Chapter 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6
Tác giả: xealise
Dịch: alex_pham & huenisapotato
Biên tâp: huenisapotato

***

Đi làm đã không còn giống như trước nữa.

Wendy bị lúng túng dù cho cảm giác yêu thích ngẫu nhiên của Irene là có phải là vô tình hay không. Đôi khi chỉ là cái nháy mắt nghịch ngợm và những ngày khác là cái huých tay để thu hút sự chú ý của cô (thật sự rất trẻ con). Chuyện đi xa đến mức Irene còn vén lọn tóc của cô ra sau tai. Đó là do cơn gió bên ngoài và mái tóc của cô rối bù 180 độ. Irene khiến cô cảm nhận được những đợt rùng mình khác nhau qua tĩnh mạch. Tuy nhiên, mỗi lần cô nhìn vào mắt Irene, chúng không hề thay đổi như thể đây là chuyện bình thường.

Wendy ghét là người duy nhất trông ngu ngốc, nhưng Irene là một cô gái khó có thể nhìn ra nàng ấy có bất kì sự thích thú nào về mặt tình cảm với cô không. Có lẽ đó là do tính cách hay biểu lộ của nàng ấy? Điều đó còn khiến cô chán nản hơn bởi cô không thể xác định được câu trả lời chính xác cho câu hỏi tại sao. Wendy là kiểu người cần những bằng chứng xác thực.

Cô tự hỏi liệu Irene có nhận thức được rằng hành động của nàng ấy có thể là sự tán tỉnh đã được lập sẵn không. Cô mong rằng nàng là kiểu người không biết gì bởi vì nếu nàng ấy biết mình đang làm gì, có nghĩa là nàng ấy có một vài lí do. Wendy không chắc phải làm gì với chuyện đó.

"Cậu đang nhìn xa xăm cái gì thế?" Giọng nói của Seulgi ngăn cản dòng suy nghĩ của cô. Wendy trở về với thực tại và nhận ra bản thân đang nhìn chằm chằm vào tường buồng làm việc được phủ đầy những tờ giấy nhớ ngẫu nhiên.

"À, không gì cả..."

"Hmm."

Một cuộc tranh cãi làm phá vỡ sự im lặng buồn tẻ của cả tầng và họ dừng lại công việc của mình. Bọn họ nghe thấy vụ om sòm lớn xảy ra ở bên kia phòng nghe giống như một cuộc đánh ghen dữ dội hơn là một sự bất đồng đơn giản. Đây không phải là lần đầu tiên một cuộc chiến diễn ra trong văn phòng, nhưng theo sự thất vọng của họ, một trong những giọng nói lớn thuộc về Joy.

Wendy, Seulgi và Yeri bước đến nơi diễn ra sự việc nơi mà hai cô gái đứng giữa phòng và được vây quanh bởi những người đồng nghiệp hiếu kì khác.

Joy khoanh hai tay và cô gái thấp hơn kia (người mà suốt ngày nấu cháo điện thoại) đang hét vào mặt cô ấy với vẻ mặt tức tối. Thật sự trông giống như con cún Chihuahua nhỏ đang sủa thứ gì đó mà nó không nên chọc tức.

"Cô thật thô lỗ khi đi đến chỗ tôi và nói rằng tôi không thể làm nổi việc của mình. Cô chỉ là hậu bối thôi." Cô gái thấp bé thốt lên, bị chọc cáu tiết bởi người đối đầu trước mặt mình.

Joy dường như không bị lúng túng trước lời bình luận phẫn uất. Tông giọng của cô được nâng cao lên nhưng nghe giống mỉa mai hơn là tức giận. "Và chính xác thì danh hiệu của chị là gì? Bà Tám à?"

"Là tiền bối của cô! Cô nghĩ mình là ai vậy? Một nữ danh ca sao? Cô tưởng tôi là người dễ bị ăn hiếp lắm à?"

