CHƯƠNG 3: Sự thật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 3: SỰ THẬT

YoSeob kéo JiEun ra khỏi biệt thự và buộc cô lái xe về nhà. JiEun kêu ca vài lần nhưng rồi cô im lặng khi YoSeob không chịu nói chuyện. Cậu cần phải dừng việc đóng giả một cô gái và nói cho JunHyung biết cậu là con trai. Khi họ về nhà, (A/N: YoSeob sống cùng JiEun kể từ khi bố mẹ đuổi cậu ra khỏi nhà) YoSeob về thẳng phòng mình, tháo phăng đôi giày cao gót và chiếc váy dạ hội và quẳng chúng vào tủ quần áo. JiEun theo cậu vào và đưa ra một loạt câu hỏi nhưng YoSeob đẩy cô ra ngoài và khoá cửa phòng. Cậu nằm dài trên giường và nghĩ về chuyện ở buổi tiệc. Cậu vẫn còn thấy ngại vì nụ hôn bất ngờ nhưng sau khi nhìn khuôn mặt đầy kinh ngạc của JunHyung, cậu thực tức giận. Có lẽ JunHyung chỉ muốn trêu đùa cậu vì bạn gái anh ta không đi cùng. Có lẽ anh ta thấy nhàm chán và muốn thử điều gì mới mẻ, nhưng mọi thứ không như JunHyung mong muốn. YoSeob là một thằng con trai, không phải một cô gái. Nhưng quan trọng hơn, JunHyung vừa hôn một cô gái mà thực chất lại là một chàng trai. Điều này làm YoSeob cảm thấy cậu như kẻ thứ ba và cậu không hề thích ý nghĩ đó tẹo nào. Thêm nữa, cậu cũng không biết liệu việc cậu đang làm là đúng hay sai. Cậu chỉ chắc chắn cậu đang giả trang thành nữ vì một mục đích mà cậu cũng không nghĩ là cần thiết với mình.

“Phải chi mình không mặc cái váy ngu ngốc đó trong phòng thử đồ. Tên ngốc đó sẽ không làm việc đấy sau lưng bạn gái anh ta. Chết tiệt, giờ thì anh ta sẽ thực sự nghĩ mình là con gái!” YoSeob thở hồng hộc vì tức giận, xoay đi xoay lại trên giường. Ngay khi cậu chuẩn bị chợp mắt thì điện thoại reo. YoSeob rên rỉ. Cậu định ném chiếc điện thoại tội nghiệp vào góc phòng nhưng rồi lại lưỡng lự khi nhìn thấy số gọi đến. Cậu chọn “nghe” và áp điện thoại lên tai.

“A lô?”

“Mới có mấy năm mà con đã quên mất giọng nói của mẹ rồi à?”

“Mẹ muốn gì?”

“Yeah, đúng là nên nói thẳng vào vấn đề nhỉ con yêu. Công ti của bố con đang gặp khó khăn và phần lớn số cổ phiếu bố con sở hữu đã bị mua lại bởi đối thủ cạnh tranh nhiều năm của chúng ta. Bố con và ta đang đến bờ vực phá sản và ta muốn con thực hiện một thương vụ. Ta muốn co…”

“Mấy người muốn cái chết tiệt gì chứ?!”

“YoSeob! Đừng có mà lên giọng khi ta đang nói chuyện với con, hiểu không? Ta cũng không muốn làm cho mọi việc trở nên khó khăn trừ khi chính con muốn thế. Tất cả những gì con cần phải làm là cải trang, tìm hiểu đối thủ của bố con và lấy thông tin về số tiền chúng đã ăn cắp. Công ti đã thực sự trở nên lạc hậu. Dù sao thì, đây cũng là công việc của con. Con không được để chúng biết con là con trai nhà họ Yang. Chúng có thể giết con. Bố con đang trở thành mục tiêu của mọi thương gia. Con cần phải làm việc này, YoSeob.”

“Nếu con nói không thì sao?”

“Con không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu con không làm việc này à? Bố con sẽ bị giết, thậm chí cả ta cũng thế!”

“Tại sao tôi lại phải quan tâm chứ? Các người đuổi tôi ra khỏi nhà! Các người bỏ mặc tôi bao lâu? Hàng năm trời! Và giờ thì bà gọi điện nhờ vả tôi trong khi đáng ra tôi mới là người nên được bà giúp đỡ. Bà đột ngột gọi đến và bảo tôi giả trang và đặt bản thân vào giữa nguy hiểm. Bà là cái gì của tôi? Vì tôi chắc rằng mẹ tôi đã chết nhiều năm trước rồi.”

“YoSeob, làm ơn. Chúng ta…”

“Đừng cầu xin tôi! Giờ tôi thậm chí không thể biết các người là ai nữa!”

