Chap 22:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì chuyện xảy ra sau khi kết thúc kỳ thi toàn quốc, Vương Nguyên ngã bệnh, cả người phát sốt, ba ngày nghỉ cậu đều trải qua trên giường, nhiệt độ luôn ở mức cao, mê man ngủ, mãi cho đến ngày thứ tư phải quay về trường nhiệt độ mới khôi phục lại bình thường, nhưng cơ thể vẫn rất suy yếu, Vương Nguyên vẫn cố chấp tới trường cho bằng được.

Sau khi đến trường thì có kết quả thi, Vương Nguyên đạt được toàn bộ điểm A cậu mong muốn, điều này khiến cậu rất vui vẻ, nhưng đồng thời cậu cũng rất lo lắng, bởi vì Vương Tuấn Khải vẫn chưa thấy đến.

Có lẽ là đã biết trước kết quả rồi nên không tới trường, Vương Nguyên trong lòng nghĩ như vậy, lại cảm thấy có chút bất an.

Sau khi trao đổi về kết quả thi, giáo viên thông báo lịch học hè, thời điểm Vương Nguyên cùng với bạn cùng bàn đi ra cổng trường, còn đang oán trách nghỉ hè chỉ có một tháng, vậy mà còn phải bổ túc thêm năm ngày mới có thể được nghỉ, thuận tiện bởi vì thời gian nghỉ ngơi ít đến đáng thương của mình mà lặng lẽ than khóc trong lòng một chút.

Về đến nhà, Vương Nguyên nói với mẹ thành tích của mình, mẹ Vương rất vui mừng, buổi tối làm một bữa ăn thịnh soạn để khao Vương Nguyên.

Rất nhanh tới thời gian đi ngủ, Vương Nguyên thu xếp xong sách vở cần dùng tới liền lấy điện thoại hàn huyên với Thiên Tỉ, kể từ khi cậu và Vương Tuấn Khải cãi nhau, mỗi tối cậu đều nói chuyện phiếm với Thiên Tỉ, chuyện cậu bị ốm Vương Tuấn Khải không biết thế nhưng cậu lại nói với Thiên Tỉ, Thiên Tỉ cũng vẫn là trước sau như một, dịu dàng quan tâm, nhắc nhở cậu uống thuốc đúng giờ, uống thật nhiều nước ấm.

Hai người trò chuyện vui vẻ không biết điểm dừng, sau khi biết hai ba ngày nữa Thiên Tỉ có thể tới Trùng Khánh, Vương Nguyên rất vui, cam đoan với cậu ta nhất định sẽ dẫn cậu ta đi ăn đồ ngon tới no căng bụng mới thôi, rồi cả hai cùng chúc nhau ngủ ngon, mới lên giường đi ngủ.

Ngày hôm sau thời điểm tới trường, Vương Tuấn Khải vẫn không có đến, Vương Nguyên cả ngày đều không yên lòng, muốn đi hỏi xem người kia rốt cuộc bị làm sao, nhưng lại không biết phải hỏi ai.

Mãi cho đến buổi học thêm trước ngày cuối cùng, Vương Tuấn Khải vẫn không xuất hiện, sự bất an trong lòng Vương Nguyên đã lên tới cực điểm, cậu không nhịn được gửi cho Vương Tuấn Khải một tin nhắn.

Bạn học ngồi cùng bàn thấy Vương Nguyên cả ngày mất hồn mất vía nhìn chăm chú điện thoại, trêu chọc hỏi cậu có phải đợi điện thoại của bạn gái hay không, kết quả bị cậu trừng mắt một cái, rụt cổ không dám nói gì nữa.

Vương Nguyên rất buồn bực nhìn điện thoại vẫn không có tin tức, mặc dù thời điểm bản thân nói ra những lời kia đã chuẩn bị tốt việc bị Vương Tuấn Khải chán ghét, nhưng thật sự đến lúc này, cảm giác khi tin nhắn không được hồi âm, thật sự rất khó chịu.

Từng bước chậm rì đi về nhà, một câu con đã về cũng nói một cách uể oải, mẹ Vương Nguyên nhìn con trai mình có chút kỳ quái, hỏi cậu làm sao vậy.

Vương Nguyên nhìn mẹ nói tình hình thực tế, giọng nói không tự chủ mang theo ủy khuất hướng mẹ mình làm nũng.