"Với tư cách là một nhân viên chuyên nghiệp, tôi nghĩ đạo đức nghề nghiệp của chị giống mối quan hệ của Taylor Swift lắm ấy. Chị có khả năng khiến người khác ghét chị."

"Cô thích trở thành một con khốn lắm à? Cô thật sự không có tí tôn trọng nào cả. Đó là cách mà cô được nuôi dạy à?"

"Đừng có xem thường tôi! Tôi làm việc chăm chỉ ở đây và sẽ không để vài đàn em vô dụng nói mình như thế."

"Ồ và bố mẹ chị chắc hẳn phải tự hào lắm đấy. Rằng anh chị em của chị cuối cùng không trở thành nỗi thất vọng."

"Đừng có xem thường tôi! Tôi làm việc chăm chỉ ở đây và sẽ không để vài đàn em vô dụng nói mình như thế."

"Đây là những gì chị nói trong suốt buổi phỏng vấn xin việc khi chị nói dối họ sao?"

Từng lời nói của Joy đều bén nhọn như một con dao, cắt qua hàng rào cứng rắn của cô gái và niềm kiêu hãnh của cô ta nếu họ có thể thêm vào. Các cô gái không hề lo lắng việc Joy thua cuộc về khoản lời nói lẫn thể chất, nhưng họ đứng đằng sau cô phòng trường hợp mọi thứ đi quá tầm kiểm soát. Ai mà biết được cô gái thấp hơn kia có học vài miếng đòn võ thuật và có vài động tác che dưới tay áo không?

Những lời lăng mạ được gửi đến nhau của hai cô gái nhìn bề ngoài giống như chương trình thực tế Mỹ. Một số người ngoài cuộc đang tận hưởng cảnh này, bao gồm cả Yeri vì một số lí do, cổ vũ cho Joy người rõ ràng đang chiếm ưu thế.

"Làm sao cô vào làm được ở đây với cái nhân cách đó hả?" Cô gái chỉ tay vào Joy buộc tội.

"Nếu chị chếch nhân cách của mình, có lẽ bồ cũ của chị sẽ không bỏ chị ngay từ đầu đâu."

Krystal cuối cùng cũng bước vào cuộc đóng vai trò là người trung gian hòa giải.

"Được rồi cả hai đang làm những chuyện không đáng có đấy." Cô quay sang chỗ cô gái. "Nghe này, chỉ cần chị làm công việc mà em ấy đã yêu cầu nhiều ngày qua."

Cô gái hẳn là đã quá tức giận nên không hề nhận ra rằng mình đang trả treo lại Krystal. "Cô cũng ở đây để hỗ trợ bạn cô sao? Bởi vì tất cả các người đang tụ họp lại đây để chống lại một người."

Trước khi Krystal có thể bị lật đổ, "Đó không phải là điều mà chị tận hưởng đêm qua sao?" Joy không thể để trò đùa trôi qua, kể cả trong những lúc không thích hợp.

Điều đó nhận được một cú hích mạnh khi Joy bị đẩy ra đằng sau và đập vào Wendy. Wendy bị đẩy vào cạnh bàn khiến cô phải nhận một vết xước trên cánh tay.

"Ahh" Vết xước dài để lại cảm giác đau nhói trên cẳng tay.

Cuối cùng cô chủ cũng đi đến và kết thúc mọi chuyện trong một lần.

"Gói ghém đồ đạc của cô rồi đi đi." Irene chỉ dẫn cho cô gái thấp một cách rõ ràng và uy quyền chỉ ngón cái vào cánh cửa đi ra ngoài. Hàm của cô gái rớt xuống giống như cô ta không thể tin được rằng chuyện này đang xảy ra với mình. Mọi người đều nhìn Irene và đứng lặng, nhận ra đỉnh điểm của sự hỗn loạn. Đã được một thời gian kể từ khi Wendy nhìn thấy phiên bản đáng sợ của cô Bae, nhưng cô vui mừng đến lạ khi nàng xuất hiện.

