chapter 1-part1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu như vài ngày trước có ai đó hỏi Renjun rằng cậu có tin vào những thứ siêu nhiên như ma quỷ hay không thì cậu sẽ cười vào mặt họ và trêu rằng những thứ đó chỉ tồn tại trong đầu của những kẻ nhát gan mà thôi, và bây giờ cậu chính là một trong những tên nhát gan đó.

Renjun càu nhàu đặt bút chì xuống bàn và đưa tay xoa bóp thái dương, một nếp nhăn rõ ràng xuất hiện trên chân mày của cậu .

Có chuyện gì sao, Injunnie? Bài tập về nhà có khó không?

Renjun nghe được một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai.

Của ai vậy?

Không một ai trả lời. Giọng nói đó không phải cất lên trong đầu của cậu. Phải chăng cậu đang tưởng tượng? Không, không phải,cậu nhìn thấy rồi , nhìn thấy một bóng ma lờ mờ đang chăm chú nhìn mình từ phía sau.

Bây giờ thì sao? -Chàng trai tóc vàng rít lên.

Bóng ma tóc hồng nhìn cậu, tay trái đặt lên ngực , gương mặt tỏ vẻ rất tổn thương. Renjun nhướng mày, cậu ta thậm chí còn có thể buồn và cảm thấy bị xúc phạm nữa đấy?

Này tôi đã cứu cậu đấy! Hãy đàng hoàng và thể hiện sự tôn trọng với vị cứu tinh của cậu đi!

Vậy ân nhân, cậu vui lòng để tôi một mình có được không?

Renjun đáp rồi đứng dậy và bắt đầu đi về phía phòng tắm.

Cậu không hề muốn được cứu.

Bóng ma tóc hồng ngay lập tức đi theo cậu trai nhỏ hơn như một đứa trẻ lạc mẹ nhưng lại bị bắt gặp bởi đôi lông mày đang chau lại của cậu bé.

Ah cậu......cậu đang đi vào phòng tắm ... haha...

Hồn ma lầm bầm và nhìn đi chỗ khác, thật xấu hổ.

Khi Renjun trở về phòng ngủ, "anh bạn" tóc hồng đang ngồi trên giường, nhìn cậu bằng ánh mắt mong chờ. Cậu –Huang Renjun-có thể không phải là người tử tế nhất ngoài kia nhưng cũng không phải là kẻ không có trái tim và đủ tàn nhẫn nói không với "người" trước mặt này, ngay cả khi những gì cậu ta yêu cầu, theo ý kiến ​​của cậu, là vô cùng bất hợp lý.

Tôi cần phải làm gì để trả ơn cho cậu đây? Cậu trai tóc vàng thở dài.

Khuôn mặt của con ma tóc hồng sáng lên.

Xin hãy giúp tôi tìm lại gia đình của mình khi tôi còn sống.

Một sự im lặng vang vọng khi tâm trí của Renjun khi não cậu phải xử lý những gì mình vừa nghe thấy.

Cậu có biết rằng có ít nhất 50 triệu người ở Hàn Quốc không? Renjun hỏi trong sự hoài nghi. Chuyện gì xảy ra nếu như cậu sống ở nước ngoài?

Làm ơn...

Renjun  lập tức hối hận ngay khoảnh khắc mắt cậu chạm vào ánh mắt của chàng trai tóc hồng, cậu ấy trông thật chân thành, chân thật ... và rất buồn bã.

Có thể đó là cách duy nhất giúp tôi có thể yên nghỉ. Hồn ma nói thêm bằng giọng thì thầm.

Rõ ràng, nếu Renjun nhớ không lầm thì đã vài tháng kể từ khi hồn ma này bắt đầu lang thang trên trái đất. Cậu ta không có bất kì ký ức gì về quá khứ cũng như không có manh mối nào về những người liên quan, và tại sao cậu ta vẫn không thể tiến vào cõi bên kia của thế giới?

Chắc là hồn ma tóc hồng phải gặp rất nhiều khó khăn, và dĩ nhiên, cậu ta cảm thấy thật tệ. Khi cậu trai nhỏ hơn cân nhắc những hậu quả tốt và xấu mà mình sẽ phải trả, một tiếng thở dài nặng nề thoát ra khỏi môi "người" kia.

Được rồi, được rồi, mau nói cho tôi biết cậu muốn tôi làm gì?


Renjun không có bất kỳ ý tưởng nào nhưng tại sao cậu lại đồng ý với ý tưởng điên rồ của con ma này nhỉ. Cậu nhớ đến cuộc trò chuyện của mình với hồn ma tóc hồng.

Cậu muốn tôi lẻn vào trường học và tìm tên của cậu trong hồ sơ?

Hồn ma ngượng ngùng mỉm cười với cậu và gật đầu.

Ừm cậu thấy đấy, chúng ta chỉ cần tìm những ngôi trường có bộ đồng phục như thế này để thu hẹp phạm vi. Cậu ta chỉ vào bộ đồng phục học sinh đang mặc.

