CHƯƠNG 2: Khiêu vũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 2: KHIÊU VŨ

“Cậu nói thật đấy hả? Sao cậu lại làm thế?” JiEun cười ngặt nghẽo. “Cậu bạn thân nhất của tôi muốn trở thành một cô gái~”

“Yah IU, nếu cậu còn nói nữa, mình sẽ không đi cùng cậu đến buổi tiệc đâu.” YoSeob bĩu môi.

“Ok ok. Để mình lấy lại hơi đã.” JiEun lau nước mắt và cười với YoSeob. “Nhưng dù gì thì cậu cũng phải mặc bộ váy đó.”

“Còn lâu.”

“Tại sao? Chúng mình mua nó mất rồi.”

“Sao cậu không đi mà mặc?”

“Bởi vì thưa cô, tôi đã mua được váy của tôi rồi.”

JiEun đứng lên và đi về phía tủ, lấy ra một chiếc váy dài màu hồng và xanh nhạt. Rất đẹp. YoSeob há hốc mồm. Chắc chắn cậu đang tưởng tượng cảnh mình và JiEun ở bữa tiệc.

“Yah, việc gì phải ngạc nhiên thế? Mình nghĩ là nhìn cậu còn lộng lẫy hơn nếu cậu mặc cái váy kia. Sẽ không ai biết được cậu là con trai đâu.”

“Cậu bị điên àh? Nhìn cái váy của cậu kìa, nó thật tuyệt vời!”

“YoSeob, cậu mặc váy của cậu, mình mặc váy của mình và xem xem ai hơn.” JiEun lườm YoSeob, ý bảo cậu đừng kêu ca nữa.

“Không đời nào, mình không muốn.”

“Nhưng cậu phải mặc. Bọn mình chẳng thể mua được đồ cho cậu vì cậu cứ đòi dời chỗ đó và giờ thì chỉ còn gần một tiếng để chuẩn bị thôi!”

“Vậy thì mình không đi nữa là được.”

YoSeob quay lại và định dời đi, nhưng cậu khựng lại khi nghe giọng JiEun.

“Nếu cậu dám chạm vào tay nắm cửa, tự mình sẽ đến mặc váy cho cậu, trang điểm và chuẩn bị tất cả mọi thứ mà một cô gái cần.”

YoSeob mở lớn mắt nhìn JiEun đang cười gian. Cô biết cô chắc chắn sẽ thắng.

“YoSeob, nhanh lên! Muộn rồi!” JiEun gào lên từ dưới nhà. Cô đã chuẩn bị xong xuôi và đang chờ YoSeob. Không biết trông cậu sẽ như thế nào. Có khi cậu còn xinh xắn hơn cả lúc cô nhìn thấy ở cửa hàng.

“Xuống đây! Đừng gào nữa!” YoSeob không hề muốn đi xuống tẹo nào. Cậu thậm chí không muốn mặc cái váy đó. Nhỡ có người nhận ra mình thì sao?

“Nhanh lên, không chết được đâu mà sợ~” JiEun dần mất kiên nhẫn.

“SẼ CHẾT ĐẤY BỞI VÌ ĐÔI GIÀY CAO GÓT NGU NGỐC CỦA CẬU TẬN 5 INCHES!!!” YoSeob hét ầm lên. JiEun cười to. “IU ah, mình thật sự phải mặc thế này sao?~”

“Yah Seobies, nếu cậu không xuống trong vòng 2 giây nữa, mình sẽ lên kéo cậu xuống.” JiEun đe doạ.

“Ok, ok, ok, mình xuống ngay đây.” YoSeob hít một hơi thật sâu trước khi bước từng bước xuống cầu thang. Cậu thật sự không thích đôi giày cao gót mà JiEun bắt cậu phải mang. Khi YoSeob xuống dưới tầng, JiEun nhìn cậu không chớp mắt. Mắt cô mở to và miệng thì há hốc. Như thể cả thế giới ngừng lại trong giây phút đó vậy. YoSeob không thoải mái gãi đầu. “Nếu cậu còn tiếp tục nhìn mình như vậy, mình sẽ ở nhà thật đấy.”

“Mình xin lỗi nhưng nhìn cậu quyến rũ chết đi được! Mình nghĩ là mình yêu cậu mất rồi!~” JiEun đùa. YoSeob ném cho cô một cái lườm. Váy của cậu có màu xanh pha chút trắng, lấp lánh, khiến cho cậu càng như toả sáng hơn. Mái tóc vuốt keo lệch sang một bên với vài lọn tóc mái loà xoà trước trán và phần còn lại được đánh rối. Lớp trang điểm không quá đậm cũng không quá nhạt, đơn giản mà hoàn hảo. Đôi giày cao gót cũng rất hợp với chiếc váy, màu trắng với chiếc nơ đỏ dễ thương ở bên. Cậu đeo thêm cả vòng tay và vòng cổ hoa dài.

“Cậu cũng đáng yêu lắm.” YoSeob cười. “Xinh đẹp nhưng mà sẽ còn đẹp hơn nữa nếu cậu mặc cái váy này.”

“Không đời nào có chuyện đó đâu, tình yêu. Cậu không ép mình được đâu.” JiEun cười gian.

