🔆 Có người bắt nạt tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

One shot: Có người bắt nạt tôi.

Tác giả: 十七道 | Thập Thất Đạo

Thể loại: Ngọt, diễn sâu, hài hước

Trans: Meo

Bản dịch đã được sự cho phép của tác giả, vui lòng không reup đi bất cứ đâu.

----

- Có người bắt nạt tôi

Tưởng Thừa không biết đã nhìn chằm chằm tin nhắn này bao lâu.

Sau đó giơ ngón tay lên chậm chạp trả lời một dấu chấm hỏi.

Có người bắt nạt Cố Phi?

Không thể nào.

Chưa bàn đến việc liệu có ai đủ khiến Cố Phi phải chịu thiệt thật hay không, chỉ riêng kiểu nói chuyện thẳng tuột này của cậu ấy, Tưởng Thừa dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết là do cậu ta rảnh quá mà ra.

- Trà xanh tôi vừa mua bị người ta lấy uống mất tiêu rồi

- Ai?

- Bạn học

- Nam hay nữ?

- Nam

- Cậu uống chung một chai nước với thằng con trai khác?

- Đệt?

Tưởng Thừa nhìn điện thoại cười nắc nẻ, tiếp tục gõ chữ.

- Tên đó uống nước của cậu mà cậu không làm gì à?

- Tôi tìm cậu ngay đây còn chi?

- Tìm tôi thì ích gì chứ, cậu đã lớn rồi, phải học được cách ra tay với bạn học của mình đi chớ

Cố Phi gửi một biểu tượng cảm xúc ấm ức đến biến hình, Tưởng Thừa thấy mình cười nhiều đến mức sắp đói đến nơi.

- Cậu báo tên gã đó cho tôi, tối nay nằm mơ tôi tẩn cho cậu ta một trận hộ cậu

- Được, tên cậu ta đợi tôi cùng nằm mơ rồi báo cho cậu

- 👌

Tưởng Thừa cất điện thoại rồi đi tìm ngay một quán hàng rong mua chai trà xanh. Sau đó cực kỳ thông thạo bước theo đoàn người tìm được lối ra nhà ga.

Những chuyện lén lút đến tìm bạn trai kiểu này, trong suốt mười mấy năm cuộc đời về trước Tưởng Thừa chưa từng nghĩ tới, song cậu vẫn quyết về xưởng thép một chuyến rất nhanh vào ngay lúc nhận ra mình bỗng có nửa ngày nghỉ cộng thêm một buổi sáng hôm sau không có tiết học.

Yêu đương đúng là khiến người ta dễ ấm đầu mà.

Có điều bây giờ Tưởng Thừa lại thấy đây chắc chắn là sự ăn ý ngầm giữa cậu với Cố Phi, cậu chính là người mà ông trời phái xuống để bảo kê cho bạn trai.

Bảo kê cho bình trà xanh đó.

Tưởng Thừa nghĩ mãi rồi phì cười, vừa cười vừa bắt một chiếc xe trống, lúc báo địa chỉ giọng còn hơi run vì nhịn cười.

Xưởng thép cả thảy chẳng rộng là mấy, đến trạm xe ở trường Cố Phi mất có năm phút đi đường, lúc Tưởng Thừa xuống xe bỗng thấy hơi căng thẳng.

Lần đầu tiên! Không nói trước với Cố Phi! Đến thẳng đây tìm cậu ấy!

Không biết hôm nay cậu ấy mặc gì, không biết hôm nay cậu ấy để kiểu tóc gì... mà với chỗ tóc đó của Cố Phi hình như cũng chẳng thể thiết kế được kiểu nào khác.

Tưởng Thừa hít sâu một hơi, sải từng bước lớn sang thẳng tòa nhà dạy học.

Thời khóa biểu Cố Phi gửi cho cậu có sơ đồ bố trí phòng học của mỗi tiết, Tưởng Thừa hỏi suốt dọc đường rồi tìm được địa điểm. Giờ là thời gian nghỉ, cậu có thể lẻn vào phòng học luôn, chỉ là không biết Cố Phi ngồi ở đâu...

Tưởng Thừa đứng ở cửa sau nhìn trộm suốt một lúc lâu, không thấy một cọng lông tiêu biểu nào của Cố Phi.

Nhưng cậu lại thấy được chai trà xanh để trên bàn của một tên đang cúi đầu không biết làm gì.

Tưởng Thừa tạm dừng, móc điện thoại ra chụp một tấm góc nghiêng của cậu ta.

Cố Phi hoài nghi không biết liệu có phải hôm nay mình dậy sớm quá nên bị xuất hiện ảo giác hay không, bởi cậu thế mà lại nghĩ mình đã thấy Tưởng Thừa lén lút chụp ảnh ở cửa sau phòng học lớp mình.

Cong eo vểnh mông, trông cái ngữ này đúng là... ngâu hết chỗ nói.

Cố Phi híp mắt tiến lại gần.

