02.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lee Seokmin không ngờ rằng, một ngày nghỉ xả hơi mà cậu phải khó khăn lắm mới xin được ông chủ chấp thuận lại gặp trúng một người điên.

Sao trên đời này lại có người điên tự nhiên ban ngày ban mặt chạy ra bờ biển nhảy xuống thế này chứ! Biển báo "CẤM VÀO" to như vậy kia mà, người kia bị mù hay gì mà không nhìn thấy, cứ chăm chăm đâm đầu đi tìm cái chết như vậy?

Nhưng ở một khía cạnh khác thì quả thật Hong Jisoo không hiểu chữ trên biển báo có nghĩa gì.

Lee Seokmin cúi đầu, cậu huơ huơ tay với Hong Jisoo, "Này, anh có sao không?"

Đối phương ngồi như chết lặng, không trả lời cậu câu nào.

Hong Jisoo cảm thấy hơi khó hiểu, anh chỉ là muốn lặn biển thôi mà, năm 12 tuổi anh còn được nhận bằng khen giải lặn giỏi dành cho thiếu niên nữa đó, vốn dĩ anh đang lặn rất tốt, bỗng nhiên Lee Seokmin xuất hiện kéo anh một cái, suýt chút nữa là dìm anh chết chìm ở một bờ biển lạ hoắc mà anh còn chẳng biết tên rồi.

Ặc, nói lạ hoắc thì cũng không đúng lắm.

Hong Jisoo nheo mắt, anh đang định nghe thử thiếu niên trước mặt mình nói gì, không biết có phải anh bị sặc nước biển dẫn đến hệ thống hàn ngữ trong đầu cũng bị ảnh hưởng theo không mà đột nhiên anh lại có thể nghe rõ và thậm chí là hiểu được lời Lee Seokmin vừa nói, thế nhưng hiểu là một chuyện và miệng anh vẫn theo thói quen bật ra tiếng Anh thì là một chuyện hoàn toàn khác.

Lee Seokmin cứ tưởng mình bị mù chữ tạm thời, một chữ cắn đôi cậu cũng không hiểu. Chỉ có thể mơ hồ dựa vào mấy từ "OK?", "No", "OMG" xen kẽ, sau khi đã xác nhận đối phương đích thật đang dùng tiếng Anh để giao tiếp với mình, trong lòng cậu không khỏi sinh ra một chút ngưỡng mộ.

Thì ra một em bé thành phố Seoul.

Nhưng một giây sau liền biến thành phẫn uất.

Em bé đã ở thành phố còn tìm đến cái chết, đúng là thân ở trong phúc mà không biết hưởng.

Hong Jisoo thấy Lee Seokmin không có phản ứng gì, ngồi đơ như khúc gỗ, anh không còn kiên nhẫn nói chuyện với cậu nữa, tính quay đầu rời đi thì phát hiện vali đã sớm bị nước biển cuốn đi mất, không biết đang chết thảm mắc kẹt ở ngỏm đá nào.

Dù cho người có lạc quan đến như nào đi nữa, gặp tình cảnh như thế này cũng không thể không trầm mặc.

Bên trong vali có hộ chiếu, tiền mặt, thẻ ngân hàng, còn cả chiếc máy ảnh anh mới tậu.

Tâm tình Hong Jisoo chạm đáy, anh xoay đầu nhìn Lee Seokmin vẫn đang ngồi đực mặt ở chỗ cũ, nửa người trên để trần khiến cậu như con cún nhỏ ngơ ngác nhìn anh, trái tim Hong Jisoo bỗng nhiên co thắt một cái.

Thôi rồi, không phải bị sóng biển đánh một cái ra bệnh tim đấy chứ?!

Anh bỏ ý định dùng tiếng Anh để giải thích với Lee Seokmin tình huống hiện giờ của mình, bắt đầu cố gắng lục lọi lại hệ thống tiếng Hàn đã đóng bụi phủ tro trong đầu, kết hợp với màn ngôn ngữ tay chân sinh động, ấy thế mà Lee Seokmin vẫn không thể hiểu được ý anh muốn nói gì.

"Nên là, anh bị lạc?"

"Vậy anh muốn về nhà với tôi sao?"

Hong Jisoo hiểu mà như không hiểu, nửa câu đầu thì anh hiểu nhưng nửa câu sau anh đành chịu, không hiểu một cái gì, nhưng vẫn gật đầu rất nhiệt tình.

