Chapter 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Uhhh... unnie?" Tôi bối rối nhìn chị khi chị đẩy tôi vào bên trong phòng. Tôi chỉ vừa mới thức giấc và rất hiếm khi chị thức dậy trước tôi.

"Em cần phải thay đồ ngay... em không thể ra khỏi phòng mà ăn mặc thế này được" Chị vừa nói vừa chỉ vào quần áo tôi đang mặc. Tôi đã quen với việc chỉ mặc áo của chị khi ở nhà rồi, nhưng sao mình phải thay đồ chứ? Chúng ta không định đi đâu mà, phải không?

"Hôm nay chị có khách tới vậy nên em nên mặc quần hay cái gì đó vào đi" Chị nói rồi lục tìm quần áo ở trong tủ.

"Nhưng em thấy thoải mái hơn khi mặc đồ của chị mà" Tôi phàn nàn, chị quay lại nhìn tôi rồi lắc đầu.

"Chỉ có chị được nhìn em mặc như vậy thôi" Chị khó chịu nói rồi đưa tôi chiếc quần mà chị mua cho tôi hồi trước mà tôi chưa từng mặc lần nào và một chiếc áo vừa vặn với tôi, không giống như những chiếc áo của chị mà tôi thường mặc.

"Cậu ấy sẽ tới đây sớm thôi thế nên giờ chị ra ngoài nhé. Nhớ là phải mặc mấy thứ này vào nếu em định ra khỏi phòng, okay?" Chị nói và mỉm cười với tôi trước khi ra khỏi phòng.

Tôi tự thở dài rồi ngả người xuống giường. Nghĩ về chuyện này, tôi đã ở đây khoảng hai tháng rồi, nhưng tôi chưa từng thấy ai đến thăm chị hay có ai khác ngoài Yerin và ngón cái-- ý tôi là Umji, có quan hệ chị. Tôi cũng chưa từng gặp bạn bè hay gia đình của chị nữa.

Tôi quyết định đứng dậy sau khi nhìn trần nhà chán chê rồi mặc đồ mà chị nói tôi phải mặc. Nếu chị có khách tới vậy thì ít nhất tôi cũng nên nấu hay chuẩn bị cái gì đó cho họ.

Tôi nhìn vào gương và bĩu môi khó chịu trước khi ra khỏi phòng, tôi trông như một đứa trẻ con khi mặc mấy thứ này. Tôi không quen mặc chúng, tôi đã quen với quần áo của chị rồi, tôi nghĩ kiểu quần áo đó phù hợp với tôi hơn.

Khi tôi mở cửa tôi thấy chị đang ngồi trong phòng khách vui vẻ nói chuyện với một cô gái đang ngồi trước mặt chị. Tôi không thể nhìn thấy mặt cô gái đó vì tất cả những gì tôi thấy được chỉ là lưng cô ấy, nhưng tôi có thể nói cô ấy có một ngoại hình đẹp cùng với mái tóc đen thẳng dài. Tôi liền thấy khó chịu-- sao chị lại cứ thích kết bạn với những người mà mình không cảm thấy an toàn chút nào thế?

"Oh, Eunha" Chị đột nhiên nhận ra sự xuất hiện của tôi nên gọi tên tôi. Cô gái mà chị đang nói chuyện cùng từ từ quay đầu lại và tâm trí tôi chợt trống rỗng khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, cổ họng tôi khô khốc và tôi không thể nhìn thẳng vào mắt cậu ấy khi ánh mắt của chúng tôi chạm nhau.

"Yuju, đây là bạn gái mình, Eunha, và Eunha đây là Yuju, người cùng làm tài liệu nghiên cứu với chị. Chị nghĩ là chị từng nói với em rồi đó" Tôi quay lại với thực tế khi tôi chợt nhận ra chị đã đứng bên cạnh tôi rồi. Chị đặt một tay lên eo tôi và tự hào giới thiệu tôi với Yuju.

"Xin chào" Tôi khẽ chào cậu ấy, nhưng tôi không nghe thấy cậu ấy đáp lại.

"Unnie em vào trong lấy ít snack cho hai người" Tôi viện lí do cho bản thân rồi vội vàng chạy vào trong bếp.

Tôi đặt tay lên ngực và nghe thấy trái tim tôi đang chạy đua trong lồng ngực-- nếu chuyện này xảy ra sớm hơn thì tôi còn nghĩ trái tim tôi trở nên như vậy vì ý nghĩ tình yêu đầu của tôi đang ở đây, nhưng bây giờ thì chỉ bởi vì nhiệm vụ của tôi ở ngay trước mắt và tôi thì lo sợ chị sẽ biết về mối quan hệ trước đây của tôi với cậu ấy. Tôi không muốn khiến chị cảm thấy nghi ngờ về tình yêu của tôi dành cho chị hay bị làm phiền bởi bất cứ thứ gì.

Tôi quay lại phòng khách với một đĩa sandwich trên tay, họ đang bận làm gì đó nên tôi chỉ yên lặng đặt đĩa bánh lên bàn.

"Eunha" Tôi quay sang nhìn Sowon unnie vừa gọi tôi.

"Em định lấy nước ép nữa hả?" Chị hỏi và tôi gật đầu. Chị kéo tôi ngồi xuống sofa và đứng dậy, để công việc lại trên bàn.

