11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau chuyện kia, ba người bọn họ còn giống như trước cùng nhau đùa giỡn, cũng không có phát sinh việc gì kỳ quái. Việc ngày đó phảng phất như bị niêm phong cất vào kho, ai cũng không nhắc tới. Vương Tuấn Khải vẫn là cùng Vương Nguyên cãi nhau ầm ĩ, nhưng không kịch liệt giống trước kia. Bọn họ cũng không hề chơi đấu vật, tựa như một quả bom nổ dưới nước, ai cũng không muốn đụng vào, sợ lau súng cướp cò. Mà Thiên Tỉ vẫn cao lãnh, cơ hồ không muốn tham dự.

Bọn họ vẫn là cùng thường đến công ty luyện tập, sau đó biểu diễn. Vương Tuấn Khải vẫn là vô cùng chấp nhất giúp Vương Nguyên đeo tai nghe. Có hôm sắp bắt đầu biểu diễn rồi, Vương Nguyên còn không có sửa lại tai nghe, Thiên Tỉ nhìn thấy Vương Nguyên ở bên kia luống cuống tay chân. Liền đi lên giúp tiểu hài tử đang bối rối. Khi Thiên Tỉ đang giúp Vương Nguyên sửa sang lại tai nghe Vương Tuấn Khải đột nhiên kéo tai nghe qua, mặt vô biểu tình mà giúp Vương Nguyên sửa lại. Thiên Tỉ cũng thả tay, để Vương Tuấn Khải làm.

Bọn họ mặt ngoài công phu diễn thật tốt, trong quá trình phỏng vấn Vương Tuấn Khải và Thiên Tỉ nói chuyện cũng thực bình thường. Chính là sau khi xong việc, bọn họ giống như người xa lạ không cần nói sẽ không nói. Vương Tuấn Khải và Dịch Dương Thiên Tỉ giống nhau xem đối phương không vừa mắt, Vương Nguyên vẫn là giống như trước đây ngây thơ hồn nhiên, cười đến mắt đầy sao, cả ngày quấn lấy Bạng Hổ chơi. Vương Tuấn Khải thậy trùng hợp xuất hiện, kéo cánh tay Vương Nguyên nói: “Đừng đùa, bị thương thì sao" Sau đó trừng mắt nhìn Bạng Hổ. Bạng Hổ sẽ yên lặng mà lui qua một bên, trong lòng thầm nghĩ đứa nhỏ này cảm xúc thật không ổn định.

Vương Nguyên cuối tháng phải thi trung khảo, sang năm cậu lên cao trung. Mục tiêu của cậu là Nam Khai, trường học nổi tiếng ở Trùng Khánh. Cho nên sau khi kết thúc công việc lập tức từ Bắc Kinh bay về Trùng Khánh chuẩn bị khảo thí. Vương Tuấn Khải và Dịch Dương Thiên Tỉ rất là luyến tiếc cậu, nhưng không biểu hiện ra ngoài.

Trước khi Vương Nguyên lên máy bay một ngày, Vương Tuấn Khải tìm Vương Nguyên nói chuyện phiếm. Anh gõ gõ cửa phòng Vương Nguyên: “Vương Nguyên Nhi, mở cửa"

Nhìn Vương Nguyên đầu tóc lộn xộn ra mở cửa: “Làm sao vậy, Tiểu Khải"

Vương Tuấn Khải cảm thấy bị bộ dáng ngốc manh này đánh bại rồi, tay không tự giác mà sờ sờ tóc Vương Nguyên. Lộ ra răng nanh, trong mắt toàn là ôn nhu.

Vương Tuấn Khải đi vào phòng Vương Nguyên, bệnh Xử Nữ liền phát tác, bắt đầu thu dọn. Trong miệng lải nhải: “Phòng em sao lại loạn tới như vậy, vỏ snack ném lung tung hết cả, còn có cái này...” Vương Tuấn Khải nhìn trên bàn Vương Nguyên cuốn sổ nhật ký. Trong lòng có loại tư vị nói không nên lời. Vương Nguyên Nhi, anh thật sự rất yêu em a.

Vương Tuấn Khải thuận tiện giúp Vương Nguyên thu dọn hành lý, cũng chúc phúc cậu khảo thí thuận lợi.

Thiên Tỉ đứng ở bên ngoài nghe Vương Tuấn Khải cùng Vương Nguyên nói chuyện lâu lâu truyền đến tiếng cười, đứng nửa giờ, chờ khi bọn họ nói chuyện xong mới yên lặng rời đi.

