CHƯƠNG 4: Đôi bạn thông minh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 4: ĐÔI BẠN THÔNG MINH

JiEun và YoSeob cùng nhau lên kế hoạch để có được thêm nhiều thông tin về công ty của bố cậu. JiEun cố gắng liên hệ với JunHyung trong khi YoSeob cải trang ra ngoài để điều tra về công ty. Hiện tại cậu là một cô gái. Cậu bước vào trụ sở công ty và ngồi xuống quan sát những người ra vào công ty. Mọi người trong đều bình thường, trừ một anh chàng mặc vest được hộ tống bởi bốn người đàn ông phía sau. Cậu nhìn chằm chằm anh ta với ánh mắt bối rối. Cảm nhận được ánh nhìn của YoSeob, anh ta tiến đến gần chỗ cậu.

“Cô gái, cô không sao chứ?” Anh ta hỏi.

YoSeob vờ yên lặng như thể cậu đang quá tập trung quan sát. Anh ta đeo kính râm nên cậu không thể nhìn rõ mặt.

“Erm… Yeah, chỉ là tôi chưa gặp anh bao giờ.” YoSeob ngại ngùng nhìn sang hướng khác.

“Thật ra thì, tôi vừa trở về từ Nhật Bản. Tôi là Choi SeungHyun, còn cô?”

“Lee YoSeob.” Cậu nói dối. Cậu biết nếu gặp một thương nhân đến công ty của bố cậu, cậu cần phải đổi họ của mình.

“Lee YoSeob, huh? Cái tên thật dễ thương. Cô làm việc ở đây?”

YoSeob lắc đầu. Cậu đang cố tỏ ra đáng yêu.

“Không, tôi vừa từ Mỹ về. Tôi nghe nói đây là một trong những công ty tốt nhất nên đến tham quan. Chỉ hỏi thăm vài câu và có thể là giúp đỡ mọi người việc gì đó.”

“Thật sao? Yeah, chỉ là tôi nghe đồn thôi. Nhưng hiện giờ, công ty này chuẩn bị phá sản.”

“Ý anh là sao? Làm sao anh biết được?”

“Tôi có từng đến thăm ông Yang, chủ sở hữu công ty này. Ông ấy và tôi là bạn tốt. Khi tôi trở về từ Nhật Bản, công ty của ông Yang đã bị kẻ thù hạ gục. Chúng lấy cắp 10 triệu từ tài khoản ngân hàng của công ty. Chúng còn lấy cả tập tin chứa mã bí bật của ông Yang và những đại lý khác. Chúng cơ bản là đã lấy cắp mọi thứ công ty này cần. Vậy nên công ty này sẽ sụp đổ trong không đầy 3 tháng nữa.”

YoSeob cẩn thận lắng nghe. Cậu giả bộ như đang cô cùng thất vọng và không muốn hợp tác với công ty nữa.

“Aww, tiếc thật. Tôi thật sự đã đặt hy vọng vào công ty này.” YoSeob đứng dậy và cúi người chào SeungHyun. “Thật xin lỗi SeungHyun-sshi, tôi phải về thôi. Thật lãng phí thời gian nếu đợi ở đây.”

“Chờ đã, đây là danh thiếp của tôi, có số điện thoại ở trên đó và nếu có vấn đề gì cứ đến công ty của tôi. Tôi luôn sẵn long giúp đỡ.” YoSeob cảm ơn anh ta và nhận lấy danh thiếp. Cậu bước ra ngoài và rút ra chiếc điện thoại vẫn đang ở chế độ ghi âm.

“Công ty này đang trượt dốc. Không ai có thể cứu nó được. Mọi người rồi sẽ tìm đến tôi.” Bản ghi âm vang lên. YoSeob nở nụ cười chiến thắng.

“Tóm được anh rồi.” Cậu thì thầm. Cậu cất tấm danh thiếp vào túi và bước đi.

JiEun đến cửa hàng để mua thực phẩm và vài thứ cần thiết. Cô không hề nhận ra rằng người mà mình đang cố gắng liện cũng ở trong cửa hàng.

“Oh JunHyung!” Cô hét to. JunHyung quay lại và nở nụ cười. Cô gái tên HaRa đang ở cùng anh, ôm chặt cánh tay anh. JiEun có cảm giác muốn nôn khi nhìn cảnh này.

