3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Hôm nay sao lại nóng như vậy!!” Vương Nguyên đứng trước cửa nhà Dịch Dương Thiên Tỉ thở hổn hển.

Nhiệt độ không khí mấy ngày trước giảm xuống lại bỗng nhiên tăng lên, nơi nào cũng tràn ngập ánh nắng chói chang, không còn như mấy ngày hôm trước bầu trời xám xịt, lẽ ra nhiệt độ tăng trở lại là chuyện tốt, nhưng đối với Vương Nguyên chưa bao giờ xem dự báo thời tiết lại sợ lạnh mà nói là vô cùng không tốt, buổi sáng hôm nay cậu đã cẩn thận mặc thêm một áo lông dày cổ cao.

Gọi điện thoại không nghe, Vương Nguyên nhíu mày, lúc này anh ta tám phần là lại đang ngẩn người hoặc là xử lý văn kiện gì đó.

“Dịch Dương Thiên Tỉ mở cửa!” Không chút do dự nhấc chân đá vào cánh cửa 'nghe nói thực quý' trước mặt.

Cửa mở, Dịch tổng yên lặng nhìn Vương Nguyên bởi vì nóng mà gương mặt hồng nhuận, không hề có biểu tình tức giận, có điểm không nhịn được cười.

“Cậu ăn xuân dược?”

“Thứ đồ kia quá quý tôi ăn không nổi.” Vương Nguyên đem đồ ăn giao cho Dịch tổng, dùng tay giật nhẹ cổ áo, “Trời nóng như vậy anh không cảm thấy sao? À đúng rồi trạch nam như anh sao mà biết được.”

Vương Nguyên không biết Dịch Dương Thiên Tỉ rốt cuộc làm gì, chỉ là lúc Tiểu Trương gọi điện thoại nói chuyện phiếm biết anh ta là người lãnh đạo trực tiếp của cô, phỏng chừng là ông chủ. Chính là cậu nhìn không ra bộ dáng người này có nửa điểm là ông chủ, đưa cơm cho anh ta nửa tháng, anh ta vẫn luôn mặc quần áo ở nhà ra mở cửa, giống như trước giờ đều không đi ra ngoài.

Hơn nữa mấy ông chủ không phải đều là lão già bụng phệ sao? Vì sao tên đáng chết này dáng người so với cậu còn đẹp hơn?!!!

“Tôi mới không phải trạch nam, tôi mỗi ngày đều làm việc.” Dịch tổng bình tĩnh nhìn Vương Nguyên nghiêm túc phản bác.

Tóc mái trước trán, đôi mắt hổ phách, môi mỏng khẽ mím, thân hình cân đối, tất cả hợp lại thật đẹp mắt.

Ý thức được chính mình nhìn đối phương quá lâu Vương Nguyên mặt lại đỏ vài phần.

“Cậu đang nhìn cái gì?” Dịch tổng thấy Vương Nguyên nhìn loạn khắp nơi nhịn không được hỏi.

Vương Nguyên cảm thấy mặt mình sắp có thể chiên trứng, cậu tùy tiện chỉ chỉ mấy chiếc xe đạp địa hình ở bên trong sân, “Anh thật là ông chủ sao? Sao lại có toàn xe đạp thế kia?”

……

Dịch tổng không biết trả lời như thế nào, kỳ thật anh có xe chuyên dùng, chỉ là để ở công ty, hơn nữa mấy chiếc xe địa hình này, tùy tiện lấy ra một chiếc đều quý hơn ô tô hạng sang.

“Tôi thích.” Chỉ có thể trả lời như vậy.

Trên mặt Vương Nguyên đột nhiên chất đầy ý cười, “A tôi cũng thích xe đạp! Chờ tôi kiếm đủ tiền sẽ mua một chiếc xe đạp đôi, liền có thể mang theo Tiểu Ý khắp nơi căng gió.”

Thần kinh Dịch tổng đột nhiên nhảy dựng, “Tiểu Ý là ai?”

“Bạn gái tôi a.” Vương Nguyên còn một bên không ngừng lấy khăn giấy lau mồ hôi một bên lại nhìn thoáng qua chiếc xe trong góc, đột nhiên tràn ngập hy vọng túm túm tay áo Dịch tổng, “Thiên Tỉ a, anh có thể cho tôi mượn một chiếc xe hay không, tôi cam đoan không làm hỏng.”

Dịch tổng nhanh chóng thu hồi nụ cười như có như không, buột miệng thốt ra lời cự tuyệt “Không được!”

“Hả? Tôi nhất định sẽ giữ gìn.cẩn thận, một lần thôi.”

“Cho cậu mượn để cậu cùng bạn gái đi ra ngoài chơi?” Ngữ khí có điểm trào phúng.

Vương Nguyên hiển nhiên không biết cái khẩu khí này chứng tỏ Dịch tổng sinh khí, còn không biết sống chết mà cười, “Đúng vậy, tôi mỗi ngày đều bận rộn, vẫn luôn muốn mang cô ấy đi chơi, cuối tuần thời tiết hẳn là rất tốt, nếu không anh đi cùng chúng tôi đi?”

Chỉ mượn cái xe mà thôi rõ ràng không có gì, trong lòng muốn nói “Được”, nhưng như thế nào cũng nói không nên lời.

Dịch tổng biết mình vô lý, nhưng không biết bản thân tức giận caai gì, lồng ngực nghẹn đến khó chịu. Anh thẳng lưng, ánh mắt lạnh băng “Chúng ta thân như vậy sao?”

“Đừng nói như vậy a, chúng ta không phải bạn bè sao?”

Bạn bè?

“NO,” Dịch tổng cười lạnh lắc đầu, “Không phải bạn bè, tôi và cậu, chỉ là quan hệ người giao cơm và khách hàng mà thôi.”

Vương Nguyên nhìn cửa lớn trước mặt, không rõ xảy ra chuyện gì, người này bỗng nhiên không vui.

Cậu sửng sốt một phút, cửa bỗng nhiên lại mở, Dịch tổng đem thứ gì đó nhét vào tay cậu, lại lần nữa đóng sầm cửa.

Tiếng đóng cửa tự nhiên làm cậu bực bội, “Không cho mượn thì thôi làm gì phát hỏa?!” Cúi đầu nhìn tay mình.

Một chai nước lạnh toàn là tiếng Anh.

Đây là ý gì, hoàn toàn không hiểu.

“Anh có tật xấu a?!!!” Vương Nguyên hung hăng đạp một cước lên tường nhà Dịch tổng sau đó nhanh chóng chạy đi.

Đêm dài qua đi, ánh sáng khắp nơi.

Dịch Dương Thiên Tỉ lại cảm thấy lạnh lẽo chưa bao giờ có.

Không có khả năng là bạn bè.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net