Áo đôi hai người cùng mua, quần đôi hai người cùng mua, giày đôi hai người cùng mua.

Cộng thêm dáng người mà cậu không thể quen thuộc hơn này, đúng là Tưởng Thừa rồi.

"Thừa ca?" Cố Phi thốt lên sự nghi ngờ từ sâu trong linh hồn mình.

Tưởng Thừa hết hồn, suýt thì quăng điện thoại ra ngoài.

"Là cậu thật đấy à." Cố Phi cảm thán, "Đệt, sao cậu lại đến đây thế?"

"Đến trao yêu thương ấm áp cho cậu." Tưởng Thừa lấy chai trà xanh trong balo ra, "Không cần cảm động quá đâu."

"Cậu không phải lên lớp à?" Cố Phi vẫn còn ngạc nhiên.

"Chiều mai mới có tiết." Tưởng Thừa nói, "Sáng mai tôi về."

"Ha." Cố Phi nhìn cậu chằm chằm.

Tưởng Thừa cũng nhìn lại cậu ấy.

"Tôi đứng đây hôn cậu." Cố Phi nói, "Liệu có phải không được ổn lắm không?"

Sau khi thấy Tưởng Thừa dần bớt kinh ngạc, nhớ nhung và kích động trong lòng cậu mới cùng nhau ồ ạt trào dâng.

Tưởng Thừa thế mà lại đến đây tìm cậu.

Thế mà lại đến rồi.

"Về rồi hôn." Tưởng Thừa nói nhỏ: "Tôi đang rất cố gắng kiềm chế bản thân rồi đấy, cậu đừng có mà thính tôi."

"Tôi có thính cậu hả?" Cố Phi phì cười.

"Có đó." Tưởng Thừa nói, "Giờ cậu nhìn tôi thêm một giây thôi cũng là thính."

"Thế tôi không nhìn cậu nữa." Cố Phi đẩy cậu vào trong, "Vào học thôi."

Giờ Tưởng Thừa mới hoàn toàn quang minh chính đại nhìn phòng học một vòng.

Mặc dù bạn trai trong lòng cậu là một chàng trai khá ưu tú, thế nhưng Tưởng Thừa vẫn cảm nhận được sự khác biệt giữa trường học này với đại học R ngay lập tức, chí ít thì cậu gần như không tìm được vị trí trống nào ở mấy hàng cuối.

"Ngồi đâu cũng như nhau." Cố Phi dẫn cậu lên hàng ba, "Giáo viên không quản đâu."

"Tôi quản cậu." Tưởng Thừa nói, "Tôi còn nghiêm khắc hơn cả giáo viên."

"Ừ." Cố Phi cười nói, "Từ thành phố B đuổi đến tận lớp tôi cơ mà, nghiêm khắc lắm luôn."

Tưởng Thừa tặc lưỡi.

"Ê." Cố Phi đột nhiên nhớ ra gì đó, "Đưa điện thoại cậu đây tôi xem."

Tưởng Thừa khẩy balo sang, không cả buồn ngẩng đầu bảo: "Tự lấy."

Cố Phi lấy điện thoại cậu ra, mở khóa, mở album ảnh, sau đó liếc một cái đã thấy ngay một "giống loài ngoại lai" kẹp trong đống ảnh của hai người.

Cố Phi ấn vào tấm ảnh đó phóng to lên xem, xác định đây chính là bức ảnh Tưởng Thừa đứng ở cửa sau chụp trộm ban nãy.

"Bạn học Tưởng Thừa Thừa." Cố Phi nói, "Cậu giải thích cái được không."

"Hở?" Tưởng Thừa ngẩng đầu nhìn sang.

"Tại sao trong máy cậu." Cố Phi đưa điện thoại qua, "Lại có ảnh của tên con trai khác?"

"Tôi định chụp cho cậu xem tên này có phải là kẻ đã lấy mất chai trà xanh của cậu hay không." Tưởng Thừa cạn lời, "Không tôi sợ mình đập nhầm người trong mơ."

"Há." Cố Phi vui vẻ cười rung cả người, "Làm phiền cậu phải chạy đến tận đây một chuyến vì chuyện này rồi."

"Phải đó." Tưởng Thừa híp mắt, "Tiện thể đến lộ bản mặt, đỡ khỏi có người còn ăn của cậu uống của cậu nữa."

Cố Phi vừa nắc nẻ cười vừa giở sách.

"Thế tóm lại vì sao mà cậu ta lấy chai trà xanh của cậu?" Tưởng Thừa hỏi, "Trước kia ở trường trung học số 4 đâu có ai dám lấy đồ của cậu uống đâu."

Cố Phi nghe xong câu này trước tiên ngơ ra một lát, rồi vô thức ngoái đầu về sau định liếc tên trà xanh kia coi sao, kết quả bất ngờ phát hiện cậu ta ấy thế mà lại đứng ngay sau lưng mình.

"Cậu..." Cố Phi giật cả mình.

