throughoutness

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

bằng cách nào đi nữa, 

chúng ta đều là những bụi sao.

Lần đầu tiên Jeon Wonwoo gặp Kwon Soonyoung là vào một ngày hè năm 1922.

Hai người họ chỉ là những nhân vật phụ, là những người qua đường trong một câu chuyện đồ sộ.

"Thứ gì đưa anh đến đây vậy?" Người tóc vàng cố truyền tải giọng mình trên nền nhạc từ ban nhạc sống. Cố, nhưng chỉ thành công khi đôi môi của cậu ấy cọ vào thùy tai của Wonwoo. Wonwoo rùng mình trong vô thức. Đôi khi, như lúc này đây, anh khát vọng sự tiếp xúc giữa người với người. Nếu như cuộc sống của anh không rắc rối đến thế, thì anh cũng chẳng thèm khát mấy thể loại yêu thương như thế này. Nếu như cuộc đời anh dễ dàng hơn một chút, anh hẳn sẽ có câu trả lời cho câu hỏi của người lạ mặt này.

Sự tồn tại của Wonwoo là một thứ cực kỳ phức tạp. Chẳng có một ai, những người mà anh quen biết, sống cuộc sống giống như anh. Cuộc đời của anh là một tập hợp của vô số cuộc đời. Tùy lúc, anh có thể là một gã nông dân nghèo khó đang cố cứu vãn mùa màng đang chết dần chết mòn; cũng có thể là một anh học sinh xuất sắc dạy kèm cho người ta; hay một người đàn ông góa vợ đang tìm kiếm hi vọng mới trong thế giới trống rỗng không màu sắc; hay là một người di cư từ Hàn Quốc để tìm kiếm hi vọng mới nơi đất Mỹ. Điều đặc biệt là anh vẫn luôn là Jeon Wonwoo, cho dù trong cùng lúc đó anh có thể là Sherlock Holmes hoặc Gandalf hoặc Molly Bloom. Anh làm chủ bản thân trong suốt những quãng đời đó và tác động vào việc sống như thế nào khi trong những mảnh đời ấy.

Chỉ là không ai đọc tới những cuộc phiêu lưu của anh thôi. Ấy là điểm khác biệt lớn nhất giữa anh và những nhân vật hư cấu. Từng cuộc đời đều được sống và trải nghiệm bởi chính bản thân anh. Anh có thể gặp những nhân vật làm anh rung động, nhưng anh sẽ chẳng bao giờ gặp lại họ lần nào nữa. Và nếu như có gặp lại lần nữa, thì họ cũng sẽ chẳng nhớ anh là ai. Cũng không hề bảo đảm rằng anh sẽ luôn sống mãi với một nhân vật. Nếu anh bước vào thế giới của A Study in Scarlet, sẽ chẳng có gì đảm bảo rằng anh sẽ lại trở thành Sherlock Holmes. Có thể anh sẽ trở thành bà Hudson hoặc John Rance hay thậm chí chỉ là một nhân vật qua đường.

Cái gì đưa anh tới đây ấy hả? Câu trả lời thật lòng sẽ là một câu trả lời khiến một nhân vật nhỏ nhoi trong sách khó lòng hiểu được. Mà nếu có thể hiểu, thì họ cũng sẽ dần quên đi mất. Có thể những nhân vật trong truyện thiếu nhi không bao giờ quên đi Wonwoo, nhưng đó là vì anh đến thăm họ hàng ngày. Nó đã thành một thói quen trong cuộc sống của anh rồi. Còn bây giờ ư? Giờ đây anh du hành tới vô số thế giới, đôi khi trong cùng một ngày dài. Với Wonwoo, chẳng có giới hạn nào đặt ra cho cách anh sống cả vì bởi lẽ chẳng ai sống cuộc sống như của anh. Vậy nên điều gì mang anh tới đây không phải là điều mà Kwon Soonyoung muốn biết đến. Thay vào đó, cậu ấy hỏi về một thứ chi tiết hơn; là về thế giới này.

