11 - END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xin chào..."

Nàng nhìn lên khỏi đĩa của mình, lau miệng. "Vâng?"

"Tôi là Gisu. Chúng ta học cùng lớp kinh tế."

"Oh?" Nàng cố gắng nhớ lại khuôn mặt của anh chàng này.

"Mình vừa chuyển chuyên ngành nên cậu có thể không nhận ra mình." Anh chàng lo lắng cười toe toét.

"Vậy mình giúp gì được cậu?"

Anh chàng nuốt nước bọt. "W-well, mình đang tự hỏi liệu cậu có muốn đến bữa tiệc Giáng sinh vào tuần tới không? Ý mình là với mình." Anh chàng hơi đỏ mặt.

Nàng thấy sự nhút nhát đó khá dễ thương. Nàng dành cho anh chàng nụ cười đẹp nhất của mình. "Bữa tiệc nào nhỉ?"

"Cái bữa tiệc lớn được tổ chức ở-..."

"Hey người đẹp."

Giọng nói khiến cả hai đều biến sắc.

Taeyeon hôn lên má Tiffany và kéo chiếc ghế bên cạnh nàng ra, ngồi xuống. "Xin lỗi Tae tới trễ. Sooyoung cứ nói không ngừng." Cô hôn lên môi nàng. "Em đợi lâu chưa?" Cô cố tình phớt lờ chàng trai trẻ đang trố mắt nhìn mình.

Tiffany cười khúc khích, biết chính xác Taeyeon đang làm gì. "Em đợi cũng chưa lâu lắm." Sau đó, nàng quay sang anh chàng đang sốc. "Xin lỗi nhưng mình đã có hẹn vào ngày bữa tiệc đó rồi."

"Ồ. Chắc chắn rồi. Ừ, được rồi." Anh lắp bắp, vẫn mở to mắt nhìn hai cô gái. "Vậy thì tạm biệt nhé." Anh ta quay lại và gần như chạy ra khỏi căng tin.

Taeyeon cười thành tiếng.

"Tae thích điều đó à?"

"Tất nhiên! Cậu ta có phải là người mới quanh đây không? Hay cậu ta chỉ đang cố thắng một cuộc cá cược hay gì đó?" Những lời bàn tán về việc họ trở thành một cặp đã diễn ra trong nhiều tháng nên cô rất ngạc nhiên khi thấy ai đó thực sự đang cố gắng mời Tiffany hẹn hò.

"Không chắc nữa. Cậu ta nói cậu ta vừa chuyển chuyên ngành. Rõ ràng là cậu ta đang học lớp kinh tế của em."

"À được rồi." Cô cầm đũa của Tiffany và tự chọn đồ ăn.

"Bài thi thế nào?"

"Không tệ."

"Tốt hơn hết Tae nên làm xuất sắc ở tất cả các môn. Em đã phải sống sót một tuần mà không có Tae đấy, đồ Siêu Mọt Sách."

Taeyeon cười toe toét. "Hãy coi đó là quả báo vì đã khiến điểm số giữa kỳ của Tae bị ảnh hưởng nghiêm trọng."

"Tae là người phản ứng thái quá và tránh mặt em mà."

"Một lần nữa, đó là lỗi của ai vậy?"

Tiffany nhún vai và lấy lại đôi đũa của mình. "Tự đi mà lấy thức ăn cho mình đi, Mọt Sách."

"Chia sẻ là quan tâm, Hwang."

"Gì cũng được. Kỳ thi đó đã lấy đi của em rất nhiều. Tự đi mà lấy thức ăn đi."

"Haizz... tôi đã phải chịu đựng những gì..." Cô càu nhàu và lấy ví ra khỏi túi xách. Cô đứng lên để xếp hàng cho lấy đồ ăn cho mình.

Taeyeon quay lại vài phút sau đó và thấy một chàng trai khác đang nói chuyện với Tiffany. Cô thở dài và bình tĩnh đặt khay của mình xuống, ném cho Tiffany một cái nhìn giận dữ vì đã mỉm cười xinh đẹp với anh chàng kia. Sau đó cô ngồi xuống.