“Oh hey, JiEun ah, em khoẻ chứ?” JunHyung hỏi.

“Em rất ổn!”

“Cô chẳng phải là cô gái ở cửa hàng đi cùng với cô bạn mặc chiếc váy dễ thương đó sao?” HaRa hỏi. JiEun gật đầu. Cô tỉ mỉ quan sát cả hai người. JunHyung thậm chí còn không chú ý đến HaRa, HaRa nói rất nhiều và tất cả những gì JunHyung làm chỉ là cười và đơn giản trả lời cô ta bằng một tiếng humm hoặc okay.

“Oppa, đợi ở đây nhé, em có điện thoại.” HaRa đi ra khỏi cửa hàng để nói chuyện.

“JunHyung, em có thể hỏi anh điều này được không?” JiEun hỏi ngay khi HaRa vừa khuất bóng.

“Đương nhiên rồi, em hỏi đi.”

“Anh định thế nào với bạn của em, YoSeob? Chẳng phải hai người đã hôn nhau sao?”

JunHyung sửng sốt bởi câu hỏi. Chính anh cũng không biết. Anh muốn gặp lại YoSeob nhưng không chắc chắn cậu có bằng lòng không.

“Anh không rõ về chuyện đó. Đúng là anh muốn gặp cô ấy nhưng chỉ là anh có chút lo lắng.” JunHyung gãi đầu.

“JunHyung ah, nếu anh muốn gặp YoSeob, có thể cho em số của anh được không?”

“Chắc chắn rồi.”

“Một điều này nữa, JunHyung, anh có một người họ hàng sở hữu một công ty gần đây phải không?”

“Yeah, sao vậy?”

“Không có gì, lúc còn nhỏ, em luôn muốn tự thành lập công ty của riêng mình và trở thành số một. Vậy thôi.”

“Oh vậy sao? Anh nghe nói Công ty Yang được đánh giá rất cao nhưng giờ lại đang trượt dốc.”

“Công ty Yang? Sao anh lại đoán nó đang trượt dốc?”

“Anh không đoán. Anh biết. Công ty Yang đang trên bờ vực phá sản. Không có bằng chứng. Nhưng tiền đang thất thoát và những thông tin quan trọng của Yang cũng biến mất.”

“Làm sao anh biết được vậy?”

“Er… Ý anh là… Nó được đề cập đến trên báo mà…”

“Em biết nó có trên báo nhưng tất cả những gì họ nói là Công ty Yang đang đối mặt với nguy cơ phá sản. Họ đâu có nói gì về những thông tin kia.”

JunHyung thầm rủa bản thân mình.

“JunHyung, công ty của anh tên là gì vậy? Có lẽ em biết đấy. Bố em cũng sở hữu một công ty.”

“Anh xin lỗi, JiEun. Anh không thể nói cho em bất kỳ điều gì về công ty người nhà anh sở hữu cả.”

“Oppa!” HaRa quay trở lại. “Em xin lỗi nhưng em phải đi bây giờ. Em trai em bị ốm. Em sẽ gọi cho anh sau, okay?”

JunHyung gật đầu và họ ôm nhau tạm biệt.

“Anh biết không, không cần phải là chuyên gia cũng biết được cô ta đang cắm sừng anh.” JiEun nói, khoanh hai tay trước ngực.

“Em đang nói cái gì vậy? Bọn anh đã hẹn hò một năm rồi, anh tin tưởng cô ấy.”

“Okay, em chỉ nói vậy thôi. Có phải chủ yếu toàn là cô ta nói khi hai người gặp nhau không. Điều đó nghĩa là: hoặc là cô ta đã làm chuyện gì đó mà không nói với anh, hoặc là hai người không nói chuyện với nhau trừ khi gặp mặt. Anh nghĩ tại sao cô ta lại mất nhiều thời gian như vậy chỉ để nghe một cuộc điện thoại báo em trai cô ta bị ốm, trong khi em đã hỏi anh được tầm 5 câu và anh đã trả lời rất dài? Điều đó cũng có nghĩa: hoặc là cô ta muốn nói chuyện với ai đó hơn là với anh, hoặc là cô ta đang tìm một cái cớ để tránh mặt anh. Em không biết chính xác sự thật, em chỉ đang dựa vào kinh nghiệm của chính mình thôi. Gặp lại anh sau.” JiEun vẫy tay chào tạm biệt.