Hai giờ sáng, phòng Thiên Tỉ truyền đến tiếng đập cửa, Thiên Tỉ vì nghĩ tới Vương Nguyên nên còn chưa ngủ, liền từ trên giường đi xuống, trong lòng suy nghĩ: Là ai a? Thiên Tỉ mở cửa phát hiện là Vương Nguyên.

Vương Nguyên mặc áo ngủ, tay ôm gối, ngượng ngùng mà nói: “Thiên Tỉ, đêm nay chúng ta cùng nhau ngủ, có được không? Ngày mai, tớ phải về…"

Thiên Tỉ cười nói: “Vương Tuấn Khải cũng ngủ chung?"

Vương Nguyên im lặng một chút sau, gật gật đầu, kéo tay Thiên Tỉ hỏi: “Được không?"

Thiên Tỉ nhìn vẻ mặt chờ mong của Vương Nguyên cũng không đành lòng cự tuyệt, kéo tay Vương Nguyên đan mười ngón tay vào nhau, tới gần tai cậu nói nhỏ: “Nhưng mà, cậu phải cho tớ ôm cậu ngủ mới được “.

Vương guyên không thể tin mà nhìn Thiên Tỉ, chậm rãi rút tay ra: “Chính là..."

Không đợi Vương Nguyên nói xong, Thiên Tỉ bật cười, đồng điếu ẩn hiện, khiến Vương Nguyên mê muội: “Nói giỡn thoii, cậu chờ một chút" Thiên Tỉ vào phòng ôm Kuma và gối đầu đi ra. “Đi thôi, đi ngủ"

Kỳ thật nếu không phải sợ nghe được cậu cự tuyệt, tớ đúng là muốn ôm cậu ngủ.

Vào phòng Vương Nguyên nhìn thấy Vương Tuấn Khải giống đại thiếu gia nằm trên giường bấm điện thoại. Vương Tuấn Khải nhìn Thiên Tỉ đã đến, khó chịu mà tắt di động, đứng lên, kéo Vương Nguyên qua. Từ phía sau ôm Vương Nguyên nói: “Vương Nguyên Nhi hôm nay là gối ôm của anh, em, không cho phép nhúc nhích" Vương Tuấn Khải gắt gao mà ôm Vương Nguyên, muốn tuyên bố chủ quyền.

Thiên Tỉ cảm thấy Vương Tuấn Khải rất ngu ngốc, trừng anh ta một cái, lựa chọn làm lơ mà nằm lên giường. Tắt đèn.

Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên cũng lên giường ngủ, Vương Nguyên ngủ ở giữa, Vương Tuấn Khải ngủ bên phải, Thiên Tỉ ngủ bên trái. Vương Nguyên mặt quay về bên trái cũng không được, mà quay về bên phải cũng không được. Chỉ có thể cứng nhắc nhìn trần nhà.

Vương Tuấn Khải đầu dựa vào cổ Vương Nguyên, thấp giọng nói: “Vương Nguyên Nhi, quay qua đây, mặt hướng ca ca" Nói xong liền động thủ ôm eo Vương Nguyên.

Thiên Tỉ cũng còn chưa ngủ, người mình thích ngủ ở bên cạnh, cậu cả người đều run run. Cảm giác được trên giường có động tĩnh, xoay người nhìn thấy Vương Tuấn Khải ở trong bóng tối động tay động chân với Vương Nguyên: “Vương Tuấn Khải, anh để người khác còn ngủ".

Vương Tuấn Khải cả người đều không vui: “Không thích ra ngoài đi"

Vương Nguyên nhìn tình huống không đúng vội vàng ngăn cản: “Được rôi được rồi, ngủ đi"

Vương Tuấn Khải từ bỏ ý định ôm Vương Nguyên ngủ. Lại trộm nắm lấy tay Vương Nguyên, Vương Nguyên muốn rút tay ra , Vương Tuấn Khải liền nói nhỏ bên tai: “Để anh nắm tay em, được không, đã lâu... Không được nắm tay em"

Vương Nguyên không giãy giụa nữa. Vương Tuấn Khải cảm thấy mỹ mãn mà đi ngủ. Thiên Tỉ cũng nắm lấy tay kia của Vương Nguyên, lẳng lặng mà đi ngủ.

Vương Nguyên tỉnh lại phát hiện Vương Tuấn Khải và Dịch Dương Thiên Tỉ giống gấu Koala gắt gao ôm cậu ngủ. Vương Tuấn Khải ở phía sau ôm eo cậu, Thiên Tỉ ôm cậu mặt đối mặt ngủ.

