Chương 06. Thăm dò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười ngày trôi qua, thân thể Vương Nhất Bác dần dần hồi phục, tinh thần tràn đầy, không còn bộ dạng ốm yếu nằm trên giường dưỡng bệnh nữa.

Cậu thực sự giống như lời Tiêu Chiến nói, chưa bao giờ rời khỏi phòng dù chỉ một giây, dù cho nhận ra trong phòng không có ai khác ngoại trừ chính mình, vẫn chỉ ở trong phòng đi loanh quanh.

Trong mười ngày qua, Vương Nhất Bác chỉ gặp Tiêu Chiến một hoặc hai lần, thời gian còn lại cậu đều gặp Tư Thần, bởi vì Tiêu Chiến để Tư Thần thường xuyên đưa đồ ăn cho Vương Nhất Bác.

“Đa tạ, Tư Thần huynh.” Vương Nhất Bác nhìn Tư Thần tiến vào phòng, đặt chiếc túi lên bàn như thường lệ, nhưng lần này khác biệt là hắn đến ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất Bác.

Bình thường, hắn sẽ để đồ ăn xuống rồi rời đi, bước chân vội vã, nhưng bây giờ hắn lại chậm rãi đi vào phòng, ngồi cạnh Vương Nhất Bác, như thể không có ý định rời đi.

“Nhất Bác.” Tư Thần nhìn vào mắt Vương Nhất Bác, không hiểu vì sao lại có một cảm giác quen thuộc với mình như vậy, giống như một sự tin tưởng không ngờ dành cho người lần đầu gặp mặt.

Lúc trước Vương Nhất Bác gọi hắn, hắn còn tưởng là ảo giác của mình, không ngờ càng nghĩ càng thấy sai, nên quyết định hỏi.

“Cậu có tin tôi không?” Tư Thần ngập ngừng hỏi.

Vương Nhất Bác muốn mở cái hộp động tác dừng một chút, biểu cảm hoang mang ngước nhìn Tư Thần trước mặt.

"Không có việc gì, tôi chỉ là muốn hỏi một chút, nếu không tiện trả lời..."

"Không..." Vương Nhất Bác ngắt lời, cân nhắc hồi lâu, cuối cùng nói: "Đương nhiên Vương mỗ tin tưởng Tư Thần huynh."

Nghe vậy, Tư Thần trầm mặc một hồi, cuối cùng thật sâu thở dài: "Vậy cậu có thể nói cho tôi biết, lần đầu tiên nhìn thấy tôi làm sao cậu biết tên tôi?"

Vương Nhất Bác không nói, cậu suy nghĩ rất lâu, không biết nên nói như thế nào cho đúng, mới có thể để người ta tin. Cho đến hôm nay, cậu vẫn không thể có được lời giải thích hợp lý cho mọi chuyện đã xảy ra với mình, không thể thuyết phục được chính mình thì làm sao thuyết phục được người khác?

“Đừng sợ, cậu đã nói cậu tin tưởng tôi, không vội, cứ từ từ, tôi chờ cậu chuẩn bị xong sẽ nói chuyện với tôi.” Tư Thần hiếm khi cười, nhưng lần này giọng điệu rất ôn nhu, giống như muốn an ủi em trai, cho đủ kiên nhẫn và dịu dàng, không bao giờ hung hăng dọa người.

Từ khi Vương Nhất Bác đến nơi xa lạ này, mọi thứ trước mắt không chỉ lạ lẫm mà còn khác hẳn. Đây là một mình trải giằng co, hoảng sợ và bối rối, nhưng cậu biết nếu được phép quay trở lại nơi mình thuộc về, đơn giản chính là để cậu chết một lần nữa.

Tại sao phải lựa chọn dừng lại, đây không phải là ngu ngốc sao? Nhiều người sẽ nói như vậy, nhưng đối với Vương Nhất Bác, cho dù bị Hoàng thất tước bỏ tổ tịch cuối cùng đưa vào đại lao hành hình cũng không có nửa câu oán hận, nhưng cậu hiểu một khi phụ hoàng cậu biết được chuyện này, vậy trong đó không chỉ liên lụy một người? Người bị liên lụy còn có mẫu phi của mình, thậm chí từ trên xuống dưới của phủ Thái tử đều bị xử tử, bất kể là ai, bất kể trẻ nhỏ.

