Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Đám nữ sinh này làm tôi phiền muốn chết, từ hôm qua tôi đã nói rất nhiều lần, tôi không cần trang điểm hay làm tóc gì cả, đương nhiên không phải vì tôi tự tin.

Giữa tiết đại hàn thế này, sau khi biểu diễn còn phải tẩy trang, không lạnh muốn chết mới là chuyện lạ, ban đầu tôi vốn định sau giờ học buổi chiều sẽ đi tìm Vương Tuấn Khải, cùng nhau ăn tối rồi quay về trường chuẩn bị tiết mục, nhưng tiếng chuông vừa dứt, một đám nữ sinh như ong vỡ tổ lao đến vây tôi lại.

Kéo quần áo, vén tóc lên, ríu ra ríu rít, tôi ngơ ngác, khó khăn giữ áo lại, trên mặt bàn là một đống chai chai lọ lọ lộn xộn, mút tán phấn, lông mi giả, bút kẻ mắt và đủ các loại đồ trang điểm hỗn loạn, tròn méo đủ cả.

"Các cậu... Làm gì đấy."

Lớp trưởng hất mái tóc dài, chen qua đám đông, tiến đến trước mặt tôi, thần bí đưa bộ đồ trong tay qua: "Vương Nguyên, tớ phải chọn một tuần đấy! Nhất định phải mặc cái này, đảm bảo có thể đồ sát trái tim nhỏ của nữ sinh toàn trường."

Nói xong còn khoa trương dựng ngón cái lên với tôi, tôi cảm thấy nếu cô ấy đứng gần hơn chút nữa hẳn sẽ lao tới hôn tôi, trời đất chứng giám.

"Chị gái à, hôm nay là 31 tháng 12!"Tôi học dáng dấp khoa trương của cô ấy vẽ số 12, cầm áo sơ mi trắng lật qua lật lại. "Cậu đang tính kế muốn tớ chết lạnh đấy à?"

Cô ấy cười cười, hùng hồn như thật: "Không phải cậu có thể biến mùa đông thành mùa xuân đấy à?"
Tôi ném áo lại cho cô ấy: "Ban lụa trắng, giữ lại thân thể toàn vẹn cho ngươi."

( lụa trắng để treo cổ...)

Lớp trưởng ném ngược trở lại cho tôi: "Đừng mà, hi sinh cá nhân vì tập thể, đây là ý kiến của cả lớp." Sau đó nghiêng đầu nhìn đám sói cái hai mắt đang phát sáng lên, giọng điệu hiền lành lạ lùng: "Có đúng không?"

Đừng nghĩ tôi không đánh nữ sinh! Tôi bực lên ngay cả chính mình cũng có thể đánh được.

Sau đó bọn họ vây chặt tôi vào giữa, tôi cảm thấy hiện tại đến con kiến cũng không chen ra được, tôi ầm ĩ phản kháng, không hề phối hợp, đám nữ yêu tinh này muốn một đao giết chết tôi, thật sự không có cách giao tiếp cùng bọn họ.

"Tớ không mặc cái này đâu, ép nữa tớ không hát bây giờ!"

"Ah, tinh thần vinh danh tập thể của cậu đâu?"

"....."

"Ngày mai tớ còn phải dự họp báo! Nếu bị cảm phải thì sao?"

"Bẩm Nguyên đại thiếu, chị em chúng tôi ở đằng sau chờ hầu hạ, áo bông nước nóng đều đủ cả, cái gì cần có đều có hết."

"...."

"Không trang điểm đâu, nhìn chẳng khác gì cả."

"Này này! Trời tối như vậy mà không trang điểm thì lấy đâu ra hiệu quả sân khấu? Cậu nghĩ nhan sắc của cậu bì được trang điểm sân khấu sao?"

"..."

Có người nói, cuộc sống giống như bị cưỡng gian vậy, không phản kháng được thì hưởng thụ đi, tôi không thể phản bác, đành mặc bọn họ thích gì làm đấy, muốn làm bao nhiêu lần cũng được, cố chấp như vậy làm gì chứ, lúc lên sân khấu nhìn thế nào vẫn do tôi tự quyết định.

Chờ bọn họ làm đi làm lại đến lúc vừa ý cũng đã hơn sáu giờ, lớp mười hai đã vào tiết, tôi cũng không kịp hỏi Vương Tuấn Khải có muốn tới xem chương trình hay không.

Tôi vội vàng đứng lên: "À, tớ đi tìm Vương Tuấn Khải, gọi Vương Tuấn Khải nhé."

Mượn cớ trốn ra, đeo balo trên lưng chạy về nhà, tính thời gian một chút, chạy 20 phút về đến nhà tôi sẽ gọi điện cho Vương Tuấn Khải, có lẽ đã vào học rồi, phải tiết kiệm từng phút từng giây một."