"Từ lúc phải quay lại trường, Vương Tuấn Khải cũng không có tới, con gửi tin nhắn cho cậu ấy, cậu ấy cũng không để ý tới con."

Nghe xong lời nói của Vương Nguyên, mẹ Vương rất kinh ngạc, bà biết rõ quan hệ rất tốt giữa Tiểu Khải và con mình, bình thường có chuyện gì đứa trẻ kia so với người làm mẹ như bà còn biết rõ hơn, nhưng hiện tại, thậm chí ngay cả con của mình cũng không biết Tiểu Khải làm sao, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không.

Kêu Vương Nguyên đi tắm, mẹ Vương cầm điện thoại gọi cho mẹ của Vương Tuấn Khải.

Vương Nguyên cảm thấy thực sự rất mệt, từ tinh thần đến thân thể, rất mệt rất mệt, cho nên tắm qua quýt một chút liền đi ra, đang định quay về phòng ngủ liền bị mẹ gọi lại.

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của mẹ, Vương Nguyên cũng có chút lên tinh thần nhìn bà.

"Nguyên Nguyên này, mẹ vừa gọi cho mẹ của Tiểu Khải."

Vừa nghe thấy chuyện có liên quan tới Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên ngay lập tức căng thẳng, nhớ tới sự bất an trong lòng mấy ngày nay, cậu có chút gấp gáp nhìn chằm chằm mẹ mình.

"Tiểu Khải thằng bé... Năm ngày trước ngất xỉu trong nhà, vẫn chưa tỉnh lại, dì sợ con lo lắng nên không có nói cho con biết."

Nghe được tin tức kia, Vương Nguyên có chút phản ứng không kịp, đầu óc trống rỗng, cái gì gọi là ngất xỉu vẫn chưa tỉnh lại?

Cậu nghĩ tới vô số các khả năng, nghĩ tới người kia không tới trường, có lẽ là vì không muốn gặp lại mình, cõ lẽ là có việc gì đó, thậm chí còn nghĩ người kia có phải chuyển trường rồi hay không, nhưng chỉ là không nghĩ rằng người kia đã xảy ra chuyện.

Nhìn miệng mẹ mình khi đóng khi mở, Vương Nguyên lại chẳng nghe được mẹ mình đang nói gì, chỉ có thể nghe được câu nói vừa nghe được kia đang lặp đi lặp lại trong đầu, Vương Tuấn Khải ngất xỉu rồi.

Thời điểm đẩy mạnh cửa xông ra ngoài, Vương Nguyên cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ biết bản thân lo lắng cho người kia, lo tới sắp chết mất rồi.

Thời điểm đến bệnh viện, Vương Nguyên còn không kịp điều hòa hô hấp không ổn định vì chạy quá nhanh của mình, chạy thẳng tới bàn tiếp tân, dọa chị y tá trực ban sợ hết hồn.

"Chào chị... Xin hỏi... Ở đây có bệnh nhân tên Vương Tuấn Khải hay không?" Thật vất vả nói xong mấy lời kia, Vương Nguyên mới ra sức hít vào hai ngụm khí, bình phục một chút hô hấp của mình.

"Chờ tôi tra xem nhé, xin hỏi cậu có biết thời gian nhập viện không?" Y tá trực ban không để ý bộ dạng có chút nhếch nhác của cậu, lễ độ hỏi.

"Đại khái là..."

"Nguyên Nguyên? Là Nguyên Nguyên phải không?" Vương Nguyên còn chưa nói xong đã nghe thấy sau lưng có người gọi mình, quay đầu liền nhìn thấy mẹ của Vương Tuấn Khải, vội vàng nói cảm ơn, không cần tìm nữa với y tá. Chạy tới bên cạnh mẹ của Vương Tuấn Khải.

"Thật là con hả, Nguyên Nguyên. Đã trễ thế này rồi còn phải chạy tới đây, thật phiền con quá." Mẹ Vương là mẫu phụ nữ phương Nam điển hình, tính cách dịu dàng, bây giờ nhìn lại rõ ràng đã tiều tụy đi rất nhiều, sắc mặt cũng tái nhợt.

"Dì sao lại nói vậy, Tiểu Khải ngã bệnh, con sao có thể không đến chứ!" Vương Nguyên có chút lo lắng nhìn bà một cái.

