01.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa hè năm 18 tuổi, Hong Jisoo lần đầu tiên gặp Lee Seokmin.

Sau cái ngày làm lễ tốt nghiệp cấp ba, bỗng nhiên mẹ nói rằng muốn đưa anh đi du lịch ở đảo Jeju. Hong Jisoo nghe xong thì vô cùng kinh ngạc, với anh mà nói, những ký ức về Hàn Quốc sớm đã trở nên vô cùng mơ hồ, giống như con diều bị đứt dây vậy, hoặc đống sách vở mà các bạn học của anh sảng khoái xé rách rồi thẳng tay thả nó bay lả tả từ trên lầu xuống sau khi chính thức thoát khỏi những tháng ngày làm học sinh ngồi mòn mông trên ghế nhà trường, tất cả đều một khi đã rời đi thì sự tồn tại ắt trở nên cực kì mơ hồ.

Lý do mà mẹ anh đưa ra là, lá thì phải rụng về cội. Nhưng ở California mười mấy năm nay, kỳ thật anh không hề có một chút hoài niệm gì với nơi quê hương xa xôi ấy của mình cả, tuy vậy anh vẫn đáp ứng mẹ, được đi du lịch miễn phí mà, sao có thể từ chối.

Quãng đường bay từ Los Angeles đến đảo Jeju dài tận 9000 cây số, Hong Jisoo lim dim nửa ngủ nửa tỉnh ngồi ở hạng ghế thương gia. Trong cơn mê man, anh nằm mơ thấy mình rơi vào một cái hố rất sâu dưới biển, từ từ bị nhấn chìm xuống phía dưới, đầu óc anh trống rỗng, xung quanh lại yên tĩnh rợn người.

Chẳng biết nằm mơ như vậy bao lâu, tới khi tiếp viên đứng gọi anh cả nửa ngày trời, anh mới bừng tỉnh dậy.

Kéo chiếc vali nặng trịch xuống băng chuyền, lúc này Hong Jisoo muốn gọi một chuyến taxi mới sực nhớ bản thân đã sớm quên tiếng Hàn, anh lơ ngơ đứng giữa sân bay, cố gắng nói tiếng anh với những người xung quanh nhờ giúp đỡ nhưng có vẻ bọn họ không hiểu được cái giọng Mỹ đặc sệt của anh, y như anh cũng không thể nghe nổi thứ khẩu ngữ vụng về của bọn họ.

Trong lòng thầm mắng chửi hai câu, sau đó anh mở google maps trên điện thoại, quyết định tự lực cánh sinh.

Đảo Jeju thật ra không lớn, nhưng vẫn đủ làm Hong Jisoo bị lạc đường.

Tới lần thứ năm nhìn theo bản đồ quanh đi quẩn lại cái ngã tư này thì anh đã hoàn toàn buông bỏ ý định tìm tới khách sạn mà mình đã đặt, cũng may ông trời cho anh cái tính thích tự do nên anh cũng thấy chuyện lạc đường này chả có gì lớn lao cả, sau đó dứt khoát kéo vali đi dọc đường, vừa đi tìm khách sạn vừa thưởng thức cảnh đẹp ở Jeju.

Không có cảm giác mất mát hay kinh hỉ quá lớn, với anh đây chỉ là một hòn đảo nhỏ bình thường mà thôi, anh thích đi du lịch, những nơi đẹp hơn thế này không phải anh chưa từng thấy qua, vậy thì nói nơi này chẳng có gì đáng giá để anh kề cà lưu luyến nghỉ chân lại cũng không ngoa.

Anh thích đi vu vơ không có mục đích theo cơn gió, cái vị mằn mặn, ẩm ướt của gió biển hệt mùi muối quyện với bạc hà lành lạnh. Cứ thơ thẩn đi như vậy một lúc thật lâu, anh mới nhận ra rằng mình đã đặt chân đến bờ biển.

Không sóng yên biển lặng như những nơi khác, sóng ở bờ biển này lớn lạ thường, nước biển vỗ vào những dải đá ngầm có hình thù kỳ dị, phát ra tiếng gầm rú rất to, gió biển cũng không còn nhu hòa như ban nãy nữa, mái tóc nhuộm vàng của anh không ngừng bay trong không trung. Có lẽ vì thời tiết tương đối xấu nên ở đây khá vắng người.

Nhưng chính vì thế mà Hong Jisoo lại thấy vui hơn nhiều, anh đặt vali dựa vào một tảng đá ngầm khổng lồ, sau đó cởi giày đi chân trần ra bãi biển, anh nhắm mắt lại, một phát lao thẳng xuống dòng nước lạnh ngắt.

Càng chìm sau xuống biển, thế giới xung quanh anh càng yên tĩnh. Ý thức của anh cũng trở nên tĩnh lặng hơn, rồi anh nghe văng vẳng bên tai như có như không sóng âm phát ra từ loài cá khổng lồ nào đó, hoặc cũng có thể là nó đến từ nơi đáy biển sâu hun hút kia.

Thế là anh lặn xuống, càng ngày càng sâu hơn.

Đến khi một tia sáng nhức mắt rọi xuyên mặt nước, một cánh tay cường tráng nắm chặt lấy eo anh, mạnh mẽ kéo Hong Jisoo ngoi lên bờ.

Trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, nước biển lạnh như băng ồng ộc tràn vào khoang miệng, đầu anh chẳng khác nào búa bổ.

Một giây sau, khí oxy trở về lại với buồng phổi, ánh nắng mặt trời rực rỡ đập vào mắt, Hong Jisoo phảng phất có cảm giác bản thân hệt vừa được hồi sinh.

Anh thở hổn hển hớp từng ngụm không khí, bóng đen và ánh sáng trước mắt anh cứ trùng trùng điệp điệp chồng chéo xen lẫn nhau, qua một lúc thật lâu, anh mới bình tĩnh lại, đối mặt với một cặp mắt thiếu niên.

Rõ ràng là con ngươi màu đen tuyền của người Châu Á nhưng tại sao Hong Jisoo anh lại thấy nó vừa trong vắt vừa xanh thẳm, còn hơn cả đại dương mênh mông ngoài kia vậy.

Chắc anh bị điên rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net