Chap 23:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên lần thứ hai tỉnh lại là do bị nóng mà tỉnh, thời tiết tháng sáu vốn đã làm cho người ta chịu không nổi, huống chi là hai người chen chúc trên một cái giường.

Hé mở hai mắt, Vương Nguyên nhớ tới ngày hôm qua mình đến bệnh viện thăm Vương Tuấn Khải, sau đó bị Vương Tuấn Khải nói cho mấy câu lại không có tiền đồ mà khóc một trận, sau đó nữa...

Liếc nhìn người đang ôm lấy mình, khuôn mặt của Vương Nguyên phiếm đỏ, nhẹ cử động cơ thể, rúc rúc vào trong lòng của Vương Tuấn Khải, vẻ mặt đầy thỏa mãn.

Quả nhiên mình vẫn là thích Vương Tuấn Khải nhất, giữ khoảng cách hay gì gì đó cũng đều biến hết đi!

Vương Tuấn Khải mở mắt nhìn Vương Nguyên rúc trong lòng mình cười giống như hồ ly, cúi đầu cười một tiếng liền thấy biểu tình bị hù dọa trên mặt đứa trẻ kia, nhưng ánh mắt lại mang theo ý cười nhìn vào mình.

"Lão Vương, cậu tỉnh rồi." (*/ω\*)

"Ừ, buổi sáng tốt lành." ←_←

"Hí hí hí, buổi sáng tốt lành." ~\(≥▽≤)/~

"Cười cái gì hả, trông thật ngốc." ⊙﹏⊙

"Ai ngốc chứ! Cậu mới ngốc, cả nhà cậu đều ngốc!" o( ̄ヘ ̄o)

"Ồ? Sao lại vội vàng thừa nhận chính mình ngốc như vậy chứ hả?" ( ̄▽ ̄~)~~

"...Ngươi là ai, mau đem lão Vương của ta trả lại cho ta!" ┻━┻)╰('□′)╯(┻━┻!

"Ha ha ha ha ha ha, Vương Nguyên cậu thật sự ngốc chết đi được ha ha!" (╯3╰)

"Hừ, ngươi là ai, ta không quen ngươi!" ╭(╯^╰)╮

Trên đây là đoạn đối thoại không chút dinh dưỡng của hai người lúc sáng sớm tinh mơ vừa mở mắt, mà Vương Tuấn Khải đặt cho nó một cái tên mĩ miều là tán tỉnh nhau.

Nhìn biểu cảm trên mặt Vương Nguyên lúc thì hoảng sợ cường điệu, lúc thì ngạo kiều đáng yêu, Vương Tuấn Khải cười đến mức hai chiếc răng khểnh muốn giấu cũng không giấu được, vuốt vuốt tóc của người kia, nói một tiếng, đồ ngốc. Vương Nguyên vẫn còn mang vẻ mặt ngốc nghếch đáng yêu hì hì cười không ngừng, thấy nụ cười của người kia, Vương Tuấn Khải cảm thấy thời tiết hôm nay nhất định là rất tốt.

Lúc mẹ Vương Tuấn Khải cùng với mẹ Vương Nguyên đẩy cửa đi vào liền nhìn thấy hai đứa con dính cùng một chỗ vui vẻ cười, mẹ Vương Nguyên lúc trước còn lo lắng hai đứa trẻ cãi nhau, hiện tại thấy vậy mới hoàn toàn yên tâm.

Nhìn mẹ Vương Tuấn Khải và mẫu thân đại nhân của mình tới, ngày hôm qua rõ ràng mình nói ở lại chăm sóc người ốm, nhưng bây giờ lại cùng người ta đoạt giường, Vương Nguyên ngượng ngùng gãi gãi đầu, vội vàng ngồi dậy chào hỏi.

"Con chào dì, mẹ, sao hai người lại cùng đến vậy ạ?"

Mẹ Vương Nguyên nhìn con trai bất đắc dĩ lắc đầu.

