🔆 Đồng nghiệp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

One shot: Đồng nghiệp

Tác giả: Thập Thất Đạo | 十七道

Thể loại: Ngọt, ghen tuông, hài hước

Trans: Meo

Bản dịch đã được sự cho phép của tác giả, vui lòng không reup đi bất cứ đâu.

----

Tưởng Thừa đang đọc truyện nửa chừng thì Cố Phi đột nhiên gọi điện tới.

"Alo?" Cậu nằm bò trên gối, gạt màn hình bắt máy.

"Ở nhà à?" Cố Phi hỏi.

"Ừ." Tưởng Thừa đáp: "Sao vậy?"

"Tối nay có mấy đồng nghiệp muốn tụ họp với nhau." Cố Phi nói, "Tôi kêu họ về nhà mình được không?"

"Đến đi." Tưởng Thừa nói, "Chuyện này thì có gì mà không được."

Từ sau khi chuyển sang căn hộ có phòng khách siêu rộng này hai người đã dẫn bạn về nhà ăn cơm chẳng ít, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên đồng nghiệp của Cố Phi đến, chắc muốn coi xem căn hộ cậu ấy mới chuyển trông thế nào.

"Cần chuẩn bị gì không?" Tưởng Thừa hỏi.

"Không cần." Cố Phi cười, "Tôi thấy nấu một nồi hầm thập cẩm cho họ là xong."

"Được." Tưởng Thừa nói, "Vậy lát tôi xuống siêu thị mua ít rau trộn với rượu."

"Ôi." Cố Phi thở dài một hơi, "Bạn trai tôi thật tốt."

"Hôn một cái." Tưởng Thừa cười nói.

Cố Phi ghé sát điện thoại hôn cái chụt.

"Sướng quá." Tưởng Thừa thoải mái cả người, "Bận tiếp đi."

Cúp điện thoại xong, Cố Phi xoay người trở lại văn phòng.

"Đại Phi." Tiểu Tống đang rót nước quay sang nhìn cậu, "Nhà cậu chỉ có một bạn cùng phòng thật đấy à? Nam hay nữ thế?"

"Nam." Cố Phi liếc hắn.

"Vậy thì tốt." Tiểu Tống vui vẻ nói, "Nếu là nữ bọn tôi còn phải tránh mặt đây."

"Vừa nhìn là biết Đại Phi không phải kiểu người sống chung với con gái bừa bãi rồi." Trương Nhụy nói.

Cố Phi không đáp.

Thật ra cậu cảm nhận được Trương Nhụy chắc có ý gì đó với mình, mà thường ngày những đồng nghiệp khác có lẽ cũng mang thái độ hóng hớt xem kịch hay. Ấy nhưng những ý nghĩ này của Trương Nhụy lại không thông qua bất cứ hành động rõ ràng nào, thế nên cậu vẫn luôn không phản ứng lại.

Cố Phi thở dài.

Thôi, dù sao thì họ sẽ biết cậu không phải là trai độc thân ngay thôi.

Tưởng Thừa ngồi ở nhà đến khoảng bảy giờ thì chuông cửa vang lên. Cậu ra mở cửa, đầu tiên thấy là một cô gái, sau đó là Cố Phi và ba chàng trai khác đứng ở phía sau.

Hai tay Cố Phi xách đầy thức ăn, nhếch lông mày với cậu.

Tưởng Thừa vội bước sang bên cạnh nhường đường: "Vào đi."

"Chào anh ạ." Cô nàng cười rất ngọt ngào, "Làm phiền anh rồi."

"Không sao." Tưởng Thừa chỉ vào tủ giày, "Dép lê có thể tự chọn."

Cậu chìa tay xách túi đồ lỉnh kỉnh từ tay Cố Phi đi vào bếp, nghe tiếng đồng nghiệp Cố Phi đứng ngoài cửa chào hỏi mình.

"Bạn cùng nhà Đại Phi ấy mà lại đẹp trai như vầy." Tiểu Vương cảm thán, "Quả nhiên trai đẹp toàn chơi với nhau đấy nhỉ?"

