Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Mẹ tôi vẫn kiên quyết cho rằng giữa tôi và Vương Tuấn Khải có gì đó, tôi không biết từ đâu mẹ lại khẳng định như vậy, dù tôi nói đến mức nào đi chăng nữa, mẹ vẫn giữ thái độ nửa tin nửa ngờ, đối xử với tôi cũng thờ ơ vô cùng, khiến tôi áp lực đến khó thở.

Tôi nghĩ rằng nếu tôi nhịn không nổi mà kể cho mẹ nghe về tình cảm mà con trai mẹ moi tim móc phổi để lấy ra mấy năm nay, và cả chuyện tỏ tình thất bại còn khóc lóc thê thảm, đuổi theo đến tận ngoại thành, có lẽ khi đó mẹ sẽ tin rằng tôi và Vương Tuấn Khải trong sạch đến không thể trong sạch hơn nữa.

Cũng trong thời gian này, tôi có liên lạc với Vương Tuấn Khải, mấy lần tôi đã ướm lời muốn hỏi anh xem nên làm gì bây giờ, vậy nhưng tôi chẳng thể mở lời cho được.

Cho đến 11 giờ đêm một ngày nào đó trước tết âm lịch.

Tôi vừa xem xong kịch bản của hoạt động vào tháng 1 này, chỉ mở một ngọn đền nhỏ, sau lần đó, tôi đã đổi từ bóng đèn vàng thành đèn sợi đốt, ánh đèn kia như biết dụ hoặc, đối với người cứ đêm xuống lại bắt đầu lười như tôi đúng là có tác dụng vô cùng, vậy nên lúc ở làm việc ở nhà tôi sẽ không mở máy sưởi, mặc quần áo mỏng, cũng không dám nằm trên giường để đọc, chỉ sợ mình ngủ quên mất.

Mẹ đẩy cửa vào, không đến gần tôi, chỉ đặt sữa tươi còn nóng trên tủ đầu giường, cũng không dặn dò gì như ngày thường, tôi cũng không phản ứng nữa, thật là kì lạ, tôi đâu làm gì, lùi một bước mà nói, nếu tôi thật sự làm gì, còn bị nghi ngờ như thế, tôi lại càng không cúi đầu lấy lòng mẹ.

Chẳng qua, sau khi Vương Tuấn Khải trở về chắc chắn sẽ gặp mặt mẹ tôi, tôi thật sự lo lắng, anh cục tính như vậy, đến khi gặp phải thái độ dò xét khó chịu của mẹ chắc chắn sẽ quay về chất vấn tôi, đến khi đó giải thích trực tiếp với anh... thôi đi, tôi thà bị rút gân lột da, thiên đao vạn quả còn hơn.

Tôi gọi điện qua, âm chờ vừa kêu hai tiếng, anh đã bắt máy.

Thanh âm của anh có vẻ pha chút kinh ngạc: "Em chưa ngủ sao?"

Tôi gật gật đầu, lại chợt nhận ra vốn dĩ anh chẳng nhìn thấy: " Sao ồn vậy, anh đang ở đâu thế?"

Cổ họng khàn khàn, tôi đứng dậy lấy sữa, âm thanh chân ghế gỗ ma sát với sàn nhà giữa đêm khuya càng chói tai hơn, tôi bất giác nhìn thoáng ra phía ngoài cửa, qua một lúc không nghe thấy tiếng bước chân, tôi mới chậm rãi thở dài một tiếng quay về.

Bên kia đã yên tĩnh hơn: "Ra ngoài lấy nước nóng để nấu mì với pha cà phê."

Tôi cảm thấy mình có thể nghe được âm thanh từ phía bên kia, phích nước nóng kêu rì rì từ trầm tới cao, hơi nước nóng kết thành hạt nước nhỏ, trên lớp thủy tinh đọng lại hơi nước mơ hồ có tên ai, thật giống như tất cả những niềm trăn trở và sự tuyệt vọng của tôi, đều tan vào hư không mà bay đi.

Sau đó là tiếng bước chân kéo lê theo dép, tôi có thể tưởng tượng ra anh đang mặc áo khoác, đi giày bông bên ngoài hành lang trống trải: "Gió mạnh lắm sao?"

"Dữ lắm, rất lạnh nữa."