"Xin lỗi, đó hẳn là một Hwang khác." Cô nghe thấy Tiffany nói.

"Yeah tôi đoán vậy. Lỗi của tôi xin lỗi." Anh chàng trả lời.

Cô đảo mắt và lặng lẽ bắt đầu ăn, hơi tò mò không biết lần này Tiffany sẽ phản ứng như thế nào.

"Dù sao thì... anh trai tôi đang tổ chức bữa tiệc Giáng sinh hàng năm tại khu nghỉ mát trượt tuyết mà gia đình tôi sở hữu..."

Ah. Chiến lược tiền bạc. Cô bình tĩnh nhai thức ăn của mình, thúc vào chân Tiffany dưới bàn. Cô cảm thấy bàn tay của Tiffany trên đùi mình và cố nén một nụ cười.

Tiffany đợi cho đến khi anh chàng ngừng nói. "Tôi hiểu rồi. Nghe có vẻ giống như một sự kiện khá thú vị."

"Đúng vậy mà." Anh chàng tự tin cười toe toét.

"Chỉ thích hợp để đến đó với một buổi hẹn hò, phải không?" Tiffany cười ngọt ngào.

Anh ta gật đầu, vẫn cười toe toét. "Chắc chắn rồi. Khung cảnh thật ngoạn mục! Thật lãng mạn."

"Tae có nghe thấy điều đó không?" Tiffany quay sang Taeyeon.

Cô gật đầu, đặt đôi đũa của mình xuống.

"Tae muốn đi không?" Tiffany nghiêng người về phía trước và hôn lên má Taeyeon.

"Không... Tae muốn âu yếm em thật lãng mạn ở nhà hơn." Cô quay lại và thơm lên môi Tiffany. Cô không thể kìm được nụ cười của mình nữa khi nhận thấy biểu cảm bối rối của anh ta từ khóe mắt mình.

"Thật tiếc quá. Vì bạn hẹn của tôi sẽ không tới, tôi nghĩ rằng tôi sẽ bỏ qua lần này." Tiffany nói với anh chàng kia, người chỉ gật đầu và vội vã bước đi.

"Hai trong vòng nửa giờ. Hẳn phải có một cuộc cá cược ở đâu đó". Taeyeon lắc đầu.

"Hoặc mọi người đang trở nên tuyệt vọng với những cuộc hẹn hò. Sắp hết học kỳ và đến Giáng sinh mà. Không thể trách họ vì đã cố gắng."

"Em thích điều này, phải không?"

Tiffany nhún vai. "Chỉ là một trò vui nhỏ vô hại thôi. Thư giãn đi, Mọt Sách." Nàng lại hôn lên môi Taeyeon. "Cứ làm như là Tae không được hỏi vậy." Nàng bĩu môi.

"Nhưng mà không nhiều như em." Cô tiếp tục ăn.

"Đừng ghen mà." Tiffany nhấp một ngụm đồ uống. "Cho đến nay em vẫn làm hoàn toàn tốt, phải không?"

"Vì em đang được giám sát chặt chẽ..."

"Em đánh giá cao một chút sự tin tưởng hơn, Taeyeon."

Taeyeon không trả lời điều đó.

"Bao giờ Tae về nhà?" Tiffany hỏi.

"Đêm Giáng sinh."

"Ba của Tae sẽ đến đón Tae à?"

"Không phải lần này. Tae sẽ chỉ bắt xe bus."

"Oh." Tiffany kiểm tra đồng hồ và đặt đũa xuống để lấy điện thoại ra. Nàng gõ nó trong khi Taeyeon lặng lẽ kết thúc bữa trưa của mình.

"Tae xong chưa?" Tiffany hỏi sau một lúc.

"Rồi." Taeyeon lau miệng. "Em muốn làm gì hôm nay?"

"Hmm... Kỳ thi đã kết thúc và vẫn còn vài ngày nữa trước khi Tae để em một mình trong một tháng..."

Cô cười khúc khích. "Đừng phóng đại."