Bằng một cái liếc xung quanh căn phòng, mọi người cuối cùng cũng quay người lại và giải tán để tránh đi những cái lườm sắc lạnh. Ở giữa đám người lộn nhộn đang rời đi, Irene thì thầm gì đó vào tai Seulgi và gật đầu. Rồi Irene quay đi và biến mất sau đám đông để lại một Wendy hơi tò mò.

Seulgi nắm lấy tay Wendy và kéo cô vào phòng nghỉ. Cô lấy hộp sơ cứu từ trên kệ xuống và quan sát vết thương của Wendy. Có một chút máu rỉ ra.

"Cậu hẳn là cảm thấy đặc biệt lắm khi cô Bae quan tâm cậu đến vậy." Seulgi tập trung vào việc nhẹ nhàng rửa vết rách và bôi kem lên vết xước.

"Đây là việc mà cô ấy nhờ cậu làm à?"

"Đúng vậy. Cô ấy thật là ngọt ngào."

"Đừng. Tớ không muốn nghe đâu." Wendy chặn lời cô ấy lại. Seulgi quạt chỗ kem được bôi lên cho khô trước khi tìm băng cá nhân.

"Với lại Joy đâu rồi?" Wendy hỏi.

"Chắc là đang ở với Yeri hoặc là bị mắng."

"Chẳng phải là cậu nên ở với em ấy sao?"

"Tớ không lo. Em ấy sẽ ổn thôi."

Wendy bối rối nhướn một bên lông mày, nhưng không quan tâm đến nó. "Tớ không nghĩ là Joy lại xéo sắc đến thế."

"Em ấy đã tập rất nhiều hồi trung học."

"Thật á? Tớ biết là em ấy thích tám chuyện, nhưng mà em ấy có vẻ khá là thuần thục khi châm ngòi cho một cuộc chiến đấy." Điều đó nhắc nhở Wendy rằng cô khá là tức giận khi bọn họ không nói cho cô biết về người chị ruột bí mật của Yeri, nhưng cô đã bỏ qua chuyện đó khá là nhanh chóng.

"Chà, tớ đoán rằng em ấy đã trưởng thành lên một chút nhưng em ấy đã ghét ít hơn một nửa số người trong trường bọn tớ."

"Đó vẫn được gọi là rất nhiều đứa trẻ."

"Nếu em ấy tham gia chương trình Unpretty Rapstar, hẳn là em ấy không chiến thằng bằng kĩ năng bắn rap của mình nhưng em ấy sẽ khiến bất cứ ai phải nếm mùi xấu hổ." Sau trận chiến, cô không còn nghi ngờ về điều đó.

Wendy tự hỏi làm sao mà Joy và Seulgi trở thành bạn thân được. Có lẽ cô không nên biết và rằng sự trái ngược thật sự có thu hút nhau.

Seulgi cuối cùng cũng dính một đống băng cá nhân vào vết thương.

"Cảm ơn cậu."

"Đi tìm đứa trẻ to xác đó thôi."

Họ quay trở lại nhìn thấy Joy quá thư thái sau trận đấu khi cô ấy đang cười về điều gì đó với Yeri. Có vẻ như không ai có ý kiến về chuyện đó và quay trở lại bình thường. Wendy chạy dọc ngón tay qua nhưng miếng băng cá nhân mới dính. Nó có cái chạm của Seulgi ở bên dưới, nhưng cô cũng cảm nhận được của Irene.

---

Wendy lười nấu ăn nên cô và Amber đi ra ngoài ăn tối ở nhà hàng. Amber dùng cái kẹp để lật miếng thịt khi nó xèo xèo trên miếng vỉ nướng ở giữa bàn trong lúc Wendy đang lướt điện thoại, cố gắng tìm thứ gì đó.

"Đây chị nhìn này. Em có nên mua cái này không?" Wendy đưa màn hình điện thoại ra cho Amber xem. Amber cầm lấy cái điện thoại và đôi mắt cô tập trung vào món đồ trong màn hình.

"Một cái áo choàng nữa? Thế cái áo trench coat mà em luôn mặc đâu?"