"Anh ăn ít mì gói thôi, cà phê hòa tan cũng thế, không tốt cho sức khỏe."

Anh thở dài đầy bất đắc dĩ: "Anh cũng đâu muốn thế."

Trong lòng tôi biết rõ, dù anh không tham gia thi đại học, chắc chắn cũng có nhiều trường tốt tình nguyện nhận anh, nhưng anh là người mạnh mẽ lại cố chấp, sẽ không chịu hưởng những đặc quyền mang theo ân huệ này đâu.

Anh luôn chờ một cơ hội như vậy để chứng minh chính mình, dù là một chút cũng không thể thua.

"Vương Tuấn Khải, em có chuyện này muốn hỏi anh." Thật ra tôi biết đây không phải thời điểm thích hợp để nói những lời này, tôi cũng chưa chuẩn bị tốt xem nên nói thế nào, Vương Tuấn Khải, mẹ em nghĩ em với anh đang yêu đương, đối xử với em khác thường lắm, nhưng em thích anh mà, anh cũng không đáp lại em, em bị oan mà.

Thôi đi, dù đó là sự thật, cũng không thể nói vậy, cứ như tôi đang oán trách anha ấy.

"Em nói đi." Tiếng đóng cửa phía bên kia vọng lại, anh vào nhà rồi.

"Mẹ em, mẹ em cho rằng..."

Sau âm thanh kéo ghế, anh lại tiếp tục câu chuyện dang dở: "Anh hiểu mà, chờ anh."

Bao nhiêu lắng lo đến nặng lòng giờ đây đều được trút bỏ: "Hì, sao anh biết thế."

" Nhờ Lưu Chí Hoành đó, ngốc."

"Anh về rồi sẽ nói gì ạ, em nói sao mẹ cũng chẳng tin em."

Anh trôi chảy đáp: "Có sao nói vậy thôi."

Có sao nói vậy...Tôi kìm nén đến chết mất, bị từ chối lần một rồi lần hai cũng chưa đủ, còn muốn tôi và Vương Tuấn Khải cùng đem đống rắc rối này gỡ ra cho mẹ tôi xem, có đùa không đó.

Tôi im lặng thật lâu, dường như anh nhận ra mình vừa nói sai, hốt hoảng chữa lại: "Anh nói bừa thôi, em đừng để ý, để anh nghĩ cách giải quyết..."

Sự an tâm và ỷ lại vừa mềm mại ra bỗng chốc tan biến, anh vô tâm đến đâu mới có thể nói ra những lời thờ ơ như thế, trong khoảnh khắc, tôi nhận ra sinh mệnh của Vương Tuấn Khải là trói buộc lớn nhất với tôi, tôi cam chịu, cho dù anh cầm roi đánh tôi, tôi cũng tình nguyện thuần phục, còn chuyện gì mà tôi chưa trải qua nữa đâu.

Tôi cũng đoán trước được sẽ không thể trông cậy anh có cách giải quyết đáng tin nào, chỉ không nghĩ tới, tôi hạ kì vọng đến mức thấp nhất cũng không thắng nổi băng giá lòng anh.

Thật ra tôi biết rõ anh không có ý gì khác, có lẽ do đọc sách quá nhiều nên mệt mỏi, đầu óc không rõ ràng, rất nhiều lần tôi chẳng thể khống chế được chính mình, biết rằng anh chỉ đang thuận miệng nói một cây, vậy nhưng vẫn để trong lòng trăn trở thật lâu, nghe giọng điệu của anh, đoán tâm tư của anh. Tôi đâu phải một người quá nhạy cảm, thậm chí đôi khi ngu ngơ chậm hiểu, đắc tội người khác cũng không tự nhìn ra, nhưng vừa bước đến ranh giới với vùng đất tên Vương Tuấn Khải, thận trọng bao nhiêu cũng là không đủ.

"Vương Nguyên?" Có lẽ anh cho rằng tôi vẫn đang tức giận.

Tôi không muốn nghe anh nói câu xin lỗi: "Em đang nghĩ, sau khi anh về chúng ta đi ăn mì được không! Ở nhà cũ ấy."

=======

1:43/ 06092020

Bùn ngủ quá hong beta đâu mọi người thấy lỗi nhắc tui sửa nha huhu.

An

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net