Ba người rửa mặt xong, Vương Tuấn Khải và Dịch Dương Thiên Tỉ cùng tiễn Vương Nguyên ra sân bay

“Vương Nguyên, bảo trọng, trung khảo cố lên, thi xong rồi tớ và cậu cùng đi ăn thịt nướng" Sau đó Thiên Tỉ ấm áp mà ôm Vương Nguyên.

Vương Tuấn Khải giống như trước kia sờ sờ đầu Vương Nguyên: “Nguyên Nhi, có gì không hiểu cứ phát Wechat hỏi anh, anh giúp em giải, đừng quá áp lực, cố gắng hết sức là tốt rồi" Cũng giống Thiên Tỉ ôm Vương Nguyên lại nói: “Về nhà rồi thì gọi điện thoại cho anh".

Hai người lưu luyến không rời mà nhìn máy bay của Vương Nguyên cất cánh, trên đường về hai người cảm thấy trong lòng đặc biệt hư không tịch mịch. Một tháng sau mới có thể gặp lại Vương Nguyên… Hai người cũng không nghỉ ngơi, không có Vương Nguyên ở đây bọn họ liền không có lý do để phân tâm, càng thêm nỗ lực không ngừng mà luyện tập. Thầy giáo cũng cảm thấy này hai người yên lặng đến đáng sợ... Vương Tuấn Khải ít cười hơn, Thiên Tỉ càng không cần phải nói thêm. Không có Vương Nguyên bọn họ chính là chán đến chết, cầm điện thoại nhìn nhìn giống như mắc bệnh tương tư.

Trước ngày thi hai ngày, Vương Nguyên liền gọi điện thoại cho Vương Tuấn Khải, Vương Tuấn Khải vừa thấy là Vương Nguyên lập tức nhận điện thoại: “Alo, Nguyên Nhi"

“Tiểu Khải, hai ngày nữa em thi rồi! Rất khẩn trương a a"

“Anh lúc trước cũng giống em, vẫn luôn đọc sách, còn tốt khi đó không giống hiện tại bận rộn như vậy” Vương Tuấn Khải một bên nói chuyện phiếm, một bên vuốt tóc, cười cười. Lúc sắp cúp máy, Vương Nguyên nói với Vương Tuấn Khải: “Tiểu Khải... Em có chuyện muốn nói với anh"

“Chuyện gì?" Vương Tuấn Khải cảm thấy tò mò.

“Anh có thể về đây hay không, có anh ở đây, em có thể tự tin hơn".

Vương Tuấn Khải nghe vậy, xung quanh như bắn pháo hoa rực rỡ, tinh thần phấn trấn, tim đập cũng ức chế không được. Vương Tuấn Khải lập tức nói: “Được, Nguyên Nhi, chờ anh đặt vé máy bay, ngày mai liền về"

“Cám ơn anh, Tiểu Khải, em đi ôn tập, bye" Vương Nguyên cúp điện thoại liền đi ôn tập.

Vương Tuấn Khải cầm di động ở trên giường nhảy nhảy, tự high. Vương Tuấn Khải sau khi thông báo với quản lý, chưa sáng đã thức dậy, lập tức lên máy bay.

Dịch Dương Thiên Tỉ không biết chuyện này. Khi thức dậy Vương Tuấn Khải sớm đã ở trên máy bay, Thiên Tỉ không nhìn thấy Vương Tuấn Khải liền hỏi Bạng Hổ “Vương Tuấn Khải đâu rồi?"

“Vương Tuấn Khải a, thằng bé sáng sớm đã lên máy bay về Trùng Khánh rồi"

“Không phải nói cuối tuần sau mới có thể sao?"

“À, hôm qua Tiểu Khải đột nhiên đặt vé máy bay, nói là phải về Trùng Khánh thăm Vương Nguyên"

Thiên Tỉ nghe xong cũng chỉ “Nga" Một tiếng.

Buổi tối Thiên Tỉ gọi điện thoại cho Vương Nguyên, kết quả lại là Vương Tuấn Khải nghe máy. “Vương Nguyên Nhi đâu?" Thiên Tỉ bất mãn hỏi.

“Em ấy ngủ rồi, có gì muốn nói tôi sẽ nói lại cho em ấy"

Thiên Tỉ nắm chặt di động. “Không có gì, không có việc gì, tớ cúp máy đây".

Sau khi tắt điện thoại, Thiên Tỉ ngã xuống giường, di động rơi xuống đất bể màn hình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net