Đối với quan điểm về tình yêu và sở thích của bản thân, cậu cảm thấy không cần thiết phải liên lụy người khác như vậy, mà những người này còn có mẫu phi, còn có người bằng hữu cậu tín nhiệm, Tử Thần, cho nên cậu tình nguyện lựa chọn im lặng chịu đựng, im lặng rời đi, thận trọng chấm dứt.

Huống chi hôm nay, cậu cũng chưa thật sự rời đi, chẳng qua là đi tới nơi này không biết địa phương xa lạ nào, nơi này cùng trong tưởng tượng "chết" của cậu trước kia hoàn toàn khác nhau.

Vương Nhất Bác đối diện với nam nhân trước mặt, lúc này mới càng thêm chắc chắn các đặc điểm trên khuôn mặt của nam nhân này và Tử Thần quả thật như được đúc ra cùng một khuôn, nếu không phải sinh đôi thì là anh em ruột thịt. Tuy nhiên ngoại hình và trang phục rất khác nhau, nhưng các đặc điểm trên khuôn mặt giống nhau kinh khủng. Có lẽ cũng bởi vì ngoại hình giống nhau và tên gần giống nhau cho nên Vương Nhất Bác mới có thể mở lòng như vậy, như thể Tử Thần của chính mình chưa từng rời đi.

Vương Nhất Bác hoàn hồn, bắt gặp ánh mắt của Tư Thần: "Trong miệng là Tử Thần không phải là 'Tư Thần'."

Tư Thần vẻ mặt khó hiểu, hiển nhiên chỉ dựa vào nói chuyện hắn không thể hiểu hết.

"Xưa là uyên với ương, nay là Sâm với Thần, trước kia người trước mặt, vẫy tay từ đây biệt."

Tư Thần hoang mang nhìn Vương Nhất Bác, nhìn hắn rồi chỉ vào mình nói tiếp: "Nắng sớm mờ nhạt, mang tiếng là tràn đầy hy vọng, mãn nguyện. Người trước cũng buông, người sau cũng đầy hi vọng và chân thực, bởi vậy giống nhau nhưng thật sự khác”.

Tư Thần ngây người nhìn Vương Nhất Bác, mặc dù không hiểu cậu đang nói cái gì, thậm chí nửa câu cũng không hiểu, nhưng từ vẻ mặt của cậu có thể thấy cậu đang vật lộn và thỏa hiệp với tất cả những chuyện này, có quá mức lạnh nhạt, nhưng không nhất thiết là chuyện xấu.

Hắn nhìn Vương Nhất Bác, nam sinh này nhỏ hơn hắn năm tuổi, dường như đã trải qua những chuyện ngoài sức tưởng tượng của mình. Tuy còn nhỏ, nhưng cho người ta cảm giác cậu chín chắn và ổn trọng, thậm chí còn có tin cậy mà tuổi của cậu không nên có.

Nhìn thấy bộ dạng của Vương Nhất Bác, Tư Thần không khỏi vươn tay vỗ vỗ vào mu bàn tay cậu, ôn nhu nói: “Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”

Nước mắt Vương Nhất Bác bất giác trào ra, nhưng cậu không muốn khóc, bởi vì đây là ấm áp mà cậu hiếm khi cảm nhận được từ một người nào khác ngoài mẫu phi và Tử Thần, là cảm động mà thôi.

"Tư Thần huynh, đa tạ."

Người trong Đế hoàng không nói lời cảm tạ, không có nghĩa là không biết cảm tạ. Mấy ngày nay cậu nhận được quá nhiều ân huệ từ bọn họ, nhưng tất cả những gì cậu có thể hồi đáp lại chỉ là một lời cảm ơn đơn giản.

