Chương 07. Nghĩ mãi không thông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau lần đó, Vương Nhất Bác lại ba ngày không gặp Tiêu Chiến. Có lẽ bởi vì lịch trình làm việc và nghỉ ngơi của anh rất đều đặn, giờ hợi đi ngủ giờ mẹo thức dậy, lần duy nhất cậu có thể nhìn thấy Tiêu Chiến là lúc bảy giờ sáng. Chỉ có điều, không biết Tiêu Chiến không muốn đánh thức Vương Nhất Bác dậy hay vẫn luôn như vậy, nhẹ nhàng rời đi, còn Vương Nhất Bác vẫn cố gắng không ra khỏi cửa, trừ khi cần thiết.

Vương Nhất Bác cả ngày ở trong phòng không thấy cuộc sống này nhàm chán, bởi vì cậu là người cổ đại, không luyện chữ thì là vẽ tranh luyện võ, đắm chìm trong mùi sách, không giống như giới trẻ ngày nay dán mắt vào công nghệ, không có điện thoại Wi-Fi thì sống một ngày mà như mấy năm nhàm chán.

Trên giá sách trong phòng này có mấy quyển sách, Vương Nhất Bác nhàn rỗi không có việc gì tùy tiện lấy một quyển, mới phát hiện có phần giống với chữ cậu đã học, nhưng dù phát âm thế nào cũng không thể thành câu. Cuối cùng, cậu nghiên cứu một lúc mới nhận ra, những từ này phải đọc theo chiều ngang chứ không phải theo chiều dọc như bọn họ vẫn đọc. Sau đó, cậu bắt đầu nghiên cứu những chữ này, muốn tiến thêm một bước học được cách sinh tồn ở đây.

Sáng nay, cửa phòng Vương Nhất Bác bất ngờ bị người bên ngoài đẩy ra. Động tác của người ngoài cửa rất nhẹ nhàng, tựa hồ sợ kinh động người trong phòng.

“Dậy rồi?” Tiêu Chiến thấy đèn trong phòng đã sáng, chậm rãi bước vào.

Vương Nhất Bác ngạc nhiên nhìn cánh cửa phía sau. Cậu đứng bên cửa sổ, ánh nắng ban mai chiếu sau lưng, nụ cười trên mặt dần dần lan rộng, nhưng dường như biết cười như vậy có chút thất lễ, liền đè nén nụ cười trên khóe miệng: "Thói quen."

Tiêu Chiến tựa hồ có chút sửng sốt, nghĩ bây giờ tại sao tiểu hài tử làm việc và nghỉ ngơi có quy luật như vậy, anh bất giác nhướng mày, nhưng không nói ra ý nghĩ trong lòng.

“Tiêu huynh, ngươi tìm... tôi, là có chuyện muốn nói sao?” Vương Nhất Bác ngước mắt, nhưng lại có chút thấp thỏm nhìn Tiêu Chiến, nhìn anh chậm rãi đi tới trước mặt mình, không gần, cũng không quá xa.

"Chuyện lúc trước ta nói, ngươi còn nhớ không?"

Thật ra Tiêu Chiến nói rất nhiều, Vương Nhất Bác không biết anh đang ám chỉ lần nào, cho nên cậu nghiêng đầu im lặng, chờ Tiêu Chiến tiếp tục giải thích.

“Ta nói, ta muốn biết chuyện của ngươi, nhớ không?” Tiêu Chiến nói chậm lại, như thể sợ Vương Nhất Bác nghe không rõ.

Nghe Tiêu Chiến nói vậy, nhịp tim của Vương Nhất Bác bắt đầu tăng nhanh bất thường. Cậu lo lắng nắm chặt vạt áo, tay toát mồ hôi, chỉ biết gật đầu.

Tiêu Chiến nghiêng đầu, đút tay vào túi, nhìn nam sinh bối rối trước mặt chỉ cảm thấy hình ảnh này rất kỳ dị và mới lạ. Anh kìm lại khóe miệng đang muốn nhếch lên, cảm thấy trêu chọc một nam sinh như thế này có phong vị khác: "Được rồi, khẩn trương như vậy."

Sau đó, Tiêu Chiến lấy từ trong túi ra một chiếc iPhone 13 pro max màu trắng và đưa cho Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nhận lấy, ngước mắt nghi ngờ.

"Lúc đó cậu còn không có quần áo chứ đừng nói đến điện thoại. Cầm đi, thuận tiện liên lạc."

Tiêu Chiến chỉ chỉ dưới chân: "Chỉ cần ngươi không rời khỏi nơi này, muốn đi chỗ nào thì tùy ngươi."