Một tiếng cười bật ra khỏi môi anh. Nó xen lẫn hơi chút lo lắng, dưới sự ảnh hưởng của ly champagne anh nhấp môi liên tục trong buổi tối nay. "Định mệnh." Ly champagne trên tay anh đã bị thay thế, đều đặn mỗi ba mươi phút, dù anh có để ý đến hay không. Ma thuật tồn tại trong cốt truyện, ngay cả khi không ai nhìn thấy nó. Soonyoung trông có vẻ hứng thú với câu trả lời của Wonwoo, nhưng những người bạn mà cậu ấy dẫn theo dường như thấy chán ngán cuộc trao đổi của họ. Rõ ràng, họ không phải là những người đam mê triết học. Liệu Soonyoung có thế không?  Wonwoo thấy tò mò, nhưng không có quyền được như vậy. Nụ cười của Soonyoung không giống bất cứ thứ gì mà bất kỳ nhà văn nào có thể viết nên. "Còn cậu thì sao?"

"Đồ uống miễn phí," Cậu ấy khịt mũi. "Cộng với âm nhạc hay. Tôi say mê âm nhạc hay." Đồ uống miễn phí, cậu ấy nói vậy, nhưng trông cậu ấy không quá mười chín tuổi với đôi má tròn, mềm mại và nụ cười với đôi mắt sáng. Luật năm 1922 khác, nhưng Wonwoo không rành về các chi tiết của chúng. Tất cả những gì anh biết là, không có giới hạn độ tuổi uống rượu ở đây và ngay lúc bấy giờ. Và chẳng có cách nào để cho Soonyoung biết về những quy luật thực sự của thế giới, nên điều đó thậm chí còn chẳng quan trọng. "Anh có muốn nhảy một điệu không?" Soonyoung hỏi và nét tinh nghịch hiện trên môi cậu ấy. Cậu ấy từ mềm mại trở nên phức tạp, càng thêm sinh động. Trong số tất cả những nhân vật mà Wonwoo từng gặp, Soonyoung là người chiếm ưu thế. Chỉ với một cuộc trò chuyện, Wonwoo đã bị mê hoặc. Anh muốn biết thêm nhiều hơn nữa.

Wonwoo thậm chí không thể hiểu rõ ràng cậu ấy, nhưng anh nhận ra rằng các nhân vật phụ luôn khó đoán hơn nhiều so với những nhân vật chính. Thường thì, họ nhàm chán hơn nhiều. Soonyoung không giống bất kỳ nhân vật phụ nào khác mà anh đã trò chuyện cùng. Cậu ấy không chỉ là một mục tiêu hay cảm xúc. Không hề, thay vào đó, Soonyoung có vẻ sống động như Jay Gatsby, như thật giống như Jeon Wonwoo, như Daisy hay Nick hay Tom. "Tôi không thể." Wonwoo lắc đầu, bất ngờ trước lời mời đột ngột. Đôi mắt của Soonyoung lấp lánh một loại hy vọng không thể có trên một nhân vật mà ngòi bút chưa chạm tới.

"Nhảy ấy, ý tôi là vậy. Tôi không biết nhảy." Anh giải thích bởi vì anh không thể chịu đựng nổi việc từ chối cậu ấy. Anh chưa bao giờ để ý đến nhảy nhót, nhưng bây giờ anh thực sự ước mình biết nhảy. Dù chỉ là một điệu waltz đơn giản. Waltz có đơn giản thật không?  Wonwoo không rõ nữa, nhưng mọi người chắc hẳn biết cách nhảy waltz và anh thì không bởi anh chỉ sống qua những trang sách chứ không phải được xoay quanh bởi những người khác. Trước khi gặp Soonyoung, anh khớp hoàn hảo bên trong câu chuyện, tuy nhiên giờ anh cũng không biết phân cảnh nào anh đáng ra phải đóng. Tiểu thuyết giả tưởng cho phép những hành động liều lĩnh mà anh sẽ không làm ở thế giới thực. Yêu từ cái nhìn đầu tiên đều là hư cấu: là cái kiểu mà Wonwoo sẽ đứng cuối cùng trong một cuộc đua vì không có tí xíu kinh nghiệm nào trong đời sống cá nhân. Nói theo cách khác, sống cuộc sống của người khác, anh đã yêu vô số nhân vật. Một vài mối tình tưởng như kéo dài mãi mãi, nhưng anh biết nó sẽ chẳng kéo dài được bao lâu. Đến một lúc nào đó, anh rời đi. Anh luôn là người rời đi.

