Chap 9:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi trưa vội vội vàng vàng ăn cơm xong, phóng viên bên đài truyền hình đã tới rồi, Vương Nguyên cùng với mấy cậu bé của ban nhạc đi trước chuẩn bị, để lại Vương Tuấn Khải nói chuyện với phóng viên.

"Tiểu Khải, các cậu mới mười ba mười bốn tuổi đã gia nhập giới giải trí, còn nhỏ như vậy không cảm thấy mệt mỏi sao?" Chị gái phóng viên thoạt nhìn là một nữ sinh tuổi còn trẻ, ăn mặc khá trẻ trung năng động, khiến cho Vương Tuấn Khải có ấn tượng đầu rất tốt về cô, cho nên lúc cô đặt câu hỏi, cậu trả lời rất chân thành.

"Tất nhiên là có mệt mỏi ạ, nhưng mà em không hối hận. Đứng ở trên sân khấu ca hát là ước mơ của bọn em, có thể sớm hoàn thành giấc mơ của mình như vậy, sao có thể hối hận chứ? Huống chi còn có Vương Nguyên ở bên cạnh em nữa." Thiếu niên khi nói tới ước mơ của bản thân và Vương Nguyên, lộ ra răng mèo của mình, thành công bắt được trái tim chị gái phóng viên làm tù binh ╮(╯▽╰)╭.

Việc thu thập tư liệu rất thuận lợi, mọi người giống như ngày thường luyện tập cũng không có yêu cầu gì khó khăn, thời điểm gần xong công việc, phóng viên một lần nữa nói cảm ơn, sau đó rời khỏi công ty, còn Chủ Hiệt Quân cùng với người đại diện cũng đồng ý thời gian trước giờ tập buổi chiều, bọn họ có thể tự do hoạt động.

Thế nhưng nói là tự do hoạt động, mọi người lại không hẹn mà cùng trở lại phòng tập, tại sao ư? Bởi vì nơi đó rộng rãi, hơn nữa còn có đệm êm cùng cửa sổ sát đất. Cần những thứ đó để làm gì? Đương nhiên là để ngủ trưa rồi! Trong thời tiết buổi trưa đầy nắng đẹp như vậy, ngủ quả thực là chuyện vô cùng hưởng thụ của đời người.

Vừa vào phòng, Vương Nguyên liền kéo Vương Tuấn Khải chiếm đoạt vị trí ở giữa, quay đầu làm mặt quỷ với Nhị Văn đang tức giận nghiến răng ở đằng sau. Vương Tuấn Khải bị Vương Nguyên đột nhiên kéo đi, thấy người kia rất không có hình tượng nằm trên đệm êm nhìn vẻ mặt đau khổ của những đứa trẻ còn lại, ý cười cũng dần xuất hiện trên khóe miệng.

Thời tiết như vậy, thật thoải mái a.

Vương Tuấn Khải không biết mình ngủ từ lúc nào, tóm lại chờ tới khi cậu mở mắt, đã là gần ba rưỡi, mà trong phòng ngoại trừ Vương Nguyên vẫn rất không có hình tượng ngủ trên bụng mình ra, những người khác đều không thấy đâu. Đánh thức Vương Nguyên, hai người đi ra khỏi phòng, mới vừa rẽ một cái, liền đụng phải Chủ Hiệt Quân.

"Trời ạ, hai tiểu tổ tông cuối cùng cũng tỉnh rồi à, mau mau xuống tầng, mọi người đang chờ hai đứa đó."

Hai người bị thúc giục, không hiểu gì cả, vậy là sao? Thấy hai đứa trẻ mơ hồ nhìn mình, Chủ Hiệt Quân vỗ trán.

"Chưa nói với hai đứa, hôm nay là ra ngoài luyện tập, phải tới quảng trường biểu diễn, bọn Vũ Văn vừa đem nhạc cụ của mấy đứa xuống rồi, mau đi thôi."

Hai người đã hiểu phải làm gì, cuống quít gật đầu, vội vàng chạy xuống tầng tụ họp với bọn Vũ Văn. Sau khi người đến đông đủ, bọn họ liền xuất phát tới địa điểm biểu diễn.

