Bruises,

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Summary: Soobin đã quen với việc thỉnh thoảng lại tìm thấy một vài vết bầm trên cánh tay hay một vài vết xước nhỏ ở chân mỗi khi tri kỉ của anh tự làm đau chính mình. Vậy nên khi những vết thương xuất hiện với tần suất ngày một dày đặc, anh tỏ ra lo lắng thấy rõ.

Tạ ơn trời, những điều anh lo lắng đã không xảy ra.


Tác giả: crushskz
Dịch: rynie
Truyện gốc:  https://archiveofourown.org/works/19334611  (Mọi người vào link truyện gốc tặng kudo cho tác giả nhé)

___________

Năm anh 6 tuổi, sợi dây kết nối được thành hình.

Khi vết bầm đầu tiên xuất hiện trên đầu gối anh, mẹ anh chỉ cười và bảo "chắc là tri kỉ của con vừa bị ngã đấy." Soobin chăm chú nhìn đầu gối, băn khoăn tự hỏi người này là ai, cái người mà đã in một vết bầm lên người anh thế này. Người ta có ổn không nhỉ? Không biết mẹ của người ta có ở đó để lau nước mắt cho lúc người ta vấp té hay không?

Dần dà, Soobin dần quen với việc những vết bầm và vết sẹo nhỏ xuất hiện trên người anh, đôi lúc anh mỉm cười khi suy nghĩ rằng tri kỉ của mình cũng sẽ bất chợt nhìn thấy những vết thâm tím hay mấy vết xước nhỏ khi anh vô tình làm chính mình bị thương.

Năm anh 12 tuổi, những vết thương xuất hiện ngày một nhiều.

Anh cũng không biết chính xác từ khi nào mà chúng lại nhiều lên như vậy nữa, nhưng trước khi bước vào sinh nhật thứ 13, những vết bầm tím và vết sẹo rải rác trên cơ thể anh đã tăng lên đáng kể. Ba mẹ anh lo lắng nhìn đứa con trai mỗi sáng bước chân vào phòng khách với cơ man là những dấu đen tím trên người.

Nhưng lo lắng của họ không giống với lo lắng của Soobin. Anh ghét nhìn vào cơ thể mình, ghét phải nhìn thấy những vết thâm tím và những vêt sẹo trải dài trên chân và cánh tay. Anh ghét cái ý nghĩ rằng tri kỉ của mình đang phải chịu đau đớn. Điều tồi tệ nhất xảy đến là khi một vết bầm mới xuất hiện trên bụng anh. Mặc dù sợi dây kết nối không khiến cho người còn lại cũng bị đau vì những vết thương của người kia, nhưng Soobin thề rằng anh cảm thấy đau nhói nơi mạng sườn mỗi lần anh cựa quậy.

Dần dần theo thời gian, số lượng những vết thâm tím đã ít nhiều giảm xuống. Mặc dù chúng vẫn xuất hiện thường xuyên (vì Soobin vẫn thức dậy mỗi sáng và thấy một vết bầm hoặc một vết xước mới) nhưng cũng đã ít hơn lúc trước rất nhiều rồi. Nỗi lo của Soobin tạm vơi đi một chút, nhưng trái tim anh vẫn chững lại khi anh để ý một vết thâm tím mới xuất hiện.

Không ai trong gia đình anh nói thành lời những lo lắng này, nhưng họ đều có chung suy nghĩ: liệu tri kỉ của Soobin có bị bắt nạt? Hay bị bạo hành?

Mãi đến vài năm sau, Soobin mới tìm được câu trả lời.

Năm 16 anh gặp Yeonjun, một cậu trai tươi sáng với nụ cười rạng rỡ và niềm yêu thích điên cuồng dành cho làn da siêu co dãn của Soobin (mỗi lần họ gặp nhau, cái anh này luôn trêu chọc kéo kéo má anh rồi cười lớn khi Soobin than vãn phàn nàn). Hai người dường như sinh ra để làm bạn của nhau vậy. Tính cách hơi tăng động của Yeonjun đã phần nào làm bộc lộ ra những khía cạnh vui vẻ khác trong Soobin, và Soobin có vẻ là người duy nhất trên quả đất này có khả năng kìm hãm cho Yeonjun đủ bình tĩnh để làm bất kì việc gì trên trường. Sau đó họ có Huening Kai, một cậu nhóc nhỏ tuổi hơn, nhập hội. Cậu bé dường như hợp rơ với hai người bọn họ hơn là đám bạn cùng lớp. Bộ ba nhanh chóng trở nên không thể tách rời, và họ thường hay ngủ lại nhà nhau vào mỗi cuối tuần.

Trong một lần ngủ lại, vài ngày trước khi Soobin bước sang tuổi 18, Kai đã hỏi Soobin về những vết bầm tím.

"Anh, sao anh có nhiều vết bầm tím trên chân thế? Tri kỉ của anh ổn chứ?" Soobin đông cứng người, ánh mắt chậm chạp di chuyển từ cuốn sách anh đang đọc xuống những dấu tím trên chân mình.

"Anh... anh không biết nữa." Giọng anh nhỏ dần, ngón tay chạm nhẹ lên những vết thâm tím. Kai cùng Yeonjun lo lắng nhìn nhau, rồi Yeonjun quay người lại đặt tay xuống đầu gối Soobin an ủi.

"Chúng mình sẽ tìm ra người ấy sớm thôi Soobin, và lúc đó chúng mình sẽ chắc chắn rằng người ta đang bình yên và an toàn, nhé?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net