Tiểu Dã thấy Cố Phi quay người lại, hai mắt lập tức chớp lấy chớp để, lắc lư thân mình: "Anh ơi, đây chính là bạn gái của anh ạ?"

Tưởng Thừa nghe trong đầu mình nổ ầm một tiếng, tất cả mọi thứ đột nhiên trở lên trống rỗng, ngay cả hành động quay người ngoái đầu lại cũng được hoàn thành tự động.

"Về chỗ của cậu đi." Cố Phi nói, "Tôi không muốn đánh nhau với cậu. "

"Là bạn gái bảo anh động chân động tay với em ư?" Tiểu Dã chỉ Tưởng Thừa, "Cô ấy khiến anh thành ra bạo lực thế này, anh không là anh của ngày hôm qua nữa rồi."

Cố Phi đột nhiên nhớ tới tin nhắn trước đó Tưởng Thừa gửi cho mình.

Đúng là... cậu ấy bảo mình ra tay đập thật.

Tưởng Thừa nhìn cái tên vạm vỡ thân cao mét tám trước mặt, tâm trạng hết sức phức tạp.

"Cậu là ai?" Cậu hỏi.

"Em là em gái mưa của ảnh." Tiểu Dã nói, "Anh là người yêu của ảnh ạ? Em thân thiết với ảnh chắc anh không chấp nhặt đâu ha."

Cố Phi đứng bật dậy bằng tốc độ sấm chớp.

"Đại Phi!" Tiểu Dã nhảy vọt ra đằng sau, "Đây là bạn cậu hả? Tôi đến chào hỏi tí thôi."

"Lát tôi mua thêm cho cậu chai nước nữa." Cố Phi nói, cậu pha loãng đống trà xanh trong não mình giùm tôi."

"Theo dòng sự kiện thôi mà." Tiểu Dã phì cười, "Dạo này trà xanh đang hot thế, tôi phải thường xuyên nhắc nhở các cậu, tránh để sau này các cậu bị lừa mà còn không biết."

"Khoan đã." Tưởng Thừa cắt ngang lời bọn họ, "Cậu trai... trà xanh này, nghe nói cậu cướp nước ngọt của Cố Phi."

"Hả?" Tiểu Dã ngơ ngác, "Cố Phi nói thế với cậu hả? Đệt! Rõ ràng là cậu ta tự mua cho tôi mà!"

Tưởng Thừa nhướng mày nhìn sang Cố Phi.

Cậu vẫn đánh giá thấp trình độ mặt dày của bạn trai mình rồi, cái câu bị bắt nạt này ngay cả làm quá cũng không phải, thậm chí toàn là do một tay người ta tự biên tự diễn!

"Cậu ta bám theo tôi lảm nhảm lời thoại của trà xanh suốt mười phút liền." Cố Phi mặt không đổi sắc, "Tôi thực sự chịu không nổi nữa."

"Tôi cũng vì suy nghĩ cho cậu mà thôi." Ngữ điệu Tiểu Dã sâu xa, "Mấy cậu tên nào tên nấy độc thân từ trong trứng, bình thường bên cạnh ngay cả một đứa con gái cũng không thấy, nếu không có kinh nghiệm thì rất dễ bị trà xanh lừa mất."

"Không đến mức ấy." Tưởng Thừa liếc cậu ta, "Cậu cách xa cậu ấy ra là được."

"Hả?" Tiểu Dã vẫn chưa hiểu.

"Gái à." Tưởng Thừa mặt mũi nghiêm túc, "Tôi sẽ trông nom bạn trai mình cẩn thận, khỏi cần cậu lo hộ."

Tiểu Dã đứng hình mất ba giây, nhận ra Cố Phi thế mà không định nổi bão, nhất thời thấy hơi khó thở.

"Đậu má?" Cậu ta đáp thẳng mông xuống ghế, "Thật hay đùa vậy? Cậu đang làm trò theo tôi hay hai cậu thật sự là...?"

"Gái à." Cố Phi bắt chước gọi theo, "Diễn xiếc đến tận trước mặt chính chủ luôn rồi, mau về chỗ đi mất mặt quá đi thôi."

Lúc Tiểu Dã đi mắt thường cũng nhìn ra được cả người cậu ta ngớ ra.

"Diễn sâu." Tưởng Thừa thở dài, "Bạn học của cậu bị cậu dạy hư hết rồi."

"Gì cơ?" Cố Phi nhìn cậu chằm chằm, "Cậu là bạn trai ai đấy? Chuyện gì cũng ụp lên đầu tôi."

"Nước trong không chảy ruộng ngoài." Tưởng Thừa bật cười.

"Nghe cậu nói kìa." Cố Phi nói, "Linh hồn học bá của cậu bay mất rồi phải không."

"Tôi vừa thấy cậu." Tưởng Thừa nói, "Ba hồn bảy vía còn sót một nửa là được lắm rồi."

"Ồ." Cố Phi xoa cánh tay cậu, "Vậy lát tôi sẽ tìm lại cho cậu."

End.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net