"Gì? Đúng còn gì." Tiffany tiếp tục hờn dỗi. "Đối với một người quá hoang tưởng về những kẻ cố gắng tán tỉnh em, Tae chắc chắn sẽ bình tĩnh khi không ở gần em cả tháng nhỉ."

Taeyeon cười toe toét. "Tae tưởng rằng em đã bảo rằng Tae có thể tin tưởng em?"

"Đúng thế nhưng em sẽ không tin tưởng em quá nhiều nếu em là Tae."

Cô cười. "Nói cho em biết. Tae sẽ cắt ngắn kỳ nghỉ của mình và trở về ký túc xá cũ tẻ nhạt sau Giáng sinh."

"Có thật không?" Mắt của Tiffany sáng lên và cô mỉm cười.

"Thật đấy. Em có thể đến chơi hàng ngày mặc dù em không thể ở lại. Em đã suýt bị cấm đến sau khi em đến phòng của Tae đêm đó. Tae không thể mạo hiểm bị đuổi ra ngoài được. Tae sẽ ở đâu đây?"

"Chỗ của em?"

"Phải rồi. Ba của em sẽ giết Tae."

"Ý em là căn hộ, không phải nhà."

Taeyeon lắc đầu. "Vẫn còn quá rủi ro."

"Tae có thể chia tiền thuê nhà, làm bạn cùng phòng của em. Ngoài ra, Tae đã cho Sooyoung và Yuri chìa khoá dự phòng của Tae. Điều đó cũng vi phạm quy tắc mà."

"Sshh!" Cô nhìn xung quanh. "Tại sao em lại cứ muốn Tae bị đuổi ra khỏi ký túc xá thế nhỉ?"

"Thư giãn đi. Em không nghĩ Tae sẽ gặp rắc rối ngay cả khi em ở lại đâu. Các quy tắc chỉ áp dụng cho người khác giới, phải không nhỉ?" Tiffany nhếch miệng.

Taeyeon đảo mắt. "Chẳng giúp được gì."

Tiffany cười khúc khích. "Được rồi. Chúng ta sẽ nói về điều này sau." Nàng đẩy ghế của mình ra sau và lấy túi của. "Đi nào."

Taeyeon đứng lên. "Đi đâu?"

Tiffany nắm tay Taeyeon và mỉm cười khi nàng kéo cô về phía cửa. "Tae sẽ thấy."

———

"Dejavu." Cô mỉm cười khi bước ra khỏi thang cuốn và lên sân ga. "Em đã lên kế hoạch này?"

"Đúng vậy." Tiffany tiếp tục kéo tay Taeyeon về phía một trong những cánh cửa đang mở. "Đó là nơi nghỉ dưỡng nhanh nhất và dễ dàng nhất mà em có thể nghĩ đến."

Cô đi theo nàng vào trong tàu.

Tiffany ngồi xuống và cởi cúc áo khoác. "Lần này em sẽ bắt cóc Tae trong hai đêm."

"Cái gì?!" Taeyeon ngồi xuống bên cạnh nàng sau khi đặt túi lên giá trên cao. "Nhưng Tae không mang theo quần áo để thay!"

"Tae có thể mặc quần áo của em hoặc chúng ta sẽ đi mua sắm vào ngày mai." Tiffany ngả người ra sau, cố gắng để có được cảm giác thoải mái.

"Quần áo của em?"

Nàng gật đầu và chỉ vào cái túi trên sàn.

"Và Tae đã nghĩ rằng em thực sự mang sách trong đó."

"Tại sao em phải mang sách đi khắp nơi vào ngày cuối cùng của kỳ thi?"

"Cũng đúng."

Taeyeon cởi khóa áo khoác và ngả lưng vào ghế. Cô nắm lấy tay của Tiffany, đan các ngón tay của họ vào nhau và đặt lên bụng cô. Cô nhắm mắt lại. "Đánh thức Tae dậy khi chúng ta đã đến đó nhé. Tae cần phải ngủ một chút".

"Được rồi." Nàng nhích lại gần và ngả đầu vào vai Taeyeon.

———

"Căn phòng này trông đẹp hơn rất nhiều khi Tae không say." Taeyeon ném áo khoác lên ghế và nằm lên giường.