Bởi vì anh là người duy nhất không phải một nhân vật cố định.

Liệu anh có rơi vào lưới tình được không? Liệu tình yêu có đến với anh trong câu chuyện này dù cho anh không phải là nhân vật chính hay không? Bản thân Jay Gatsby còn không giành được tình yêu, thì anh có thể chắc? Thế giới này có thể diệu kỳ, nhưng đồng thời nó cũng rất nghiệt ngã. Wonwoo biết rõ hơn hết về việc không làm lộn xộn sự huyền diệu của một thế giới giả tưởng, bởi nó có thể theo anh rất nhiều năm về sau. Nơi nào có nỗi buồn, Wonwoo sẽ tìm thấy chúng; nơi đâu có niềm vui, anh sẽ giành được nó. Đây là nơi mà tình yêu rồi cũng sẽ điêu tàn. Chẳng cần đi tới kết cục, Wonwoo cũng hiểu rõ ràng.

Kể cả vậy, có thể trong lúc này, Wonwoo có thể nhảy một điệu. Ít nhất thì anh cũng sẽ không phá hỏng không khí của buổi tiệc khi chỉ ngồi một chỗ. Một buổi tiệc của nhà Gatsby là cơ hội chỉ có một trong đời mà chỉ duy nhất Wonwoo được trải nghiệm. Không một ai trong gia đình anh có thể hiểu cách những buổi tiệc tùng thôi miên khách khứa rằng họ đang đứng trên đỉnh cao thế giới và chẳng có gì kéo họ xuống dưới được. Không một người bạn nào của anh có thể xoay vòng trong khoảng sân sau vô tận của nhà Gatsby và cảm nhận những kiến trúc dưới chân. Đây là nơi mà mọi thứ cùng với không có thứ gì đồng thời mang hai trạng thái không thể và có thể. Bản thân Wonwoo tự thấy chính mình là một sự mâu thuẫn. Tại đây, anh thấy mình không gì cản được.

Vậy nên anh nắm lấy tay Soonyoung. Tối hôm nay, họ sẽ nhảy múa, mặc kệ bàn chân Wonwoo vẫn cảm nhận được lực hút của Trái đất. Chỉ tối nay thôi, Wonwoo có thể bứt khỏi trọng lực mà đưa cho Soonyoung một mảnh nhỏ bản thân mình. Nếu bất cứ nhân vật nào trong bất kỳ cuốn sách nào xứng đáng với một mảnh bản thân anh, thì đó phải là Kwon Soonyoung, một dân di cư từ Hàn Quốc với không tiếng tăm gì đi liền với cái tên và chỉ vài bộ đồ để thay đổi trong túi đồ. Cậu ấy trông gần giống như một người điều khiển xe lửa, đội một cái mũ quá nhỏ so với đầu và một bộ đồ đa số là màu đen. Cậu ấy không nên trông đáng yêu quá đỗi, nhưng sự thật lại là như vậy. Hoặc, tối thiểu, Wonwoo nghĩ vậy. Anh có thể trốn đi cùng với Soonyoung đến vĩnh hằng bởi vì cậu ấy thiếu đi những khiếm khuyết. Cậu ấy bí ẩn và khó hiểu và chính xác là những gì Wonwoo ước cậu ấy là: một kẻ phiêu lưu. Wonwoo hoàn toàn bị thu hút bởi cậu ấy.