Khi hai người đến bữa tiệc, mọi ánh mắt đổ dồn về phía hai thiếu nữ (hay thiếu nam) xinh đẹp ở lối vào. Người ta thì thầm và các chàng trai đều bàn tán về họ. Đôi bạn trẻ cười ngượng nghịu và tiến vào trong căn biệt thự nơi mọi người đang nói chuyện và khiêu vũ với nhau. YoSeob và JiEun nhanh chóng đi đến khu đồ ăn. Cả hai bị cuốn hút bởi những món ăn ngon miệng. YoSeob hoàn toàn quên mất cậu đang mặc một chiếc váy và phải cư xử như một cô gái. JiEun cũng hoàn toàn quên rằng cô phải tỏ ra tôn kính và lịch sự cho ra dáng một vị khách V.I.P. Họ chỉ chuyên tâm thưởng thức mỹ thực và âm nhạc mà không biết một người quen đang định lấy chiếc bánh sô cô la cùng lúc với YoSeob. Khi YoSeob nhận ra, cậu ngừng nói chuyện và nhìn vào chiếc bánh, rồi cánh tay và từ từ lên gương mặt người đàn ông. Cậu mở lớn mắt ngạc nhiên và cả anh cũng vậy.

“Uh… Xin chào, lại gặp em lần nữa rồi,” Người đàn ông chào một cách vụng về.

“Yea… anh JunHyung phải không?” YoSeob ngượng ngùng nhìn tránh sang nơi khác.

“Yeah, còn em tên YoSeob nhỉ?” Chàng trai mặc váy khẽ gật đầu.

“Hey, anh là người hồi nãy bọn tôi gặp ở cửa hàng!” JiEun cười.

JunHyung cúi đầu cười lịch sự.

“Bạn gái anh đâu rồi? Cô gái đi cùng anh ở cửa hàng ý?”

“Oh, bạn gái tôi nói cô ấy không đi được. Cô ấy có việc nên tôi đành phải đi một mình.” JunHyung thoáng chút buồn bã.

“Tiếc thật.” JiEun nói.

Ba người nói chuyện như thể họ đã quen biết nhau nhiều năm. YoSeob vẫn đang cố hết sức để hành động như một cô gái. Nhưng cậu không biết con gái cư xử như thế nào. Sớm muộn gì mọi người cũng phát hiện ra. Điệu nhạc du dương cất lên giữa cuộc nói chuyện. Các chàng trai mời các cô gái ra sàn khiêu vũ. Tươi cười ở khắp mọi nơi. Một chàng trai đến và mời JiEun nhảy. YoSeob nhìn cách cô lướt theo điệu nhạc. Cậu tự nhủ mình hẳn là nên hỏi JiEun vài điều về con gái.

“Liệu tôi có vinh dự được nhảy với em một điệu không?” Một bàn tay đưa về phía YoSeob. Cậu ngước lên nhìn và chủ nhân của bàn tay ấy, không ai khác chính là JunHyung. Nhìn anh tựa như Hoàng tử Bạch mã vậy. YoSeob ngập ngừng nắm lấy bàn tay ấy và bước theo anh ra sàn khiêu vũ. Cậu hoàn toàn không biết phải làm gì. “Em chưa từng khiêu vũ bao giờ sao?”

“Tôi có nhưng không phải thể loại này.” Cậu nhìn JunHyung vẻ có lỗi. Một tiếng cười khẽ nhưng không hề có ý chế nhạo. Đó là tiếng cười đầy ngọt ngào. “Sao chứ? Sao anh lại cười?”

“Tôi không nghĩ một cô gái đẹp như em lại chưa từng khiêu vũ. Em đã từng nhảy với một người con trai bao giờ chưa? Hay là đã từng có ai mời em nhảy chưa?”

YoSeob không thể trả lời là không, cậu không muốn cảm thấy mất mặt, nhưng sự thật đúng là cậu chưa từng nhảy với đàn ông trước đây. JunHyung là người đầu tiên. Dù sao cậu cũng cần phải trả lời.

“C-Có, nhưng… nhưng tôi đều từ chối họ,” YoSeob lắp bắp.

“Sao vậy?” JunHyung nhìn cậu kỳ quái và kinh ngạc. Anh là bạn nhảy đầu tiên của cậu ư?

“Tôi… Tôi không biết… Tôi không biết nhảy như vậy.” Cậu chỉ về phía JiEun đang khiêu vũ. Thật lãng mạn. “Sao anh vẫn còn cười vậy?”

JunHyung nhẹ lắc đầu.

“Đầu tiên em phải để hai cánh tay vòng quanh cổ tôi, còn tôi sẽ để tay ở eo của em.” Trái tim của YoSeob đập nhanh hơn khi JunHyung chạm vào cậu. “Và giờ thì cứ theo sự dẫn dắt của tôi.” JunHyung mỉm cười. Nụ cười ấy khiến YoSeob bối rối. Giống như thời gian ngừng trôi và chỉ còn lại hai người họ đang khiêu vũ. Chỉ hai người. JunHyung không dời mắt khỏi YoSeob trong khi cậu đang cố tránh ánh nhìn của anh. Trán họ chạm vào nhau và hai đôi môi chỉ cách nhau vài xen ti mét. JunHyung là người chủ động. Anh từ từ thu hẹp khoảng cách và khoá đôi môi của cậu. YoSeob choáng voáng. Cậu cảm thấy như bị điện giật. Cậu bối rối buông tay khỏi người JunHyung và đẩy anh ra. Chàng trai mặc váy thấy ngượng ngùng và JunHyung cũng kinh ngạc với hành động của mình. Anh vừa làm gì vậy? Anh đang hẹn hò với HaRa mà. YoSeob chạm nhẹ môi mình, khẽ liếc JunHyung rồi ngay lập tức nhìn sang hướng khác. Tim cậu đập thình thịch và bụng cậu thấy bồn chồn. Cậu xoay người và nhanh chóng dời khỏi đó. Dời khỏi JunHyung vẫn còn đang hoảng hốt về những gì vừa xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net