Chapter 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đang đứng trước nhà của Yuju, tôi muốn ổn thỏa mọi chuyện một lần và mãi mãi. Tôi muốn nói xin lỗi với cậu ấy vì đã bỏ rơi cậu ấy trong lúc cậu ấy khó khắn, vì đã không phải là một thiên thần và một người bạn tốt với cậu ấy và vì quá ích kỉ với cảm xúc của bản thân trong lúc tôi biết rõ cậu ấy đang có khoảng thời gian đầy đau khổ.

Tôi đã đừng đây gần nửa tiếng đồng hồ và tôi vẫn không thể nhấn chuông được thế nên tôi chỉ biết đứng đây, tôi sợ phải đối mặt với cậu ấy. Sao tôi có thể đối mặt với cậu ấy khi tôi là người rời bỏ cậu ấy chứ? Kể cả khi cậu ấy đã nói với tôi rất nhiều lần rằng tôi hãy đi đi và để cậu ấy yên thì một thiên thần vẫn không nên làm thế vì tôi đã có một liên kết vĩnh viễn với cậu ấy dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.

"Yuju, mình..." Tôi tuyệt vọng vuốt mặt khi tôi cố luyện tập điều tôi định nói. Sao mình lại có cảm giác như đang tới nhà của crush chứ? Sao lại có cảm giác như mình đang định tỏ tình với tình yêu cuối cùng của mình cơ chứ? Jeez.

"Chào buổi sáng?" Tôi rít lên với bản thân khi cố gắng bắt đầu bằng một lời chào hỏi.

Tôi rời nhà từ sáng sớm và giờ mặt trời đã lên và chiếu sáng khắp nơi, nhưng tôi vẫn chưa làm được điều mà tôi muốn. Tôi không muốn mang theo SinB theo vì tôi sẽ không đi đâu sau khi rời khỏi đây, tôi có thể tự đi về được sau khi tôi hoàn thành mọi chuyện.

"Nhưng mà mình đang định kết thúc thế này sao?" Tôi thở dài trước câu hỏi với bản thân.

Tôi cắn môi, hít một hơi thật sâu-- dù có chuyện gì có thể xảy ra hãy cứ kết thúc trong một lần và mãi mãi đi nào. Tôi chạm lên chuông cửa và từ từ ấn nó. Tôi ấn ba lần và suýt nữa tôi đã chạy đi sau khi làm thế nhưng tôi ổn định lại bản thân và đứng yên ở đó.

Một Yuju đang ngái ngủ ra mở cửa, cậu ấy đang mặc một cái áo chữ T và quần ngủ. Cậu ấy nhíu mày nhìn tôi nhưng tôi dám cá rằng cậu ấy không nhận ra tôi là ai khi chỉ mở có nửa mắt. Cậu ấy vừa ngáp vừa dụi dụi mắt-- thật là một thái độ chẳng giống cậu ấy chút nào.

"Chào buổi sáng?" Đó không phải là cái tông giọng mà tôi vừa tập! Jeez.

Cậu ấy nhìn tôi một chút rồi đôi mắt cậu ấy trở nên vô hồn khi cuối cùng cậu ấy cũng nhận ra tôi là ai.

"Cậu đang làm gì ở đây thế?" Cậu ấy hỏi.

"Umm... Mình chỉ muốn nói chuyện với cậu" Tôi đáp.

"Chúng ta chẳng có gì để nói cả" Cậu ấy nói và định đóng cửa lại nhưng rồi tôi đưa tay ra chặn lại và rồi bị kẹp. Tôi khẽ rên lên và Yuju ngay lập túc mở cửa ra và cầm lấy tay tôi. Đôi mắt vô hồn nhanh chóng chuyển thành đôi mắt đầu lo lắng.

"Ya! Sao câu lại làm thế chứ!" Cậu ấy hét lên với tôi trong khi nhìn bàn tay đang đỏ ửng lên của tôi.

"Cậu đang định đóng cửa mà" Tôi đáp. Cậu ấy khó chịu nhìn tôi rồi kéo tôi vào trong nhà.