Cậu trai tóc vàng nhìn hồn ma, Cậu có điên không? Có ít nhất một trăm trường học có đồng phục giống nhau và đó chỉ là ở Seoul!

.... Và vì vậy, Renjun đẩy mình vào tình huống này.

Cậu đang cúi xuống để giấu mình khỏi những người bảo vệ đang tuần tra ban đêm khi mà cậu-cùng với một hồn ma-đã lẻn vào trường học và thực hiện cái kế hoạch ngu ngốc nào đó. Đừng hỏi cậu tại sao phải làm thế này để lẻn vào vì đó sẽ là một chuyện rất đáng xấu hổ nếu bị phát hiện. Ở phía xa cuối hành lang, hồn ma tóc hồng đang thong thả bước đi, tiếng chó sủa vang dội.

Bật chợt, tóc hồng quay lại và vẫy tay với cậu.

Hey Injunnie! Phòng giáo viên ở đây, nhanh lên! Cậu ấy hào hứng chỉ vào cánh cửa bên phải.

Renjun đã cố gắng hết sức . Cậu nghiến chặt hàm và chạy trối chết, nhanh như chóp lao qua hành lang và tiến thẳng đến cửa phòng giáo viên.

Cậu trai tóc vàng dựa lưng vào cánh cửa đóng kín, thở dốc.

Tôi không bao giờ nghĩ mình là người thích mạo hiểm. Chàng ma tóc hồng nhận xét một cách thích thú.

Im đi.

Đôi mắt của Renjun mở to, cậu cần phải bắt đầu tìm kiếm bất cứ điều gì trước khi ai đó nhìn thấy cậu ở đây.

Con ma tóc hồng bĩu môi nhưng dù sao cũng đi theo cậu trai tóc vàng. Cậu nhảy qua các kệ và bàn lộn xộn bên trong phòng giáo viên. Cậu đang nhìn xung quanh thì bị một chiếc tủ đặc biệt thu hút sự chú ý. Cậu đưa tay ra mở tủ nhưng tay cậu chỉ lướt qua nó. Trong một giây, cậu ta quên mất rằng mình đã là một hồn ma, và hình như mình đã bị tông bởi một chiếc xe tải. Cậu ta không thể chạm vào những thứ vật chất trừ khi tập trung toàn bộ năng lượng tâm linh của mình vào tay, thứ hoàn toàn không có giá trị khi có một con người nhỏ bé dễ thương đang giúp cậu ta.

Này Injunnie, tôi nghĩ rằng nó ở đâu đó trong chiếc tủ này .

Cậu trai tóc vàng càu nhàu một cái gì đó không để cho con ma tóc hồng hiểu khi cậu ta tiến về phía mình. Hồn ma lùi lại để nhường chỗ cho cậu trai nhỏ hơn. Renjun mở tủ và ngay lập tức nhìn thấy một cuốn sách maroon khổng lồ, dòng chữ 'Hồ sơ học sinh', sáng lấp lánh dưới ánh đèn mờ ảo.

Chính là nó, trời ơi, sao cậu biết?

Linh cảm của hồn ma? Cậu chàng tóc hồng nhún vai. Nhanh lên và tìm tên tôi.

Renjun điên cuồng lật giở những trang của cuốn sách khổng lồ nhưng đi được nửa đường, cậu nhận ra rằng mình thậm chí còn không biết cái tên mình đang tìm, tên ngốc ngốc!

Này, tên cậu là gì? Cậu ta gần như nguyền rủa con ma.

Con ma tóc hồng nhìn cậu hoài nghi.

Ngày hôm qua tôi đã nói với cậu rồi, tôi biết điều đó, cậu thậm chí không nghe tôi nói!


Tâm trí của Renjun đang rất hoảng loạn. Cậu quá bàng hoàng và không còn chú ý đến người lái xe đang hét lên những lời thô tục với mình. Sẽ chết mất nếu cậu bị tông trúng và đó là điều cậu thực sự muốn. Tất cả các âm thanh dường như vang vọng từ xa. Ah, có một chàng trai trước mặt, mái tóc ngọt ngào như kẹo bông nổi bật so với ánh đèn vàng chiếu sáng vỉa hè, vẫy tay trước mặt Renjun.

Có phải người đó đã cứu cậu? Cậu trai đó đã đẩy cậu ta ra vỉa hè ?

Tên của cậu là gì? Renjun nghe thấy người đó hỏi.

Renjun... Huang Renjun. Cậu trả lời gần như tự động, mắt vẫn chớp chậm, không tập trung.

Ron Ronjin? Renjin? Chàng trai trước mặt lặp đi lặp lại.