Tưởng Thừa vui sướng trong lòng.

Nói ra sợ dọa các ông chết khiếp, trai đẹp với trai đẹp đã thành bạn trai của nhau cả rồi.

"Bọn tôi mua một đống đồ ăn, lát ăn nhiều vào nhé." Tiểu Tống để mấy hộp thức ăn lên bàn, nhìn sang Tưởng Thừa, "Tôi tên Tống Chí, cứ gọi tôi Tiểu Tống là được, người anh em tên gì?"

"Tưởng Thừa." Tưởng Thừa nói.

"Okela." Tống Chí khua tay, giới thiệu hết mấy người còn lại cho cậu, "Vương Lân Dịch, Lâm Cẩm, còn kia là đóa hoa duy nhất của văn phòng bọn tôi, Trương Nhụy."

"À." Tưởng Thừa gật đầu.

"Dọn dẹp đi rồi ăn cơm." Cố Phi bước tới đặt tay lên hông Tưởng Thừa, rồi lại nhanh chóng buông ra, "Đói chết mất."

Tưởng Thừa còn chưa kịp nói gì thì đã nghe tiếng người con gái duy nhất ở đây phì cười: "Anh chỉ biết đói thôi, anh Thừa, có phải anh ý ở nhà lười lắm không ạ?"

Tưởng Thừa phải mất vài giây mới nhận ra người ta đang gọi mình, Cố Phi nở nụ cười như có như không, đánh mắt với cậu, Tưởng Thừa mặt ngây như phỗng.

Anh Thừa.

Đây là kiểu xưng hô từng khiến cậu thấy rằng mình nghe xong chắc chắn phải cho người ta luôn một quyền.

Nghe có vẻ vai vế của cậu đã cao lên nhiều phết.

"Cứ gọi thẳng tên tôi là được." Tưởng Thừa thở dài.

Trương Nhụy chớp mắt, bảo vâng.

"Cố Phi lúc ở nhà..." Tưởng Thừa liếc qua bạn trai đã vào bếp một cái, "Cũng không đến nỗi, không lười lắm."

Có câu dạy con trước mặt dạy vợ sau lưng, trước mặt đồng nghiệp vẫn nên giữ chút thể diện cho Cố Phi, tuy trên phương diện ý nghĩa nào đó Cố Phi cũng không được coi là...

Kệ! Cố Phi chính là vợ!

"Cậu ấy ở văn phòng ngầu ghê lắm." Tống Chí nói, "Gọi cũng không thèm nhúc nhích, là người lười nhất đấy."

"Chả thế à." Vương Lân Dịch hớn hở nói, "Ngày nào tôi cũng gọi cậu ấy ra ngoài ăn cơm, cậu ấy đều chẳng thèm đi với tôi."

"Bình thường mà ạ." Trương Nhụy cười khẽ, "Em tìm ảnh giúp đỡ hầu như anh ý đều giúp hết ấy."

"Thì thế." Lâm Cẩm nháy mắt, "Bọn anh mà so được với đại mỹ nhân à?"

Tưởng Thừa ngây cả người.

Câu này nghe có vẻ sai sai rồi đây. Cô gái tên Trương... gì đó kia, vốn nói chuyện đã kì rồi, lại thêm lời của ông anh này, làm ra vẻ Cố Phi quan tâm đặc biệt gái này gì đó không bằng.

Không ổn.

Rất không ổn.

Cố Phi lấy mấy cái đĩa bày thức ăn kèm Tưởng Thừa mua ra, lúc bưng ra ngoài Tưởng Thừa còn đang đứng cạnh bàn không nhúc nhích.

"Cậu lấy rượu đi." Cố Phi nói.

"Ừa." Tưởng Thừa nhìn cậu, xoay người đi tới tủ lạnh lấy mấy lon bia.

"Em không biết uống rượu." Trương Nhụy nói, "Đại Phi, nhà anh có nước ngọt không?"

"Thừa ca?" Cố Phi kêu lên.