Thời gian biểu diễn được sắp xếp là 6 giờ, hiện tại còn có hai tiếng nữa, mấy đứa trẻ trong ban nhạc đang chuẩn bị nhạc cụ, Vương Tuấn Khải cũng đang điều chỉnh dây ghita, Vương Nguyên đứng ở bên cạnh cậu, Vương Tuấn Khải gảy thử một âm, người kia liền hát một nốt, coi như nhân tiện luyện giọng (*ˉ)ˉ*)

Vương Tuấn Khải nghe người kia hát theo, còn từng chút từng chút một tìm tông nhạc, nhịn không được bật cười. "Đại Nguyên, cậu chán lắm à?"

"Ừ í, hôm nay không chơi đàn cũng không cần chuẩn bị gì, mọi người đều đang chuẩn bị cả, tớ chẳng có việc gì làm a." Vương Nguyên giận dỗi bĩu môi, thay đổi tư thế tiếp tục đứng bên cạnh cậu. Vương Tuấn Khải nhìn đứa trẻ ngoài miệng nói nhàm chán nhưng cái gì cũng không làm, chỉ đứng ở bên cạnh mình như vậy, liền vuốt nhẹ tóc của người kia.

"Nếu đã nhàm chán như thế; vậy đến hát một bài đi."

"Hở? Ghita chỉnh tốt rồi sao?"

"Cũng ổn rồi, cậu không phải đang thấy chán sao."

"Chỉnh xong thì tốt quá rồi! Lát nữa phải diễn đó nha!"

Vương Tuấn Khải làm như không có gì, nhún nhẹ vai, cứ thế chơi đoạn nhạc dạo, sau đó cất tiếng hát câu đầu tiên, Vương Nguyên bất đắc dĩ nhìn người kia một cái, vẫn là vào đoạn tiếp theo, cất tiếng hát lên, nắng chiều tháng năm rực rỡ, dưới bóng cây râm mát, hai thiếu niên thân thiết đứng chung một chỗ, cùng nhau hát vang, thanh âm trong trẻo tuyệt đẹp, khiến cho người ta không đành lòng phá vỡ.

Hai tiếng trôi qua rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã đến 6 giờ, mà quảng trường lúc trước không người, cũng bởi vì tin tức bọn họ sẽ biểu diễn mà trở nên đông nghịt. Bọn họ giờ cũng không như trước, có rất nhiều fan ở dưới sân khấu, hét lớn tên của bọn họ. Vương Nguyên ở hậu đài làm chút chuẩn bị, tay không tự chủ nắm chặt cái micro, cắn nhẹ môi dưới.

Vương Tuấn Khải biết rõ đó là động tác người kia thường làm khi đang căng thẳng, liền bắt lấy bờ vai của người kia, cho người kia một nụ cười chấn an, Vương Nguyên ngẩn người, căng thẳng trong lòng bởi vì động tác của Vương Tuấn Khải mà tan thành mây khói. Vậy là cậu ấy nhận ra sao, Vương Nguyên ngượng ngùng gãi gãi đầu, đứng trên sân khấu ba bốn năm rồi, vẫn không sửa được thói xấu, cứ có nhiều người xung quanh là lại căng thẳng, việc này đối với thần tượng mà nói chính là đòn trí mạng.

Chuẩn bị khá ổn rồi, hai người liếc nhau một cái rồi gật đầu, đi ra trước sân khấu. Vừa đứng ra giữa sân khấu, Vương Nguyên liền nở nụ cười sáng lạn, chào hỏi mọi người, các fan dưới sân khấu nhiệt tình đáp lại, chốc lát không khí được khuấy động.

"Xin chào mọi người, chúng tôi là TF Gia tộc, tôi là Vương Nguyên, hôm nay chúng tôi ở đây tiến hành huấn luyện ngoài trời, mọi người phải phối hợp với chúng tôi đấy nhé."

Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên cùng với các fan dưới sân khấu nói chuyện, lại còn nháy mắt, làm cho các fan thét chói tai một trận, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng.