Trước đây cậu có thể trả ơn rất nhiều, nhưng bị thân phận trói buộc, ngoài trừ vàng bạc châu báu còn có danh vọng, còn lại cậu không thể cho, mà hôm nay không một xu dính túi, thậm chí mất cả thân phận. Chỉ có thể nói ra một tiếng này.

...

Tư Thần rời khỏi phòng, đóng cánh cửa gỗ sau lưng.

Hắn một tay cầm túi nhựa đựng hộp rỗng, tay kia đút vào túi áo khoác trên ngực, lấy điện thoại ra, áp vào tai.

"Tiêu tổng, ngài nghe rồi chứ?"

"Ừ."

Tư Thần chậm rãi đi xuống lầu: "Vậy thì..."

"Không có việc gì, cậu trở về đi."

Tư Thần gật đầu: "Vâng, Tiêu tổng. Còn về chuyện của Nhất Bác..."

"Chuyện gì?"

Tư Thần khóa cửa lại, ngẩng đầu nhìn căn phòng Vương Nhất Bác đang ở: "Chúng ta tung tin tức đến nay, vẫn không có ai phản hồi. Ngài xem, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì...?"

Tiêu Chiến ngước mắt khỏi đống tài liệu trên bàn, giữa hai lông mày có một nếp nhăn sâu, vuốt mi tâm, nhưng Tư Thần không nhìn thấy.

"Tôi thấy rồi."

Tư Thần ậm ừ rồi lái xe về công ty.

Đã gần bảy giờ tối, Vương Nhất Bác nằm trên giường cả ngày, nhìn mặt trời lặn chiếu vào ô cửa kính trong suốt, nhuộm cả căn phòng một màu cam tuyệt đẹp. Cậu đẩy cửa sổ ra, hít một hơi thật sâu không khí bên ngoài, nhận ra không khí ở đây đúng như cậu tưởng tượng.

Mười ngày qua, Vương Nhất Bác cũng phát hiện Tiêu Chiến quả thực rất bận rộn, thường xuyên không có thời gian rảnh để trông chừng mình, mặc dù anh từng nói sẽ gia tăng trông chừng, không cho cậu có cơ hội trốn thoát, hoặc là giở trò gì dưới mi mắt anh? Vậy mà mười ngày thì hết tám ngày không thấy, có lẽ Tiêu Chiến sẽ nhận ra nếu cậu thực sự định bỏ trốn.

Nhà của Tiêu Chiến rất lớn rất rộng, nhưng phòng lớn như vậy lại chỉ có một mình Vương Nhất Bác, khó tránh khỏi cô đơn lạnh lẽo. Có hai lần vào buổi sáng, cậu nghe thấy tiếng động dưới lầu, cuối cùng ở bên cửa sổ nhìn thấy một vài người phụ nữ lớn tuổi rời đi, nhận ra đây chính là 'a dì' mà họ nhắc đến.

Có lẽ là ngẩn ngơ lâu như vậy, Vương Nhất Bác biết lúc này sẽ không có ai ở nhà, hơn nữa hiện tại thân thể cũng khỏe, cậu nghĩ, xuống lầu đi đi lại lại một chút chắc không quá phận.

Đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác mở cánh cửa này, chậm rãi đi xuống lầu, khung cảnh trước mặt khiến cậu choáng váng. Nơi này xa hoa không thua gì Tử Cấm Thành, phong cách kỳ dị, mặc dù chính mình chưa từng thấy nhưng vẫn rất đẹp.

Cậu đến phòng khách, nhìn thấy vật cứng hình vuông bên trái, giống với thứ mà Tiêu Chiến cầm lúc đó, chỉ có điều dường như được phóng to lên nhiều lần, được đặt trong góc.

Cậu đi vòng quanh nơi này, chỉ đơn giản đi dạo xung quanh, nhưng không chạm vào bất cứ thứ gì. Đi như vậy, cuối cùng cậu cũng nhận ra nơi này lớn đến mức nào, mặc dù không thể so sánh với toàn bộ Tử Cấm Thành, nhưng có thể so sánh với Phủ Thái tử.

“Tiêu huynh từng nói là Hoàng đế của nơi này…” Có vẻ như sau khi tận mắt nhìn thấy quy mô của ngôi nhà, Vương Nhất Bác lại tâm phục khẩu phục.