Là bởi đôi mắt ấy. Anh nghĩ chúng sẽ ám lấy anh qua bao nhiêu cuộc đời của anh, đặc biệt nếu như anh từ chối Soonyoung. Một nhân vật bị tác giả vứt qua một bên sao lại có sức hút như thế được nhỉ?  Trước giờ Wonwoo chưa từng gặp nhân vật nào giống như Soonyoung, và anh cá là sẽ chẳng bao giờ có một nhân vật nào khác nữa. Kwon Soonyoung là độc nhất với anh, nhưng anh lại là thứ duy nhất không cố định trong câu chuyện này.

Họ bắt đầu lắc lư theo nhịp của dàn trống khổng lồ và tiếng rít của kèn trumpet... Hoặc Soonyoung cố giữ vững Wonwoo dưới cái chạm của cậu ấy, nhưng Wonwoo thề rằng anh cảm nhận được các mảng kiến tạo[1] chuyển động bên trong anh mỗi khi những ngón tay mang vết chai của Soonyoung gặp gỡ làn da anh. "Anh chẳng thể nhảy," cậu ấy ngửa đầu ra phía sau và cười. Wonwoo phải kéo cậu ấy lại gần để nghe cậu nói vì mọi thứ xung quanh họ quá ổn ào. Có quá nhiều sự riêng tư ở đây, ở trong một buổi tiệc hoành tráng như thế này. Ở một buổi tụ họp của gia đình, nơi Wonwoo tin là có rất đông người, anh vẫn cảm nhận được những ánh nhìn chăm chú. Nhưng giờ đây? Wonwoo chỉ có thể cảm nhận duy nhất ánh nhìn của Soonyoung về phía anh. Ấy là một phần của phép thuật mà thế giới này chứa đựng và sử dụng. Thế giới này dường như nuốt chửng những người cư trú của nó. Wonwoo cảm nhận được nó đang hút lấy sức mạnh từ anh.

Anh không nghĩ mình để ý nhiều đến thế. Chỉ có lần này thôi, anh thấy thích thú khi bị sử dụng.

"Tôi đã bảo rồi mà!" Anh vờ giận dữ, khẽ đánh lên ngực Soonyoung. "Cậu không thể nói tôi khi tôi đã cảnh cáo cậu." Câu xóc xỉa của Soonyoung bật ra mà chẳng làm tổn thương gì đến anh. Không có sự căng thẳng thực sự đằng sau câu nói đó, vì vậy anh biết rằng cậu ấy chỉ đang cố gắng xem liệu có thể làm anh tức giận hay không mà thôi. Lạ lùng làm sao. Cái cách mà Soonyoung có vẻ như biết trước về Wonwoo. Như thể cậu ấy đọc anh thẳng từ một cuốn sách ra, nhưng mà anh biết chẳng có một dòng nào nhắc đến anh trong cuốn sách kia. Không một dân di cư Hàn Quốc nào tìm kiếm tương lai và hi vọng nơi đất Mỹ. Jeon Wonwoo thuộc về sự thay đổi từ năm 2017 đến 2018, không phải từ năm 1922 hay 1864 hoặc thậm chí là 1497. Đó là những thời điểm mà anh có thể tìm thấy bản thân mình, nhưng anh thuộc về hiện tại. Cuộc sống của anh chỉ đơn giản là quá phức tạp đến nỗi năm 1922 có thể là hiện tại của anh, chỉ trong một đêm. Dù cho anh mong muốn nó gần với vĩnh cửu hơn bao giờ hết.

"Tôi có thể xóc xỉa khi anh nhảy kém đến như thế này!" Soonyoung vẫn cười như thể cuộc trao đổi này mang lại hạnh phúc cho cậu ấy. Dường như không có một lo lắng nào trên thế giới này có thể làm tổn thương cậu ấy lúc này. "Anh đáng ra nên nên nói 'Tôi thật sự kém cỏi ở mảng nhảy múa, xin tha thứ cho tôi, thưa Thần Nhảy Múa Soonyoung,' thì tôi đã để anh yên... Có lẽ vậy." Một tiếng cười khác thoát ra từ cậu ấy. Wonwoo ước gì anh có thể giữ được một chút hạnh phúc đó để trải nghiệm cái cảm giác của sự vô tư, để cảm nhận được hạnh phúc chan chứa là gì.