Tuy nói mỗi lần trước khi lên sân khấu Vương Nguyên sẽ rất căng thẳng, nhưng phần mở đầu bao giờ cũng giao cho cậu làm. Không sợ những điều mới lạ, lại hiếu động, tuổi còn nhỏ nhưng đã biết sát ngôn quan sắc*, nắm bắt được tình huống, đây chính là ưu thế của cậu, tính cách hướng ngoại quá mức cùng với nụ cười xinh đẹp rạng rỡ cũng là đòn sát thủ của cậu, đi đến đâu cũng sẽ thu hút ánh mắt của người khác, tựa như mặt trời ấm áp, một người trời sinh tỏa sáng, trời sinh được mọi người chú ý.

(*sát ngôn quan sắc: đoán được ý của người khác qua lời nói và sắc mặt)

Vương Tuấn Khải nối tiếp Vương Nguyên chào hỏi mọi người, lại làm cho các fan la hét một trận. Buổi biểu diễn tối nay đã được bắt đầu trong không khí náo nhiệt như vậy.

Mỗi lần cùng Vương Nguyên ca hát, Vương Tuấn Khải đều đặc biệt vui vẻ, bất kể là đơn ca hay hợp ca. Lắng nghe giọng hát trầm thấp của mình cùng với giọng hát trong trẻo của người kia hòa chung một chỗ, tạo thành một loại thanh âm đặc biệt. Hai giọng hát hoàn toàn khác nhau, nhưng lại có thể bổ sung rất tốt cho nhau, vừa riêng rẽ độc lập vừa kết hợp nhuần nhuyễn không sao hiểu nổi. Bọn họ tuy hai mà như một, rõ ràng tính cách khác nhau một trời một vực, nhưng quan hệ lại thân thiết đến như vậy, mỗi người một tính nhưng lại có thể bao dung lẫn nhau, giống như nước lửa cùng tồn tại trong một thế giới, giữ vững sự cân bằng kỳ diệu của thiên nhiên.

Huấn luyện lần này chỉ mất một tiếng, hát 6 bài, sau đó bởi vì người càng ngày càng nhiều, công ty không thể không cho bọn họ rời đi trước, kết thúc sớm buổi huấn luyện. Mọi người dù rất mệt mỏi nhưng tất cả đều rất vui vẻ, bởi vì bọn họ đã sớm quen thuộc với việc lên sân khấu, so với luyện tập ở công ty xung quanh đều là tường, bọn họ vẫn thích ở trên sân khấu hát cho các fan nghe hơn, chỉ cần nghe tiếng gọi của các fan dưới sân khấu, liền sẽ cảm thấy những cố gắng của mình đã được đền đáp, vất vả bao nhiêu cũng rất đáng.

Mấy cậu bé ầm ĩ cười nói một hồi, Chủ Hiệt Quân mới đến nói bọn họ ngày mai còn phải đi học nên giờ hãy về nhà đi, mọi người cũng đã rất mệt mỏi, liền chào tạm biệt lẫn nhau rồi ai về nhà nấy.

Sáng thứ hai, trong trường chỗ nào cũng ồn ào, các bạn học sinh vừa trải qua ngày chủ nhật, tâm tình vô cùng tốt, từng nhóm tụm lại nói chuyện phiếm, kể về những chuyện đã làm ngày chủ nhật, lúc Vương Tuấn Khải nhìn thấy Vương Nguyên dụi dụi mắt vẻ mặt chưa tỉnh ngủ đi vào lớp, trong lớp đang bàn luận chuyện tối qua bọn họ ở quảng trường biểu diễn.

"Yo yo yo, Vương Đại Nguyên đến rồi, sao đây, hôm qua ở trên sân khấu còn tràn đầy sức sống, hiện tại sao lại có cái bộ dạng chưa tỉnh ngủ thế này?" Vừa mới ngồi vào chỗ đã bị bạn học trêu ghẹo, Vương Nguyên vẻ mặt khó chịu trừng mắt liếc cậu ta một cái, không thèm nói một câu, xoay người đem mặt chôn vào hõm vai của Vương Tuấn Khải, dùng thanh âm mơ màng lầm bầm: "Buồn ngủ chết đi được a, còn chưa có tỉnh ngủ nữa QWQ sao phải đi học sao phải dậy sớm chứ, ghét quá đi à ╭(╯^╰)╮!!!"