"Nhưng Tae thú vị hơn rất nhiều khi Tae say." Tiffany đặt túi lên bàn và cởi áo khoác.

"Tại sao?"

"Bởi vì Tae là một tên ngốc." Tiffany cười thành tiếng. "Em nên ghi lại cảnh Tae cố gắng ăn quả táo nhựa đó." Nàng vỗ tay. "Rất hài hước." Nàng nằm xuống bên cạnh cô.

"Im đi." Taeyeon nhắm mắt lại.

"Taeyeon-ah..." Nàng đưa tay nắm lấy tay Taeyeon sau vài phút im lặng.

"Hmm?" Cô cảm thấy bàn tay của Tiffany đang nắm lấy tay mình. "Gì vậy?" Cô quay đầu và mở mắt.

Họ nhìn chằm chằm vào nhau một lúc trước khi Tiffany quay người lại và tiến lại gần hôn Taeyeon.

Taeyeon có thể cảm thấy sự giằng co ngày càng mãnh liệt hơn theo từng phút. Cô kéo Tiffany lại gần, ép cơ thể họ vào nhau. Cô đảm bảo giữ bàn tay còn lại của mình đặt nhẹ lên lưng của Tiffany như mọi khi. Cô phát ra một tiếng rên rỉ nhỏ khi Tiffany di chuyển môi xuống cần cổ mình.

Nàng đẩy Taeyeon ra sau một chút và di chuyển để ngồi lên đùi cô. Nàng ngồi dậy, nhìn xuống đôi má ửng hồng và đôi mắt khao khát.

Taeyeon thả tay xuống nệm ngay khi Tiffany lùi ra xa.

Thay vào đó, nàng buông tay Taeyeon ra và đặt nó lên phía sau mình, ép vào túi quần jean của mình. Nàng nuốt xuống trước cái chạm vào nhưng vẫn giữ bàn tay Taeyeon ở đó.

Taeyeon mở to mắt. "Fany..." Cô cố gắng rút tay lại.

Tiffany nhìn Taeyeon và thầm cầu xin.

Cô nhìn thấy ánh mắt của Tiffany và hiểu điều đó. Cô ngừng cố gắng rút tay ra. "Em có chắc không?"

Tiffany gật đầu. "Em tin Tae."

Taeyeon chưa bao giờ chạm vào nàng trong hai tháng họ chính thức bên nhau. Taeyeon luôn để nàng dẫn dắt - rất cẩn thận mỗi khi họ hôn nhau hoặc khi họ âu yếm nhau. Nàng biết rằng Taeyeon là người có thể giúp nàng vượt qua nỗi sợ hãi - người duy nhất mà nàng muốn cố gắng tiếp tục.

"Được thôi." Taeyeon kiên nhẫn chờ Tiffany thực hiện hành động tiếp theo.

Tiffany từ từ cởi áo len và ném nó sang một bên.

Taeyeon nuốt nước bọt khi lặng lẽ nhìn nàng, cố gắng đấu tranh với sự ham muốn nắm lấy và bóp chặt sự ấm áp được quần jean che phủ dưới bàn tay cô.

Tiffany hít một hơi thật sâu và bắt đầu cởi cúc áo sơ mi - những ngón tay nàng dò dẫm khi run lên.

"Fany..." Cô nắm lấy tay của Tiffany, ngăn chúng lại. "Em không cần phải làm điều này."

"Em-em muốn mà."

Taeyeon cố gắng ngồi dậy, giữ Tiffany ngồi trên đùi mình. Cô ôm lấy nàng. "Không cần vội, Fany-ah."

Tiffany hít thở sâu và nhắm mắt lại. "Em biết nhưng..." Nàng thở dài tựa vào ngực Taeyeon. Em muốn Tae và em muốn Tae cũng muốn em.

Cô giữ vòng tay của mình quanh Tiffany, ước rằng mình có thể loại bỏ nỗi sợ hãi và bất an của nàng. Taeyeon tựa má lên đầu Tiffany.

