Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Apo nói ra điều lo lắng trong lòng cậu cho Mile nghe nhưng đối phương dường như khá hào hứng khi nghe được chuyện này.

- "Nếu mẹ phát hiện ra được không phải là điều tốt sao? Anh thấy tính tình của mẹ rất cởi mở, có thể mọi chuyện không đáng sợ như em nghĩ đâu."

- "Nếu mẹ giống như anh nói, thì làm gì xuất hiện những buổi xem mắt mù quáng suốt nhiều năm trời kia." Apo thở dài. Vốn cậu chưa định công khai với gia đình sớm như thế nhưng một cú nhử của mẫu hậu khiến Apo cảm thấy lo sợ. E rằng mọi chuyện sẽ không dễ dàng như lúc trước.

- "Em sợ gì chứ. Nếu ba mẹ em có đánh em, anh sẽ thay em chịu đòn. Cứ nói chính anh đã bắt cóc con trai hai người họ là được." Mile luôn giữ thái độ lạc quan. Dù sao cũng là bậc cha mẹ, lúc đầu có thể không chấp nhận nhưng sau này họ sẽ vì con mà từ từ mở lòng.

Anh sẽ đối xử thật tốt với Apo, yêu thương cậu thật nhiều. Mưa dầm thấm lâu, một ngày nào đó tấm chân tình của Mile cũng sẽ chạm đến trái tim của ba mẹ Apo.

- "Hôm nay anh làm gì? Ở nhà hay đến công ty cùng em?"

Lucy vẫn chưa có kịch bản bổ sung, những nội dung cần quay cũng đã hoàn thành nên Mile không có việc cần làm ở công ty của Apo.

Vốn dĩ Mile cũng không phải là một thực tập sinh đúng nghĩa.

Mặc dù trên giấy tờ anh vẫn mang danh thực tập sinh.

- "Anh ở nhà, tối nay sẽ nấu cơm đợi em về ăn chung. Anh phát hiện ra một điều, chỉ cần em rời khỏi anh một ngày là cái bụng của em lại bị em đối xử tàn nhẫn."

Mile nói chuyện nghiêm túc nhưng những lời anh nói ra không bao giờ mang đến cảm giác nghiêm túc. Mặc dù ngày thường Apo hay gọi Mile là "cháu trai" nhưng nói thẳng ra cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ trong mắt Mile.

- "Được thôi, vậy em đi chuẩn bị đồ đến công ty, anh...."

"Reng Reng Reng!"

Apo đang nói nửa chừng thì bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang. Là Lucy gọi đến! Hai người bốn mắt nhìn nhau và trên mặt cùng xuất hiện một biểu cảm khó hiểu.

- "Alo, chị Lucy."

- "Apo, lát nữa cậu đến thẳng công ty M.Entertainment luôn đi, sếp Win cũng đang chuẩn bị đến. Chúng ta sẽ thảo luận về kế hoạch sắp tới của chương trình."

- "Mà này, tối qua Mile có đi cùng cậu không? Cậu có liên lạc được với cậu ấy không? Tôi gọi nhiều lần mà cậu ấy không bắt máy."

- "Có chuyện gì sao?"

Giọng nói của Apo có chút căng thẳng. Mặc dù biết Lucy chỉ tình cờ hỏi nhưng cậu thực sự đã bắt cóc nghệ sĩ của cô đưa lên giường mình. Apo cảm thấy chột dạ.

- "Thảo luận về kế hoạch tiếp theo nên cậu ấy cũng cần phải tham gia."

- "Để tôi gọi lại cho cậu ấy thêm vài lần nữa. Hẹn gặp cậu lúc ba giờ chiều nay."

Lucy nói xong liền cúp điện thoại. Apo quay sang liếc Mile một cái: "Điện thoại anh đâu?"