Ở cậu ấy có sự tinh nghịch mà Wonwoo thích. Cậu ấy là một cá nhân không thể nắm bắt hoàn toàn được. Wonwoo tự hỏi làm sao có người như Soonyoung bị kẹt ở đây, vào năm 1922. Hiện tại là nơi mà Soonyoung cũng nên thuộc về, có lẽ còn nhiều hơn cả Wonwoo. "Có lẽ vậy?" Wonwoo nhướn mày. "Đó là tất cả những gì mà cậu có thể nói à?" Có điều gì đó thật thỏa mãn khi nói chuyện với Soonyoung. Đến khi những trang sách này ngừng lật, Wonwoo sẽ không thể nói chuyện với Soonyoung nữa vì cậu ấy sẽ chỉ được in sâu trong tâm trí anh. Soonyoung sẽ chỉ là những từ ngữ, một ký ức về một người chưa từng tồn tại ngoài những trang giấy này. Wonwoo sẽ không bao giờ đọc về cậu ấy nữa, ngay cả khi anh bị cám dỗ đến đâu.

Đó là lý do anh chọn yêu đương với Soonyoung. Một thế giới hư cấu cho phép anh mạo hiểm với cảm xúc của mình. Mọi thứ trong cuộc sống của anh đều là tạm thời. Bạn tốt đến và đi. Gia đình của anh thay đổi theo mỗi thế giới anh ghé thăm. Kwon Soonyoung là tình yêu mà anh muốn theo đuổi, ngay cả khi anh sẽ không bao giờ có thể làm như vậy nữa. Với chỉ chín mươi hai trang còn lại, Wonwoo chỉ có nửa câu chuyện còn lại trước khi anh phải rời xa Soonyoung mãi mãi.

Không khí không lạnh mấy, nhưng đôi má Soonyoung lại ửng hồng. Thứ màu sắc ấy sống động đến mê hoặc. Cậu ấy có vẻ chân thật hơn bất cứ thứ gì khác ở đây. Âm nhạc dường như phai nhạt dần để nhường chỗ cho cậu trong tâm trí Wonwoo. "Ai có thể cưỡng lại việc tiếp cận một người đẹp trai như anh cơ chứ?" Cậu ấy chớp chớp đôi lông mi của mình một cách đầy táo tợn. Wonwoo phải cưỡng lại cái thôi thúc muốn nhéo má cậu ấy vì sự dũng cảm đến điên chết đi được trong từng cử chỉ. Vì lý do nào đó, nó chỉ kéo Wonwoo vào sâu hơn. Cậu ấy gây nghiện, tựa như rượu champagne, và phô trương, như toàn bộ bữa tiệc này. Soonyoung sở hữu thứ tác dụng hệt như bữa tiệc của nhà Gatsby. Nó gần giống như cậu ấy điều khiển phép thuật của thế giới này. Wonwoo lẽ ra phải ghen tị với điều đó, nhưng không. Thay vào đó, anh hoàn toàn bị mê hoặc bởi việc đó.

"Cậu đang tán tỉnh tôi đấy à?" Câu hỏi chứa đầy sự mong đợi. Wonwoo không chỉ muốn một câu trả lời, anh cần một câu trả lời. Câu hỏi thốt ra không có vẻ khéo léo như anh mong muốn. Thay vào đó, anh nghe như đang đứng trên bờ vực của sự tuyệt vọng. Nó làm cho anh cảm thấy mình nhỏ bé hơn vẻ bề ngoài của mình. Soonyoung thậm chí có thể không nhận ra, nhưng Wonwoo lại cảm thấy xấu hổ bởi chính mình. Một lần nữa, tính cách của anh lại lộ ra đầu tiên. Anh không phải là nhân vật hư cấu, và anh cũng không thể tự biến mình thành một lời nói dối. Sự thật đằng sau người con trai này rằng anh là một người cực kỳ ngượng nghịu, dịu dàng và hay lo lắng. Soonyoung biến anh thành một cơn mưa những đặc điểm tồi tệ nhất của anh. Điều đó thậm chí còn không nên quan trọng với anh vì tất cả những điều này sẽ sớm tan biến thành ký ức.