Tiêu Chiến nói xong câu đó, anh liếc nhìn Vương Nhất Bác, như thể đang chờ đợi câu trả lời của cậu. Vương Nhất Bác sửng sốt một lúc, nhận ra Tiêu Chiến đang đợi mình nói gì đó, cuối cùng chỉ có thể mờ mịt gật đầu.

Anh nhìn Vương Nhất Bác gật đầu, cũng chuẩn bị rời đi, Vương Nhất Bác lại hốt hoảng chạy đến trước mặt Tiêu Chiến, chỉ thấy cậu chặn cửa lại.

“Làm sao vậy?” Tiêu Chiến nhướng mày, khó hiểu với hành động của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác ngập ngừng, như thể có chuyện khó nói.

"Tiêu huynh... ngài nói, ngài... muốn... muốn tôi... lời này tựa hồ không rõ ràng... ngài... cái này..."

Tiêu Chiến nhìn cậu lúng túng chỉ cảm thấy có chút đắc ý. Nam sinh này da rất trắng, trắng đến phát sáng, thậm chí còn có chút ửng hồng rất rõ ràng, giống như hai gò má hôm nay.

Bàn tay Tiêu Chiến chưa kịp thu hồi đã treo giữa không trung, bị nam sinh nắm chặt nhất quyết không thu tay, liền đẩy cánh cửa hơi hé mở ra rồi đóng hẳn lại.

Vương Nhất Bác ngước mắt lên, hai tay nắm chặt iPhone. Tiêu Chiến từng bước đến gần Vương Nhất Bác, trong khi Vương Nhất Bác có chút thấp thỏm chậm rãi lùi lại. Căn phòng này không nhỏ, nhưng Vương Nhất Bác ban đầu chỉ cách cửa có ba bước chân, cho nên rất nhanh Tiêu Chiến đã ép Vương Nhất Bác vào cánh cửa sau lưng.

Đôi mắt của Tiêu Chiến để lộ thâm tình cùng mê ly tràn ngập hốc mắt, đôi mắt thâm thúy có thể khiến các tiểu nữ sinh thần hồn điên đảo. Anh cao hơn Vương Nhất Bác một chút, Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến từng bước ép sát như vậy mà vô thức co rúm lại sau tấm ván cửa, Tiêu Chiến mang giày da, cuối cùng cũng cao hơn Vương Nhất Bác nửa cái đầu.

Tiêu Chiến hơi cúi đầu, ngón tay nâng cằm Vương Nhất Bác lên, cố ý dùng ánh mắt thâm tình chân thành nhất nhìn cậu. Tiêu Chiến nhìn gò má ửng hồng cùng ánh mắt né tránh của cậu, liền biết hình như nam sinh này đang tính đi nơi khác.

Anh chậm rãi tới gần, ngón tay cố ý như chuồn chuồn lướt nước lướt qua đường nét của nam sinh, ánh mắt dán chặt vào đôi môi phiếm hồng, cố ý bị nam sinh phát hiện.

"A? Đã sắp trở thành người của ta, còn ngại ngùng như vậy? Chẳng lẽ..." Tiêu Chiến dừng lại một chút, lộ ra ý cười, "Các ma ma không dạy ngươi quy củ hầu hạ Hoàng đế sao?"

Tiêu Chiến nhếch khóe miệng, mượn lời nói của nam sinh, nhìn nam sinh núp một chỗ co ro thành một vòng, phản ứng còn có chút run rẩy khiếp đảm chồng lên cùng một chỗ khiến anh cảm thấy mình đã thành công.

Vương Nhất Bác ấp a ấp úng không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể nắm chặt iPhone trong tay, nhắm mắt né tránh, cuối cùng thấy Tiêu Chiến không tiến lại gần, liền đứng thẳng dậy, dùng cánh tay gạt nam sinh sang một bên, nhường vị trí tay nắm cửa, sau đó quay đầu nói với nam sinh đang ôm ngực: "Đúng rồi, wifi trên điện thoại đã kết nối cho cậu. Còn cần gì nữa, nếu không tìm thấy tôi cứ tìm Tư Thần, hiểu không?"

Sau khi hắn để lại một câu lạnh lùng, bước ra khỏi phòng, chậm rãi đóng cửa lại.

Lần nữa bị bỏ lại một mình trong không gian này, Vương Nhất Bác dựa vào cửa, vẫn đang cố lấy lại hơi thở. Lần đầu tiên cậu cảm thấy lồng ngực thiếu oxy như vậy, chỉ có thể thở từng ngụm từng ngụm trao đổi khí, như thể bị nhốt trong một căn phòng kín.

