Chapter 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đang đi giày cao gót và mặc một chiếc váy đắt tiền. Hôm nay là sinh nhật của cha tôi và tôi phải đến bữa tiệc của ông ấy-- Tôi cần phải tới.

"Ija" Một trong những người cô của tôi ngay khi thấy tôi liền nở nụ cười. Tôi có thể thấy sự giải tạo đó từ lúc tôi nhìn thấy. Tôi thực sự ghét phải đến những buổi tụ họp gia đình hay bất cứ bữa tiệc nào mà tôi có thể thấy họ hàng của mình.

"Cháu đã lớn thành thế này rồi đấy nhỉ" Bà ấy nói khi nhìn tôi từ đầu xuống chân. Tôi dám chắc bà ta đang cười nhạo tạo tôi sau lời khen và nụ cười kia. Họ nội của tôi chỉ toàn những quái vật plastic-- Tôi không có ý thô lỗ đâu, nhưng sự thật là vậy đó.

Bữa tiệc bắt đầu với bài phát biểu của cha tôi và vợ sắp cưới của ông ấy, người chỉ hơn tôi có 6 tuổi. Tôi phát ói mỗi khi nhìn thấy hai người đó cùng nhau, cô ta có thể là chị tôi đấy, nhưng làm thế quái nào mà cô ta lại biến thành mẹ kế của tôi chứ? Đúng là một sự lố bịch mà.

"Cảm ơn con vì đã đến bữa tiệc của ta" Cha tôi nói khi vừa nhìn thấy tôi. Tôi chỉ gật đầu và tránh ánh mắt của ông ấy.

"Khi nào con sẽ về nhà?" Ông ấy hỏi, tôi cười thầm với câu hỏi đó-- ông ấy đang không nghiêm túc chút nào, nhỉ? Thực sự phải nói về chuyện đó vào lúc này sao?

"Con nên nói gì đây... umm... không bao giờ?" Tôi đáp.

"Sao cha có thể hỏi con thế chứ. Nếu cha không có người phụ nữ đó trong nhà thì có lẽ... có lẽ cha sẽ có 1 phần trăm rằng con sẽ trở về ngôi nhà đó" Tôi đáp khi nhìn vào người mà cha tôi sắp cưới.

"Để ý lời nói của mày đấy" Cha tôi nghiến răng. Tôi có thể tay ông ấy đã chuyển thành nắm đấm. Tôi cười với ông ấy-- ông ấy định đánh tôi như cách ông ấy làm với mẹ sao?

"Con sẽ đi đây, cha có vẻ đang bực rồi" Tôi nói rồi vẫy tay chào ông ấy.

"MÀY GIỐNG HỆT MẸ MÀY! CẢ HAI ĐỀU VÔ DỤNG HẾT! MẸ MÀY BỎ ĐI VÌ MỘT THIÊN THẦN VÀ GIỜ MÀY ĐANG TỎ RA NHƯ MỘT ĐỨA CON GÁI VÔ DỤNG!" Tôi nghe tiếng ông ấy gào lên. Tôi quay lại nhìn-- ông ấy điên rồi, tự nói ra chuyện đó trong bữa tiệc sinh nhật với nhiều người như vậy.

"Cha điên rồi" Tôi nói rồi lắc đầu trước khi rời khỏi nơi đó.

Gia đình tôi là một mớ lộn xộn. Cha tôi là một người hà khắc, ông ấy trở nên bạo lực với bất cứ ai chống lại ông ấy kể cả mẹ tôi. Mẹ tôi là một người ngây thơ và chẳng bao giờ phàn nàn với những vết thâm mà bà phải chịu. Họ hàng tôi toàn những ngoài giả tạo và tham tiền. Gia đình mình thực sự... Mình thực sự ghét phải ở trong gia đình đó...