Tất cả những gì Soonyoung có là sự tồn tại gắn liền với chữ viết. Cậu ấy là một phần của câu chuyện này, bị trói buộc với nó. Không một mảnh nhỏ nào của Wonwoo có thể thực sự có được Soonyoung. Tiểu thuyết sẽ vẫn là hư cấu, nên nếu anh để mình mơ, thì anh sẽ chỉ là kẻ mộng mơ. Điều này sẽ chỉ khiến Wonwoo bị ràng buộc vào một thế giới hư cấu mà anh không thuộc về. Anh chưa bao giờ cố gắng ở lại một thế giới quá thời gian quy định của mình. Liệu thế giới có đuổi anh ra không? Liệu anh có bị mắc kẹt mãi mãi không? Ở lại có thể làm hỏng việc để bản thân rơi vào tình yêu đột ngột, nhưng anh nghĩ rằng càng có nhiều thời gian với Soonyoung, anh sẽ càng thêm hạnh phúc. Thế giới hư cấu được cho là sẽ cho phép một người bước vào cõi mộng mơ. Chỉ cần đảm bảo rằng anh hiểu được giới hạn của bản thân, anh có thể chìm đắm trong ảo mộng của thế giới này chỉ trong giây lát.

Nếu Gatsby không thể đạt được tình yêu của mình, thì có lẽ Wonwoo có thể biến tấn bi kịch này thành một câu chuyện tình lãng mạn.

"Anh muốn tôi tán tỉnh anh à?" Soonyoung trêu chọc, dựa người lại gần. Gần quá rồi. Mũi họ chạm nhau và Wonwoo cảm thấy như bản thân mình đột nhiên bốc cháy phừng phừng. , câu trả lời quá đỗi đơn giản. Tại sao Soonyoung không thấy được điều đó? Cậu trêu chọc Wonwoo bằng sự gần gũi, rồi lại lùi ra cho đến khi chỉ còn đầu ngón tay chạm vào eo Wonwoo. Một ý nghĩ hoang dại chạy qua tâm trí Wonwoo. Điều này thật phi lý, nhưng rất có thể nó đúng. Soonyoung có thể biến mất trong đám đông và đến bất cứ đâu trong tầm tay của thế giới này. Wonwoo chưa bao giờ lùng sục khắp thế giới từ đầu đến cuối, nhưng anh có thể phải làm vậy nếu Soonyoung biến mất mà không nói một lời lời từ biệt.

Đối với Wonwoo, lời tạm biệt giải phóng phép thuật giữ anh lại với thế giới mà anh ghé thăm. Trừ khi thế giới bị đầu độc, Wonwoo cần phải nói lời tạm biệt trước khi thức dậy với ác mộng thực tế là cuộc sống không hề có cấu trúc của mình. Wonwoo thất nghiệp có thể biến thành một người nhập cư tìm việc vào những năm 1920 tại đó, nhưng ở quê nhà, anh vẫn là tên buồn chán, nghèo khó và chật vật. Đọc và viết là tất cả những gì anh có. Nó hầu như không trả được tiền thuê nhà nữa, nhưng anh không thể mạo hiểm sống với người khác vì anh không biết quá rõ điều gì sẽ xảy ra với bản thân mình khi anh bước vào một thế giới.

Anh cho rằng mình cũng đang vật lộn trong thế giới hư cấu, theo một cách hoàn toàn khác. Thông thường trong tiểu thuyết, anh gặp khó khăn trong việc nắm bắt những sự kiện xung quanh[2]. Trở về nhà, anh đang chật vật giữ cho mình sống sót. Liệu Soonyoung có để ý đến Wonwoo năm 2017 không? Anh nghi ngờ điều đó, và Wonwoo năm 2018 cũng chẳng khá hơn chút nào.

