Chương 05. Sống ở đâu theo phong tục ở đó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biệt thự Tiêu gia

"Tiêu tổng, không nên giữ người này lại? Cậu ta không phải mất trí thì chính là giả điên, tôi lo lắng ngài giữ cậu ta lại sẽ gặp nguy hiểm."

Tiêu Chiến dừng bước, "Ngươi đánh giá cao cậu ta, hay là đánh giá thấp ta?"

“Không, không…” Người trợ lý Tiêu Chiến nói xong có chút nhún nhường lui về phía sau, không dám nói thêm lời nào nữa.

Tiêu Chiến nghiêm túc chỉ hướng lầu hai, "Cậu ta dù sao cũng mới hai mươi lăm, sau khi lên lầu, ngươi nhận diện khuôn mặt của cậu ta cho ta, hỗ trợ tra cứu tư liệu của cậu ta, xem xem cậu ta đang có âm mưu gì, còn có mau chóng tìm ra kẻ chủ mưu phía sau."

"Vâng, Tiêu tổng."

Tiêu Chiến ra khỏi phòng khách, trực tiếp mở cửa bước vào, đứng cạnh giường. Trợ lý của Tiêu Chiến đứng phía sau bên trái anh, cả hai cùng nhìn nam sinh trên giường.

Vương Nhất Bác lúc này nhìn thấy một người khác đi vào, cậu chống đỡ nửa người lên, vốn định nói chuyện, nhưng khi nhìn thấy trợ lý của Tiêu Chiến, cậu kinh ngạc không nói nên lời.

“Tử Thần?” Do dự hồi lâu, Vương Nhất Bác thử dò xét ngập ngừng ép mình gọi một tiếng.

Trợ lý của Tiêu Chiến lúc này có chút sững sờ, kỳ thực giống như sự bối rối của Tiêu Chiến.

“Ngươi biết cậu ta?” Tiêu Chiến quay đầu nhìn trợ lý của mình, sau đó chỉ vào Vương Nhất Bác trên giường.

Chỉ thấy trợ lý của Tiêu Chiến vội vàng xua tay, “Tiêu tổng, tôi thật sự không biết cậu ta.” Sau đó lại nhìn đôi mắt đẫm lệ của nam sinh trên giường: “Làm sao cậu biết tên tôi?”

Nghe vậy, Vương Nhất Bác cụp mắt xuống, cuối cùng chỉ lắc đầu: "Từng là tri kỷ, cùng mặc chung áo, chân trời như hàng xóm, thật sự thất lễ."

Trợ lý của Tiêu Chiến, Tư Thần là nam sinh đáng tin cậy mà Tiêu Chiến vô cùng tin tưởng. Anh ta có năng lực xử lý công việc cao, đồng thời cũng là cánh tay trái đáng tin cậy nhất của Tiêu Chiến, mà không có bao nhiêu người được Tiêu Chiến tin tưởng, cho nên Tư Thần cũng đồng thời là cánh tay phải của anh, có thể nói là một trợ lý không thể thiếu và là người bạn trong đời.

Tư Thần và Tử Thần có cách phát âm giống nhau và khuôn mặt của họ cũng gần giống nhau.

Tư Thần rời khỏi nhà Tiêu Chiến, trở lại không gian chỉ có Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến ở bên giường Vương Nhất Bác, không phải để chăm sóc, mà là để trông chừng cậu.

“Ngươi, đừng giở trò đùa giỡn, tốt nhất nên nói chuyện tử tế cho ta.” Giọng điệu của Tiêu Chiến hùng hổ dọa người, đôi mắt không bao giờ rời khỏi người Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác vừa mới lấy lại được chút sức lực, nhưng vẫn yếu ớt trả lời: "Chuyện của Tử Thần... là do Vương mỗ hồ đồ, không cần để ý đến lời nói của người sắp chết..."

“Ngươi muốn chết?” Tiêu Chiến nhíu mày cắt ngang.

Vương Nhất Bác cân nhắc một lúc, sau đó nhẹ nhàng trả lời: "Ta đã chết rồi."