Hy vọng của tôi vỡ vụn khi gia đình tôi thậm chí vẫn ổn khi mẹ tôi từ bỏ. Bà chạy trốn cùng một thiên thần, đó chỉ là một tin đồn, nhưng tôi nghĩ nó là sự thật. Tôi vui vì bà cuối cùng cũng đã chọn chạy thoát khỏi tay cha tôi, nhưng tôi cũng ghét và vì đã để tội lại một mình với người cha điên loạn đó. Tôi ghét cha mẹ tôi vì điều đó nên khi tôi 18 tuổi tôi đã rời nhà và chẳng bao giờ quay lại đó nữa.

Tôi chưa bao giờ ghét thiên thần vì quyết định của mẹ tôi. Well có thể là tôi có, tôi ghen tị với họ. Họ luôn lấy mất những người tôi yêu thương đi, từ mẹ tôi tới Yerin. Họ luôn mang những người đó ra xa khỏi tôi, cảm giác như mọi người đang quay lưng lại với tôi vậy.

"CON KHỐN NÀY!" Tiếng hét ở phía xa thu hút sự chú ý của tôi. Tôi không định xía mũi vào chuyện của người khác đâu, nhưng khi tôi thấy một người đàn ông đang đánh một cô gái trên đường thì tôi không thể chịu được. Có nhiều người ở đó, nhưng không ai dám giúp cô ấy. Tôi có thể thấy mẹ tôi ở cô ấy, tôi nhắm mắt và khẽ thở dài.

Chân tôi dẫn lối tôi tới chỗ họ và khi tôi cố giúp cô gái kia thì tôi cảm thấy có một bàn tay to lớn đánh vào mặt tôi, gã đó đánh tôi. Đôi mắt hắn cháy lên sự giận dữ và cô gái kia chợt giật mình khi thế tiếng hắn tát tôi.

"LO CHO CHUYỆN CỦA MÀY ĐI!" Hắn ta quát lên với tôi.

"Đừng đánh cô ấy nữa" Tôi lạnh lùng nói trong khi cố giúp cô ấy đứng dậy vì cô ấy đã ngã xuống sau những cú đánh liên hồi của hắn ta.

"TAO NÓI LO CHO CHUYỆN CỦA MÀY ĐI!" Hắn ta nói và định đánh tôi lần nữa nhưng rồi cô gái kia lại đỡ đòn cho tôi. Cô ấy che cho tôi khỏi hắn. Tôi thấy đôi mắt quen thuộc đó... cô ấy là một thiên thần?

"CON KHỐN NÀY ĐANG LÀM PHÍ TIỀN CỦA TAO! NÓ VÔ DỤNG! LẼ RA TAO KHÔNG NÊN--" Hắn ta không kết thúc câu nói mà bắt đầu đánh đập cô gái đó liên tục một lần nữa.

"Dừng lại!" Tôi hét lên.

"Anh muốn tiền sao? Tôi cho anh!" Tôi hét lên lần nữa. Hắn ta dừng lại và nhìn tôi, tôi vội tìm ít tiền trong ví rồi đưa cho hắn. Hắn nhìn cô gái đã đầy những vết thâm tím kia và cười với cô ấy.

"Hãy biết ơn người vừa cứu mày đi" Hắn nói.

Sau khi hắn bỏ đi, tôi giúp cô ấy đứng dậy. Có nhiều máu đang chảy ra trên người cô ấy, những vết bầm dập ở khắp nơi và cả những vết thương mới nữa. Tôi thấy tội nghiệp cho cô ấy với tình trạng này, cô ấy lẽ ra có thể khóc và than vãn về việc thế giới này tội tệ thế nào, nhưng thay vào đó cô ấy chỉ cười và cảm ơn tôi.

Tôi đưa cô ấy lại xe của tôi vì có quá nhiều người đang chụp ảnh và quay video. Họ đều là những con người vô cảm, thay vì giúp đỡ con người tội nghiệp này thì họ chỉ biết cầm điện thoại và chụp lại những thế vô ích.

"Sao cô không đánh lại chứ?" Tôi hỏi khi lau đi vết máu trên tay cô ấy. Ơn Chúa tôi vẫn còn ít bông băng trong xe.