"Hết rồi hay sao ấy." Tưởng Thừa nói, "Lon coca cuối cùng tối qua tôi uống mất rồi."

"Em muốn uống gì?" Vương Lân Dịch hỏi, "Gọi ship đi."

"Để tôi xuống mua cho." Tưởng Thừa bỏ bia lên bàn, "Dưới nhà có siêu thị."

"Có phiền anh quá không ạ?" Trương Thụy vuốt nhẹ tóc, "Hay để em tự đi."

"Không có gì đâu." Tưởng Thừa liếc cô một cái, "Khách cứ ngồi đó đi, tôi với Cố Phi tiếp đãi mọi người là được."

Trương Nhụy sững người, nở nụ cười: "Vâng."

"Muốn uống gì?" Tưởng Thừa bước tới cửa thay giày.

"Nước cam ạ." Trương Nhụy nói.

"Mua cho tôi bao thuốc." Cố Phi thò đầu ra khỏi bếp.

"Ừ." Tưởng Thừa đáp một tiếng rồi ra khỏi nhà.

Cậu xỏ dép lê chạy xuống tầng, còn chưa vòng ra khỏi chung cư đã nhận được tin nhắn của Cố Phi.

- Mua thêm ít tỏi

Tưởng Thừa khịt mũi, trả lời dấu chấm hỏi.

Cố Phi cũng gửi lại cho cậu một dấu chấm hỏi ngay lập tức.

Tưởng Thừa gõ chữ lách cách.

- Cửa hàng tiện lợi trước cửa nhà cậu bán tỏi?

- Lỡ bán thì sao

- Lượn

- Thừa ca, cậu đi bộ thêm chưa tới 20 mét sẽ thấy một quán bán tỏi

- Thế à...

- Thế đó, đi khám phá thế giới mới đi Pika Thừa

Tưởng Thừa cười ha hả, trước khi vào cửa hàng tiện lợi còn nhìn quanh bên đường một lượt, sau đó cách hai tiệm bán hàng thấy một... quán bán hoa quả.

Mà có tỏi thật.

Một quán hoa quả bán tỏi.

Tưởng Thừa vừa gào "chà má ơi" trong lòng vừa trả người ta tiền.

Lúc cậu về tới nhà nồi hầm thập cẩm đã được bắc lên bếp đun, Tưởng Thừa để lon nước cam lên bàn, cầm bao thuốc vào bếp, vỗ một phát lên lưng Cố Phi.

"Cảm ơn nha." Cố Phi không ngoái đầu lại.

"Cậu phải hầm bao lâu?" Tưởng Thừa hỏi.

"Chắc khoảng hai mươi phút." Cố Phi đáp, "Cậu có thể ra ngoài nói chuyện với mọi người một lúc."

"Nói gì?" Tưởng Thừa hỏi tiếp.

"Chuyện trên trời dưới biển, chuyện về bạn trai." Cố Phi cười nói, "Cậu đòi tiếp đãi họ cơ mà?"

Tưởng Thừa liếc xéo cậu, không nói năng gì quay đầu ra ngoài.

"Nào nào nào, tới đây ngồi." Tống Chí cắn hạt dưa vẫy tay, "Không phải rách việc quá đâu, bọn tôi ăn đại cái gì cũng được."

"Ừ." Tưởng Thừa chọn một chiếc ghế cạnh tường để ngồi.

Chỗ ngồi của bọn họ cũng khá thú vị, chỉ có hai ghế bên cạnh Trương Thụy được để trống, hoặc là Tưởng Thừa ngồi bên cạnh cô, hoặc là Cố Phi ngồi bên cạnh.

Không ổn.

"Tụi này vẫn luôn muốn đến xem nhà Đại Phi đấy." Lâm Cẩm nói, "Cuối cùng được coi rồi."

"Rảnh rỗi có thể thường xuyên đến chơi." Tưởng Thừa tự rót một ly rượu cho mình.

"Được." Mọi người nâng ly chạm cốc với cậu.