Hôm qua khi cả hai vừa về đến nhà liền đi thẳng đến giường lăn lộn. Mile thật sự không nhớ rõ mình đã ném chiếc điện thoại ở nơi nào. Cả hai vội tìm kiếm một vòng, Apo đi thẳng vào phòng lục soát trên giường, Mile lục lọi trên ghế sofa, cuối cùng chiếc điện thoại nằm lăn lóc ở khe hở của ghế.

Điện thoại tự động tắt nguồn khi hết pin.

Không có gì ngạc nhiên khi Lucy không thể liên lạc được.

- "Anh mau gọi lại cho Lucy đi." Apo cầm cục sạc điện thoại đi tới. Điện thoại vừa được mở nguồn, một loạt tiếng "ting ting" ồ ạt kéo đến. Đa số các cuộc gọi đều đến từ M.Entertainment.

Mile chưa kịp ấn nút gọi thì Lucy đã gọi đến. Xem ra cuộc họp lúc chiều khá quan trọng nên cô mới khẩn trương liên lạc với Mile như thế.

- "Alo."

- "Gọi cậu cả nửa ngày đều không được. Cậu trốn ở đâu đấy?"

Lucy không thể kiềm chế được sự nóng giận của mình đối với Mile. Điện thoại vừa được kết nối, đầu dây bên kia nói không ngừng nghỉ. Sau khi Mile đưa điện thoại ra xa tai của mình chờ đối phương nói xong, anh từ từ lên tiếng: "Hết pin."

- "Ba giờ chiều nay đến công ty."

- "Không được vắng mặt."

- "Biết rồi."

Apo ngước nhìn đồng hồ treo tường, đã một giờ chiều. Từ nhà đến công ty M.Entertainment nếu tắc đường phải mất một tiếng đồng hồ. Khoảng thời gian để cả hai vừa tắm rửa vừa chuẩn bị đồ để ra khỏi nhà khá eo hẹp.

- "Mau lượn ra khỏi người em đi. Đừng dính người nữa. Đi chuẩn bị đồ đi."

Apo gỡ bàn tay đang ôm chặt lấy eo cậu sau đó đi thẳng đến phòng tắm. Mile đứng lên đi theo, anh lại biến thành cái đuôi nhỏ của Apo.

- "Lãnh đạo, mẹ của chúng ta thích gì?"

Đột nhiên Mile cất lời khiến Apo không kịp phản ứng. Cậu hỏi lại theo phản xạ: "Cái gì?"

- "Không phải gọi anh đến nhà sao, anh không thể đến tay không được. Con rể lần đầu đến ra mắt ba mẹ vợ, nhất định phải mang theo một chút lễ vật, á..aaa...! Em đừng có đá anh!"

Mile càng nói càng đi xa, cái gì mà con rể? Cái gì mà ra mắt? Cái đầu này của anh ấy rốt cuộc nghĩ bậy bạ gì thế?

- "Mẹ em mời anh đến nhà với tư cách là một người bà con trong nhà. Anh đừng có ảo tưởng."

- "Mẹ xem anh là cháu trai nhưng anh không xem bà ấy là dì lớn đâu."

Mile dựa người vào cửa ngắm nhìn Apo đang làm ướt tóc và tạo kiểu bằng gel.

Apo thật sự rất đẹp trai. Đường nét trên gương mặt cậu rất hài hòa. Ánh mắt của Mile bắt đầu từ trán của Apo di chuyển đến đôi mắt phượng hoàng đầy mê hoặc của cậu, sau đó lướt qua cái mũi cao để dừng lại trên đôi môi mềm mại. 

Mile nhìn thấy hình ảnh của mình qua gương đột nhiên bật cười.

- "Anh làm sao đấy?" Apo mở vòi nước rửa sạch bàn tay dính gel của mình.

- "Bọn họ nói không sai."

- "Hả?"

- "Cách anh nhìn em đúng là không được trong sáng."