"Vốn là nói hôm qua tới, nhưng con tên nhóc này, chạy nhanh như vậy, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu, bố con lại không về để báo một tiếng, cho nên phải chờ tới sáng nay gọi điện cho dì con rồi cùng tới, con nói xem, con thật là, tối qua chắc lại mang thêm phiền phức cho Tiểu Khải rồi đúng không."

Nghe thấy mẹ trách mắng mình, Vương Nguyên chu miệng, vẫn là Vương Tuấn Khải cười cười thay cậu nói mấy lời: "Dì, dì đừng nói như vậy, Nguyên Nguyên hôm qua đã giúp con rất nhiều, không gây thêm phiền toái gì cho con đâu."

Mẹ Vương Tuấn Khải cũng phụ họa theo con trai, nói Nguyên Nguyên ngày hôm qua tới đã làm không ít việc, liên tục khen Vương Nguyên hiểu chuyện, nghe xong Vương Nguyên thiếu chút nữa là lên mặt, mẹ Vương Nguyên biết được con trai ngoan ngoãn như vậy, cũng cười, trêu chọc nói: "Đó là do nó với Tiểu Khải quan hệ tốt, chứ bình thường ở nhà làm việc chẳng bao giờ tích cực như vậy, hôm qua nghe thấy Tiểu Khải bị bệnh thì đã lập tức chạy đi rồi."

"Mẹ ——!" Vương Nguyên thấy mẹ nhắc tới chuyện hôm qua ngay tức khắc hét lớn một tiếng ngăn cản bà nói tiếp, nếu không sẽ rất mất mặt, Vương Tuấn Khải còn đang ở đây mà!

Thấy Vương Tuấn Khải nhìn mình chằm chằm, mặt Vương Nguyên liền đỏ ửng, thật là, hôm qua vì quá lo lắng không kịp suy nghĩ đã xông ra ngoài, a a thật mất mặt quá đi.

Thấy Vương Nguyên đỏ mặt còn trưng ra biểu tình bất lực, Vương Tuấn Khải sắp cười chết mất, vỗ vỗ vai đứa trẻ kia, nhưng lại nhận được ánh mắt càng thêm oán hờn của người kia.

Mẹ Vương Tuấn Khải đi vào phòng kéo rèm cửa ra, bên ngoài bầu trời quang đãng hệt như những gì Vương Tuấn Khải nghĩ, ánh nắng chói chang chiếu thẳng vào phòng, làm cho Vương Tuấn Khải phải hơi nheo mắt lại.

Ừm, quả nhiên là trời đẹp.

Vương Nguyên cùng Vương Tuấn Khải sửa soạn xong liền bắt đầu ăn sáng, hai mẹ nấu ăn rất ngon, khiến cho hai người rất nhanh không thèm chú ý hình tượng mà tranh đoạt đồ ăn của nhau.

"Wu woa, lão Vương, không cho cậu ăn! Cậu đã ăn ba cái rồi!" Nhìn Vương Tuấn Khải tiếp tục hướng về phía đĩa sủi cảo tôm vươn đũa, Vương Nguyên bắt đầu oán trách.

"Tại sao chứ, muốn trách thì trách chính cậu ăn chậm a." Liếc nhìn Vương Nguyên một cái, Vương Tuấn Khải không hề buông đũa, gắp lên một cái sủi cảo tôm bỏ vào trong miệng mình.

"A a a đáng ghét, cậu phải để lại cho tớ một cái chứ! Thật sự ăn hết sao, không chơi với cậu nữa!" Vương Nguyên nhìn món ăn mình yêu thích nhất cứ như vậy trôi vào trong bụng của Vương Tuấn Khải, xù lông lớn tiếng kêu gào.

Vương Tuấn Khải khinh khỉnh nhìn cậu một cái nói: "Nhanh ăn đi, tớ không có để lại cho cậu đâu, chờ lát nữa những thứ khác cũng chẳng còn mà ăn đâu đó."

