04.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mây đen dày đặc, mưa cũng đã tạnh. Cửa sổ phòng nghỉ dành nhân viên trên lầu hai mở toang hoác, gió biển im hơi lặng tiếng thổi tới, Hong Jisoo nằm trên nệm, cảm thấy trái tim nhỏ bé trong lồng ngực điên cuồng đập bịch bịch.

Chết tiệt, bất cứ khi nào cơn buồn ngủ ập đến, là anh lại không thể không nhớ đến cuộc hội thoại sau khi quán đã đóng cửa.

"Sao em biết hôm nay là sinh nhật anh?"

Hong Jisoo đang lau bàn, làm bộ thản nhiên hỏi.

"Lúc anh ký hợp đồng với ông chủ, em có nhìn trộm một tí."

"À..."

"Cảm ơn em nhé, không ngờ lời chúc phúc đầu tiên của năm nay là được nhận từ em."

Hong Jisoo không biết nói gì cho phải, bầu không khí giữa cả hai đột nhiên chìm vào im lặng một cách khó hiểu, anh có rất nhiều lời muốn nói, nhưng không biết là vì bất đồng ngôn ngữ hay sao mà trong nghìn vạn câu từ, anh chỉ có thể thốt ra vài câu cảm ơn ngắn gọn, lịch sự.

Thật ra anh cũng cảm thấy rất áy náy, tính ra Lee Seokmin là người bạn đầu tiên của anh từ khi anh đến Jeju đến giờ, mặc dù bọn anh chỉ quen biết có vài ba tuần thôi nhưng anh thật sự đã chịu quá nhiều ân huệ của cậu, vậy đáp lại những ân tình ấy, hình như anh có hơi lạnh lùng, và ừm cũng có một chút lạnh nhạt nữa.

Nhìn qua thiệt tình không có miếng lương tâm nào.

"Lee Seokmin này, vậy khi nào đến sinh nhật em thế?"

Lee Seokmin đang rửa ly, nghe anh hỏi thì kinh ngạc ngẩng đầu, "A... Sinh nhật em à, là hôm diễn ra lễ hội Pháo hoa tuần sau ấy ạ."

"Lễ hội Pháo hoa?"

"Hừm, nó tương tự với lễ hội Pháo hoa bên Nhật Bản vậy, mới tổ chức chừng hai năm trở lại đây thôi, em nghe nói là chính quyền địa phương muốn thu hút khách du lịch? Tại mùa hè thường rất ít khách du lịch đến, nên mới tổ chức ra một ngày lễ như vậy."

"Lễ hội bắn pháo hoa... chắc vui lắm nhỉ?"

"Em cũng không biết." Lee Seokmin cười giả lả, biểu cảm có chút cô đơn, "Em chưa đến đó bao giờ cả. Hầu như mọi người toàn đi với bạn bè, với gia đình hoặc với người họ thích thôi."

"Em từ nhỏ đã ở cùng với ông bà nội, về sau ông bà qua đời thì em cứ thế mà sống một mình ở căn nhà cũ, sau nữa lớn thêm chút nữa thì ra ngoài đi làm công cho người ta. Mặc dù thỉnh thoảng cũng có họ hàng gửi cho em chút tiền để tiêu xài, nhưng kỳ thật em với bọn họ chẳng thân thiết gì mấy."

"Nên là, cứ đến thời điểm tổ chức lễ hội vào mọi năm, em đã quen một mình ở trong nhà, ca hát một hai bài hoặc xem mấy chương trình tấu nghệ trên TV, như vậy cũng vui lắm rồi."

Trong lòng Hong Jisoo đột nhiên trở nên chua xót, tuy từng câu từng lời của Lee Seokmin nói ra nhẹ như gió thoảng mây bay, bộ dạng giống như cậu đã quen như thế rồi nhưng thần sắc trên mặt vẫn không thể che giấu được vẻ khổ sở, và anh có thể nhìn thấy điều đó.

Lee Seokmin cẩn thận lau khô từng ly thủy tinh rồi đặt chúng vào lại tủ.

Bắt đầu từ khi nào à?

Bắt đầu từ tuổi thơ trước đi ha, hồi nhỏ cậu không có bạn, sau đó hai người thân cận nhất với cậu cũng bỏ cậu đi mất, từ đó trở đi những thứ sáng sủa, vui tươi, không để bụng dường như là chiếc mặt nạ được phong hóa bởi thời gian và cuộc sống sinh hoạt thường ngày dán lên mặt cậu.

Cậu chưa bao giờ mở rộng nội tâm đầy nhạy cảm của mình với bất kì người nào.

Cho đến ngày hôm đó, cậu đang ngồi một mình trên rặng đá ngầm, thơ thẩn hát vu vơ mấy lời ca chỉ có cậu nghe thấy.

Bất thình lình, tầm mắt cậu chạm phải một thiếu niên thon gầy với mái tóc vàng óng, dường như người ấy đang tìm kiếm thứ gì đó, rồi bỗng nhiên đối phương trầm mình xuống biển.