Apo biết Mile đang đề cập đến những dòng mình luận ở tập đầu tiên mà hai người vừa mới xem lúc nãy. Sau khi nghe Mile nói, hình ảnh của một số bình luận đột nhiên tua lại trong đầu Apo.

- "Anh nói xem, nếu như fan của anh không những biết anh không phải là trai thẳng mà còn bắt cóc em đem lên giường như thế này, liệu họ còn thích anh nữa không?"

- "Chỉ cần em thích anh là được."

- "Anh chỉ cần một người hâm mộ là em thôi."

- "Anh đừng có dụ dỗ em nữa, em nói thật đó. Chẳng phải nghệ sĩ các anh đều dựa vào fan sao, lỡ như bọn họ không thích anh nữa thì phải làm sao?"

- "Không thích thì không thích thôi, anh có thể làm gì được đây? Anh cũng không thể kề dao lên cổ họ yêu cầu họ phải thích anh."

Mile không quá quan trọng chuyện này, vốn dĩ có người ở lại ắt sẽ có người ra đi. Đương nhiên, nếu có người thích anh, anh rất biết ơn họ, nhưng nếu có người không thích anh, anh cũng không làm gì được.

- "Đi thôi, sắp đến giờ rồi."

Apo lấy chìa khóa xe và chìa khóa nhà đi theo Mile xuống bãi đậu xe. Đường đi không có nhiều xe cộ nên hai người họ đến công ty sớm hơn thời gian dự kiến. Lúc hai người đi vào phòng họp, tất cả mọi người đã tập trung đông đủ.

- "Mọi người đã đến đông đủ, chúng ta bắt đầu luôn được rồi."

Lucy nhìn mọi người trong phòng họp sau đó chiếu lên màn hình lớn một số bình luận của khán giả đối với tập đầu tiên.

- "Mọi người đã xem tập đầu tiên rồi chứ? Có suy nghĩ gì về phản ứng của khán giả không?"

Đương nhiên những người ngồi ở đây đều đã xem và đọc hết tất cả những bình luận của cư dân mạng. Thậm chí bọn họ còn đọc đi đọc lại để xem phản ứng của họ có tốt hay không. Dù sao ý kiến của khán giả cũng ảnh hưởng đến thu nhập của những người đang ở đây.

- "Tôi thấy phản hồi của cư dân mạng khá tốt." Anh Yong xoa đầu nói. "Đa số không có đánh giá xấu, một vài nhóm bình luận tập trung vào mâu thuẫn của Apo và Mile.

- "Đó là những gì tôi định nói. Mọi người xem qua những bình luận này đi."

Lucy phóng to lên màn hình những điểm cần thảo luận.

Apo nhìn lướt ta, tất cả đều là [Không bình thường], [Không trong sáng], [Mờ ám],... mặt cậu đột nhiên nóng lên.

- "Những thứ này có vấn đề gì sao?" Sếp Win như một người của thế hệ trước, anh ta luôn mù mịt trước những chuyện của giới giải trí hiện đại.

- "Tôi cảm thấy điều này có thể giúp chúng ta phát triển những kịch bản sau này. Bởi vì cư dân mạng nhận thấy được phản ứng hóa học giữa Mile và Apo, tại sao chúng ta không lợi dụng việc này?"

- "Việc này có thể bổ sung vào phần tư liệu kế tiếp nhưng nó có liên quan gì đến kế hoạch ghi hình của chúng ta? Phần thực tập sinh của Mile cũng đã được quay xong."

- "Chúng ta có thể để cho Apo làm thực tập sinh." Lucy vừa nói ra điều này, cả phòng lập tức nổ ra một cuộc thảo luận.

Và nhân vật chính là Apo cũng trở nên ngơ ngác, muốn cậu làm thực tập sinh? 

- "Sao tôi có thể làm thực tập sinh được?"

- "Làm thực tập sinh quản lý, mọi người thấy thế nào?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net