Khi cô ra khỏi cửa hàng, cô nhìn xung quanh xem có ai đó không. Cô rẽ phải, đúng hướng mà HaRa đã đi. Cô cứ bước đi cho đến khi nhìn thấy một người. Đó là HaRa. Cô ta đang ở cùng một gã đàn ông khác. Đó không phải là việc của cô nhưng có điều gì đó mờ ám khiến cô không thể không tò mò về HaRa. Cô đi theo HaRa và gã đàn ông vào một quán cà phê.

“Em lừa được anh ta chứ, phải không?”

“Yeah, anh ta nói anh ta sẽ đến công ty của chú sau cuộc hẹn.”

“Tốt lắm. Có thông tin gì khác không?”

“ Không nhưng khi bọn em ở cửa hàng, cô gái này đến và nói chuyện với anh ta. Em không biết họ nói về chuyện gì vì anh gọi đến nhưng em nghĩ cũng không phải việc gì nghiêm trọng.”

“Lần tới cố dụ để vào được công ty của chú anh ta, được chứ?”

“Chắc rồi, anh ta nghe theo mọi lời em nói, SeungHyun oppa.”

“Tốt. Và em biết gì không, anh vừa khiến cho một người mất hy vọng vào Công ty Yang. Tên cô ta là Lee YoSeob.”

“Lee YoSeob? Một cô gái? Hiện giờ cô ta có chú ý đến công ty chúng ta không?”

“Đương nhiên. Mọi người đều sẽ chú ý đến công ty chúng ta. Nó sẽ trở thành công ty hàng đầu mà ai cũng mong muốn.”

JiEun tắt máy ghi âm và quay về. Cô đã bắt đầu ghi âm ngay từ khi gặp JunHyung và giờ cô dừng nó lại sau khi biết được sự thật ai đã gây ra chuyện này. Cô vào nhà vệ sinh để cải trang và hít một hơi thật sâu. Giờ thì cô là một vị khách người châu Á.

“Hey, tôi nghe nói công ty của anh là công ty hàng đầu Hàn Quốc, phải không?” JiEun nói bằng tiếng Anh.

“Uh… đúng vậy, cô là ai?” SeungHyun hỏi lại bằng tiếng Anh.

“Xin lỗi. Tôi đến từ Canada và tôi nghe nói Hàn Quốc có công ty tốt nhất để hợp tác. Tôi đã hỏi nhiều người và họ nói công ty của anh là tuyệt nhất.”

“Oh đúng, đúng, đúng. Cảm ơn cô. Vậy tôi có thể giúp gì cho cô?”

“Tôi muốn hợp tác với anh. Hãy cùng giúp đỡ nhau nhé.”

“Và tại sao cô lại nghĩ là tôi sẽ đồng ý?”

“Bời vì anh Choi, công ty tôi đạt lợi nhuận ở mọi mặt hàng. Chúng tôi có những trụ sở uy tín ở mọi nơi trên thế giới. Công ty Cube ở New York, Công ty Fashionista ở Nhật Bản, và Công ty Talents Hearts ở Đài Loan, họ đều hợp tác với tôi. Giờ tôi muốn hợp tác với một công ty ở Hàn Quốc. Và tôi hy vọng anh có thể tham gia.”

“Thoả thuận là gì? Thương mại?”

“Thoả thuận, đúng vậy. Ý tôi là, mọi người đều thích tiền, phải không? Và thương mại, công nghệ, kỹ thuật và vũ khí trên phạm vi toàn cầu.”

“Cô nói nghiêm túc?”

“Như tôi đã nói, tôi có trụ sở uy tín trên toàn thế giới. Nghĩ kỹ đi. Cũng không sao nếu anh từ chối. Tôi luôn luôn có thể tìm đến Công ty Yang. Đây là danh thiếp của tôi.” JiEun đứng dậy, cô đang định bước đi thì SeungHyun ngăn cô lại sau khi đọc đi đọc lại tấm danh thiếp.

“Đợi đã, được. Thoả thuận. Tôi sẽ hợp tác với cô nhưng cô phải giúp tôi chuyện này.”

“Chuyện gì?”

“Giúp tôi hạ bệ Công ty Yang.”

“Rất sẵn lòng.”

JiEun dời đi và tắt máy quay phim.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net