"Vì anh ta là chủ nhân của tôi" Cô ấy đáp.

"Sao cô không bỏ đi, cuộc đợi cô sẽ bị hắn ta phá hủy hết mất" Tôi vừa nói vừa nhíu mày nhìn cô ấy.

"Anh ta chỉ đang say, bình thường anh ta tốt bụng và ấm áp lắm. Tôi không thể bỏ anh ta chỉ vì anh ta đánh tôi, anh ta sở hữu tôi mà. Anh ta có mọi quyền làm thế với tôi" Đó là điều tôi ghét ở các thiên thần.

"Đừng nói với tôi rằng cô sẽ quay lại với hắn"

"Tôi sẽ" Cô ấy mỉm cười với tôi. Tôi không thể cười lại với cô ấy bởi sự ngốc nghếch của cô ấy.

"Thiên thần là như thế đó, họ sở hữu chúng tôi và chúng tôi phải trung thành với họ. Chúng tôi không có lựa chọn nào khác, ngoài việc đi theo họ. Một khi chúng tôi có liên kết với một con người chúng tôi không thể rời bỏ họ... cho đến khi họ chết" Cô ấy nói. Họ không thể rời đi trừ khi chủ nhân của họ chết? Đợi đã...

"Cô nói vậy là có ý gì?" Tôi hỏi.

"Tôi có thể thấy cô đang có liên kết với một thiên thần, nhưng cô không biết cô ấy là loại thiên thần nào đâu" Tôi nhíu mày. Tôi ngạc nhiên với lời cô ấy vừa nói, tôi không còn muốn hỏi thêm gì nữa.

"Nếu cô đã ổn rồi, thì cô có thể đi rồi" Tôi nghiêm túc nói và lờ đi đôi mắt cảu cô ấy.

"Tôi khuyên cô nên rời thiên thần đó đi, tôi cảnh báo cô như một lời cảm ơn vì đã cứu tôi. Bình thường chúng tôi sẽ không can dự vào chuyện của thiên thần khác đâu" Cô ấy nói và trước khi rời đi cô ấy cảm ơn tôi một lần nữa.

Một thiên thần không thể rời bỏ chủ nhân cho đến khi họ chết... nếu đó là sự thật và nếu cô ấy khuyên tôi rời bỏ Eunha thì nó có nghĩa là gì... Tôi lắc đầu và bỏ ý nghĩ đó ra khỏi tâm trí. Tôi nhấn ga rồi mở to nhạc lên.

Quá nửa đêm tôi mới về đến nhà. Khi tôi mở đèn tôi liền thấy Eunha đang ngồi trên ghế đợi tôi.

"Chào mừng chị về nhà" Em nói khi vừa thấy tôi. Em ngay lập tức chạy về phía tôi và ôm lấy tôi. Tôi nhìn em và lời nói của thiên thần kia đột nhiên hiện lên trong đầu tôi.

"Eunha" Tôi gọi em. Em nhướn cả hai bên lông mày ngước nhìn tôi.

"Em sẽ không làm tổn thương chị, phải không?"

"Em sẽ không... rời bỏ chị, phải không?" Tôi hỏi em lần nữa nhưng em không đáp lại. Nụ cười trên môi em dần tắt ngấm.

"Đừng rời bỏ chị Eunha, chị không nghĩ chị có thể chịu đựng được đâu. Em có thể làm tổn thương chị, nhưng xin em đừng bao giờ rời bỏ chị" Tôi nói rồi kéo em lại. Tôi có thể chịu được việc em sẽ làm tôi tổn thương vào ngày mai, hay tuần sau hay trong tương lai, nhưng phải nhìn vào tương lai của tôi không có em, đó thật sự là một cảnh đau lòng.

--------
Mình đã dịch xong toàn bộ fic này rồi hurayyyy \m/ từ ngày mai sẽ là 2 chap/ 1 ngày nha :)) hoặc nhiều hơn nếu mình có hứng :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net