four

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

sau khi taehyung biết bí mật mà yoongi đã che giấu bấy lâu nay, người trẻ tuổi hơn từng ngày săn sóc, quan tâm anh rất nhiều. cậu thường hay đột ngột mang đến cho anh đồ ăn hay một chai nước, và cậu luôn miệng hỏi rằng anh có ổn không mọi lúc có thể.

yoongi luôn đáp trả bằng cái gật đầu, nở một nụ cười khẽ với cậu như là một cách bày tỏ sự cảm kích. anh chẳng buồn quan tâm tới việc taehyung lén vào phòng của anh và seokjin mỗi đêm để kiểm tra xem anh có sao không; thật ra thì anh cảm thấy khá tốt khi có ai đó thật sự quan tâm mình.

nhưng yoongi vẫn thầm mong ước rằng hoseok là người quan tâm, chăm sóc anh, là người đỡ anh mỗi đêm trong phòng tắm khi những cánh hoa trà trào ngược ra miệng anh nhiều như vũ bão với những giọt nước mắt nóng hổi trong cơn đau thắt và sự thoải mái khi có cậu bên cạnh.

đôi khi yoongi tự hỏi chính bản thân mình rằng, sẽ như thế nào nếu hoseok cũng có những xúc cảm đau đớn này giống anh nhỉ? liệu anh có cảm thấy tốt hơn không? liệu anh sẽ không dành cả hàng tiếng đồng hồ lo lắng về việc nếu như anh nôn ra những cánh hoa trà trước mặt mọi người chứ? liệu anh có cảm thấy vui và phấn chấn hơn khi bắt đầu ngày mới và biết rằng hoseok cũng thích mình? yoongi lập tức vụt tắt dòng suy nghĩ đó rồi lắc đầu, bởi vì không, hoseok chỉ coi anh như một người bạn và chẳng có gì đi quá giới hạn đó cả.

mày chắc chắn về điều đó chứ? thâm tâm anh lên tiếng trong một buổi chiều khi mà yoongi đơn độc một mình trong phòng ăn, cố gắng át đi tiếng ồn ngoài phòng khách bằng cách nhai nhồm nhoàm ngũ cốc.

ừ thì, không, nhưng tao có thể cảm nhận được nó trong bụng mình.

nhỡ như thằng nhóc cũng thích mày thì sao?

yoongi nghiến chặt răng, lấy thìa dằm chặt vào bát ngũ cốc trong vô thức. vậy thì thằng bé phải chứng tỏ tình cảm của mình nhiều hơn thế. tao không chỉ "thích" thằng bé thôi đâu, tao yêu nó mất rồi. bây giờ thì ngậm mồm mày lại và để tao tập trung ăn đi.

mọi ngày như trở thành trò đánh đố cho yoongi. anh luôn phải đấu tranh với thâm tâm mình về hoseok và những cảm xúc mình dành cho cậu với căn bệnh hanahaki mắc dịch này. anh cũng luôn phải trả lời một tràng câu hỏi như anh/em có ổn không? có chuyện gì bất thường xảy ra với anh/em không? anh/em có ngủ đủ giấc không? tưởng chừng chẳng bao giờ kết thúc của seokjin và jimin vì cách cư xử của taehyung khiến hai người nghi ngờ.

yoongi luôn quả quyết đáp rằng ổn chứ, vẫn như hôm qua thôi, tức là, xin lỗi, em/anh ổn mà. cách hành xử của hoseok cũng dần trở nên kì lạ. bất cứ khi nào yoongi và hoseok ở cùng phòng với nhau, cậu sẽ ngay lập tức rời đi lắp ba lắp bắp nói cái cớ mà ai nhìn vào cũng biết ngay là nói dối. cả khi yoongi cố gắng nhìn chằm chằm vào mắt hoseok để bắt chuyện, người kia sẽ luôn rê mũi chân mình ra hướng khác và chăm chú nhìn xuống sàn nhà; một biểu hiện rõ ràng cho việc cậu cảm thấy không thoải mái và muốn rời đi ngay lập tức.

thật quá đau đớn cho yoongi để chấp nhận sự lạnh nhạt của hoseok, chắc hoseok đã nghĩ rằng anh là một tên dị hợm khi suốt ngày xin vào phòng tắm làm chút chuyện vặt (thật ra thì anh chỉ nôn hoa trong đó thôi).