YoSeob cúp máy, thảy nó lên giường và mệt mỏi nằm xuống. Cậu quyết định nhắm mắt và cố gắng thư giãn một chút. Có quá nhiều thứ trong đầu cậu. Cậu không muốn giúp đỡ bố mẹ mình, nhưng tận sâu trong long, cậu biết cậu muốn. Bố mẹ cậu nằm trong số những người giàu có nhất Đại Hàn dân quốc. Không nhiều người biết rằng ông bà Yang có một cậu con trai và đó là lý do tại sao mẹ cậu lại muốn cậu làm việc này. Công ti của họ là một trong những công ti quyền lực nhất giới kinh tế và ai cũng sẵn sang liên kết. Nhưng giờ họ sắp phá sản bởi có kẻ đã biển thủ tiền từ công quỹ và họ cần sự giúp đỡ của YoSeob. Thật nực cười, phải không? Nhiều kẻ đang tìm cách hạ bệ công ti của họ và một khi họ làm được, liệu nó còn có thể được vực dậy hay không? YoSeob không ngốc, cậu rất thông minh. Lý do thực sự đằng sau vụ việc giả gái là lý do này. Cậu đã biết về sự sa sút của công ti bố mình. Cậu đã biết phải làm thế nào để cải trang và lấy được dữ liệu. Nhưng nếu như phải đặt không chỉ bản thân cậu mà cả JiEun vào nguy hiểm, cậu cần phải xem xét lại kế hoạch của mình cẩn thận hơn nữa. Vấn đề duy nhất là cậu không biết ai đang nắm trong tay dữ liệu. Bố cậu có quá nhiều kẻ thù và không ít kẻ đã tìm cách tấn công công ti. Cậu buồn bực vò tóc, thở dài.

“Thế này thật quá lắm rồi.” Cậu nhắm mắt lại và để cho giấc mơ cuốn đi những muộn phiền.

Ngày hôm sau

“Nói cho mình đi, đi mà!~” Từ sáng sớm JiEun đã không ngừng mè nheo với YoSeob. Cô vẫn muốn biết chuyện ở buổi tiệc. YoSeob thở dài rồi hít một hơi sâu thật sâu trước khi nói.

“Anh ta hôn mình.”

“Chỉ có vậy?”

“Không, ý mình là đúng vậy. Nhưng mà IU ah, thế này thật sự là quá lắm rồi.~”

“Chỉ là một nụ hôn thôi mà, có gì quá đâu?”

“IU ah, mình cần cậu giúp.”

IU biết tất cả mọi thứ về cuộc sống của YoSeob, công ti, tài sản, gia đình, đối thủ, và cả những vụ ám sát. Phần lớn thời gian cô giữ YoSeob tránh xa khỏi những mối nguy cơ, nhưng chàng trai không muốn cô bạn vướng phải quá nhiều rắc rối, hơn nữa sẽ rất nguy hiểm nếu như JiEun dính dáng đến vấn đề này. Những kẻ ở trên thương trường có thể đem rắc rối đến cho cô. Cô là một cô gái xinh đẹp và hầu hết đàn ông đều muốn một người phụ nữ như thế. YoSeob kể lại mọi chuyện cho IU, về cuộc điện thoại của mẹ cậu, về lời cầu xin giúp đỡ, về công ti, về việc giả gái, về tất cả. IU cẩn thận lắng nghe, thậm chí không hề cắt ngang một lần nào cho đến khi YoSeob nói xong.

“Cậu biết không, mình nghe được là anh chàng mà cậu khiêu vũ cùng ở buổi tiệc tối qua, chú anh ta sở hữu một công ti. Công ti đó không được đánh giá cao bằng công ti của gia đình cậu, nhưng nó cũng là một công ti lớn, liên quan đến hợp tác tư nhân và tài chính. Họ có thông tin về mọi công ti ở Hàn Quốc. Mọi thứ. Ý mình là việc phá sản, sáp nhập, phân tách, những dữ liệu từ đơn giản đến phức tạp, và những thứ khác nữa. Nhưng mình cũng nghe từ người nhảy cùng mình hôm qua là các chi nhánh của công ti đó nắm rất nhiều quyền lực và được bảo mật chặt chẽ. Không nhiều người có thể tiến vào trụ sở công ti, kể cả bố cậu. Những người được phép ra vào là những nhân viên được trả lương cao, đủ để có thể tin tưởng, và người trong gia đình. Có lẽ cậu có thể tìm cách vào từ anh chàng JunHyung đó. Thêm nữa, rất ít người biết về công ti ấy.”

YoSeob chớp mắt. Cậu thật sự biết ơn vì đã có một người bạn như JiEun.

“Nhưng mình thậm chí không biết mình có thực sự muốn làm việc ngu ngốc này hay không?”

“Cậu phải làm. Họ là bố mẹ của cậu. Họ cần cậu cũng giống như cậu cần họ vậy.”

“Thế còn cậu thì sao?”

“Đừng lo cho mình. Đây là vấn đề của gia đình cậu. Mình cũng không muốn tham gia vào chỉ để kéo thêm rắc rồi cho cậu.”

“Cậu thật tuyệt vời, bạn tốt. Giờ thì giúp mình nhá?” YoSeob nhìn JiEun và bày ra bộ mặt cún con.

“Đương nhiên mình sẽ giúp nhưng mà cậu phải trả công mình đấy. Và còn nữa, mình sẽ không liên quan đến mấy việc giết chóc gì đâu.”

“Đồng ý nhưng với một điều kiện, không được đi vào bất kỳ công ti nào mà không có mình. Không được dời mình khi chúng ta điều tra, hiểu chứ?”

JiEun mỉm cười gật đầu. Cô vui vì mình có thể giúp đỡ cho cậu bạn. Đó chỉ một chút ít mà cô muốn làm cho cậu sau tất cả những tốt đẹp và bao bọc mà cậu dành cho cô. Cô cũng đã học được nhiều điều về thương trường. JiEun là người bạn đặc biệt đối với YoSeob.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net