Chapter 5: Cô đã sẵn sàng yêu cậu ấy chưa?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Câu hỏi đó của Yuri cứ luẩn quẩn trong đầu Taeyeon từ lúc cô ấy bị bỏ lại trong quán cà phê, và suốt chặng đường cô về nhà. Thế nên lúc này, cô ấy đang nằm trên giường, hai mắt mở to và chăm chú nhìn vào khoảng đêm tối sẫm xung quanh.

Cô đã sẵn sàng yêu Jessica chưa?

Cô ấy không chắc.

Vậy còn Jessica đã sẵn sàng yêu cô chưa?

Suy cho cùng, ấn tượng đầu tiên giữa hai người họ chẳng... tuyệt đến thế. Taeyeon gặp Jessica khi cô ấy vừa mới kết thúc một cuộc tình. Địa điểm họ gặp nhau là trong một quán cà phê, nơi Jessica đang làm thêm trong kỳ nghỉ của mình, và cũng là nơi người yêu cũ của Taeyeon đã chia tay cô ấy.

Nói cách khác, Jessica đã biết về mối quan hệ cũ của Taeyeon và quan trọng nhất, người yêu cũ của cô ấy là ai. Jessica đã chứng kiến Taeyeon đau khổ thế nào khi cô nhân viên trông thấy một cô gái đang ngồi một mình, lặng lẽ khóc tỉ tê, ngồi đó lâu tới mức như thể mọc rễ luôn ở chỗ của mình cho tới khi quán đóng cửa.

Và trận khóc đó kéo dài tới gần bảy tiếng đồng hồ. Nước mắt chưa một lần ngừng rơi khỏi khuôn mặt, và cô gái ấy không một lần ngước lên để tránh tất cả những ánh mắt hiếu kì từ mọi người trong quán dành cho mình.

Định mệnh của họ bắt đầu khi Jessica lặng lẽ đặt một cốc trà nóng pha đường  lên mặt bàn, sau sáu cái cốc cà phê trước của Taeyeon, cùng một gói khăn giấy.

"Đồ ngọt làm tôi vui vẻ; những món đồ nóng làm tôi thấy ấm áp và khăn giấy giúp tôi cảm thấy tươi tắn hơn sau khi lau đi những giọt nước mắt của mình. Có lẽ chúng cũng sẽ giúp cho cô đấy."

Đó là câu duy nhất mà Jessica nói với Taeyeon sau khi cô gái ấy ngồi xuống trước mặt cô. Giọng nói du dương hiền dịu của cô ấy khiến Taeyeon ngừng khóc trong chốc lát.

Sau khi uống cốc trà, cơn nấc của Taeyeon biến mất và cô cảm thấy bên trong mình dần dần ấm lại.

Đôi mắt của Taeyeon sưng mọng sau khi cô lau khuôn mặt nhòe nhoẹt nước mắt của mình bằng những tờ khăn giấy, và cô ấy cảm thấy mình kiệt sức và thật mệt mỏi.

Cô ấy thầm cảm ơn Jessica trước khi xin lỗi vì đã khiến cô nhân viên ấy phải đóng cửa trễ tới hai tiếng. Jessica chỉ nở một nụ cười ngot ngào với cô.

Kể từ hôm ấy, Taeyeon vẫn thường quay lại quán cà phê kia, nhưng cô sẽ gọi một cốc trà ngọt và mang theo một gói khăn giấy cùng mình. Thật kỳ cục khi Taeyeon đã luôn chọn tới quán cà phê đấy rồi khóc cho đã, nhưng cô không còn ý định làm thế sau lần đó. Quán cà phê đặc biệt đấy đã lưu giữ không biết bao nhiều kỷ niệm đáng nhớ giữa cô và người yêu cũ. Và cứ mỗi ngày, Jessica sẽ luôn ngồi xuống bàn cùng cô khi quán hết giờ làm việc và chờ một hai tiếng trước khi đóng cửa quán.

Ngày qua ngày, thời gian chờ đợi ngắn dần. Taeyeon ra về sớm hơn và họ nói chuyện nhiều hơn trong suốt quãng thời gian ngắn khi Jessica ngồi cùng với cô.

Và khoảng một năm rưỡi sau đó, Taeyeon vẫn luôn tới quán, chờ Jessica đóng cửa và đưa cô ấy về nhà, hoặc đôi lúc lái xe lòng vòng trong vô định và xem một bộ phim, hay cùng đi ăn khuya. Thật ngạc nhiên là trong suốt thời gian đó, Taeyeon đã quên mất lý do tại sao mình lại hay đến quán cà phê này. Mục đích  ban đầu là để hồi tưởng lại những kỷ niệm đã qua cùng với người yêu cũ đã dần thay thế bằng việc đợi Jessica hết ca làm việc và nói chuyện cùng cô ấy.

Taeyeon ngồi thẳng dậy khi cô ấy nhận ra điều gì đó mà mình có lẽ đã bỏ mặc làm ngơ trong suốt hai năm vừa qua. Cô khịt mũi một cái như mỉa mai sự ngu ngốc của chính mình.

Cô đã sẵn sàng yêu Jessica chưa?

Chết tiệt, cô đã yêu Jessica từ trước cả khi bản thân sẵn sàng rồi ấy chứ.

Hít một hơi thật sâu, Taeyeon liếc nhìn điện thoại của mình đang nằm yên vị trên cái bàn nhỏ đầu giường, thầm nghĩ.

"Mình đã sẵn sàng yêu Jessica chưa?"

Cô ấy nhấc điện thoại lên và gõ nhanh vài đoạn tin nhắn trong một chốc. Nhắm chặt hai mắt lại, cô hít vào một hơi thật sâu rồi nhấn vào màn hình một lần nữa.

Tin nhắn đã được gửi đi.




TBC...

T/N: Tin nhắn đó là gì nhỉ, hồi hộp ghê ta ><


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net