Lúc mở cửa nhà ra, tiếng động vừa đột ngột vừa lớn, có lẽ khá giống mấy tên trộm đột nhập giết người cướp của gì đó, tay tôi vẫn cầm điện thoại, vừa gọi được cho Vương Tuấn Khải, mẹ tôi cầm dao đứng ở cửa phòng bếp vô cùng đề phòng, tôi cũng giật mình: "Mẹ, bình tĩnh."

Mẹ như trút được gánh nặng, hạ dao xuống, gõ gõ đầu tôi bắt đầu cằn nhằn: "Thật là, con dọa mẹ muốn đau tim rồi! Nhìn con thất thần kìa!

Nói xong quay đầu vào bếp.

...Mẹ à, con mới là người suýt nữa bị phi dao đó...

Tôi không có thời gian để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này nữa, tranh thủ thời gian vọt vào phòng, bật âm điện thoại mức to nhất, đặt trên bồn rửa mặt, mở vòi nước, lấy thật nhiều sữa rửa mặt vào tay, trực tiếp thoa lên mặt.

Tôi nhắm chặt mắt, rất sợ mỹ phẩm hay bọt xà phòng chảy vào mắt, tôi cảm thấy bản thân giống như lấy dũng khí ra chiến trường ấy, chà xát mặt đến đỏ lên.

"Vương Nguyên..." Âm kéo dài có hơi bất đắc dĩ.

"A... Vương Tuấn Khải." Có chút nước đục chảy vào miệng tôi, vừa đắng vừa chát, tôi vội vàng ngậm nước đến phồng miệng, chợt quên mất tay cũng toàn xà phòng, thành ra trong miệng đắng muốn chết, ho vài cái sặc lên: "Tiệc nguyên đán tối nay."

"Em hát gì? Giỏ nhỏ? Hoảng du du?(*)"Anh vừa nói vừa cười, tôi cũng không khống chế được cười theo anh.

"Muốn biết thì đến nghe đi."

Đầu bên kia im lặng hồi lâu, lâu đến mức tôi nghĩ anh đã tắt máy máy rồi, vội vã rửa sạch xà phòng trên mặt, nhìn điện thoại di động trên bồn rửa.

Vẫn đang kết nối.

"Vương Tuấn Khải?"

"Em biết mà, hôm nay anh vẫn phải học, anh không tới được."

"Em chỉ hát mấy phút thôi, không mất nhiều thời gian của anh đâu."

"Không tốt lắm đâu, chắc là thôi vậy."

Tôi không biết mình nên nói gì, anh làm như vậy không hề sai, vốn dĩ nên như vậy, tôi biết rõ anh có tiết học vẫn gọi anh tới xem tôi biểu diễn, như vậy càng không nên, tôi không khống chế được mà thất vọng, bởi vì tôi luôn nghĩ Vương Tuấn Khải nhất định sẽ tới, bất kể thế nào, chỉ cần tôi đứng trên sân khấu, mượn bài hát thổ lộ tâm tình với anh, nhất định anh sẽ đứng dưới khán đài.

Mà tôi lại quên mất, tất cả những chuyện này đều do tôi tự biên tự diễn một mình.

Tôi đúng thật không biết chừng mực là gì, anh đối xử tốt với tôi một chút tôi sẽ đắc ý vênh váo, mới vậy lại quên mất chuyện Đổng tiểu thư phối đến khó nghe kia rồi.

"À....thôi vậy."

Tay chân luống cuống cúp điện thoại, bọt nước bắn lên màn hình điện thoại, rơi trên khóe môi anh, phóng đại vành môi đẹp đẽ.

Tôi ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, đôi mắt bị nước chảy vào đau xót nhập nhòe, còn có chút bọt trắng chưa gột sạch, hiện lên trên mặt gương đầy bọt nước, chật vật xấu xí.

Anh biết tôi thích ăn đồ ăn vặt, anh biết lúc tôi nghịch điện thoại thường dùng ngón tay trỏ, anh biết tôi nghe điện thoại thường dùng tay phải, anh biết đến bây giờ tôi vẫn thích Tàu hỏa Thomas, anh nhớ sinh nhật tôi, anh thuộc cả số điện thoại và số QQ của tôi, anh còn giữ ảnh chụp chung khi bọn tôi còn nhỏ, anh luôn bao dung khi tôi bướng bỉnh thất thường, cố tình gây sự, tôi là người vô cùng quan trọng đối với anh, tất cả những thứ này đều là độc dược tôi dùng để tự an ủi bản thân, khiến tôi thường xuyên quên đi sự thật anh không hề thích tôi.

Mà loại thuốc có thể khiến tôi thanh tỉnh lại, chính là Vương Tuấn Khải.

Anh là căn bệnh, cũng là phương pháp, thật thần kì.

==============================

Note:

(*)Nguyên văn:小背篓? 晃悠悠? , tui cũng không biết dịch thế nào.

===============================

Tuần sau không được nghỉ nữa rồi T T.

20:20/24042020

An

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net