"Vương Tuấn Khải tớ nhìn rõ cậu rồi! Cậu đợi đấy! Xem tớ thể hiện đây, cho cậu không có gì mà ăn!" Vương Nguyên vừa hung dữ trợn mắt với Vương Tuấn Khải, vừa nhét đồ ăn vào miệng, quai hàm lên xuống giống như con thỏ con, Vương Tuấn Khải nhìn vậy liền muốn vươn tay nhéo một cái, nhịn được kích động muốn vươn tay ra, Vương Tuấn Khải đưa tay che miệng ho khan một tiếng, liếc mắt nhìn đứa trẻ kia.

"Ai sợ ai..."

"Ặc... khụ khụ... khụ khụ khụ khụ khụ..." Chắc là do ăn quá gấp lại muốn nói chuyện, Vương Nguyên vừa mở miệng liền bắt đầu ho, mặt mũi thoáng cái liền đỏ bừng.

"Cậu là đồ ngốc à, ăn gì cũng có thể bị sặc, được rồi được rồi, ăn từ từ thôi, tớ không giành với cậu đâu." Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên đang cúi đầu uống một ngụm nước canh lớn, vỗ nhẹ lên lưng người kia.

"Khụ khụ... ass... thật nóng quá đi... Còn không phải đều tại cậu... khụ khụ..." Vương Nguyên nước mắt ròng ròng nhìn Vương Tuấn Khải, vừa bị canh làm bỏng, trong chốc lát đầu lưỡi đã có chút mất cảm giác.

Hai mẹ nhìn mấy đứa con ăn sáng cũng náo nhiệt như thế, lắc lắc đầu nở nụ cười, hai tên nhóc kia quan hệ còn tốt hơn so với những gì hai người nghĩ.

Sau khi ăn uống xong, Vương Nguyên cùng Vương Tuấn Khải nói chuyện phiếm cùng các mẹ, Vương Nguyên người nói nhiều kia, một khi đã bắt đầu nói liền nói mãi không dứt, từ việc học tập tới việc huấn luyện, từ hiện tại kéo tới lúc còn nhỏ.

Mẹ Vương Tuấn Khải nhìn con trai mình hiện tại, xúc động nói nó hồi nhỏ và hiện tại thật sự khác rất nhiều, kết quả bị Vương Nguyên vừa lúc nghe thấy, ầm ĩ kêu bà kể thêm nhiều chuyện xấu lúc còn bé của Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải vừa nghe liền cuống lên, nói đùa, chuyện trước kia của mình nếu như bị cậu ấy biết, nhất định sẽ bị cười nhạo tới chết, đến lúc đó mình thật sự sẽ hết cách. Kéo Vương Nguyên lại, che kín hai tai của người kia không cho nghe tiếp, Vương Nguyên quay đầu muốn tránh khỏi tay của cậu, hai người cũng không nhìn hai vị người lớn trước mặt, ngay lập tức cười lớn nháo thành một đoàn.

Nhìn hai đứa trẻ vui vẻ cười đùa, hai mẹ cũng rất vui vẻ, mà nhắc tới cũng thấy lạ, lúc mới quen cũng không có gì đặc biệt, nhưng chỉ qua 1-2 tuần quan hệ thoáng cái đã tốt đến không tưởng, gần như thời thời khắc khắc đều dính chung một chỗ với nhau. Đến bây giờ hai mẹ đều đã coi con trai của đối phương là con của mình, trong mắt mẹ Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải là đứa trẻ hiểu chuyện, lễ phép, thành tích tốt, trong mắt mẹ Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên hoạt bát, hồn nhiên, luôn khiến người khác yêu quý, tóm lại chính là đối với người bạn này của con trai, rất hài lòng.