"Em đã mặc quá nhiều lần rồi, nó sờn dần rồi."

"Trông đẹp đấy. Woah! Nhìn giá này." Amber phóng đại. Cơ mà đối với cái giá tiền này, thì ai cũng sẽ bị sốc thôi.

"Em biết, nhưng mà trông nó đẹp lắm khi Thiếu Nữ Thời Đại mặc." Wendy bĩu môi.

"Người nổi tiếng mặc cũng là có lí do cả đấy. Cái áo choàng đấy đắt bằng nửa số tiền thuê nhà của chúng ta."

"Âu cây phai, em sẽ không mua nữa." Wendy từ bỏ và để điện thoại ra chỗ khác.

"Gần đấy em có hứng thú với thời trang nhể. Em muốn gây ấn tưởng với ai à?"

Amber là một người quan sát tinh tế. Wendy đã bị nhìn thấy thường xuyên mặc những chiếc chân váy hay váy mà tôn lên sự nữ tính của cô. Wendy không thể giải thích tại sao cô lại có hứng thú, hay giống như là cô không muốn biết hơn.

"Không..."

"Eyy, đang nói dối kìa."

"Không thật mà!"

Amber không đẩy tới chuyện đó nữa và gạt nó sang một bên. Cô tiếp tục lật thịt trên vỉ nướng và chuyển chủ đề.

"Biết gì chưa?"

"Biết gì?"

"Ngày mai Victoria sẽ từ Trung Quốc bay về đây."

"Thật á?! Ôi trời, lâu lắm rồi em chưa gặp chị ấy!" Wendy nắm chặt hai bàn tay vì phấn khích. Victoria là bạn thân của Amber và cả hai người rất gắn bó với nhau.

"Đúng nhỉ? Mà chị ấy sẽ chỉ ở lại đây có một tuần thôi. Chị sẽ đến sân bay đón chị ấy. Muốn đi cùng không?"

"Dĩ nhiên!"

"Được rồi chúng ta sẽ đi đón chị ấy, chỉ có em và chị." Amber nháy mắt.

Khi Seulgi và Wendy ra khỏi tòa nhà sau khi hoàn thành công việc, họ nghe thấy tiếng còi xe inh ỏi vang khắp khu phố làm cả hai nao núng. Wendy phát hiện thấy Amber bên trong cái xe đang đỗ ở lề đường. Cả hai đều mỉm cười với nhau. Khi Amber nhìn thấy Seulgi, cô ấy ra khỏi xe để chào cô. Họ nói với nhau vài câu về ngày của mình và Seulgi gửi đến họ một cái ôm trước khi rời đi.

"Hẹn gặp cậu vào ngày mai Seulgi." Wendy mỉm cười.

"Ừa. Vui vẻ nhá." Seulgi vẫy tay chào cả hai người họ và đi đến trạm xe buýt. Khi Seulgi rời đi, Amber đùa nghịch chọt hai má Wendy.

"Trong em rất đáng yêu trong bộ đồ công sở đó."

Wendy đẩy tay ra. "Thôi đi. Em không có dễ thương."

"Kê thôi, nhưng em là cô gái hoàn hảo nhất chị từng gặp." Cô biết Amber không cố ý theo cách tình cảm, nhưng cô muốn tranh luận với nhận xét đó khi cô gặp ai đó thậm chí còn hoàn hảo hơn.

Đột nhiên cô cảm nhận được một nguồn năng lượng hắc ám đang đâm sau lưng cô. Theo bản năng, cô quay lại để nhìn Irene từ đằng xa đang nhìn chằm chằm cô. Irene không thể hiện bất cứ phảm ứng nào khi cả hai chạm mắt nhau, khuôn mặt cô ấy vẫn không biểu hiện gì. Chỉ từ cái anh mắt ấy thôi, cô có cảm tưởng như cô bị bắt gặp trong tình huống mà Irene không nên nhìn thấy. Một thứ cảm xúc giống như là tội lỗi đang trú ngụ trong bụng cô.