Tiêu Chiến mất kiên nhẫn: "Ngươi đừng cho rằng ăn nói bậy bạ như vậy thì ta sẽ buông tha cho ngươi. Cho dù ngươi không biết năng lực của ta, hay chỉ đơn giản muốn thử thách sự kiên nhẫn của ta, thì chỉ có thể nói... ngươi tự mình giải quyết cho tốt."

Tiêu Chiến cúi người áp sát má Vương Nhất Bác, nhỏ giọng nói: "Kỹ năng diễn xuất của ngươi bây giờ còn hơi kém, xem ra người phái ngươi tới đây... thật sự là xem trọng ngươi a."

Vương Nhất Bác vì còn yếu nên chỉ có thể ho khan một tiếng. Cậu không thể xuống giường chỉ có thể nghiêng đầu nhìn xung quanh.

Vương Nhất Bác không quen thuộc với mọi thứ xung quanh, cũng không cảm thấy kinh ngạc. Một khắc khi cậu tỉnh lại, mở mắt ra, phát hiện mình đang ở trong một không gian nhỏ hẹp, tối tăm không nhìn thấy năm ngón tay. Cậu đột nhiên cảm thấy sợ hãi, bởi vì Thái tử từ nhỏ sợ bóng tối, cho nên bị nhốt trong không gian tối tăm như vậy, cậu không thể chịu nổi.

Cậu cố giữ bình tĩnh, bởi vì bất luận người đưa cậu tới đây là ai, hành động sáng suốt chính là không kinh động người nọ trước, mới nghĩ biện pháp quyết định sau.

Nhưng bóng tối kéo dài không bao lâu, bên ngoài đột nhiên sáng lên, xuyên qua khe nhỏ này chui vào không gian, phá vỡ bóng tối trước mắt. Vương Nhất Bác men theo ánh sáng nhìn xung quanh và cơ thể của mình, mới nhận ra mình đang trần truồng.

Đường đường là Thái tử, không biết vì sao lại lưu lạc đến nơi này, vừa nghĩ tới đây, cậu liền thấy xung quanh có mấy bộ quần áo vải, vội vàng chộp lấy che kín người.

Lúc này, cậu cảm thấy có chút suy yếu, giống như thiếu nước, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô lại có chút ớn lạnh. Cậu cố gắng nhớ lại cảnh tượng cuối cùng trong ký ức, cậu không mất trí nhớ, cho nên biết rõ khi cậu lựa chọn nhảy xuống hồ đã bắt đầu nín thở, kết cục của chính mình nhất định là cái chết, mà đây chính là điều cậu muốn.

Cậu không thể cưới người mình không yêu, cũng không thể hiểu tại sao nam nhân phải tam thê tứ thiếp mà không phải là một lòng một dạ. Cậu không muốn phản bội quan điểm của mình, muốn cậu thỏa hiệp hoặc khuất phục, cậu thật sự không làm được.

Vương Nhất Bác vẫn nhớ Hoàng Quý phi đã từng nói với mình: “Hoàng nhi rất đặc biệt, dám nói dám làm, có chính kiến ​​rõ ràng, hỉ nộ rõ ràng. Đây là thái độ mà một Thái tử nên có, nhưng mọi thứ trên đời đều thiên biến vạn hóa, không phải là tất cả. Mẫu phi chỉ muốn hoàng nhi vui vẻ, bất kể ngươi ở đâu, khi nào, cũng không nên quên trái tim mình, cũng đừng vì bất kì ai thay đổi bản thân."

Vương Nhất Bác im lặng hồi lâu, vẫn không trả lời Tiêu Chiến.

Đúng lúc này, điện thoại của Tiêu Chiến vang lên, anh liếc nhìn màn hình, sau đó đưa điện thoại lên tai.

"Tiêu tổng, tôi đã kiểm tra thân phận của Vương Nhất Bác, đã tìm kiếm tất cả tư liệu trong nước, có khoảng năm trăm người trùng tên, một trăm năm mươi người trong độ tuổi từ mười tám đến ba mươi lăm, kiểm tra tất cả thông tin, không ai trong số họ có thể liên quan với cậu ta."