Là Ren, Renjun cậu đã sửa trước khi bắt gặp ánh mắt của cậu trai trước mặt. Renjun nheo mắt, có gì đó không ổn về cậu trai. Cậu có vẻ hơi mờ. Có phải vì những gì mà người ta gọi là dư chấn sau tai nạn?

Ren Renjun? Thật là một cái tên đẹp, tớ có thể gọi cậu là Injun không? Chàng trai mỉm cười, nhân tiện, tớ là Jaemin. Na Jaemin.

Na Jaemin. Na Jaemin. Renjun lầm bầm hàng triệu lần khi cậu thoát ra khỏi trạng thái mơ màng như bị thôi miên. Cậu lập tức lật các trang của cuốn sách để tìm kiếm những học sinh có họ Na.

Cậu trai tóc vàng gần như đã hoàn thành, nhưng Jaemin đột nhiên cố gắng thu hút sự chú ý của cậu.

Cậu có thể im lặng được không? Tôi đang cố gắng tìm tên của cậu ở đây,

Ngay lập tức, con ma cố gắng thu hút sự chú ý về mình, giọng nói hoảng loạn.

Renjun có một cảm giác rất tồi tệ về điều đó, vì vậy cậu từ từ nhìn lên, mở miệng định nói gì đó nhưng tiếng bước chân đến gần hơn làm gián đoạn cậu. Hai người họ nhìn nhau trong nỗi kinh hoàng trước khi cậu lặng lẽ lẩm bẩm. Chạy, chạy thôi.và hình như cậu nghe tiếng la hét đang ù ù trong đầu mình.

Cậu trai nhỏ hơn chạy xộc xệch về phía cửa và quay lại hành lang, ném quyển sổ ghi chép ở đâu đó dọc đường.

Tôi có bao giờ nói với cậu rằng tôi rất ghét cậu không, Na Jaemin?

Bây giờ không phải là thời gian cho việc này Injun, chúng ta phải ra ngoài!

Jaemin, mặc dù là một hồn ma, cậu vẫn cảm thấy adrenaline chạy trong huyết quản của mình.

Rẽ phải, bên phải! Họ ở phía bên kia hành lang! Cậu ta dùng hết sức hét lên , cũng may chỉ có Renjun mới có thể nghe thấy cậu.

Làm thế nào cậu có thể biết chứ?

Đó là lần đầu tiên trong đời Renjun phải trải qua một điều gì đó điên rồ như thế này và cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, huyết áp thì liên tục tăng.

Cảm giác thôi! Jaemin trả lời, một nụ cười lớn kéo dài trên khuôn mặt của cậu.

Cậu trông có vẻ vui với việc này? Thật đáng ghét! Renjun đã nguyền rủa trước khi thấy mình thật mù quáng mà làm theo chỉ dẫn của Jaemin.

Đầu gối của Renjun đã bỏ cuộc khi họ chạy đến một công viên trống cách trường học mà họ lẻn vào. Cậu gục xuống trên băng ghế trẻ em đầy màu sắc, quá mệt mỏi, họ đã đi rồi à? cậu thở hổn hển.

Hahaha Injunnie, thật là vui!

Renjun chỉ nhìn chằm chằm vào con ma đang nhảy xung quanh mình trong niềm vui sướng. Cậu ta làm cái quái gì vậy?

Tôi sẽ không tin cậu lần nào nữa đâu, anh chàng tóc vàng thở dài hờn dỗi.

Injun ơi, phải rồi, cậu có thấy tên tôi không? Hồn ma tóc hồng cuối cùng cũng đứng bên cạnh cậu, nhìn cậu với đôi mắt mong chờ đó.

Renjun gần như có thể cảm thấy trái tim mình chìm xuống khi nhìn vẻ thất vọng trên khuôn mặt của "người" kia.

Không.

Jaemin bĩu môi, một tiếng thở dài theo sau.

Tôi đoán chúng ta có thể thử lại vào ngày mai! Dù sao đó cũng chỉ là ngôi trường đầu tiên!

Thật ảm đạm, Jaemin đang nói chuyện với Renjun hay cậu ta đang cố tự an ủi chính mình?

Tại sao cậu lại muốn rời khỏi thế giới này nhiều đến vậy?

Lại một câu hỏi khó, là một câu hỏi cho Jaemin hay là cho chính Renjun?

Renjun sẽ không bao giờ biết.

Jaemin nhìn đi chỗ khác, đôi mắt có vẻ xa xăm, nụ cười buồn bã trên khuôn mặt cậu ấy. Ban đầu, tất cả đều có vẻ vui nhưng rồi nó trở nên cô đơn, cậu biết đấy......

Renjun thấy mình đang quan sát cậu bạn tóc hồng bên cạnh. Hàng ngàn câu hỏi về cậutrai quay cuồng trong đầu.

Thật ra cậu là người đầu tiên nhìn thấy tôi. Jaemin đáp trả lại cái nhìn chằm chằm của Renjun.Chắc đó là định mệnh, mà chúng ta đã gặp hôm qua.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net