Chap 8:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quay xong chương trình rốt cục cũng đã hơn 11 giờ, buổi tập chiều 3 giờ mới bắt đầu, mọi người thương lượng một chút quyết định trưa không về nhà mà cùng đi ăn cơm, mấy cậu nhóc khí thế ngất trời đang bàn bạc, Chủ Hiệt Quân đẩy cửa đi vào, tụi nhóc thấy anh đi tới, đều có chung một loại dự cảm không rõ ràng.

"Khụ khụ, mấy đứa đang nói gì vậy?" Chủ Hiệt Quân cười cười, vẻ mặt lấy lòng, nhìn mấy đứa trẻ trước mặt cảnh giác nhìn chằm chằm vào mình.

"Đang bàn xem chút nữa ăn gì ạ." Im lặng một hồi, vẫn là Vương Nguyên rất nể mặt trả lời câu hỏi của Chủ Hiệt Quân.

"À... a a... a a..."

"Chủ Hiệt Quân, anh có chuyện gì không? Không có gì bọn em đi trước." Vương Tuấn Khải rất lễ phép bày tỏ ý định muốn rời đi của mình.

Chủ Hiệt Quân ngừng lại một chút, sau đó nhanh chóng nói tiếp: "Anh biết như thế này rất không phải, nhưng mà, lát nữa có người bên đài truyền hình tới lấy tin, cho nên, mấy đứa không thể ra ngoài, cứ ở trong công ty đi, đồ ăn trưa anh sẽ chuẩn bị."

Mấy đứa trẻ còn không kịp phản ứng, Chủ Hiệt Quân đã mở cửa chạy đi, không quá bao lâu, phía sau truyền tới âm thanh oán trách bất mãn của các thiếu niên.

"A a, cái gì chứ, không phải đã nói cho chúng ta nghỉ ngơi sao? Tớ muốn ra ngoài a a a a a!" Vương Nguyên vô cùng bất mãn dựa vào người Nhị Văn càu nhàu, buồn bực mà vuốt vuốt tóc của mình. Vũ Tầm cùng với Vũ Hạo cũng bởi vì thời gian nghỉ ngơi bị đoạt mất mà bất mãn, chỉ có Vương Tuấn Khải bình tĩnh tựa người vào cửa sổ thủy tinh, cúi đầu nhắm mắt, không nói lời nào ngồi xuống.

Vương Nguyên đang cùng với anh em Thiên Vũ phàn nàn, đột nhiên ngẩng đầu thấy Vương Tuấn Khải ngồi trước cửa sổ. Ánh mặt trời xuyên qua tấm kính thủy tinh, tản ra xung quanh, chiếu thẳng vào bên trong phòng, Vương Tuấn Khải tựa người trước cửa sổ, bóng hình được ánh mặt trời kéo dài, mãi đến khi tan vào trong bóng râm. Thiếu niên ngồi dưới ánh mặt trời, gương mặt trắng sáng trở nên nhu hòa, hai mắt khép hờ, mí mắt rũ xuống, che giấu ánh mắt bình thường luôn dịu dàng như nước, lông mi vừa dài vừa cong, tạo ra một chút bóng hình dưới mắt. Đầu tựa lên cánh cửa thủy tinh, ánh mắt mông lung, đôi môi thu hút ánh mắt của fan nhất mở hờ, khẽ nhếch lên tạo thành một độ cong như có như không, chân trái thu lại, tay trái đặt lên đầu gối trái, động tác tự nhiên khiến cho thiếu niên thoạt nhìn rất tri thức, còn mang cả nét u buồn.

Thật quá đẹp trai a, Vương Nguyên ở trong lòng lén cảm khái, rõ ràng mấy năm trước cũng chỉ giống như mình – đẹp trai chưa đủ ngây thơ có thừa, trải qua vài năm, chính mình đến lớp 11 vẫn còn mang khuôn mặt non choẹt, giọng dù có chút thay đổi, cũng vẫn là giọng trẻ con trong trẻo, nhưng người kia lại thoát khỏi được cái từ 'trẻ con' này, chiều cao tăng lên khủng khiếp, ngũ quan cũng trở nên góc cạnh hơn, cùng với giọng nói trầm thấp lôi cuốn, tất cả đều thể hiện rõ sự trưởng thành của người kia.