Yeri xuất hiện đằng sau Irene và vẫy tay với Wendy khi em nhìn thấy cô.

"Tạm biệt Wendy-unnie! Hãy cùng đi mua - Woah Irene-unnie, chị vội chạy đi đâu vậy?"

Irene phớt lờ em và nhanh chóng bước sang hướng khác về phía bãi đỗ xe. Yeri nhanh chóng lẽo đẽo theo sau nàng và vẫy tay với Wendy lần nữa.

"Đi thôi nào, CHỊ CÙNG PHÒNG!" Wendy hét to ba chữ cuối khi đôi mắt cô dán lấy bóng lưng Irene, mong rằng nàng ấy sẽ nghe thấy. Amber khó hiểu nhìn cô.

"Em ổn chứ?"

Cô cũng chẳng biết mình đang làm gì nữa. "Vâng. Đi thôi."

---

Irene đại loại là dừng lại hết toàn bộ những cử chỉ tán tỉnh. Điều đó làm Wendy khó chịu và nỗi mong mỏi sự yêu mến từ Irene còn khiến cô khó chịu hơn. Cô có cảm giác như mình sắp phát điên vậy. Có con người nào thật sự nhớ bị chọt bởi sếp của họ chứ?

Đây thật ra nên là chuyện tốt. Cô cuối cùng có thể vượt qua Irene và bước tiếp. Tuy nhiên, mọi chuyện bắt đầu có hơi chút ngượng nghịu giữa hai người. Khi cuộc họp kết thúc, thường thường Irene sẽ chạm mắt cô với một nụ cười và có lẽ sẽ bắt đầu một cuộc hội thoại ngắn. Giờ Irene chỉ đi thẳng ra khỏi cửa mà không thèm ngó ngàng gì tới Wendy. Không có một lời giải thích chân thật nào cho sự thay đổi cách cư xử đột ngột của Irene.

Có lẽ ngoại trừ một lý do...

Nàng chắc hẳn đã nghĩ Amber và Wendy là một cặp.

Vậy ra là Irene có thích cô.

ĐÉO.THỂ.NÀO.

Đùng một phát cô nhận ra.

ĐỢI ĐÃ...TẠI SAO CHỨ?

Giật mình khi phát hiện ra, hàng triệu lí do tràn ngập trong đầu cô đưa ra câu hỏi làm sao có thể. Phẩm chất nào thuộc về Wendy mà Irene thích chứ?

Đợi đã... đợi đã. Cô không muốn nhảy bổ vào kết luận nhanh thế. Lỡ đâu có những yếu tố khác làm trên người nàng ấy tỏa ra sự xa lánh? Cô không biết rõ về Irene đến thế. Khuôn mặt hoài nghi lúc đầu của cô ấy dịu lại cùng với trái tim đập loạn nhịp.

Từ bây giờ, cô vờ như là mình ổn sau khi được tặng cho một sự đối đãi nạnh nùng.

Mình ổn...Mình ổn mà...Mình ổn lắm.

"Chị giống như là mấy năm rồi chưa được ngủ vậy." Joy nói và và lấy tay ôm hai má cô.

Wendy chớp chớp mắt trước khi cảm nhận thấy hai cái túi quầng thâm dưới mắt. "Ừa...dạo này chị hay gặp vấn đề với chuyện ngủ."

"Ồ vậy sao? Em cũng thế này. Em đã bắt đầu thiền trước khi ngủ và nó đã giúp em rất nhiều. Chị cũng nên thử đi."

"Đúng nhỉ? Có lẽ tối nay chị sẽ thử." Có lẽ đó là những gì cô cần, để thanh tẩy tâm hồn khỏi mọi chuyện."

Joy bắt đầu xoa xoa má cô và rồi nhéo nhẹ chúng, nhận thấy chơi với hai cái này rất thú vị.

"Em đã bao giờ nói rằng cặp má của chị là thứ dễ thương nhất chưa?" Wendy nhăn mũi như để đáp trả.