. Cơn nhận thức đến muộn màng. Sự chuyển giao của năm đang diễn ra gần lắm rồi. Nếu anh có thể nhìn đồng hồ của mình, anh có thể biết chính xác là khoảng bao lâu, nhưng anh không muốn mạo hiểm để Soonyoung nhận ra thời gian khác với hiện tại của cậu như thế nào. Đó là một câu hỏi khác mà Wonwoo đặt ra: Điều gì sẽ xảy ra nếu một nhân vật hư cấu phát hiện ra hiện thực? Liệu họ có thể giải thích nó được không? Bằng chứng duy nhất cho điều đó là chiếc đồng hồ Wonwoo đeo, nhưng vẫn... Liệu mọi người có thể coi nó là một chiếc đồng hồ bị hỏng, không lên dây cót được không? Đôi khi các nhân vật hư cấu có khả năng phân tích xuất sắc. Có lần, toàn bộ tính cách của Wonwoo đã bị một người phục vụ quầy rượu trong một con hẻm đánh giá một cách chính xác. Các nhân vật có thể tìm ra những điều không thể chỉ với một lượng thông tin nhỏ.

Ngay trên đầu họ, một chuỗi pháo hoa nổ tung. Nó thu hút sự chú ý của Wonwoo quay lại với Soonyoung. Tâm trí của anh đã làm việc quá nhiều trong thế giới này, khiến cho anh không thể tận hưởng nó một cách trọn vẹn. Những câu hỏi hiện lên trong đầu anh và khiến anh quên mất rằng lẽ ra anh phải vui vẻ. Pháo hoa chủ yếu chỉ bắn ra những tia lửa ngẫu nhiên bay theo mọi hướng đầy nguy hiểm. Hầu hết những người dự tiệc đều ngước nhìn chúng với vẻ ngưỡng mộ, nhưng Wonwoo đã biết màu sắc sáng rực của hiện tại nên anh không ấn tượng lắm với chúng ở đây. Soonyoung có vẻ cũng không, nhưng trong ánh sáng mờ ảo, anh chỉ có thể nhận ra biểu cảm của cậu ấy qua khóe mắt.

Một tia sáng khác bắn ra và một người phụ nữ hét lên: vì phấn khích hay sợ hãi, Wonwoo không thể phân biệt được. Nó xảy ra ngay phía sau Soonyoung, trên bầu trời, và lúc này Wonwoo có thể nhìn thấy rõ cậu. Soonyoung đang nhìn chằm chằm vào anh, sự thích thú đùa giỡn trong cái bĩu môi của cậu ấy. Đó là một cảnh tượng cởi mở táo bạo đến mức khiến Wonwoo cảm thấy bị bóc trần; nó khiến anh cảm thấy chóng mặt. "Anh có muốn tìm ra không?" Giọng của Soonyoung có vẻ run run, nhưng khuôn mặt cậu ấy không hề bộc lộ sự lo lắng ẩn bên dưới. Wonwoo nghiên cứu đặc điểm khuôn mặt của cậu và tự hỏi làm sao cậu ấy có thể tồn tại ở thế giới này. Tại sao lại là ở thế giới này cơ chứ? Anh ước rằng có thể cướp lấy cậu đưa về hiện tại, nhưng nếu khi còn nhỏ, anh không thể lén đưa bạn bè mình ra khỏi truyện thì tại sao bây giờ lại có thể làm được? Liệu Soonyoung có muốn đi cùng anh không?

Không đợi câu trả lời, Soonyoung tiến lại gần hơn. Có những tiếng chuông báo động vang lên trong đầu Wonwoo, cảnh báo anh hãy dừng việc này lại trước khi bị thương, nhưng anh không muốn ngăn cản Soonyoung. Anh không bao giờ muốn ngăn cản Soonyoung. Môi cậu chạm vào làn da anh, để lỡ môi anh. Ai đó va vào Wonwoo và điều đó khiến cả hai giật mình, nhưng Soonyoung nắm lấy vai Wonwoo để đứng vững. Môi cậu di chuyển đến tai Wonwoo và anh lại thấy mình run rẩy dưới sự đụng chạm của

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net