Tiffany lùi lại sau một lúc và nhìn lên Taeyeon - ánh mắt dịu dàng ấy chỉ khiến nàng muốn cố gắng nhiều hơn nữa. Nàng hôn cô một cách chậm rãi nhưng vẫn đầy chủ ý, nàng muốn cô hơn bất cứ điều gì. Tay nàng tiếp tục cởi cúc áo sơ mi của mình sau một lúc, khi môi nàng tiếp tục vần vò và kéo mạnh đôi môi Taeyeon.

Taeyeon cảm thấy Tiffany di chuyển cánh tay của mình và buông nàng ra, phá vỡ nụ hôn của họ. Cô thấy nàng cởi chiếc áo sơ mi và trượt nó ra, vứt xuống sàn. Cô nuốt nước bọt khi bắt gặp bờ vai và cánh tay mịn màng của Tiffany.

Taeyeon ngập ngừng trước khi từ từ đặt tay lên bờ vai trần.

Nàng rùng mình trước cái chạm vào nhưng thư giãn khi nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của Taeyeon. Nàng lại hôn cô.

Taeyeon đợi trước khi bắt đầu kéo từ từ dây áo tank top của Tiffany qua vai và xuống hai bên bắp tay. Cô đưa tay ngược lên cổ của Tiffany và cảm thấy nàng rùng mình. Cô dừng lại. Cô muốn nàng vô kể nhưng cô cũng có những bất an của riêng mình. Cô chưa từng với ai bao giờ, huống chi là một cô gái. Cô không thực sự chắc chắn mình phải làm gì.

Tiffany cảm thấy Taeyeon do dự và tăng cường độ nụ hôn của họ, chỉ để khiến cô cảm thấy thoải mái hơn và thuyết phục cô rằng nàng không sao - rằng nàng muốn điều này.

Nàng lại đẩy Taeyeon xuống nệm. Nàng hít một hơi thật sâu và từ từ kéo chiếc áo qua đầu.

Taeyeon gần như chửi thề trước cảnh quan trước mắt mình. Cô nắm chặt tay, thực sự không biết phải làm gì với đôi tay của mình. Cô không bao giờ biết rằng một cô gái có thể có ảnh hưởng đến mình như vậy.

Tiffany nghiêng người về phía trước và môi nàng tìm lại Taeyeon. Nàng nắm lấy bàn tay Taeyeon và cố gắng gỡ cái nắm chặt ra khi nàng di chuyển chúng để đặt trên lưng mình. Nàng hơi nao núng khi lòng bàn tay ấm áp chạm vào làn da mình.

Taeyeon cảm nhận được điều đó và rời tay khỏi lưng Tiffany theo phản xạ.

"Không. Ổn mà." Tiffany nắm chặt tay Taeyeon, giữ chúng ở vị trí cũ.

"N-nhưng..." Cô cố gắng nói.

"Em ổn mà, Taeyeon-ah."

Cô quay đầu sang một bên để phá vỡ nụ hôn. "Nhưng Tae thì không, Fany."

"Tại sao? Chuyện gì vậy?" Nàng lùi lại khi Taeyeon ngồi dậy.

"Tae-tae..." Taeyeon nuốt nước bọt và nhìn xuống, má ửng hồng. "Tae chưa bao giờ ... em biết đấy... với bất kỳ ai."

"Oh." Tiffany không thể không cười khúc khích - cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng ít nhất cả hai đều đang gặp khó khăn theo cách nào đó. "Nó thực sự ổn mà. Tae có muốn không?"

"Tae-..." Taeyeon nuốt mạnh xuống khi cô cảm thấy má mình càng nóng hơn. "Có."

Nó phát ra như một tiếng gió và Tiffany cười. "Tae dễ thương quá đi mất." Nàng hôn lên má cô. "Cứ từ từ thôi, Taeyeon. Không cần vội, nhớ không?"

Taeyeon gật đầu, vẫn nhìn xuống.

"Này..." Tiffany dùng tay nâng khuôn mặt đỏ bừng của Taeyeon lên. "Tae có thực sự muốn điều này?"

Cô lại gật đầu.

"Không hối tiếc?"

Taeyeon lắc đầu.

