mà. Làm gì có cái nào khác để mà so sánh cùng chứ?

Thế nhưng, trước cái hộp lóng lánh của Kai với những nét vẽ tinh xảo và phụ kiện lấp lánh cách đó vài feet, Kyungsoo cảm thấy một sự ghen tị từ từ dâng lên trong lòng. Em ghét nó. Em từng là người duy nhất có cái hộp các tông. Kai không được phép, không có quyền tham gia vào trò chơi này.

"Đưa nó qua đây," Kyungsoo trỏ vào một cây bút lông đang nằm cạnh Kai, người đang bận rộn cắt mấy bông hoa dán lên đáy hộp. Kai ngước lên ngơ ngác.

"Bút lông à?" Cậu ta nghiêng đầu hỏi. Kyungsoo cắn môi dưới thật chặt và toài người ra để lấy cây bút rồi vội vàng trở về chỗ để hoàn thành tác phẩm của mình. Em khoanh chân lại, nghiêm túc vẽ lên trên những ô cửa sổ Kai từng vẽ trước đây.

Quả là dối trá nếu bảo Kyungsoo là một nghệ sĩ giỏi. Tệ hại mới đúng. Cực kỳ cực kỳ tệ luôn. Kyungsoo nhận ra điều này khi em so sánh các nét vẽ của mình với Kai. "Sao cậu ta làm được như vậy nhỉ?" em lầm bầm, giọng ngập tràn ghen tị.

"Gì cơ?"

Kyungsoo cứng đơ người và em phải cố gắng lắm để giữ vẻ mặt lạnh lùng. Thật đáng tiếc, nhiêu đó chưa đủ để đuổi Kai đi.

Mặt trời chói chang trên lưng Kyungsoo bị chặn lại khi Kai tiến đến đằng sau em. "Chúng là cửa sổ hả?" Kai hỏi, giọng không có chút khinh thường nào nhưng Kyungsoo vẫn cảm thấy thật xấu hổ.

"Ừm," em nói, vai sụp xuống, "Tôi chỉ ... chỉ là tay tôi không được vững cho lắm."

Kai mỉm cười nhẹ nhàng và ngồi xuống bên cạnh em, "Muốn tôi giúp một tay không?"

Kyungsoo hít một hơi thật sâu. Niềm kiêu hãnh trong lòng bảo em hãy từ chối Kai đi. Ấy vậy mà, thực tế, Kyungsoo lại chẳng mảy may cử động. Em chỉ nhìn Kai chằm chằm. Còn Kai vẫn tiếp tục cười rạng rỡ khi cầm cục cưng của em lên và xoay nó sang mặt khác. "Không sao, bạn có thể làm được và tôi sẽ chỉ cho bạn."

Kyungsoo nhìn cái hộp và do dự nâng bàn tay đang run run lên. Ánh nhìn của Kai làm em lo lắng. Cứ như một nhóc con tập sự đang bị chuyên gia đánh giá vậy; muốn gây ấn tượng nhưng lại chẳng đủ năng lực để làm điều đó.

Khi đầu bút lông chạm vào miếng bìa các tông, Kai bảo em dừng lại. Bàn tay cầm bút được phủ lên bởi một bàn tay khác. Kai chỉnh tay em sang một tư thế mới mà Kyungsoo buộc phải thừa nhận là thoải mái hơn nhiều. "Để dễ kiểm soát hơn," Kai thì thầm và bắt tay Kyungsoo di chuyển. Kyungsoo, dù vẫn cảm nhận rõ từng đường em vẽ ra, thấy bản thân đang vẽ những nét thanh nhã mà rõ ràng dưới sự giúp đỡ của Kai.

"Làm lại nhé," Kai nói khi bỏ tay ra khỏi tay Kyungsoo. Kyungsoo làm theo. Em vạch một đường rõ ràng và chính xác. Em vẽ thêm vài đường nữa và một cửa sổ đơn giản xuất hiện. Nó chẳng có gì đặc biệt nhưng trông xinh đẹp và, quan trọng nhất là, trông giống một cái cửa sổ.

"Với người mới bắt đầu thì không tệ đấy," Kai gật gật tán thưởng và xoa mái tóc Kyungsoo. Em tránh đi và chỉnh lại đám tóc rối. Em lại nhìn cậu ta một lần nữa.

"Cám ơn," em nói, không thực sự thích cảm giác mắc nợ Kai này.

"Không có chi," Kai khiêm tốn trả lời, "Cảm ơn vì đã giúp tôi làm cái hộp."

Kyungsoo không nghĩ em nên được cảm ơn, vì vốn dĩ làm một cái hộp không có gì khó khăn hết. Dẫu vậy, em vẫn cảm thấy thật hạnh phúc, "Không có gì."

"Bạn có ... muốn thêm vào vài nhành hoa? Bạn có thể dùng cái hộp của tôi làm mẫu."

Kyungsoo lập tức bị lôi trở về thực tại. Còi báo động vang lên rền rĩ trong đầu em. Thế này quá thân thiện. Hết sức thân thiện. Dừng lại, dừng lại ngay. Tuy thế, khi liếc qua cái hộp đầy sáng tạo của Kai, trong người Kyungsoo lại bùng lên ngọn lửa ghen tị. Đủ mãnh liệt để khiến Kyungsoo đồng ý.

"Chắc chắn rồi."


///


(*) Từ gốc tác giả dùng là drive-thru: một hình thức cho phép khách hàng mua thức ăn/ đồ uống nhanh mà không cần xuống xe đi vào trong cửa hàng.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net