"Này. Đừng có mà động vào Wendy của em." Yeri đẩy Joy qua một bên và vòng tay em qua Wendy một cách chiếm hữu.

"Yah, chị đã đến với chị ấy đầu tiên."

"Nhưng chị ấy là của em." Yeri ôm chặt hơn. Wendy theo dõi hai cô gái cãi qua cãi lại, có vẻ cả hai sẽ tiếp tục tranh giành cô mãi mãi như thể cô là con gấu bông vậy. Khi cô quay sang một bên, cô tình cờ chạm mắt với Irene. Để đáp lại, Irene nhanh chóng quay mặt đi và bước tiếp.

Mình ổn mà...Mình ổn lắm...

Công việc bắt đầu chồng chất khi hạn cuối đang gần kề và cô phải ngăn chặn thêm một đợt suy sụp tinh thần nữa. Lần này, cô không cần phải đối phó với đống công việc được chất đầy như núi khiến cô kiệt sức. Mặc dù sự thật nghe có vẻ vừa khủng khiếp vừa phê pha (?), cô chủ đã dọn sạch hết những nhân viên làm việc không có hiệu quả. Không thể phủ nhận rằng điều đó khiến cuộc sống của Wendy bớt căng thẳng đi một chút. Mọi việc đều đang đi theo đúng kế hoạch.

Đã gần một tuần kể từ khi cô thật sự nói chuyện với Irene ngoài chuyện kinh doanh. Cô đang dần quen với việc quay trở lại với công việc kinh doanh khắt khe cùng Irene, nhưng điều đó để lại một cảm giác buồn vui lẫn lộn.

Sau cuộc họp ngắn, Wendy phải nhìn lại Irene hai lần vì cô để ý thấy gương mặt nàng trông... hơi tối? Irene phớt lờ cô một lần nữa khi nàng ấy bước ra ngoài và nhìn thẳng. Như thường lệ, Wendy cố gắng rũ bỏ điều đó đi.

Hoặc không, Wendy không thể xóa bỏ hình ảnh gương mặt của Irene từ buổi sáng nay và bản năng chăm sóc của cô khởi động. Cô quyết định thực hiện một chuyến đi đến văn phòng nàng bởi vì những ý nghĩ tỉnh táo của cô sẽ không im mồm. Khi cô mở cánh cửa, cô thấy Irene ngẩng lên nhìn cô và quay trở lại nhìn giấy tờ cùng với cái nhíu mày.

"Em có chuyện gì cần sao Wendy?" Irene tiếp tục nhìn giấy tờ công việc trên tay mình.

"Ừmm... là...ừm." Wendy lắp bắp và lưỡng lự.

"Có chuyện gì?"

"Em có thể một lần nữa xoa bóp đầu cho sếp không?" Wendy thốt lên.

Irene nhìn lại lên trên với đôi mắt mở to vì bất ngờ. "Cái gì cơ?"

"Hôm nay trông sếp mệt mỏi lắm, em nghĩ sếp cảm thấy không khỏe." Đó là điều duy nhất mà Wendy có thể nghĩ đến mà không hoàn toàn trông không đáng ngờ về lí do tại sao cô đến gặp Irene.

"Cảm ơn em, nhưng tôi ổn."

Trái tim Wendy ỉu xìu vì bị từ chối. Chà chuyện này thật đáng xấu hổ. Cô định rời đi cho đến khi nghe thấy tiếng thở dài.

"Xin chị đấy."

Irene nhân nhượng và thả giấy tờ xuống bàn. "Được rồi..."