"Được thôi. Chúng ta sẽ giúp đỡ lẫn nhau, được chứ? Em tin Tae mà." Nangg hôn lên mũi Taeyeon.

Taeyeon cuối cùng cũng mỉm cười. "Và Tae cũng tin em."

Tiffany mỉm cười đáp lại, biết rằng cuối cùng nàng đã gặp đúng người và chắc chắn rằng Taeyeon sẽ có thể giúp nàng vượt qua nỗi sợ hãi của mình.

———
Một tiếng thở hổn hển. "Fany..."

"Không sao đâu, Taeyeon-ah."

"Em có chắc không?"

"Em có. Cứ từ từ thôi". Nàng hít thở sâu để xoa dịu trái tim đang đập loạn xạ và đôi tay run rẩy của mình.

"Em có chắc không?" Cô hỏi lại, đẩy mình lên một chút để tạo khoảng cách giữa họ.

"Có, em chắc chắn." Nàng hôn cô. "Đừng dừng lại trừ khi em bảo Tae làm vậy." Mình cần phải vượt qua điều này. Nàng lại chậm rãi kéo cô xuống.

"Được rồi." Cô nuốt xuống. Tae sẽ cố gắng hết sức để giúp em vượt qua điều này, Fany.

———

Cô chợt thấy lạnh nên kéo tấm chăn dày lên đến cằm. Có gì đó di chuyển bên cạnh cô và cô cảm thấy một bàn tay va vào bụng mình. "Oof..." Cô càu nhàu và cố gắng mở mắt ra.

Cô đợi cho đến khi mắt đã thích nghi với ánh sáng mờ ảo và nhìn thấy mái tóc đen dài bù xù che mất nửa khuôn mặt đang say ngủ. Cô chớp mắt. Ai-...Oh. Fany.

Cô đưa tay ra để vuốt những sợi tóc lộn xộn ra khỏi khuôn mặt nàng.

Tiffany cảm nhận được sự đụng chạm và cau mày, cố gắng mở mắt.

"Tae xin lỗi, xin lỗi... em ngủ tiếp đi."

Nàng nghe thấy giọng nói khàn khàn và cảm thấy có một cánh tay ôm lấy eo mình. Nàng liếc mắt và nhìn thấy hình ảnh mờ ảo của một khuôn mặt. Nàng thở gấp và cố gắng mở to đôi mắt của mình.

"Xin lỗi đã đánh thức em." Taeyeon dịch lại gần.

Tiffany vẫn còn quá buồn ngủ để nói nên nàng khẽ rúc vào người Taeyeon.

Phải mất vài phút trước khi nàng có thể suy nghĩ. "Mấy giờ rồi?"

Taeyeon nhích người một chút để nhìn những con số trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường. "Bảy giờ."

Tiffany không nói gì khi nàng nhắm mắt lại.

Một lúc sau nàng tỉnh dậy, vẫn ở vị trí cũ. Căn phòng bây giờ đã sáng hơn đáng kể. Nàng quay lại để nhìn khuôn mặt đang ngủ của Taeyeon. Nàng mỉm cười và đẩy cằm Taeyeon lên để khép miệng cô lại.

Taeyeon khó chịu, quay người đi và càu nhàu.

Tiffany mỉm cười, ngả đầu xuống gối trong khi nhìn cô ngủ.

Nàng đột nhiên nhận ra rằng nàng đang ngủ trong vòng tay của Taeyeon với làn da trần của họ chạm vào nhau nhưng nàng không hề run rẩy. Đúng là nàng đã quá buồn ngủ để thậm chí có thể cảm nhận được sự tiếp xúc, nhưng bây giờ khi nhận thức được điều đó, nàng không cảm thấy khó chịu về điều đó. Nàng mỉm cười khi nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua và cười khúc khích trước tốc độ chậm chạp và vụng về của họ. Nhưng nàng rất vui vì đã quyết định tin tưởng Taeyeon. Nàng đã không cảm thấy nhẹ nhàng và thư thái như vậy trong nhiều năm rồi. Nó làm nàng ngạc nhiên về việc nàng có thể vượt qua nỗi lo lắng của mình nhanh như thế nào. Những cái chạm của Taeyeon thì khác. Những gì họ có thì khác. Là sự an toàn. Là sự tự nguyện. Là sự bày tỏ chân thành về tình cảm của họ đối với nhau. Đó không phải là sự ép buộc do thứ ham muốn lạnh lùng, vô tâm phá hủy mọi thứ trên đường đi của nó.