"Ai, nó có thể có một người bạn như con thật sự là phúc khí của nó mà, đã tới rồi thì vào thăm nó đi." Mẹ Vương Tuấn Khải xoa đầu Vương Nguyên, dẫn cậu vào phòng bệnh của Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải bởi vì thân phận tương đối đặc biệt cho nên ở phòng bệnh đơn, bố của Vương Tuấn Khải cũng đang ở trong phòng, thoạt nhìn cũng là thần tình mệt mỏi, thời điểm nhìn thấy Vương Nguyên đi tới thì vô cùng kinh ngạc, còn trách vợ mình lại làm cho người ta lo lắng rồi.

Vương Nguyên đến làm cho lo lắng trong lòng hai người vơi đi một chút, mệt mỏi mấy ngày qua cũng được nụ cười rực rỡ của Vương Nguyên xua tan không ít, trên mặt lại xuất hiện nụ cười.

Giúp đỡ hai bác chăm sóc Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên cho tới giờ vẫn không ngừng lại, giống như một con quay, liên tục chạy tới chạy lui.

Nhìn thời gian không còn sớm, Vương Nguyên xung phong nói muốn chăm sóc Vương Tuấn Khải, để bố mẹ Vương Tuấn Khải về nhà nghỉ ngơi thật tốt.

Mẹ Vương ban đầu còn muốn từ chối, cuối cùng không thể lay chuyển được Vương Nguyên, đành phải đồng ý, còn dặn dò cậu nhớ phải gọi điện về thông báo cho mẹ một tiếng.

Hai người lớn rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Vương Nguyên cùng Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên lúc này mới có thời gian nhìn thật kỹ Vương Tuấn Khải.

Người kia nằm ở trên giường, so với lúc ngủ bình thường không có gì khác nhau, trên tay phải còn dán miếng băng nhỏ từ lúc truyền dịch buổi sáng, sắc mặt có chút tái nhợt, đôi môi cũng không có huyết sắc, lồng ngực tùy theo hô hấp khẽ lên khẽ xuống, an tĩnh như vậy.

Vương Nguyên có chút ngây dại, mãi cho đến gần đây, cậu mới phát hiện, cậu nhớ người kia mãnh liệt đến cỡ nào, một ngày không gặp cũng đủ làm cho suy nghĩ của cậu không thể tách rời ba chữ Vương Tuấn Khải, huống chi hai người đã không gặp gần một tuần rồi.

Ngồi xuống chiếc ghế dựa bên giường, Vương Nguyên có chút tham lam ngắm nhìn người trước mặt đang say ngủ, mẹ Vương Tuấn Khải lúc nãy nói cho cậu biết Vương Tuấn Khải đã không sao rồi, bị ngất như vậy là do quá mệt mỏi, cộng thêm tụt huyết áp, sáng nay đã tỉnh, hiện tại chỉ là đang ngủ thôi.

Vươn tay muốn chạm vào người kia, nhưng thời điểm gần chạm vào, động tác trên tay lại đột ngột dừng lại, Vương Nguyên tự giễu cười cười, mày hiện tại còn có tư cách gì chạm vào cậu ấy? Người cậu ấy không muốn gặp nhất lúc này chính là mày đó.

Bi thương trong lòng đè nén không được bắt đầu dâng lên, hai mắt Vương Nguyên lại bắt đầu cay cay.

Không được, không thể khóc!

Vương Nguyên ở trong lòng không ngừng tự nói với mình phải kiên cường, không thể khóc, nhưng vẫn là không nhịn được thống khổ trong lòng.

Cậu ấy thành ra như vậy nhất định có liên quan đến mình, nhất định là mình làm cho cậu ấy quá buồn nên cậu ấy mới ngất xỉu, nếu không phải vì mình, cậu ấy cũng sẽ không phải chịu khổ sở như vậy.

Vương Nguyên đắm chìm vào tâm lý tự trách, gục ở bên giường Vương Tuấn Khải, say sưa nhìn người kia, nhưng không biết có phải bởi vì có Vương Tuấn Khải ở bên cạnh liền buông lỏng cảnh giác hay không, thoáng cái đã thiếp đi.

Vương Tuấn Khải có chút nặng nề mở hai mí mắt nhìn xung quanh, sắp xếp lại đầu óc có chút hỗn loạn, mới nhớ ra mình đang ở bệnh viện, rèm cửa sổ đóng chặt làm cho cậu không biết hiện tại là mấy giờ, chỉ có thể từ ánh đèn đã tắt trên hành lang để phán đoán hiện tại thời gian cũng không còn sớm.