Trái tim Lee Seokmin lập tức giật thót. Kỹ năng bơi lội của cậu rất tốt, nhưng thứ cậu sợ nhất, cũng chính là nước.

Lúc cậu còn nhỏ, cha mẹ cậu mất vì một trận đắm tàu kinh hoàng trên biển. Ngày hôm đấy, cậu bị bà nội ôm gắt gao đứng ở trong vòng dây phong tỏa, trơ mắt nhìn cơn sóng cao ngất trời đem cha mẹ đi mất.

Từ đó trở đi, cậu không có cách nào xóa bỏ được nỗi sợ hãi với đại dương, cậu vẫn bơi được, nhưng mọi thứ chỉ giới hạn ở bể bơi mà thôi. Biển cả đối với cậu mà nói, nó không chỉ là ẩn số, mà nó còn là một nấm mồ chôn giữ tuổi thơ và vùi cất toàn bộ tự do của cậu.

Song khoảnh khắc cậu nhìn thấy người kia rơi xuống biển, những nỗi sợ hãi và ký ức đều biến mất hết, cậu từ trên rặng đá nhảy xuống, dũng cảm quên mình vọt vào dòng nước xanh thẳm.

Nước biển bao vây lấy cơ thể cậu, lạnh thấu xương tủy. Nỗi sợ hãi đeo bám và cảm giác nặng nề thi nhau quay về, nhưng cậu vẫn nhất quyết nắm lấy thiếu niên thon gầy kia bơi lên bờ.

Sau này rất nhiều lần cậu tự hỏi tại sao lúc đó mình lại đột nhiên bốc đồng như vậy, rõ ràng khi ấy mới chỉ là đầu tiên nhìn thấy người ta thôi.

Mãi đến thật lâu thật lâu về sau, cậu lần nữa gặp lại Hong Jisoo thì cậu mới hiểu, yêu một người, giống như cơn gió đâm sầm vào lòng biển, như viên đạn một đi không trở lại, một phát xuyên thẳng vào hồng tâm. Vận mệnh chọn trúng hai tâm hồn giống nhau, đã định trước vừa thấy sẽ lập tức tim đập thình thịch.

Nhưng đó là câu chuyện sau này, còn vào giờ phút này, bên tai Lee Seokmin chỉ nghe mỗi câu nói của Hong Jisoo.

"Lễ hội Pháo hoa năm nay, chúng ta cùng nhau đi đi."

Màn đêm tĩnh lặng, hai người cũng không ai nói gì. Nhưng không ai biết rằng, tất cả những thứ khó tin, đều xảy ra vào những lúc lặng yên, không một tiếng động.

---

Thế mà Lee Seokmin rốt cuộc cũng không thể chờ đến lễ hội Pháo hoa của hai người.

Cậu đứng ở bến tàu đợi Hong Jisoo lâu thật lâu vẫn không thấy anh đến. Lee Seokmin cứ nghĩ anh lại bị lạc đường, giống cái hôm đầu tiên anh đặt chân tới đảo Jeju vậy.

Người đâu mà ngốc thế không biết.

Thế là cậu đi tìm anh, tìm hết ngõ này đến ngách kia, cuối cùng lủi thủi trở về quán pub. Choi Hansol ngồi trên quầy bar, nhìn ra bầu trời phía xa xa ngoài cửa sổ, hắn bình thản quay đầu nhìn Lee Seokmin, trong mắt ẩn chứa nhiều lời muốn nói.

Cảm giác sợ hãi tột độ lúc cha mẹ bị biển dữ cắn nuốt hồi ấy đột nhiên xông về trong lòng cậu, một dự cảm không lành xảy đến, cậu chạy như điên lên lầu, thế mà khi đẩy cửa ra, đã không thấy bóng người của Hong Jisoo đâu nữa. Trên sàn nhà lúc này chỉ có trơ trọi một chiếc hộp và một tấm thiệp.

Trên tấm thiệp là bức ảnh Hong Jisoo chụp lén Lee Seokmin, thời điểm cậu ngồi trên sân khấu, hát bài ca sinh nhật dành tặng riêng cho anhanh.

Lee Seokmin quay sang mở chiếc hộp ra, bên trong đựng một cái micro mới tinh, nó có màu xanh da trời.

Như nước biển kia vậy, xanh trong, và sâu không thấy đáy,

"BÙM –"

Pháo hoa bay vút lên bầu trời đêm ở đảo Jeju, phát nổ đùng đùng, đẹp đến rung động lòng người, mọi người quây quần bên nhau vào thời khắc đẹp đẽ, tựa như đang ăn mừng một ngày lễ thật lớn, bọn họ cười nói, bọn họ ồn ào, cùng rất nhiều lời ước định cả đời.

Lee Seokmin cầm tấm thiệp ngồi trong căn phòng trống rỗng, nước mắt không cách nào khống chế chầm chậm chảy xuống. Cậu nhìn ra cửa sổ, những chùm pháo hoa đủ màu sắc bùng nổ, hết đợt này lại đến đợt khác.

Rồi cậu chợt nhận ra, bản thân cứ như thế mà mười tám tuổi rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net