Nghe vậy, Tiêu Chiến tự nhiên ngước mắt nhìn nam sinh trên giường, trong mắt tràn đầy nghi vấn, lại không chút do dự trả lời: "Cư trú trái phép?"

"Cũng không phải. Tôi mở rộng phạm vi tiếp tục điều tra thông tin, đồng thời cũng kiểm tra tất cả tội phạm truy nã và thông tin của Cục cảnh sát, dù sao cũng đã kiểm tra kỹ lưỡng rồi, không có thông tin nào trùng khớp với cậu ta." Tư Thần nuốt nước bọt, dáng vẻ ổn trọng thường ngày ở bên người Tiêu Chiến gần như biến mất, "Thậm chí... căn bản không có người này, không có dấu vết, như thể cậu ta chưa từng tồn tại."

Tiêu Chiến cảm thấy rất hoang đường, người này rõ ràng xuất hiện trước mắt anh, Tư Thần cũng chứng kiến, không phải là tưởng tượng của một mình Tiêu Chiến, bây giờ người này như không tồn tại, Tiêu Chiến càng muốn đặt câu hỏi cho tin tức vừa nhận được.

"Có phải ngươi đã bỏ sót cái gì không?"

"Tiêu tổng, tôi đã kiểm tra cẩn thận tất cả các thông tin, nhưng không tìm thấy gì, tôi đã thử vận ​​​​may trong kho lưu trữ đã bị xóa trong hai tháng qua sau khi công bố tin tức về việc phát triển lại quy mô của công ty, nhưng vẫn không thu hoạch được gì . . . ”

Nhìn nam sinh trước mặt không có chút biểu cảm, nghi ngờ của Tiêu Chiến càng sâu hơn. Anh gắt gao dò xét nam sinh trước mặt, người mà ngay cả tình báo của anh cũng không tra ra được, thân phận thật sự của người này rốt cuộc là gì?

Tiêu Chiến không cách nào khẳng định người phái cậu đến có phải là một nhân vật tàn nhẫn có thể một tay che trời hơn mình hay không, có phải có thể đến vô ảnh đi vô tung làm những việc thương thiên hại lý mà không bị đưa ra trước công lý hay không. Cho nên phòng bị nam sinh lạ lẫm này, anh nhất định phải có.

“Được, tôi biết rồi.” Tiêu Chiến nói với người bên kia điện thoại, muốn trực tiếp cúp máy.

"Tiêu tổng, ngài có muốn tôi diệt trừ cậu ta không?"

Lời nói lạnh nhạt của Tư Thần có phần sắc bén, nhưng đó là tác phong nhất quán mà anh ta được Tiêu Chiến chỉ bảo.

Tiêu Chiến đút một tay vào túi, giương mắt vô cảm liếc nhìn nam sinh còn đang ho khan trên giường: “Không cần.”

Sau khi đặt điện thoại xuống, Tiêu Chiến xoa xoa thái dương, phát hiện chuyện này có chút rắc rối. Anh không thể tìm ra lý lịch của nam sinh này, không biết hoàn cảnh của cậu và những người xung quanh, không giải được càng là uy hiếp, thậm chí không tìm ra lai lịch của cậu, nhưng Tiêu Chiến không phải xã hội đen, không thể tùy ý giết người, anh cũng không thể mất cảnh giác với cậu.

Như vậy liền đặt cậu ở bên cạnh mình, đợi đến khi người phái cậu đến rốt cuộc không thể ngồi yên, hoặc đợi đến khi nam sinh này cuối cùng buông tay rồi mới quyết định.

“Ngươi nói ngươi tên Vương Nhất Bác?” Tiêu Chiến đến bên giường chậm rãi hỏi.

Nam sinh nghe vậy, gật đầu.

Tiêu Chiến có chút khó tin, chần chờ một chút, mới nói: "Thái tử, từ Tử Cấm Thành tới?"