Vương Tuấn Khải buồn cười vân vê mấy lọn tóc của người kia, nghe người kia than phiền cũng không chen ngang, chỉ hạ thấp vai để người kia tựa vào thoải mái hơn một chút, rồi quay đầu mở sách ngữ văn trên bàn ra xem.

Thời gian ở trường luôn trôi qua rất nhanh, vào giờ hết giờ vào giờ hết giờ theo một quy luật nhất định, vô cùng buồn tẻ nhàm chán. Giờ nghỉ sau tiết thứ 3, Vương Nguyên kéo Vương Tuấn Khải ra hành lang phơi nắng, liên tục kêu ca chán quá đi chán quá đi mất, đang nói chuyện thì điện thoại rung lên, Vương Nguyên có chút giật mình mà ngây người, lúc này ai gọi điện chứ? Vừa bắt máy đã nghe thấy tiếng của người đại diện – chị Tiểu Nhã vang lên.

"Nguyên Nguyên à, em giờ đang ở đâu?"

"Em? Dĩ nhiên là ở trường ạ."

"Tiểu Khải có ở đó không?"

"Có, ở bên cạnh em." Vương Nguyên nói rồi đưa máy cho Vương Tuấn Khải nói chuyện.

"Chị Tiểu Nhã, em đây, sao vậy?"

"À, hai đứa ở cùng một chỗ thì tốt rồi, nói với hai đứa chuyện này, chút nữa trước giờ tự học buổi tối nửa tiếng hai đứa ra ngoài đi, sẽ có xe chờ trước cổng trường đưa hai đứa về nhà, ngày kia có buổi quay MV ở Hàng Châu, đại khái phải đi một tuần, hai đứa ngày mai cần chuẩn bị một chút."

Hai người nghe được chuyện công việc sắp xếp đột ngột mà ngẩn người, lúc trước có nghe nói gì đâu.

"Ngày mai? Còn phải đi một tuần?" Vương Nguyên có chút kinh ngạc hỏi.

"Ừ, vừa mới quyết định, vốn là nói để hai đứa lo xong kỳ thi tới thật tốt đã, nhưng mà công ty có chút vấn đề, phải quay sớm, bên trường bọn chị cũng đã nói chuyện rồi, hai đứa chuẩn bị nhanh một chút là được."

"Dạ được, bọn em biết rồi, chị Tiểu Nhã."

Cúp điện thoại rồi hai người vẫn có chút ngây ngốc nhìn nhau, Vương Nguyên đột nhiên ôm lấy Vương Tuấn Khải. "Ha ha tuyệt quá! Một tuần đó! Sẽ rất thú vị nha ha ha ha! Còn có thể được gặp Thiên Tỉ, thực sự quá tuyệt đi!"

Vương Tuấn Khải cười cười, không đẩy người kia ra, tùy ý người kia ôm mình, bản thân cũng rất vui vẻ a, có thể tách khỏi đống toán lý hóa kia hẳn một tuần dường như cũng không tồi.

Thời điểm còn nửa tiếng nữa là giờ học bắt đầu, hai người dưới ánh mắt hâm mộ cùng ghen tị của các bạn học nghênh ngang đeo ba lô ra khỏi cổng trường. Vương Nguyên sau khi về đến nhà liền thu dọn đồ đạc, sau đó gọi điện cho Thiên Tỉ xác nhận thời gian bay ngày mai, nằm ở trên giường, trong lòng dâng lên một trận kích động, miệng không khép lại được, nhưng sau khi nhận điện thoại của Vương Tuấn Khải nói cậu ngủ sớm đi thì cũng ngoan ngoãn mà nhắm nghiền hai mắt.

– Hết chương 9 –

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net