Vương Nhất Bác nhìn thấy một cánh cửa bên phải giống như cánh cửa nhìn thấy trên lầu, nghĩ rằng sau khi đẩy cánh cửa này ra sẽ có một căn phòng khác, cậu đi về phía trước, nhấn tay nắm cửa giống như Tiêu Chiến và Tư Thần đã làm, đẩy cửa ra. . .

Cậu vừa mở cửa, không ngờ bên ngoài lại có một bóng người đứng đó.

Vương Nhất Bác từ từ ngẩng đầu, còn đắm chìm trong niềm tự hào của chính mình lại đột nhiên cứng mặt. Ánh mắt cậu chậm rãi di chuyển từ đôi giày da hướng lên, cho đến khi khuôn mặt vô cảm đập vào mắt, khiến Vương Nhất Bác không nói nên lời.

"Vương mỗ... chuyện này... không phải chạy trốn... Tiêu huynh bình tĩnh..."

Không biết vì sao, Vương Nhất Bác mở miệng nói chuyện, nhưng là muốn biện hộ cho mình, muốn cùng Tiêu Chiến giải thích.

“Tôi biết.” Tiêu Chiến nhìn qua nam sinh lui về phía sau mấy bước, nghe cậu xưng hô với mình mà cảm thấy có chút kinh ngạc, ngữ khí vô cùng ôn nhu trấn an.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến đi vào, sau đó đóng cửa lại. Nhất cử nhất động của anh đều bị Vương Nhất Bác nhìn vào trong mắt.

“Tiêu huynh... tin Vương mỗ?” Vương Nhất Bác yên lặng nhìn Tiêu Chiến, nhưng lại thận trọng hỏi.

Tiêu Chiến liếc nhìn đồng hồ, "Đói không?"

Vương Nhất Bác bị hỏi như vậy liền đưa tay ôm bụng, phát hiện từ trưa đến giờ vẫn chưa ăn gì, hiện tại thật sự rất đói.

Tiêu Chiến lại một lần nữa ngồi cạnh Vương Nhất Bác, là khi đem bữa tối đặt lên bàn. Anh để Vương Nhất Bác ngồi trên bàn ăn, đưa cho cậu một bộ bát đũa.

“Ăn đi.” Tiêu Chiến nhàn nhạt nói, Vương Nhất Bác cũng làm theo.

Tiêu Chiến yên lặng ăn cơm tối, nhìn nam sinh xa lạ trước mặt, trong lòng rất nhiều nghi vấn, nhưng lại phát hiện thiên hạ nhiều như vậy, không tự chủ được mà nghĩ cậu muốn ăn gì, đồng thời cũng quan tâm đến việc cậu đã bình phục chưa.

Ngay từ đầu anh đã đặt câu hỏi về danh tính và sự xuất hiện của Vương Nhất Bác, đột nhiên xuất hiện không phải là điều mà Tiêu Chiến có thể hiểu được. Mà sở dĩ anh tin Vương Nhất Bác đột ngột xuất hiện là vì anh đã đặt camera giám sát trong nhà của mình.

Vào ngày xảy ra sự việc, một khắc đó, anh xem đoạn video thấy mọi nơi hẻo lánh được ghi lại chưa từng xuất hiện thân ảnh của Vương Nhất Bác, trong nhà này, không có điểm chết.

Vương Nhất Bác không vào bằng cửa chính hay cửa sổ, cũng không vào bằng đường hầm bí mật nào, Tiêu Chiến suy nghĩ mãi vẫn không tìm ra nguyên nhân trong chuyện này.

Trong mười ngày qua, Tiêu Chiến đã bí mật theo dõi nhất cử nhất động của Vương Nhất Bác thông qua camera giám sát, cậu không ồn ào không gây khó dễ, cũng không cố gắng nghĩ cách liên lạc với bất kỳ ai. Có thể làm được cẩn thận như vậy, trừ khi là sự thật, hoặc chỉ có thể nói cậu trời sinh làm diễn viên.