Vương Nhất Bác gật đầu, trên mặt tràn đầy cảm xúc phức tạp, im lặng nói: “Hôm nay nghi là ngôi vị đã truyền cho Tứ đệ. Phụ hoàng vẫn luôn yêu thương Tứ đệ, mà Quý phi nương nương cùng mẫu phi cũng coi như có giao hảo, cho nên sẽ không ủy khuất mẫu phi."

"Phụ hoàng mà ngươi đang nói..." Tiêu Chiến kịp thời ngăn Vương Nhất Bác lại, ép hỏi: "Tên gì?"

Vương Nhất Bác run rẩy do dự một lúc, ai cũng biết không bao giờ được gọi thẳng tên Hoàng đế, huống chi còn là Phụ hoàng của mình càng là đại bất kính, cuối cùng nhìn Tiêu Chiến, chỉ có thể dè dặt trả lời: “Vương Tuấn, Gia Văn Đế.”

Tiêu Chiến âm thầm cười lạnh, biết nam sinh trước mặt là một tên điên chỉ biết nói nhăng nói cụi, lại nghiêm túc hỏi thăm tình huống của cậu ta như vậy, mặc dù biết sẽ nhận được câu trả lời khó tin nhưng vẫn tiếp tục thăm dò, rõ ràng người ngu ngốc này chính là mình.

"Quên đi, cậu không chỉ là người điên, còn là người điên không giỏi lịch sử."

Tiêu Chiến nói xong định rời đi, lại bị Vương Nhất Bác ngăn lại.

"Không biết... nên gọi ngươi là gì?"

Tiêu Chiến quay lại, nhìn qua khí sắc vẫn tốt của Vương Nhất Bác, đôi môi anh đào, khuôn mặt bắt đầu trắng hồng, trông không còn vẻ vô hồn nữa.

Tiêu Chiến nhếch miệng cười, hừ lạnh một tiếng, cuối cùng chậm rãi đi về phía Vương Nhất Bác. Vốn dĩ khoảng cách cũng không xa lắm, anh cứ như vậy đi ba bước đã tới bên cạnh cậu. Lúc này, anh cụp mắt xuống, từ dưới mũi quan sát khuôn mặt nam sinh, mới chậm rãi cúi người, một bộ dáng lỗ mảng, cúi đầu ghé vào tai nam sinh.

“Nghe cho kỹ, ta là…” Tiêu Chiến ghé sát vào tai Vương Nhất Bác, còn duỗi tay nắm cằm Vương Nhất Bác, cuối cùng dùng giọng điệu ngả ngớn nói: “…Hoàng đế ở đây, cho nên Thái tử ngươi tốt nhất nên nghe lời, đừng làm ra chuyện gì, nếu không hậu quả... tự ngươi gánh lấy."

Từ miệng anh trao đổi nhiệt khí, hơi nóng phả vào tai Vương Nhất Bác có chút ngứa, khiến cậu nổi da gà khắp người.

Tiêu Chiến lại đứng thẳng người, cảm thấy nếu nam sinh này không coi trọng mình, dám đùa giỡn anh như kẻ ngốc, như vậy anh cũng không cần quá nghiêm túc với cậu ta. Nếu ngươi đã nói ngươi là Thái tử dưới một người, như vậy ta là Hoàng đế trên vạn người, cho nên bất luận ngươi là thần thánh phương nào, khi tới đây đều phải nghe lời ta.

......

Vương Nhất Bác nhìn cánh cửa gỗ đóng chặt, nhưng chuyện xảy ra cách đây không lâu cứ quay cuồng trong đầu cậu.

Vừa rồi, hình ảnh trước mặt còn là một bát mì nóng hổi, hơn nữa ​​Tiêu Chiến nhờ a dì dưới lầu nấu, Tiêu Chiến tự mình mang lên. Trước khi Tiêu Chiến làm rõ sự tình, anh không có ý định để Vương Nhất Bác lộ diện, cũng không để người thứ tư biết tin tức Vương Nhất Bác đã bị anh phát hiện.