Ngay cả các fan cũng cảm thấy chỉ có Vương Tuấn Khải trưởng thành, trên mạng vẫn gọi cậu là Sữa-Nguyên-Nhi, Sữa-Nguyên-Nhi, kêu cậu phải chăm chỉ học tập, nhưng gọi Vương Tuấn Khải lại từ Tiểu Khải trở thành Khải gia, dặn dò cũng từ chăm chỉ học tập biến thành chăm sóc mọi người thật tốt. Vương Nguyên bất mãn bĩu môi, tại sao mình lúc nào cũng là bị chăm sóc chứ! Mình cũng đã trưởng thành rồi, rất khỏe a! Vương Nguyên trong lòng suy nghĩ miên man, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Vương Tuấn Khải, chợt nhớ đến ngày bọn họ quen biết nhau.

Rất nhiều fan nghĩ rằng lần đầu bọn họ gặp mặt là thời điểm đang còn là trainee, nhưng kỳ thật trước đó, cậu đã từng gặp Vương Tuấn Khải rồi.

Đó là lần đầu cậu tới công ty, được mẹ dẫn đi, đứa trẻ nhỏ như vậy, cho dù có hoạt bát hiếu động hơn nữa, cũng sẽ cảm thấy sợ hãi trước một nơi rộng lớn xa lạ như thế này. Mẹ đang cùng vài người lớn khác nói cái gì đó, thỉnh thoảng còn có người cười cười xoa xoa đầu Tiểu Vương Nguyên, Vương Nguyên không thích bị người khác xoa đầu nhưng cũng không dám nói gì, chỉ có thể hóp miệng không vui, tiếp tục trốn sau lưng mẹ.

"Nguyên Nguyên a, con trước cứ đi đâu chơi một lát đi, mẹ cùng với các dì có chuyện cần nói." Mẹ Vương nhìn con trai vẫn luôn nắm lấy mép váy của mình, nghĩ rằng đứa trẻ này là đang nhàm chán, liền xoa xoa đầu của cậu, kêu cậu đi chơi. Vương Nguyên dù rất muốn ở lại bên cạnh mẹ mình, nhưng thực sự cũng rất buồn chán, nên cậu gật đầu, đáp ứng mẹ ở cửa công ty chờ, sau đó liền chạy ra ngoài.

Đi một mình trong hành lang có chút vắng vẻ, mặc dù thỉnh thoảng sẽ có người đi qua, nhưng vẫn khiến Tiểu Vương Nguyên có chút lo sợ, xung quanh tất cả đều là người lớn, hơn nữa bọn họ đều là vẻ mặt nghiêm túc vội vã đi qua, cũng không để ý đến cậu, cho dù có để ý cũng chỉ là liếc mắt một cái, không biểu cảm gì nhiều, điều này càng khiến cậu thêm sợ hãi.

Đột nhiên cậu nhìn thấy bóng dáng một người cũng thấp bé nhỏ nhỏ như mình, bóng dáng đó rất nhanh trở nên rõ ràng trong tầm mắt của Vương Nguyên. Là một bé trai, thoạt nhìn so với mình lớn hơn không bao nhiêu, da dẻ có hơi đen một chút, mái tóc ngắn cắt lung tung, gương mặt hơi trắng bệch, không có biểu cảm gì, môi mím chặt. Vương Nguyên rất kinh ngạc khi thấy nơi này cũng có trẻ con giống như mình, hơn nữa bên cạnh người kia còn có rất nhiều người lớn vây quanh, nhưng người kia không hề có chút xấu hổ, thỉnh thoảng còn mỉm cười đáp lại bọn họ, thật giống như là mặt trời nhỏ được người người xoay quanh.

Nhìn thiếu niên biến mất sau cánh cửa, Vương Nguyên trong lòng sinh ra một loại cảm giác hâm mộ nho nhỏ, tuyệt thật nha, cùng với người lớn nói chuyện bình tĩnh như thế, thật giống như cũng là người lớn a.

Vương Nguyên vô thức đi dạo trong công ty, không biết lên xuống các tầng bao nhiêu lần, nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, đã hơn 40 phút rồi, cậu quyết định ra cửa công ty tìm mẹ, liền đi về phía thang máy. Đi ngang qua gian phòng của thiếu niên vừa thấy lúc nãy, cánh cửa nửa mở, bên trong loáng thoáng truyền ra tiếng nức nở.

Có người đang khóc? Vương Nguyên dừng chân lại, rón rén tiến gần cánh cửa, từ khe cửa nhìn vào trong. Gian phòng tối đen, chỉ có một cái cửa sổ sát đất rất lớn, bên ngoài cửa sổ có thể thấy Trùng Khánh rực rỡ ánh đèn, thiếu niên nhỏ bé ngồi trong góc, không còn như lúc trước khi được mọi người vây quanh, một mình cô đơn núp bên cửa sổ, bờ vai nhẹ run.