Cả hai cười đùa ầm ĩ mãi cho tới khi bác sĩ tới kiểm tra phòng theo thông lệ mỗi sáng, hôm nay tới là bác sĩ điều trị chính cho Vương Tuấn Khải cùng với hai chị y tá. Lúc bác sĩ kiểm tra cho Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên để ý thấy hai chị y tá kia ở một bên nhìn cậu chằm chằm, khe khẽ nói gì đó, ánh nhìn làm cho cậu toàn thân đều mất tự nhiên, bác sĩ vừa kiểm tra xong, cậu liền vội vàng chạy tới bên cạnh Vương Tuấn Khải.

Sau khi bác sĩ viết gì đó lên bệnh án của Vương Tuấn Khải, nâng mắt kính hướng Vương Tuấn Khải nói: "Cháu khôi phục khá tốt, về cơ bản đã không còn vấn đề gì lớn, hôm nay hoặc mai có thể làm thủ tục xuất viện được rồi, về nhà nhớ ăn nhiều đồ bổ một chút, tạm thời không nên làm những việc lao động chân tay tốn nhiều sức, bình thường phải chú ý nghỉ ngơi, nhỏ như vậy làm người nổi tiếng thật không dễ dàng gì, nhưng hát cũng không tệ đâu, cố gắng lên nhé."

Vương Tuấn Khải sau khi nghe câu cuối cùng có chút sửng sốt, nhìn ánh mắt ôn hòa của bác sĩ, mỉm cười.

"Cảm ơn bác sĩ, cháu sẽ chú ý."

Thấy đứa trẻ kia lễ phép đáp lại, vị bác sĩ già gật nhẹ đầu, đối với ngôi sao nhỏ không hề kiêu ngạo này rất hài lòng, rồi quay qua nói với mẹ Vương Tuấn Khải một vài điều cần chú ý sau khi về nhà, liền gọi hai chị y tá kia chuẩn bị đi tới phòng bệnh khác.

Thời điểm đi ra tới cửa, một chị y tá dường như đã lấy hết dũng khí, quay đầu nói với Vương Nguyên cùng Vương Tuấn Khải: "Chuyện là, bọn chị rất thích TFBOYS, Đại Nguyên, Tiểu Khải, hai em cố gắng lên! A, đúng rồi, còn cả Thiên Thiên và em trai của cậu ấy nữa!"

Hai người bị mấy lời đột ngột kia làm cho giật mình, nhìn thấy chị y tá trẻ có chút kích động, hai người đều nở nụ cười. Vương Nguyên nói với cô cảm ơn, cũng nói sẽ đem những lời kia truyền đạt cho Thiên Tỉ, chị y tá trẻ đỏ mặt nói một câu cảm ơn rồi mới đi.

Hai mẹ nhìn xong một màn này, trong lòng nói không tự hào đều là giả, hai đứa con đã từng bước cố gắng như thế nào, đã chịu qua biết bao gian khổ, họ là người rõ ràng nhất, chứng kiến những đứa trẻ khi cười khi khóc, việc họ có thể làm cũng chỉ là ở sau lưng, lặng lẽ ủng hộ, vì những đứa trẻ mà gạt bỏ hết thảy mọi lo lắng về sau, để cho những đứa trẻ này ngày càng bay cao.

Vương Tuấn Khải bàn bạc với mẹ, sau đó quyết định chiều nay xuất viện, hai mẹ rời đi lo thủ tục cho cậu, Vương Tuấn Khải cùng Vương Nguyên ở trong phòng thu xếp đồ đạc.

Vương Nguyên vừa thu dọn vừa khúc khích cười, Vương Tuấn Khải đến cuối cùng thật sự không nhịn được, đi tới giữ lấy đầu người kia, ép người kia nhìn vào mình.

"Vương Nguyên, bình tĩnh một chút, đừng cười nữa, OK?"

"Ừ không cười."

Nhìn đứa trẻ kia vẫn toe toét cười như cũ, Vương Tuấn Khải hít một hơi thật sâu, từ bỏ ý định không cho người kia cười, quay lại tiếp tục sắp xếp đồ đạc của mình.

– Hết chương 23 –

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net