Wendy đi vòng quanh bàn của Irene và do dự, không biết chắc mình sẽ làm chuyện này như thế nào. Irene xoay ghế để đối mặt với Wendy và quan sát cô. Đột nhiên, cảm giác xao xuyến quay trở lại khi hai mắt nhìn nhau. Cố gắng đẩy mấy cảm xúc này đi, bàn tay cô tự động đi đến hai bên đầu của nàng gần giống như chúng là nam châm vậy. Các ngón tay đang di chuyển theo hình tròn trên thái dương nàng có vẻ như làm được trò trống gì đó vì Irene cuối cùng cũng nhắm mắt lại. Cô đang ở cạnh nàng cho đến khi cô cảm nhận được lưng mình bị căng ra do vị trí không thoải mái. Cô cố gắng đứng thẳng bằng cách bước lại gần cho đến khi chân của cả hai chạm nhau.

"Có tác dụng không?"

"Có."

Sau khoảng thời gian mà tưởng như vô tận ấy, Wendy dừng lại và mạnh mẽ rút tay lại. Trước khi cô có thể hoàn toàn thả ra, Irene nhanh chóng bắt lấy bàn tay trái của Wendy và ấn nó vào má nàng, cho cô cảm nhận được sự mềm mại của làn da nàng một lần nữa. Irene mở mắt và Wendy nhìn thấy cảm xúc mãnh liệt ở trong đó. Chúng thật tuyệt đẹp, cô nghĩ, mê hoặc bởi độ sâu của mống mắt. Cô suýt nữa thì đánh mất chính mình trong khi bản thân thì đang bị cuốn vào khoảnh khắc ấy, nghe thấy tiếng tim đập rộn ràng trong tai.

Cô vô thức nín thở khi Irene bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve mặt ngoài của bàn tay cô. Đây là một hành động thân mật mới mà cô phải đụng độ và cảm giác như không thể chống lại được. Những con bươm bướm bay vào và cô đang phải trải qua cảm giác hoảng loạn thêm lần nữa. Hai bàn tay cô bắt đầu tiết mồ hôi và tuyệt vọng muốn rút tay lại.

Bỏ tay tôi ra người phụ nữ kia. Tôi sẽ chết ở đây mất.

Irene hẳn là cảm nhận được sự không thoải mái và thả tay cô ra. Nàng giả vờ điềm tĩnh và gượng cười.

"Mọi người không cần đến chỗ massage nữa rồi. Họ chỉ cần đến chỗ em và được phục vụ miễn phí thôi."

Cố gắng giảm bớt đỏ mặt, Wendy cũng không muốn giữ lại sự căng thẳng và hùa theo trò đùa. "Có lẽ em nên mở một cửa hàng để có thể kiếm thêm mấy đồng tiền ngoài."

"Có lẽ vậy. Ít nhất em đã có một vị khách hàng xếp hàng đợi vì em."

Wendy mỉm cười khi tưởng tượng ra cảnh Irene đợi ờ bên ngoài cửa, đứng hàng đầu tiên, một chuyện nghe khá là ngốc nghếch. Ít ra, cô vui vì Irene đã lại một lần nữa mở lòng với cô.

"Em có thể biến chị thành khách hàng VIP của em."

"Điều đó nghe rất đặc biệt. Tôi thấy hãnh diện."

"Đó là bởi vì chị đặc biệt với em." Wendy mở to mắt và hối hận sau khi câu nói đó rời khỏi miệng cô. Đó là lời thú nhận nho nhỏ và Irene lẽ ra không nên biết về những cảm xúc thật của cô. Đợi đã... lời nhận xét cũng có thể không hề giống với lời khen thân thiện hay tình cảm. Cô hi vọng Irene đủ khù khờ để hiểu điều đó như là một câu nói khách sáo. Tuy nhiên, khuôn mặt đờ đẫn và sự tĩnh lặng trong căn phòng chỉ xác nhận rằng Irene không hề khù khờ, nàng ấy đã nghe thấy từng lời nói.

Á đù.

Wendy kinh hãi những điều sẽ xảy ra, sợ Irene có lẽ sẽ đáp lại. Trước khi Irene có thể nói bất cứ điều gì, Wendy rút lui nhanh nhất có thể.

"Xin lỗi, em đã ở đây quá lâu. Ha ha... Tốt hơn hết em nên quay trở lại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net