"Cậu... không sao chứ?" Vương Nguyên cũng không biết bản thân nghĩ cái gì, chỉ là khi nhìn vào thiếu niên được ánh đèn chiếu sáng, trên mặt mang vẻ quật cường kia, trong lòng cảm thấy người kia thật cô độc, rất cô độc rất cô độc. Cho nên cậu nhẹ nhàng vào phòng, mở miệng hỏi một câu.

Thiếu niên ngồi ở góc phòng rõ ràng bị dọa sợ, ngữ khí dồn dập hỏi một câu cậu là ai, lại như nghĩ tới điều gì, dùng tay áo lau mặt qua loa, nét mặt thoáng chút lộ vẻ lúng túng khi có người phát hiện ra mình. Vương Nguyên không trả lời câu hỏi của người kia, ngược lại cố chấp tiếp tục hỏi: "Cậu không sao chứ, sao lại khóc?"

Thiếu niên bị cậu hỏi có chút giật mình sững sờ, qua hồi lâu mới lên tiếng đáp: "Không sao, chỉ là quá mệt mỏi, tự mình thấy hơi lo sợ thôi."

Vương Nguyên có chút không ngờ, vừa nãy thấy thiếu niên bộ dạng rất bình tĩnh, thì ra người này cũng sẽ cảm thấy sợ hãi a. "Không cần sợ a, cậu chính là thần tượng, là minh tinh nha." Vương Nguyên rất vui vẻ mà an ủi thiếu niên không quen trước mặt. "Tớ rất hâm mộ các cậu nha, hát nhảy đều rất giỏi, hôm nay mẹ tớ đưa tớ tới đây, tớ sẽ rất nhanh cũng có thể giống như các cậu rồi."

"Giống như bọn tớ có cái gì tốt chứ, mỗi ngày đều rất mệt mỏi, phải học rất nhiều thứ, hơn nữa các anh lớn cũng không có ý định tiếp tục, sau này cũng chỉ còn lại mình tớ." Thiếu niên nghe được lời của Vương Nguyên, giống như tức giận, giọng nói cũng trầm xuống, khiến cho Vương Nguyên bị dọa sợ.

Lặng đi một lúc, Vương Nguyên nở nụ cười, thì ra cậu ấy cũng giống như mình, cảm thấy cô đơn. "Tớ biết sẽ rất mệt mỏi, sẽ có rất nhiều thứ phải học, nhưng mà như vậy thì sao chứ, tớ là đang làm việc tớ yêu thích, đứng trên sân khấu ca hát, là mơ ước của tớ. Nếu cậu cảm thấy chỉ còn lại một mình thật cô đơn, vậy cứ ở nơi này chờ đi, chờ tớ đuổi theo, đến bên cậu!"

Trong bóng tối không nhìn rõ diện mạo của thiếu niên, nhưng có thể thấy hai mắt thiếu niên này, ở dưới ánh đèn phản chiếu vô cùng rực rỡ, cậu bị sự kiên định cùng quật cường trong mắt người này làm chấn động, người này hẳn là phải trải qua rất nhiều chuyện, mới có ánh mắt như thế.

Vương Nguyên nhìn đồng hồ đột nhiên ý thức được đã qua một thời gian rất lâu rồi, vội vàng đối với thiếu niên nói xin lỗi liền chạy đi, sau đó trên đường về mới nhớ ra, mình chưa có nói với người kia tên của mình, cũng không biết người kia là ai.

Nhưng mà không lâu sau, sau khi trở thành trainee, cậu đã biết được tên của thiếu niên kia, người kia gọi là Vương Tuấn Khải, mặc dù người kia hình như không nhớ rõ mình, nhưng khi thấy cậu chạy vọt tới trước mặt, nói một câu, tên tớ là Vương Nguyên, người kia rất lễ độ hướng cậu mỉm cười, ôn nhu giới thiệu nói: "Chào cậu, tớ là Vương Tuấn Khải." Thời khắc đó, càng tăng thêm quyết tâm cho cậu, nhất định phải ở bên cạnh người này.

"Đại Nguyên?? Vương Đại Nguyên??" Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng hét của Nhị Văn, dọa Vương Nguyên sợ đến rùng mình một cái, che kín hai tai, lăn đến bên người Vương Tuấn Khải đang ngồi trong góc, kêu người kia xoa xoa hai lỗ tai bị ngược đãi của mình, oán giận nói: "Nhị Văn, cậu làm gì thế hả! Làm anh sợ muốn thót tim luôn nè!"