Vương Nhất Bác có vẻ rất đói. Cậu chỉ quan tâm đến ăn, cả buổi không nói gì, trong không khí chỉ có âm thanh đồ ăn của hai người gõ vào đĩa.

Vương Nhất Bác có năng lực học tập rất mạnh mẽ, rất nhiều chuyện đều là nhìn người khác làm liền có thể tự học được, dù cho trong đầu có rất nhiều dấu hỏi, cậu biết rõ những điều này không được phép hỏi, bởi vì hậu quả, nhẹ thì coi ngươi là ngu ngốc, nặng thì coi ngươi là kẻ điên.

Nhưng nếu muốn sống sót ở đây, đúng là vẫn phải học hỏi.

Cả đời cậu chỉ tin tưởng hai người, một người là mẫu phi của mình, một người khác là Tử Thần.

Không biết từ lúc nào, ủy thác này tựa hồ có thể chứa được bốn người, để thêm Tư Thần huynh, đương nhiên còn có...

Nam nhân trước mặt này.

Bởi vì anh cứu mình? Vào thời điểm mình bất lực nhất, lại duỗi ra cánh tay cứu một người không quen biết, nhặt về một mạng cho mình?

“Tiêu huynh, Vương mỗ có chuyện muốn nhờ.” Vương Nhất Bác nuốt thức ăn trong miệng xuống, nghiêm túc nhìn Tiêu Chiến, chậm rãi nói.

“Chuyện gì?” Tiêu Chiến cau mày.

Vương Nhất Bác nói tiếp: "Chính là cách sống, ngay cả những điều khó khăn mà Tiêu huynh nói, ngôn ngữ ở đây, tất cả mọi thứ ..."

“Dạy cậu…” Tiêu Chiến đặt bát đũa trên tay xuống, ngước đôi mắt sắc bén nhìn Vương Nhất Bác: “Tôi được cái gì đây?”

Anh chậm rãi thở ra, thần thái lạnh lùng, cho người ta cảm giác trong mắt không có chỗ cho một hạt cát: "... Tôi là thương nhân, không có lý do gì lại làm ăn thua lỗ." Giọng điệu của Tiêu Chiến trầm xuống, đôi mắt nhìn thẳng vào nam sinh trước mặt.

Nghe vậy, Vương Nhất Bác sững sờ một lúc. Cậu suy nghĩ, trên người mình không có đồng nào, thậm chí thân phận cũng không có, đến cùng có thể sử dụng cái gì để trao đổi thời gian cùng tinh lực với Tiêu Chiến?

Cậu nhanh chóng nhìn xung quanh, có vẻ như Tiêu Chiến không thiếu bất cứ thứ gì.

Cậu nghĩ, phụ hoàng cũng đã từng có tất cả mọi thứ như vậy, nhưng bên cạnh ông chỉ có Vương Nhất Bác, lại quá xa cách.

Vương Nhất Bác suy nghĩ một lúc, trong sự yên tĩnh này, dường như ngước mắt cũng đủ phát ra âm thanh. Cậu lo lắng nhìn Tiêu Chiến, lại nhìn trái ngó phải, cố gắng nặn ra mấy chữ: "Ta... có thể... tìm thêm mấy cô nương... cho huynh..."

Đột nhiên âm thanh vang lên trước mắt Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến kịp thời ngăn lại lời nói của Vương Nhất Bác, sau đó cúi người tới gần, nhìn cậu, "Ok, cứ quyết định như vậy."

Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cong môi, đứng dậy chậm rãi đi đến bên cạnh Vương Nhất Bác, lại cúi xuống ghé sát vào tai Vương Nhất Bác. Anh nghiêng đầu, ghé sát vành tai đỏ bừng của Vương Nhất Bác, như thể cố ý phun hơi nóng vào tai cậu, bên tai cậu lớn tiếng trao đổi khí.

Tiêu Chiến vẻ mặt đắc ý, lại cố ý ghé sát vào vành tai cậu, môi như muốn chạm vào da thịt cậu, ôn nhu chỉ vào ngực Vương Nhất Bác chậm rãi nói: “Tôi… muốn… cậu.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net