Cậu nhìn chiếc điện thoại trong tay, vật màu trắng này là thứ bọn họ vẫn dùng, chỉ có điều nhìn vào màn hình phản chiếu, cậu lại nhìn thấy khuôn mặt của chính mình, mặc dù là màu đen, cậu lại vô thức đưa tay sờ gương mặt mình, cuối cùng kinh ngạc rút tay về, sao có thể nóng như vậy?

Mặc dù nhìn thấy mình trong màn hình màu đen, nhưng Vương Nhất Bác có thể tưởng tượng lúc này hai gò má mình nhất định đỏ bừng. Trong đầu cậu đầy suy nghĩ, Tiêu Chiến từng bước đến gần, tư thế đứng trịch thượng như nuốt chửng bóng dáng của chính mình, còn có tất cả xúc cảm từ tay anh trên da mình.

Thực ra những điều này chỉ là phụ, quan trọng hơn là Tiêu Chiến đã từng nói, nói mình sắp trở thành người của anh.

Cậu vô thức mím môi, mắt dán chặt vào chiếc điện thoại trên tay, trong đầu đều là hình ảnh của Tiêu Chiến.

Điện thoại của Tiêu Chiến đặt trên bàn, vươn tay là có thể chạm tới. Anh cũng không phải người chú ý đến điện thoại trong giờ làm việc, nhưng bây giờ anh thường xuyên nhìn vào điện thoại của mình, như thể đang chờ đợi điều gì đó.

"Tiêu tổng, ngài đang đợi gì sao? Nếu không tôi giúp ngài..."

​"Không cần, cô gặp Tư Thần nói với hắn hôm nay tôi cần phải rời công ty đúng giờ, để hắn chuẩn bị."

Đây là thư ký của công ty Tiêu Chiến, là cô gái nhắc nhở Tiêu Chiến tham gia buổi đấu giá thành phố Z.

Cô đưa tài liệu vào văn phòng, nhìn thấy ánh mắt thất thần của Tiêu Chiến, mới đưa ra đề nghị như vậy. Sau khi bị Tiêu Chiến đuổi đi, thư ký cuối cùng cũng rời phòng làm việc.

Tiêu Chiến nhíu mày, nhìn màn hình điện thoại đen kịt, không có động tĩnh gì, thậm chí giống như không tồn tại.

Anh đưa điện thoại cho Vương Nhất Bác đã được trang bị máy giám sát, chỉ cần Vương Nhất Bác mở điện thoại, gửi tin nhắn, thậm chí gọi điện thoại, Tiêu Chiến sẽ lập tức biết được, hơn nữa còn gửi thông báo cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến ngay từ đầu đã biết nam sinh không có một xu dính túi, thân thể trần truồng trốn trong tủ quần áo của mình, càng  nghĩ càng không thể hiểu mục đích của người phái cậu tới. Cho dù muốn đặt cậu ở chung quanh hắn giám sát công tác, làm như vậy có lẽ là quá mức khiến người ta chú ý, ngược lại sẽ càng lộ liễu phản tác dụng.

Nhưng ngang nhiên đến bên cạnh mình như vậy, có lẽ muốn để mình không đề phòng, hoặc là muốn làm ngược lại, còn cụ thể như thế nào thì Tiêu Chiến chưa biết.

Mỗi người đều nói biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Nếu muốn triệt để vạch trần âm mưu của người khác, đương nhiên phải giữ cậu bên người như bằng hữu, nắm rõ nhất cử nhất động của cậu, như vậy mới có thể gặp chiêu phá chiêu, đề phòng hậu họa cùng tiến công.

Tiêu Chiến không tin, nam sinh này bị nhốt ở đây, không có công cụ liên lạc, không bước ra khỏi nơi này nửa bước, hiện tại có điện thoại, vẫn có thể ngồi yên như vậy.

Đến cuối ngày, điện thoại của Tiêu Chiến vẫn không có động tĩnh gì, qua camera lỗ kim ở nhà cũng không nhìn thấy gì. Anh nhìn điện thoại như vậy, rất sợ mình bỏ lỡ bất kỳ thông báo nào, thẳng khi đã đến cửa nhà cũng không phát hiện ra.

“Tiêu tổng, Tiêu tổng.” Tư Thần nhẹ nhàng nhắc nhở Tiêu Chiến, đặc biệt cẩn thận.

"Ừ."

Tiêu Chiến đóng nhẹ cửa, đi về phía cửa.

