2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch tổng nhìn nhìn cơm hộp Vương Nguyên đưa tới, không nhiều nhưng làm thực tinh xảo, cũng không có thịt mỡ mà anh chán ghét.

Anh ngồi bên cạnh bàn an tĩnh ăn cơm trưa, đồ ăn còn nóng, có chút hơi lạnh mùa thu thoáng lấp đầy lỗ trống trái tim anh.

"Ca ca phải ăn uống thật đầy đủ" ba ngày trước Nam Nam gửi tin nhắn cho anh.

"Được." Hôm nay anh rốt cuộc có thể trả lời.

Tâm tình không tốt, không vui, không tinh thần, loại trạng thái này đã kéo dài một tháng, ở công ty cảm thấy thật muốn về nhà, ở nhà lại cảm thấy ở công ty ít nhất còn có chút hơi người.

Ăn no Dịch tổng liền bắt đầu phát ngốc, nhìn chằm chằm ly thủy tinh trước mặt, nước trà màu nâu nổi lên bọt khí nho nhỏ lơ lửng. Anh nhìn chằm chằm những bọt khí đó, chậm rãi buồn ngủ.

Cảnh trong mơ chân thật như vậy, nhưng mà anh vẫn biết đó chỉ là mơ.

Trong nháy mắt anh quay lại mùa hè khi còn nhỏ, đám bạn còn ở bên cạnh, anh còn cầm đàn ghi-ta, bọn họ ở trên đường lớn người đến người đi tấp nập mà ca hát, anh còn bị người ta kêu "Tiểu Thiên Thiên", anh còn có thể lâu lâu đi học vũ đạo.

Sau đó anh hốt hoảng thấy mình đã trưởng thành, trong một đêm toàn bộ nhạc cụ cùng quần áo sỡ của anh đều biến mất, Nam Nam chạy nhảy khắp nơi, anh đã được thay tây trang, trên tay nhét đầy lý luận kinh tế học.

Lần đầu tiên anh cảm thấy phú nhị đại thật là tệ.

Không có giống tổng giám đốc trong tiểu thuyết, một bàn tay là có thể hô mưa gọi gió, trên thực tế là những chương trình học vô tận lặp đi lặp lại không chút ý nghĩa.

"Cậu bây giờ đã là tổng giám đốc, chúng tôi không xứng chơi cùng cậu." Sau tiệc sinh nhật 18 tuổi cùng nghi thức kế nhiệm công ty anh liền trốn ra ngoài tìm đám bạn. Ngày đó anh mặc tây trang trị giá năm vạn ngồi ở đầu đường khóc đến sưng mắt, khóc xong rồi cũng không quay đầu lại xoay người rời đi.

Trước năm 18 tuổi anh là Dịch Dương Thiên Tỉ, sau năm 18 anh là Dịch tổng.

Lúc tỉnh lại phát hiện trời đã tối, cầm điện thoại xem một chút, có một cuộc gọi nhỡ của Nam Nam.

"Ca ca anh đang làm gì?" Thanh âm tuổi trẻ từ đầu kia truyền tới, mang theo vui sướng rõ ràng .

"Đang xử lý văn kiện." Việc ngủ quên cả buổi trưa tốt nhất là không nên nói. "Em ở đó tốt không, đang ở bên ngoài sao?"

"Dạ, em cùng bạn bè ra ngoài ăn cơm. Bây giòe không tiện nói chuyện em cúp máy trước nha"

Có muốn về nhà ăn một bữa cơm không những lời này còn chưa nói ra đã bị đánh gãy.

Mỗi người đều có bạn bè.

Anh chỉ có một mình.

Cảm xúc phiền muộn một lần nữa nổi lên, bức thiết muốn tìm người nói chuyện phiếm, Dịch tổng nhìn danh bạ gần như là trống không, đang rối rắm có nên gọi cho thư ký rồi mắng một trận hay không, điện thoại anh liền vang lên.

"Vương Nguyên?"

"Anh biết là tôi sao?" Đầu bên kia giống như đang cười, "Tôi tới đưa cơm hộp."

"Ra liền." Ngữ khí có chút vui mừng.

Mở cửa ra vẫn là tiểu ca đưa cơm hộp cười sáng lạn, Vương Nguyên cười mi mắt cong cong, "Có phải tôi rất đúng giờ hay không?"

Dịch tổng vẫn là mặt than tiêu chuẩn, "Ừm."

"Biểu tình của anh như vậy là sao," Vương Nguyên trừng anh một cái, "Thư ký của anh đã đặt cơm hộp cả năm cho anh rồi, một năm này anh sẽ một ngày thấy tôi 3 lần, tổng cộng là hơn 1000 lần, không cần bày ra bộ dáng này!"

"......" Lần đầu tiên bị người khác giáo huấn Dịch tổng sửng sốt nhìn Vương Nguyên, "Cậu không biết tôi là ai?"

"Biết a, anh không phải tên là Dịch Dương Thiên Tỉ sao?"

"......"

"Tôi đi đây, chúc ngon miệng a." Lại xua xua tay rồi biến mất giống như một cơn gió.

......

Sáng sớm hôm sau, thư ký đang ngồi trước máy tính gõ bảng báo cáo.

"Tiểu Trương." Thanh âm sâu kín đột nhiên từ trên đầu truyền tới, cô sợ tới mức đột nhiên cả kinh, thiếu chút nữa đem bàn phím ném xuống đất.

"Chào tổng giám đốc!" Tất cả mọi người đều lập tức đứng lên cúi chào.

Dịch tổng tùy ý xua xua tay, nhìn chằm chằm thư ký, "Cô giúp tôi tìm chỗ đưa cơm hộp......"

Thư ký cho rằng anh lại không hài lòng vội giải thích, "Đó là tiệm do gia đình bạn học của tôi mở, hương vị rất ngon hơn nữa cũng sạch sẽ, tổng giám đốc anh không hài lòng sao, không hài lòng tôi sẽ đổi nơi khác!"

"Tôi......"

"Tổng giám đốc anh đừng mắng tôi a!!!" Thư ký nhào lên muốn đi ôm đùi.

Dịch tổng ghét bỏ lui về sau hai bước, móc ra giấy ghi chú viết viết cái gì đó rồi dán lên mặt thư ký, chậm rãi đi về văn phòng.

"Là tôi bị ảo giác sao? Tôi cảm thấy vừa rồi tổng giám đốc cười với tôi a ~" Thư ký vẻ mặt khát khao.

Mọi người đều tỏ vẻ, là cô bị ảo giác.

Trên giấy ghi chú màu vàng là mấy chữ rồng bay phượng múa, cuối cùng còn phảng phất vẽ một cái mặt tươi cười, "Good job!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net