Đúng là thiếu gia nhà giàu rơi xuống cõi phàm, Lee Seokmin có chút đồng cảm nhìn người một thân toàn hàng hiệu khổ sở trước mặt, mái tóc ướt nhẹp còn đọng nước nhiễu tong tong xuống đất, trong nháy mắt tim cậu liền mềm nhũn, cậu đưa hai tay ra, trân quý như vừa được nhặt được vương tử cáo nhỏ trong rừng vậy.

"Được, vậy trước nhất để tôi dẫn anh về."

Cứ như vậy, Hong Jisoo không hiểu sao mình lại đi theo Lee Seokmin đi đến một quán pub nho nhỏ. Bây giờ vẫn chưa đến giờ mở cửa, trong quán đang mở một bản ballad Hàn nhẹ nhàng, một người nhìn có vẻ là ông chủ đang đứng trước quầy bar, cẩn thận lau sạch từng ly thủy tinh.

Thanh niên mày kiếm mắt sao, xương hàm sắc bén như đao tước búa chém, Lee Seokmin bước vào nói vài câu, sau đó hắn đi tới chỗ Jisoo đang đứng, dùng chất giọng Anh chuẩn hỏi, "Anh bị lạc à?"

Đã quá lâu không nghe thấy ngôn ngữ quen thuộc, nửa ngày sau Hong Jisoo mới phản ứng lại được, anh gật đầu rồi tóm tắt ngắn gọn thảm cảnh hôm nay của mình, thanh niên suy tư gật gù, hỏi anh, "Vậy anh cần bọn tôi giúp gì?"

Hong Jisoo do dự cả buổi trời, hiện tại anh một không có tiền, hai không có người quen, trước khi đi mẹ anh có cho anh rất nhiều tiền, lúc này nếu gọi về xin giúp đỡ chắc chắc mẹ chẳng thèm để ý đến anh, bà chính là kiểu người như vậy đấy, vừa quả quyết lại vừa hờ hững, chỉ cho một cơ hội, một khi đã mất thì đừng hòng có lần thứ hai.

Suy nghĩ một hồi lâu, anh mới chầm chậm nói, "Tôi có thể... ở chỗ này làm công kiếm tiền được không?"

Hong Jisoo tự an ủi bản thân, trải nghiệm cuộc sống cũng là một cách đi du lịch.

Thanh niên kia nghe xong thì nhíu mày, sau đó hắn cười mỉm, nhìn về phía Lee Seokmin nãy giờ đứng ở một bên nghe lén mặc dù không hiểu cả hai đang nói gì.

Lee Seokmin lúc này mới phát hiện bộ dạng nghe lén của mình lộ rõ như thế nào, cậu vội vàng quay đầu, đi, dáng vẻ tuy có tật giật mình nhưng vẫn rất lẽ thẳng khí hùng.

"Ừm... Đúng là có thể, quán pub hiện tại chỉ có một người phục vụ, mãi không tìm được thêm người thứ hai, nhiều lúc bận đến bở hơi tai."

Hai mắt Hong Jisoo rực sáng.

"Thế nhưng anh không biết nói tiếng Hàn, làm sao phục vụ khách được đây?"

Tia sáng trong mắt anh vụt tắt.

"Ưm... có lẽ để anh đứng phụ lau ly cũng được, hoặc lau bàn, rửa chén, đi giao hàng các kiểu..."

Cặp mắt lại bừng sáng trở lại.

Thanh niên cười cười đưa tay ra, "Nếu anh đồng ý, hôm nay có thể bắt đầu làm việc luôn, quán cũng sắp mở cửa rồi."

"À với cả, tôi tên Vernon, là con lai, anh có thể gọi tôi là Choi Hansol. Còn anh tên gì?"

"Joshua."

Hong Jisoo nhẹ nhàng nói ra hai chữ.

Giống như trùng hợp vậy, ngay giây phút đó nhạc trong quán bỗng ngừng phát, Choi Hansol quay lưng thay đĩa CD, hai âm tiết "Joshua" cứ thế mà nhảy gọn bâng vào lỗ tai của Lee Seokmin đang cắm cúi lau bàn.

Gió biển thổi vào quán pub an tĩnh, mấy ly rượu thủy tinh phát ra tiếng vang thanh thúy. Giây kế tiếp, đĩa CD bắt đầu vào guồng xoay, một giọng nữ vui tươi lan tỏa khắp mỗi ngóc ngách trong quán.

"보고싶어도

dù cho có nhớ anh

매일꾹참고있어도

thì em vẫn chịu đựng qua từng ngày

나는네가안아주기만하면

chỉ cần có thể ôm anh thôi

샤르르르르녹아 Yeah..."

là cũng đủ để em tan chảy rồi Yeah...

Thậm chí chính Lee Seokmin cũng không phát giác ra rằng, thật sự khóe môi của cậu hơi cong cong rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net