anh như muốn phát điên và chỉ muốn nói chuyện với ai đó ngoài taehyung. anh muốn quay trở lại những khoảnh khắc mà anh dành cả hàng giờ liền để ngắm hoseok ngủ say với nụ cười trên môi dưới mái tóc bù xù.

yoongi nhớ hoseok-nhớ người bạn dành hàng đêm cùng anh nói về bất cứ chuyện gì, hay thậm chí là chẳng nói gì cả. cái cảm giác nhớ một ai đó thật khốn khổ biết bao, rằng yoongi đã dành cả ngày dài nằm trên giường, úp mặt vào gối gào thật to, một điều mà vốn dĩ người như yoongi chẳng bao giờ làm, nhưng biết phải làm gì cơ chứ khi người quan trọng nhất trong đời bạn cứ liên tiếp tránh mặt bạn? cơ thể yoongi như rã rời vì mệt, và phổi của anh lại chẳng ăn nhập chút nào cả.

thể trạng anh dần yếu hơn từng ngày, luôn phải nghe seokjin giảng đạo về tầm quan trọng của việc ăn và ngủ điều độ. yoongi đảo mắt; seokjin luôn làm tròn trách nhiệm của mình như là "bà mẹ" của nhóm vậy, và nó khiến yoongi nghĩ rằng seokjin đang là mẹ của 6 đứa trẻ lớn xác trong sự nghiệp của mình, bên cạnh việc là người nghệ sĩ đứng dưới ánh đèn sân khấu. anh thật ra cũng chẳng quan tâm về việc này, nhưng thỉnh thoảng nó cũng thật phiền phức với anh.

yoongi thở dài, dán chặt mắt nhìn lên trần nhà, hai bàn tay đan lại vào với nhau mỗi khi anh chuyển tư thế nằm. anh nhìn thoáng qua chiếc giường trống trải của seokjin, bỗng buột miệng ra một tiếng rên.

với đầu gối run rẩy, yoongi bật dậy ra khỏi phòng, rùng mình khi đôi chân trần đặt xuống sàn nhà lạnh buốt. anh cho hai tay vào túi áo chiếc hoodie đi ra hành lang, khẽ tặc lưỡi khi nghe thấy tiếng cãi nhau và tiếng la hét đằng sau cánh cửa phòng đóng chặt của taehyung và jimin.

điều đầu tiên anh làm là bước xuống phòng bếp pha chút cà phê để giảm bớt sự khô khốc và bỏng rát nơi cổ họng. khi đang bận bịu pha cà phê, anh cảm thấy khá bối rối trước việc căn nhà bỗng trầm tĩnh lạ thường; không có "bà mẹ" seokjin la mắng những đứa trẻ lớn xác hay namjoon suốt ngày lảm nhảm về thứ triết lý của mình trong phòng khách cùng với hoseok đần mặt nghe giảng.

yoongi lắc đầu, nhấp chút cà phê mình vừa mới pha, nuốt nó một cách khó khăn. sức nóng của nó đã khiến yoongi bỏng lưỡi, nhưng thật sự là nó đang giúp cho cổ họng anh bớt khô khan. anh đứng trong phòng bếp hồi lâu, dựa vào tủ bếp nhấm nháp thành quả của mình và thầm cảm ơn chúa mỗi khi những ngụm cà phê ấm nóng ấy lướt qua cổ họng, nhưng anh bỗng để ý rằng nơi này không chỉ có một mình anh nữa.

"hyung?"

taehyung đã ở đó trước khi yoongi quay mặt sang, trên tay là bình nước cam và đóng cửa tủ lạnh mà thậm chí yoongi còn chẳng  nghe thấy tiếng nó mở ra. người trẻ tuổi hơn nở nụ cười vuông đặc trưng của mình.

"anh đang làm gì ở đây vậy?" taehyung hỏi, bước đến gần yoongi.

"thưởng thức đống cứt này" yoongi lẩm bậm miệng vẫn đặt trên miệng cốc.

taehyung nghiêng người, sự bối rối khắc rõ trên mặt cậu. "hyung vừa nói gì vậy? em không nghe rõ."