Muốn ngồi dậy để giảm bớt cảm giác buồn ngủ trong người, Vương Tuấn Khải khẽ động tứ chi lại phát hiện tay phải bị người đè lại, cảnh giác dịch ra xa khỏi người đang nằm úp sấp bên giường, Vương Tuấn Khải vừa định hỏi ai vậy, cũng bởi vì thấy được bóng dáng quen thuộc mà ngậm miệng, hai mắt bởi vì khó tin mà khẽ trợn to.

Vương Nguyên? Tại sao cậu ấy lại ở đây?

Vương Tuấn Khải nhéo mặt mình, thời điểm cảm thấy đau mới dám tin mình không phải đang nằm mơ. Ngẩng đầu nhìn xung quanh, trong phòng bệnh yên tĩnh, chỉ có hai người bọn họ, xem ra bố mẹ đều đã về rồi.

Nhìn gương mặt chôn một nửa trong khuỷu tay của đứa trẻ kia, Vương Tuấn Khải cẩn thận dè dặt vuốt nhẹ, cảm giác mềm mại trên đầu ngón tay làm cho Vương Tuấn Khải có chút thoải mái mà híp mắt.

Chậm rãi đem tay thu về, ngồi dậy thật nhẹ nhàng từ từ, Vương Tuấn Khải không tạo ra chút âm thanh nào, sợ quấy nhiễu người đang ngủ kia, điều chỉnh tốt tư thế ngồi, Vương Tuấn Khải dựa vào gối nhìn đứa trẻ đang ngủ, khóe miệng trong lúc lơ đãng nhếch lên một độ cong, lộ ra sự dịu dàng.

Đột nhiên đứa trẻ kia giống như đang mơ thấy gì đó, nhíu mày lại, sau đó hàng mi run rẩy, từ từ mở ra hai mắt đang nhắm.

Vương Nguyên đột nhiên tỉnh lại, làm cho Vương Tuấn Khải có chút không kịp trở tay.

Nhìn ánh mắt người kia từ mơ màng đến thanh tỉnh, sau đó là kinh sợ nhìn chính mình, dịu dàng cùng vui vẻ trong lòng cậu liền lạnh xuống.

Đúng vậy a. Cậu ấy tới đây thì phải làm sao, gặp được rồi thì làm thế nào, cậu ấy đã chán ghét mình rồi, không phải sao?

Nhắm lại hai mắt, Vương Tuấn Khải điều chỉnh tâm tình của mình một chút, lạnh mặt không nhìn Vương Nguyên, lời nói không chút nhiệt độ: "Sao cậu lại ở đây?"

Vương Nguyên còn chưa có phục hồi tinh thần từ sự thật rằng Vương Tuấn Khải đã tỉnh dậy, nghe thấy câu hỏi kia của Vương Tuấn Khải liền phản xạ có điều kiện theo thói quen đáp lại: "Nghe nói cậu bị bệnh, tới thăm cậu một chút."

"Ừ, vậy giờ cậu có thể đi rồi."

"A...?"

Vương Nguyên nghe thấy thanh âm không chút nhiệt độ của Vương Tuấn Khải, trong lòng rất chua xót, bây giờ nghe người kia muốn đuổi mình đi, lại càng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người kia, hoàn toàn quên mất mình và người kia vừa cãi nhau, nhảy dựng lên hướng người kia hét lớn.

"Cậu có làm sao không vậy! Hiện tại chỉ có hai chúng ta ở trong phòng bệnh thôi a! Tớ đi? Tớ đi rồi thì cậu sẽ ra sao? Ngộ nhỡ cậu lại khó chịu thì làm thế nào? Ngộ nhỡ cậu..."

"Liên quan gì đến cậu?"

Nhìn thấy Vương Tuấn Khải nhíu mày nói ra lời này, Vương Nguyên miệng mở lớn lại không thể phát ra chút âm thanh nào, tất cả lời muốn nói đều nghẹn trong cổ họng, sững sờ nhìn Vương Tuấn Khải, có chút xấu hổ cùng luống cuống.

Thấy Vương Nguyên không nói gì, Vương Tuấn Khải rốt cuộc ngước mắt lên nhìn người kia, nhưng lại không thèm nhìn vào ánh mắt có chút ý tứ cầu xin của người kia, lạnh lùng nhìn chằm chằm người kia, gằn từng chữ với người trước mặt, có chút tàn nhẫn nói: "Làm sao? Cậu không phải chán ghét tớ sao?"