"Anh còn nói, anh đang suy nghĩ cái gì hả, anh ước chừng đã nhìn chằm chằm nam thần mười phút rồi đó!!!" Nhị Văn không chút khách khí đem chuyện Vương Nguyên nhìn chằm chằm Vương Tuấn Khải đến thất thần vạch trần ra ngoài, đắc ý nhìn Vương Nguyên nghẹn đỏ mặt cũng không nghĩ ra làm sao để phản bác, chỉ có thể hung dữ trừng mắt với mình, bĩu môi quay đầu hướng Vương Tuấn Khải làm nũng: "Lão Vương a! Cậu xem kìa cậu xem kìa! Nhị Văn bắt nạt tớ! Cậu phải báo thù cho tớ nha (ー''ー)!"

Vương Tuấn Khải nhìn đứa trẻ bên cạnh làm nũng với mình, vuốt vuốt tóc của cậu, quay đầu lành lạnh nhìn Nhị Văn một cái. Nhị Văn lập tức nghiêm túc đứng vững: "Vương Nguyên em sai rồi, em vừa rồi cái gì cũng không nói." Ngoài miệng nhanh nhảu nói xin lỗi, trong lòng đã muốn lệ rơi đầy mặt, anh có Vương Tuấn Khải mà hay á! Em cũng có hậu đài! Em có... em có... Được rồi, anh rất hay orz.

Nhị Văn sau khi nhận rõ sự thật, đau buồn kéo Vũ Tầm Vũ Hạo đi ăn cơm, trong phòng chỉ còn lại Vương Nguyên cùng Vương Tuấn Khải.

"Ai, Đại Nguyên này, cậu vừa nãy đang nghĩ cái gì vậy?" Vương Tuấn Khải không phải là không cảm thấy Vương Nguyên một mực nhìn vào mình, chẳng qua là có quá nhiều người, ngại hỏi người kia, hiện tại không có ai, dĩ nhiên phải hỏi cho rõ.

"A, không có gì, chính là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau."

"Lần đầu tiên gặp nhau? Cái lần cậu chạy qua chào tớ? Vậy thì có gì mà nhớ." Vương Tuấn Khải tỏ vẻ chuyện đã biết thật chẳng thú vị, chẳng có tí bất ngờ nào, không nghĩ tới Vương Nguyên đột nhiên thần bí hướng cậu mỉm cười, nhoài người về phía cậu, ghé vào tai cậu, nói một câu, thành công khiến cho Vương Tuấn Khải mở to hai mắt kinh ngạc.

"Đứng trên sân khấu ca hát, là mơ ước của tớ, nếu cậu cảm thấy chỉ còn lại một mình thật cô đơn, vậy cứ ở nơi này chờ đi, chờ tớ đuổi theo, đến bên cậu!" Những lời này in sâu trong lòng mình nhiều năm, từ miệng Vương Nguyên nói ra, mang theo hơi thở ấm áp, đôi mắt của Vương Nguyên trước mặt mình lúc này, cùng với ánh mắt xinh đẹp trong bóng tối nhiều năm trước, trùng khít lên nhau, Vương Tuấn Khải đột nhiên che kín hai mắt, nở nụ cười, mỉm cười, mỉm cười, nước mắt liền lăn dài, cậu vươn tay ôm lấy Vương Nguyên, cảm nhận được thiếu niên ôm lại mình, hai tay lại càng siết chặt.

"Đại Nguyên, cảm ơn cậu."

Thì ra là cậu, thì ra thật sự là cậu, cảm ơn cậu.

Cảm ơn cậu là Vương Nguyên, là thiếu niên nhiều năm trước khiến cho tớ xóa đi ý định muốn từ bỏ.

Cảm ơn cậu ngày đó đối với một người xa lạ là tớ đây, hứa hẹn một lời như vậy.

Cảm ơn cậu đã có cùng một ước mơ giống như tớ, còn vì nó cố gắng không từ bỏ.

Cảm ơn cậu đã làm được lời cậu nói, thật sự một đường đuổi theo, đến bên tớ.

Cảm ơn cậu vẫn luôn mỉm cười ấm áp như vậy, tại thời điểm tớ thương tâm nhất, ở bên tớ, giúp tớ vượt qua.

Cảm ơn cậu đã ở đây, những lúc khó khăn nhất, cùng tớ trưởng thành, dõi theo sự thay đổi của tớ.

Cảm ơn cậu, cậu chính là thiếu niên tựa như mặt trời, là ấm áp cả đời tớ sẽ không quên.

– Hết chương 8 –

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net