"anh nói là thưởng thức cái cục cứt này", lần này yoongi to tiếng. anh nhướn một bên mày nhìn taehyung. "còn em thì làm gì, hả?"

taehyung chớp mắt, sau đó liền bước ra khỏi không gian riêng tư của yoongi, cố gắng nở nụ cười gượng gạo. "em chơi game với jiminie và jungkook. mà nhân tiện, hyung, anh đã nôn số cánh hoa đó ra chưa?"

yoongi gật đầu, liếc nhìn cậu. "rồi, mặc dù là nó đã trở nên tồi tệ hơn. em dọn hộ anh đống bừa bộn trong phòng được không?"

"được chứ, tất nhiên rồi, hyung", taehyung đáp lại ngay tắp lự, yoongi nở nụ cười hiếm thấy của mình. sau đó bầu không khí trở nên nghiêm trọng hơn.

"hyung, anh không nghĩ là mình nên-" taehyung lưỡng lự. "-anh không nghĩ là mình nên thực hiện ca phẫu thuật sao?"

taehyung chưa bao giờ đề cập về vấn đề này-chưa hề kể từ cái ngày cậu biết bí mật đó của anh, nó thật sự khiến yoongi phải giật mình. một cách chậm rãi, anh đặt cốc cà phê xuống mặt bàn, liếm liếm môi dưới rồi thở dài.

"không dễ đến vậy đâu, tae", yoongi nói nhỏ. "anh đã trao trọn tim mình cho hoseok, và anh không muốn quên đi điều đó."

"nhưng anh đang trở nên tệ hơn đó, hyung!" taehyung cãi lại, chất giọng daegu của cậu lộ rõ, nhưng vẫn giữ tông giọng thật thấp và đều. "nếu như có ngày anh thật sự chết vì căn bệnh đó thì sao?"

yoongi cau mày, xoa ngực thành những vòng tròn nhỏ. "đừng để tâm về nó, tae. chỉ cần em đừng nói cho ai-"

"nói gì cơ?" một giọng nói quen thuộc phát ra, khiến cả hai giật mình. hoseok nhướn mày nhìn về phía họ, khoanh tay trước ngực. "và ai sắp chết thế?"

taehyung há hốc miệng nhìn yoongi, cơ thể hoàn toàn đóng băng, yoongi thật sự đang rất hoảng hốt lúc này. thằng nhóc nghe được bao nhiêu rồi? yoongi nuốt nước bọt, nắm chặt cổ tay taehyung trong hoảng sợ. người trẻ tuổi hơn lên tiếng, yoongi bỗng cảm thấy chóng mặt dữ dội, ngực thì nhói lên từng cơn, và bam!

"HYUNG!"

"yoongi?!"

yoongi nắm chặt cạnh bàn, hai đầu gối khuỵu xuống, anh mất đà và ngã, mặt nhăn lại do cơn đau, nhưng từng đợt hoa đang lần lượt trào ngược ra khỏi miệng anh. chúng rực lên một sắc đỏ, yoongi nhắm chặt mắt, cố hết sức che miệng lại vì một điều chết tiệt là hoseok đang ở ngay đây.

"GỌI CẤP CỨU NHANH LÊN!" taehyung hét to vào hoseok, người đã giật nảy mình và vội lấy điện thoại ra. taehyung quỳ xuống bên cạnh yoongi, luồn hai tay xuống cổ và chân bế anh lên.

yoongi níu chặt áo taehyung, xoắn nó lại mỗi khi anh cố gắng để lên tiếng. "em hứa rồi mà", giọng anh nghẹn lại, những cánh hoa đẹp đẽ kia cứ thế tuôn ra thật mãnh liệt khi taehyung nhẹ đặt anh lên chiếc ghế dài.

"em không thể đứng nhìn anh như vậy được nữa, hyung", taehyung thì thầm trong run rẩy.

yoongi nhắm nghiền mắt lại lần nữa, cảm nhận thứ chất lỏng rơi xuống đôi môi anh. anh gắng gượng tập trung vào giọng nói gấp gáp của hoseok từ đằng xa, không màng đến bàn tay nào đó đang nắm thật chặt tay mình. thứ cuối cùng mà anh nghe thấy được là tiếng hét lên trong sợ hãi và còi cứu thương kêu inh ỏi, sau đó là một khoảng không tối đen xuất hiện trước mặt.

____

author: kimdailys

translator: QueenMELikeee

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net