Lần đầu tiên sau nhiều năm... Tôi lại được đi vào trong ngôi nhà đầu tiên của mình. Mọi thứ đã thay đổi nhưng những kí ức của tôi về căn nhà này vẫn còn trong tâm trí tôi. Tôi từng ngồi trên những chiếc ghế đó, chúng tôi ngồi xem tv trong phòng khách cùng bố mẹ cậu ấy, phòng ăn nơi chúng tôi từng cùng ăn với nhau và những ngăn tủ nơi chúng tôi từng dán những chiếc sticker mà Yuju mang từ trường về.

"Đợi ở đây trong lúc mình lấy hộp sơ cứu và đá" Yuju nói và tôi chỉ gật đầu. Tôi ngồi xuống sofa và nhìn quanh hồi tưởng lại những kí ức mà tôi có trong căn nhà này.

Căn nhà đã thay đổi khá nhiều, không chỉ là nội thất mà còn cả không khí trong đó nữa. Trước đây căn nhà này luôn ấm áp và vui vẻ, tràn ngập tiếng cười của mọi người nhưng giờ nó trông không khác gì sa mạc ngoại trừ những đồ đạc trong đó. Trông thật buồn và nặng nề làm sao-- Yuju đã ở đây một mình suốt thời gian đó sao?

"Đưa tay cậu đây" Yuju nói khi cậu ấy quay lại với một túi đá và hộp sơ cứu. Tôi đưa bàn tay đã tím bầm của mình ra và chỉ mới mấy phút trước nó chỉ có màu đỏ mà giờ nó đã chuyển sang màu tím thẫm rồi.

"Jeez, tưởng như nó gãy ra chỉ trong vài phút rồi chứ" Cậu ấy thì thầm khi đặt túi đá lên tay tôi.

"Cậu ở đây một mình sao?" Tôi hỏi.

"Ừ" Cậu trả lời ngắn gọn.

"Bố mẹ cậu đâu rồi?" Tôi tiếp tục.

"Mình phải trả lời sao?" Cậu ấy nhìn tôi.

"Nếu cậu không muốn thì không cần phải trả lời đâu"

"Họ đã li dị, cậu biết mà"

"Nhưng họ vẫn về nhà trước khi mình rời đi mà, phải không?"

"Trước khi... nhưng cậu có biết điều gì đã xảy ra 'sau đó' không? Cậu bỏ đi, bố mình bỏ đi, mẹ mình bỏ đi và dường như cả cuộc sống của mình của bỏ đi luôn nữa. Thật hài hước với cách cách mọi người bỏ mình lại một mình" Cậu ấy vừa nói vừa lắc đầu-- Mình sẽ không bỏ đi nếu cậu không đẩy mình ra xa như thế.

"Thế còn bạn trai của cậu?"

"Họ đến rồi đi mà thôi"

"Cậu phải sống như thế này sao? Sao cậu không rời đi chứ? Nơi này lưu giữ quá nhiều kỉ niệm"

"Đó là lí do đó. Tất cả những gì mình có bây giờ là những kỉ niệm, đó là tất cả những gì mình có đấy và thật ngu ngốc nếu như mình cũng rũ bỏ chúng đi nữa" Cậu ấy bắt đầu thoa thuốc lên tay tôi và tôi có thể nói rằng cậu ấy sắp khóc bởi giọng của cậu ấy. Tôi muốn an ủi cậu ấy nhưng rồi Sowon unnie đột nhiên xuất hiện trong tâm trí tôi-- mình không thể ôm lấy ai nữa vì cả trái tim mình đã dành trọn cho riêng Sowon unnie rồi và cái ý nghĩ Sowon unnie đang ôm lấy ai đó... khiến mình phát điên lên mất.

"Nhưng nếu cậu cứ khóa bản thân trong những kí ức đó thì cậu sẽ không bao giờ có thể tiến lên được" Cậu ấy ngẩng đầu nhìn tôi và bật cười.

"Sao cậu lại giảng đạo với mình chứ? Cậu ở đây để nói mình phải sống thế nào sao? Cậu là ai chứ? Sau khi rời đi và biến mất thật lâu thì giờ cậu lại ở đây giảng đạo nhưng điều vô nghĩa với mình sao" Cậu ấy bực bội nói.