Tiffany hít thở sâu và đẩy ký ức đó ra khỏi tâm trí một lần nữa. Gần đây nó bớt hung hãn hơn vì nàng sẽ nghĩ đến Taeyeon và điều đó sẽ làm giảm ngay cảm giác phát ốm. Sự kìm kẹp của nó đối với nàng đã giảm đi đáng kể trong vài tháng qua và nàng biết điều đó. Đối mặt với nó bằng cách để Taeyeon vào là quyết định tuyệt nhất mà nàng từng làm.

Taeyeon đột nhiên di chuyển một lần nữa, quay lại đối mặt với nàng. Cô từ từ mở mắt ra và nhìn lơ mơ vào khuôn mặt nàng.

Nàng cười khúc khích. "Chào buổi sáng?"

Một tiếng rên rỉ.

"Em nghĩ rằng Tae không phải là con người của buổi sáng?"

Taeyeon choàng tay qua Tiffany và cố gắng kéo nàng lại gần.

Nàng cảm thấy nổi da gà khi làn da của mình tiếp xúc với da của Taeyeon nhưng nàng không hề run rẩy. Nàng nhích lại gần hơn, quàng tay qua eo Taeyeon.

Phải mất vài phút nữa Taeyeon mới nhận ra điều gì đó. "H-hey... em ổn chứ?" Tay cô trở nên cứng đơ. Cô nhấc cánh tay của mình lên.

Nàng cười. "Vâng." Tiffany siết chặt lấy Taeyeon để chứng minh rằng nàng thực sự ổn với điều đó.

Taeyeon từ từ đặt cánh tay xuống, cẩn thận đặt tay lên lưng của Tiffany. Cô thở ra nhẹ nhõm.

"Nhẹ nhõm?"

"Ừ."

Tiffany cười khúc khích và thơm lên môi Taeyeon.

Taeyeon nhăn mặt. "Phải quen với hơi thở buổi sáng thôi."

Tiffany nhéo vùng da dưới cánh tay Taeyeon.

"Oh! Yah! " Taeyeon nhăn mặt. "Tae đâu có nói là Tae phiền..." Cô bĩu môi.

"Haizz ... Mọt Sách."

Taeyeon cười toe toét. "Vậy là em thực sự ổn chứ?"

Tiffany gật đầu. "Em nghĩ vậy. Em vẫn còn nổi da gà nhưng cho đến nay thì vẫn tốt. Đó là nổi da gà tốt."

"Được rồi. Làm ơn cho Tae biết nếu điều đó làm phiền em, được không?"

"Em sẽ." Nàng cười. "Cảm ơn Tae." Nàng hôn cô. "Vì luôn quan tâm."

"Vinh hạnh của Tae." Taeyeon cười đáp lại. "Tae hy vọng em có thể dần quên đi hết chuyện đó."

"Giờ thì em khá chắc chắn là em sẽ làm được." Nàng quan sát cô. "Hãy nói cho em biết nếu Tae bắt đầu hối hận về điều này."

"Huh? Tại sao Tae lại phải hối hận?" Taeyeon nhìn Tiffany.

"Tae biết tại sao mà. Điều này không hoàn toàn lý tưởng, phải không?"

"Quá sớm để nói chuyện nghiêm túc, Fany-ah." Cô cau mày.

"Em thực sự có ý vậy đó, Taeyeon."

"Tae biết nhưng đó là chuyện của sau này. Hiện tại, Tae không hối tiếc".

"Well, nếu Tae có... nói cho em biết nhé?"

"Được rồi. Em cũng vậy?"

Tiffany gật đầu.

"Đừng lo lắng, Fany. Hãy chỉ nghĩ tới những điều tốt đẹp sẽ đến. Kỳ nghỉ, học

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net