"Để chị lấy cho" Chị nói và mỉm cười với tôi trước khi để tôi và Yuju ở lại phòng khác.

Tôi tưởng như có thể nghe thấy tiếng quạ kêu trong mấy bộ phim hoạt hình. Thật ngượng ngùng đến mức tôi muốn rời đi luôn ngay cả khi chị còn chưa quay lại.

"Eunha... thật là một cái tên đẹp" Tôi ngạc nhiên khi cậu ấy đột nhiên mở lời. Cậu ấy mỉa mai khen ngợi cái tên mà tôi được đặt, cậu ấy thậm chí còn chẳng thèm nhìn tôi. Đôi mắt cậu ấy cứ dán vào quyển sách mà cậu ấy đang đọc.

"Cậu không nghĩ là đã rất lâu rồi sao Eunbi? Oh, đợi đã mình có thể gọi cậu như vậy chứ?" Cậu ấy nhìn tôi và tôi bị ngạc nhiên khi nhìn thấy một Yuju hoàn toàn khác trong đôi mắt đấy. Đôi mắt mà lần đầu tôi nhìn thấy trong ngày tuyết rơi đó... đã mất rồi. Tôi không ở gần cậu ấy những năm qua, tôi chỉ theo dõi cậu ấy từ xa, đây là lần đâu tiên tôi nhìn đôi mắt cậu ấy gần như thế này một lần nữa.

"Phải, đã lâu rồi" Tôi đáp ngắn gọn.

"Cậu không định hỏi xem mình dạo này thế này sao?" Tôi không biết tại sao cậu ấy lại khơi ra cuộc nói chuyện như thế này với tôi, nhưng tôi vẫn chiều theo điều cậu ấy muốn và hỏi cậu ấy thế nào.

"Mình vẫn ổn, hoàn toàn ổn... khi ở một mình" Cậu ấy nhìn tôi và thay vì thấy nỗi buồn của cậu ấy trong những lời cậu ấy vừa nói thì tôi chỉ thấy một Yuju hoàn toàn vô cảm.

Một điều nữa mà tôi nhận ra khi nhìn cậu ấy. Rằng tôi có thể dõi theo cậu ấy từ xa, nhưng tôi lại chẳng bao giờ biết được cậu ấy đang thấy thế nào hay cậu ấy đang phải có vấn đề gì.

"Hai người đang nói chuyện gì vậy?" Sự chú ý của chúng tôi chuyển về phía chị khi chị đang cầm một bình nước cam và ba chiếc cốc tới. Chị đặt chiếc bình xuống bàn, bên cạnh đĩa sandwich mà tôi vừa làm.

"Unnie!" Tôi hét lên khi chị làm rơi chiếc cốc chị đang cầm xuống chân. Chiếc cốc vỡ thành từng mảnh khiến chị chảy máu. Tôi ngay lập tức đến bên chị, nhưng Yuju ở gần chị hơn nên đã chạm vào chị trước.

"Cậu ổn chứ?" Yuju hỏi và cầm lấy tay chị. Tôi ngạc nhiên khi đột nhiên chị hét lên, chị ngã xuống đất nhưng thay vì rên rỉ vì cơn đau từ vết thương ở chân thì chị cứ giữ lấy cổ tay của mình.

Tôi mở to mắt khi chợt nhớ ra điều gì đó. Hình như Yuju lại cầm tay chị một lần nữa, nhưng tôi liền đẩy tay cậu ấy ra. Cậu ấy giật mình vì điều tôi vừa làm và ngạc nhiên nhìn tôi.

"Đi đi" Tôi lạnh lùng nói, nhưng cậu ấy chị ở đó nhìn tôi.

"Tôi nói đi đi!" Tôi hét lên. Tôi có thể thấy thấy cậu ấy lùi lại vì điều tôi vừa làm, đây là lần đầu tiên tôi lên giọng với cậu ấy.

"Unnie" Tôi ngay lập tức nhìn xuống Sowon unnie khi Yuju rời đi. Đôi mắt chị ầng ậng nước mắt và thật đau lòng khi nhìn chị như thế, tôi nhắm mắt lại và lẩm bẩm vài thứ trước khi tiến lại gần tới chị. Tôi chạm môi vào trán chị và trong vài giây chị liền bất tỉnh.

Tôi cầm cổ tay chị lên và thấy một dấu đỏ nhàn nhạt, rồi sau đó lại chuyển về màu đen. Nếu một thiên thần có nhiều chủ nhân, chủ nhân đầu tiên không thể chạm vào bất cứ chủ nhân khác vì việc đó sẽ khiến họ đau đớn. Không chỉ là nỗi đau thể xác mà còn là nỗi đau tinh thần nữa, đó là dấu hiệu cho thấy họ đã liên kết với một thiên thần đã có liên kết trước đó rồi.

"Chị, em xin lỗi" Tôi lầm bẩm xin lỗi khi nhìn khuôn mặt đang ngủ của chị. Tôi đặt đầu lên ngực chị rồi lau đi những giọt nước mắt mà tôi gây ra cho chị. Tôi vừa khiến người tôi yêu thương bị tổn thương và tôi không nghĩ mình có thể chịu đựng được khi nhìn thấy chị như vậy vì tôi một lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net