"Mình chỉ đang cố giúp cậu"

"Mình không cần sự giúp đỡ của cậu" Cậu ấy lạnh lùng nói rồi nhanh chóng quấn băng lại cho tôi.

"Giờ thì, ra khỏi đây" Cậu ấy nói nhưng tôi vẫn ngồi yên trên sofa.

"Mình biết cậu không như thế này mà, mình muốn thấy một Yuju trước kia"

"Yuju trước kia? Cô ta chết rồi"

"Cậu ấy chưa chết, cậu ấy chỉ vẫn đang bị giam trong trái tim đó cùng với những đau đớn và mọi thứ mà cậu cảm thấy thôi. Cậu đang khóa những cảm xúc của mình lại vì sự ngụy trang của cậu rằng cậu đang mạnh mẽ và vẫn ổn. Yuju, đừng như thế nữa nếu cậu cứ tiếp tục thế này sẽ không ai có thể bước vào cuộc sống của cậu để chữa lành những vết thương đó được đâu" Tôi nói.

"Ra khỏi đây" Cậu ấy nhắm mắt, nghiến răng nói.

"Mình không nói rằng cậu phải quên đi mọi thứ đã làm tổn thương cậu, điều mình muốn nói là cậu hãy thành thật với bản thân mình một chút. Nếu cậu tổn thương thì hãy cứ tỏ ra như thế. Cứ hét lên! Đập vỡ đồ cũng được! Chỉ đừng... xin cậu đừng để bản thân chìm vào những cảm xúc đó nữa" Tôi van nài cậu ấy. Tôi có thể là một trong những người khiến cậu ấy bị tổn thương nhưng cậu ấy từng ở trong trái tim tôi nên toi phải có trách nhiệm khiến cậu ấy tỉnh táo lại và thay đổi bản thân vì giờ đây cậu ấy chỉ còn lại một mình mà thôi.

"Làm ơn... hãy rời khỏi đây đi" Tôi đã nghe điều này từ cậu rất nhiều lần rồi nhưng lần này tôi có thể thấy nỗi đau trong đó. Tôi quỳ xuống trước mặt cậu ấy, cúi xuống nhìn khuôn mặt cậu, đôi mắt chúng tôi chạm nhau và tôi có thể thấy những giọt nước mắt long lanh từ khoảng cách này.

"Nếu cậu muốn khóc thì hãy khóc đi. Không có gì là xấu khi khóc hết, Yuju à, hãy nhớ điều đó" Tôi nói trước khi từ từ tiến tới khuôn mặt cậu. Đôi môi chúng tôi chạm vào nhau và tôi hồi tưởng lại mọi chuyện-- Nếu tôi đã từng nói tôi hối hận vì đã gặp cậu ấy vào ngày tuyết rơi đó thì well tôi sẽ rút lại lời nói đó vì cậu ấy đã khiến tôi biết yêu lần đầu tiên, cậu ấy khiến tôi cảm nhận được gia đình là thế nào và cậu ấy là một phần của những kí ức vui vẻ trong tôi. Cậu ấy có thể là người đầu tiên khiến trái tim tôi tan vỡi nhưng tôi không thể phủ nhận sự thật rằng cậu ấy là người đầu tiên mở khóa trái tim tôi và khiến nó trở lên điên cuồng.

"Mình ước rằng cậu sẽ hạnh phúc và vào đúng thời điểm mình ước rằng cậu sẽ gặp được ai đó có thể đi cùng cậu qua những ngày khó khăn và vui vẻ, tạm biệt cậu Yuju" Tôi thì thầm trước khi cậu ấy ngã xuống.

Tôi nhẽ nhàng đặt cậu ấy lên sofa và ra khỏi đó, trong lúc tôi ra ngoài tôi chạm tay lên khuôn mặt mình và chợt nhận ra một giọt nước mắt ở đó. Đó là giọt nước mắt hạnh phúc, tôi có thể nói vậy, cuối cùng, tôi cũng đã kết thúc điều mà tôi muốn mãi mãi.

-----
Liệu có được 1k views 200 votes khi kết thúc không nhỉ :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net