Khi anh đến cửa, anh tuyệt đối không ngờ sẽ có người đợi anh sau cánh cửa này, dường như nhìn thấy xe của anh tiến vào, mới đến trước cửa đợi anh đẩy cửa ra.

Nam sinh bên trong lễ phép để hai tay trước người, khiêm tốn thận trọng cúi đầu, cuối cùng yếu ớt nói: "Tiểu huynh, để tôi làm."

Cậu bước tới đón lấy chiếc cặp từ tay Tiêu Chiến, lại đưa ly nước đã để sẵn trên bàn đưa cho anh.

Tiêu Chiến cảm thấy mờ mịt, nhưng từ từ cầm lấy ly nước, nhìn bóng dáng bận rộn của nam sinh bên cạnh, ánh mắt anh quét qua người cậu, có chút không rõ đầu mối.

Cho đến khi Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến uống hết ly nước trên tay, lặng im đi theo sau anh, không nói lời nào, mà Tiêu Chiến đi đâu cậu cũng lặng lẽ đi theo tới chỗ đó.

“Ngươi đói sao?” Tiêu Chiến tưởng cậu đói.

Vương Nhất Bác cúi đầu, không ngẩng đầu lắc lắc: "Bẩm báo... ừm... không đói..."

Tiêu Chiến dừng lại, nhìn về phía Vương Nhất Bác phía sau: "Bẩm báo?"

Mặc dù giọng nói của Vương Nhất Bác không lớn, hơn nữa cũng nhanh chóng sửa lại lời nói của mình, nhưng Tiêu Chiến vẫn nghe rõ từng chữ.

Thấy Vương Nhất Bác không có ý định giải thích, Tiêu Chiến cũng không tiếp tục truy cứu nữa, muốn mặc kệ đi về phía phòng tắm. Tuy nhiên, anh bước tới cửa phòng tắm, nhìn nước nóng bên trong bồn tắm, khăn tắm được gấp gọn gàng trên thành bồn, anh quay đầu lại nhìn nam sinh vẫn đang đi theo mình.

Nam sinh này hôm nay thật sự không bình thường, anh nghĩ.

Hôm nay sau khi nhận được điện thoại, cậu không làm gì cũng không nói gì, hiện tại bưng trà rót nước cho mình còn chuẩn bị nước nóng để tắm, những điều này đã khiến Tiêu Chiến nhìn không hiểu ra sao, không biết nam sinh này đang tính toán gì.

“Đến cùng ngươi đang tính toán cái gì?” Tiêu Chiến không muốn chơi trò đố chữ với cậu, lòng nghi ngờ đố kỵ, nên tốt hơn là để cậu giải thích trực tiếp, “Ngươi làm những điều này, rốt cuộc mục đích là gì?”

Giọng điệu của Tiêu Chiến rõ ràng đã không còn tốt nữa, mà nhìn thấy vẻ mặt do dự của Vương Nhất Bác càng không thể kiểm soát được cảm xúc của mình.

“Nói đi.” Tiêu Chiến dường như đang ra lệnh cho Vương Nhất Bác, giọng điệu trầm thấp mà quyết đoán.

Vương Nhất Bác cắn môi dưới, lần đầu tiên cảm thấy hèn mọn như vậy. Nói thế nào cậu cũng là Thái tử trên vạn người, chưa bao giờ bị người khác dùng giọng điệu lăng lệ ác liệt như vậy ra lệnh làm việc. Lần đầu tiên bị đối xử như vậy, cậu hẳn là có chút tức giận, chỉ có điều không biết vì sao, hình như là vì Tiêu Chiến, cậu như thế nào cũng không cảm thấy ủy khuất.

Có phải vì đây là ân nhân cứu mạng của cậu, nên mới có đặc quyền này?

Cậu hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi thở ra: "Ngài đã từng nói... ngài... muốn... muốn tôi..."

“Muốn ngươi?” Tiêu Chiến lạnh lùng nói: “Tại đây?”

Vương Nhất Bác cẩn thận gật đầu.

“Cho nên ngươi đến cùng đang làm gì?” Tiêu Chiến không biết hỏi lại lần nữa.

“Tôi…” Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút, “Tôi có thể…hầu hạ ngài…”

Tiêu Chiến vẻ mặt khó hiểu, cau mày thật chặt: "Hầu hạ?"

"Ngài đã từng nói..." Vương Nhất Bác nắm chặt vạt áo, có chút khẩn trương: "Ngài đã từng nói... ngài là Hoàng... Hoàng đế..."

"Cho nên?"

"Cho nên... để tôi hầu hạ ngài..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net