"Trên đường tụi tôi đến còn thi nhau đoán xem Đại Phi sẽ sống chung với kiểu người như nào mãi." Tống Chí cắn hạt dưa lách tách, "Văn phòng bọn tôi rất có hứng thú với đời sống cá nhân của Đại Phi."

"Sao thế?" Tưởng Thừa rất tò mò.

"Thì đẹp trai đó." Tống Chí nói, "Vừa đẹp trai lại tốt bụng, biết bao em gái thầm thương trộm nhớ cơ."

"Thế à... "Tưởng Thừa thích chí buồn cười.

Bạn trai cậu dù ở bất cứ nơi đâu cũng luôn được mọi người yêu thích.

Không khác gì hồ ly tinh thời hiện đại, mai phải bắt cậu ta đội tóc giả đi làm, còn phải chọn loại tóc giả tết bím hai bên mới được.

"Sau khi biết bạn cùng nhà của Đại Phi không phải con gái tụi tôi còn hơi thất vọng nữa đây." Vương Lân Dịch trầm giọng bảo: "Vốn còn muốn xem thử cậu ấy thích mẫu người gì."

Tưởng Thừa dựa vào bàn, buồn cười không chịu được.

"Đã bảo Đại Phi sẽ không ở chung nhà với con gái rồi mà." Trương Nhụy vỗ Vương Lân Dịch mấy cái, "Anh biết vật họp theo loài là như nào không? Nhìn Tưởng Thừa là hiểu."

Không ổn.

Tưởng Thừa luôn cảm thấy cô gái này đang coi mình thành anh em của Cố Phi, khen cậu cũng như khen anh em của Cố Phi, toàn thân thấy không thoải mái ngay lập tức.

Cố Phi không có chuyện ở chung với con gái?

Mặc dù nói rất có lý... Nhưng cái giọng "tôi rất hiểu anh ấy" từ miệng người khác này, vẫn khiến cậu khó chịu không thôi.

Cố Phi thuộc tuýp người sẽ viết "con gái và những đứa thích gây sự chớ làm phiền" lên các loại quảng cáo thuê nhà chung, lý do phía trước là vì cậu ấy quá quyến rũ, sau là vì cậu ấy khá nóng tính.

Tưởng Thừa suy nghĩ chốc lát, thấy sau cụm "thích gây sự chớ làm phiền" cần mở ngoặc thêm dòng "trừ Thừa ca ra".

"Hai người quen nhau bao lâu rồi?" Lâm Cẩm hỏi, "Thuê chung nhà rồi quen à?"

"Bọn tôi là bạn học cấp ba." Tưởng Thừa nói.

"Bạn học cấp ba?" Tống Chí kinh ngạc, "Bạn học cấp ba mà đến tận bây giờ vẫn thuê nhà với nhau, vậy tình cảm phải tốt lắm ấy nhở."

"Đúng là tốt lắm." Tưởng Thừa dừng một chốc, "Nhà này không phải thuê, là của hai bọn tôi mua."

Mấy người khác đều hết sức kinh ngạc.

"Hai người mua nhà với nhau?" Trương Nhụy trợn tròn mắt, "Thế sau này kết hôn phải làm sao?"

Tưởng Thừa bình tĩnh nhìn cô.

Kiểu câu hỏi đâm đầu vào họng súng thế này, không tỏ rõ thân phận một chút lại cảm thấy có lỗi với bản thân quá.

"Bọn tôi đã ở bên nhau rồi." Tưởng Thừa nói, "Kết hôn hay không liệu có quan trọng không?"

Vừa dứt lời, hạt dưa trong tay Tống Chí đã rơi lộp bộp xuống đất.

Sự thật luôn phũ phàng như vậy.

Tưởng Thừa uống cạn ly rượu trong bầu không khí trầm lặng quanh bàn.

Khiếp sợ chưa, đám người phàm ngu ngốc.

"Hai cậu... là một đôi à?" Vương Lân Dịch hết nhìn người này lại liếc người kia, "Không thấy Đại Phi nói gì."

"Chuyện này bình thường đâu thể gặp ai cũng kể đâu." Tưởng Thừa nói.