Khi Tiêu Chiến đưa mì cho Vương Nhất Bác, anh cảnh báo cậu không được tự ý rời khỏi phòng, cũng không được đi xuống lầu.

"Đừng ép ta phải trói ngươi."

Vương Nhất Bác gật đầu, chỉ bắt đầu ăn mì sau khi Tiêu Chiến hất cằm ra hiệu cho cậu ăn.

Tiêu Chiến ở bên cạnh Vương Nhất Bác cho đến khi cậu ăn hết bát mì.

Lúc này, Vương Nhất Bác nghĩ, mặc dù mọi thứ ở đây đối với cậu đều chưa từng có cũng chưa từng thấy qua, nhưng cậu biết rõ giờ phút này mình thực sự còn sống, chẳng qua là sống như thế nào, tại sao còn sống cậu cũng không biết.

Có rất nhiều chuyên cậu nghi ngờ, chẳng hạn như tại sao người trước mặt cậu đang nói chuyện với một vật cứng hình tứ phương, còn có nơi này dường như là một gian phòng, cửa sổ lại hoàn toàn khác với những thứ trong tầm ảnh hưởng của mình. Càng ly kỳ là tại sao Tư Thần vừa rồi đứng sau Tiêu Chiến, trông rất giống với Tử Thần mà cậu biết, nhưng không phải là cùng một người?

Vương Nhất Bác nghĩ, có lẽ mình đang lênh đênh trong nước, khi đến nơi khác được người ta cứu giúp, cho nên hoàn cảnh xung quanh mới lạ lẫm như vậy, nhưng mặc dù như vậy, cậu cũng hiểu được ngôn hành cử chỉ của những người này, thậm chí là ăn mặc đều khác trong nhận thức của cậu.

Cậu đã từng gặp qua các họa sĩ châu Âu, ngay cả quần áo của họ cũng không kỳ quái như những gì cậu nhìn thấy hôm nay.

"Tiêu huynh... trông không giống người xấu..." Ngồi trên giường, Vương Nhất Bác nghĩ về mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, cũng nhớ ra vừa nghe người trên PA gọi 'Tiêu tổng' , cho nên có thể đoán được họ của Tiêu Chiến.

Không biết có phải do bát mì đó không, nhưng một bát mì đã có thể mua được trái tim cậu. Thái tử chưa từng thấy qua mưa to gió lớn, chỉ một bát mì cũng không làm cậu động tâm như vậy.

Cậu không ý thức được, đứng bên cửa sổ sát đất nhìn phong cảnh bên ngoài, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vành tai, vừa rồi bị một người đàn ông khác áp sát ở khoảng cách gần trên giường, ghé vào tai nhỏ giọng trêu chọc, trên má bắt đầu xuất hiện một mảng hồng phấn.

Cậu ngước mắt nhìn đám đông ở xa xa ngoài cửa sổ, còn có những tòa nhà cao ốc hình vuông trên đường, mà trên những tòa cao ốc chợt lóe lên hình ảnh, cậu biết rõ mình không hợp với mọi thứ ở đây.

Sống ở đâu thì theo phong tục ở đó.

Cậu là Thái tử điện hạ trải qua muôn vàn sự cố, có năng lực kế thừa đế vị, gặp chuyện nhất định không được sợ hãi, thái độ ung dung, làm việc quyết đoán mới được phụ hoàng coi trọng như vậy.

Giờ phút này, ánh mắt cậu bình tĩnh, nhìn chằm chằm hoàn cảnh xa lạ trước mắt, cậu biết rõ bất luận lúc đầu làm thế nào đến nơi hoang đường này, hiện tại cũng cảm thấy nghĩ đến trở về nơi đó có bao nhiêu hoang đường.

"Mặc kệ ngươi hiện tại ở nơi nào..." Cậu mím môi, thấm ướt cánh môi, ho khan hai tiếng: "...Đều phải nghĩ trăm phương ngàn kế hòa nhập nơi này."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net