Vương Nguyên cúi thấp đầu không biết đang nghĩ gì, vẻ mặt cũng rất mơ hồ không thấy rõ, qua hồi lâu mới nghe thấy tiếng khóc thút thít yếu ớt dù đã cố kìm nén nhưng vẫn không khống chế được.

Vương Tuấn Khải không có chút biểu tình, chỉ lẳng lặng nhìn người kia, nhìn bờ vai run rẩy ngày càng mạnh của người kia, đến cuối cùng rốt cục cũng sụp đổ mà gào khóc.

Vương Tuấn Khải có chút thất bại vuốt vuốt mi tâm, rõ ràng người phớt lờ trước, người nói lời tàn nhẫn muốn mình đừng làm phiền nữa trước là cậu ấy, hiện tại khóc một cách oan ức nhất cũng là cậu ấy, thật sự là thua cậu ấy luôn.

Vương Tuấn Khải vẫn là mềm lòng, hạ thấp thanh âm kêu đứa trẻ kia đến bên cạnh mình, ôm lấy người kia, vừa xoa xoa lưng giúp người kia dễ thở, vừa nhẹ giọng dỗ dành.

Vương Nguyên ở trong lòng Vương Tuấn Khải khóc đến tê tâm liệt phế, vừa khóc vừa đem lời trong lòng nói ra hết.

"Hu oa a a a... Xin lỗi Tiểu Khải... tớ có lỗi với cậu... hức hu hu hu... tớ không phải thật sự chán ghét cậu đâu... tớ cũng không phải là không muốn nói chuyện với cậu... hu hu... xin lỗi... tớ không phải cố ý muốn nói... hức... những lời kia... xin lỗi... nói những lời đó, chính tớ... cũng rất khó chịu, cho nên... cậu đừng không để ý tớ được không... tớ không muốn cậu không để ý tớ... hu oa a a... hức... hu hu hu hu..."

Nghe đứa trẻ nói xin lỗi, Vương Tuấn Khải mềm lòng bối rối, vỗ nhè nhẹ lưng của đứa trẻ kia, ghé vào tai người kia khẽ dỗ dành.

"Được được được, tớ biết rồi, Nguyên Nguyên không phải cố ý tớ biết mà, tớ không trách cậu, chúng ta đừng khóc có được hay không, cậu xem cậu khóc lớn tiếng như vậy, đối với cổ họng không tốt, hơn nữa làm phiền tới những bệnh nhân khác cũng không nên, trước tiên cậu bình tĩnh một chút, có chuyện gì chúng ta từ từ nói được không? Ngoan..."

Vương Nguyên lau nước mắt, khẽ nấc lên, gật gật đầu, Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng từng cái từng cái vỗ lên lưng Vương Nguyên, cảm giác được đứa trẻ kia dần bình tĩnh lại.

Vương Nguyên rúc trong lòng Vương Tuấn Khải, đem thống khổ cùng ủy khuất mấy ngày nay, tất cả phát tiết ra hết, cảm nhận được nhiệt độ cùng mùi hương mình yêu thích nhất mà dần thả lỏng, cái đầu cọ cọ vào cổ của Vương Tuấn Khải, cứ như vậy thiếp đi.

Vương Tuấn Khải thấy đứa trẻ kia lại ngủ thiếp đi, bất đắc dĩ lắc đầu, muốn đặt người kia lên giường nằm để đi xuống hoạt động một chút, nhưng Vương Nguyên vẫn ôm chặt cổ cậu không buông, đang ngủ mà còn nói cái gì đó, không có cách nào khác đành phải cùng người kia nằm xuống giường, Vương Tuấn Khải ôm đứa trẻ vào trong lòng.

"Ưm... Tiểu Khải..."

Vương Tuấn Khải vốn đã nhắm mắt lại, nghe thấy người bên cạnh gọi tên mình, liền mở to hai mắt nhìn người kia.

"Ưm... Tớ thích cậu... Thích cậu nhất."

Nghe thấy lời tỏ tình vô ý thức của đứa trẻ kia, trong ánh mắt của Vương Tuấn Khải tràn đầy dịu dàng, cúi thấp đầu cười một tiếng, khẽ hôn lên trán đứa trẻ kia, ôm chặt lấy người trong lòng.

"Đồ ngốc, tớ cũng vậy."

– Hết chương 22 –

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net