"Vậy anh nói luôn với bọn em thế ạ?" Trương Nhụy nhìn cậu, "Em không hề nhìn ra Cố Phi thích đàn ông đấy."

"Cái này thì nhìn thế nào được." Tưởng Thừa cau mày, "Tôi đã nói ra rồi, cậu ấy còn để bụng được nữa sao? Bọn tôi cũng đâu buộc phải trốn tránh ai."

Tống Chí cười khan: "Đúng thế đúng thế, tụi tôi chỉ ngạc nhiên quá thôi."

"Không cần ngạc nhiên, chuyện này lại chẳng ảnh hưởng đến công việc cậu ấy." Tưởng Thừa đứng lên, "Tôi vào xem cậu ấy nấu xong chưa."

Trên bàn yên lặng hết sức, Tưởng Thừa vào phòng bếp, huých mấy cái lên vai Cố Phi.

"Ừ hứ." Cố Phi khuấy thức ăn trong nồi, "Tán gẫu xong rồi à?"

"Không tám nổi nữa." Tưởng Thừa nói, "Cái cô Trương Nhụy kia, có phải thích cậu lắm không?"

"Ừ hứ." Cố Phi liếc cậu, "Bị cậu nhận ra rồi."

"Tôi đệt?" Tưởng Thừa nhướng mày, "Cậu thản nhiên quá nhỉ, không thèm giấu diếm gì luôn."

"Có gì đâu mà giấu?" Cố Phi bật cười, "Có giấu mãi giấu nữa cũng không giấu nổi cặp hỏa nhãn kim tinh của Thừa ca."

"Đệt." Tưởng Thừa chân thật chửi một tiếng.

"Không sao đâu." Cố Phi nói, "Tôi đưa họ về cũng là để giới thiệu cậu cho bọn họ làm quen mà, khỏi phiền chết."

"Ồ." Tưởng Thừa gật đầu, "Khỏi cần, tôi đã giới thiệu xong rồi."

"Hả?" Cố Phi liếc cậu.

"Ban nãy." Tưởng Thừa nói, "Tôi come out hộ cậu rồi."

"Há" Cố Phi sửng sốt, "Cậu trâu bò thật đấy."

"Phải đó." Tưởng Thừa nói, "Tiền trảm hậu tấu, trâu bò vậy luôn."

Cố Phi ôm eo Tưởng Thừa, hôn một cái thật kêu lên môi cậu.

Tưởng Thừa cũng thò tay xoa nắn hông Cố Phi.

"Hòm hòm rồi." Cố Phi tắt bếp, "Bày ra đĩa thôi."

Tưởng Thừa ra ngoài dọn qua bàn ăn, vừa hay Cố Phi bưng một khay không biết là món gì đặt được ngay xuống.

"Khá lắm." Vương Lân Dịch nghía qua, "Cái nồi hầm hỗn độn này đúng là rất hỗn độn."

"Ngon là được." Cố Phi nói.

"Bọn tôi vừa mới nói chuyện với Tưởng Thừa." Tống Chí hỏi thử, "Hai cậu quen nhau từ cấp ba à?"

"Ừ." Cố Phi gật đầu, "Bọn tôi ở bên nhau từ cấp ba rồi."

Mấy người lại tiếp tục choáng váng.

"Bên nhau?" Lâm Cẩm hỏi.

"Ừm, cậu ấy là bạn trai tôi." Cố Phi liếc bọn họ, "Có ngại không?"

"Không ngại, không ngại." Tống Chí vội xua tay, "Đã là thời đại nào rồi mà còn ngại mấy cái này."

Tưởng Thừa nhìn Trương Nhụy, thấy cô cúi đầu không nói gì, trông rất đáng thương.

Chắc là đang thương tiếc cho mối tình chưa nở đã tàn.

Sau đó cô gái thảm thương đó lập tức ngẩng đầu: "Quả nhiên trai đẹp phải ở bên trai đẹp, ăn thôi, đói chết mất rồi."

End. ✨


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net