03.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quần áo của Hong Jisoo ướt đẫm, thêm toàn bộ đồ  để trong vali đã bị sóng cuốn trôi dạt không biết đang ở phương trời nào, cũng may đôi giày anh cởi ra trước khi lặn xuống biển vẫn còn chứ không phải đi chân đất về quán pub rồi.

Tắm rửa qua loa một chút, sau đó Lee Seokmin dẫn anh đến phòng nghỉ ngơi. Cậu cũng ở trên phòng dành cho nhân viên của quán pub, bởi vì không trang trí gì nhiều nên cách sắp xếp trong phòng rất đơn sơ, phòng Choi Hansol thì nằm sát bên cạnh, cửa không khóa, có thể nhìn thấy bên trong có kê một chiếc sofa kiểu Pháp nhỏ, và một chai rượu vang đỏ nổi bật đặt trên bàn gỗ làm từ bạch đàn, khá lãng mạn.

Quả nhiên, tư bản xuất hiện ở khắp mọi nơi.

Lee Seokmin trải tấm thảm xuống mặt sàn, sau đó phủ thêm một tấm chăn bông mỏng phía trên. Mặc dù căn phòng khá giản dị nhưng lại rất sạch sẽ, mặt trời lặn ngoài cửa sổ len lét chen vào, ánh hoàng hôn ráng chiều đỏ vàng rơi lên người Lee Seokmin, nhưng nó không trải đều nên nhìn cậu giống như thần Cupid có vòng hào quang trên đầu vậy, chọc cho Hong Jisoo không nhịn được bật cười thành tiếng.

Lần đầu tiên nhìn thấy Hong Jisoo cười, Lee Seokmin không hiểu, người ngoại quốc ai cũng cười kỳ lạ như này sao?

Nhưng thật ra Hong Jisoo cười rất đẹp, khóe mắt cong cong như cánh hoa đào vừa hé nở, tràn ngập sắc xuân của núi rừng, nhìn lâu một chút cũng đủ khiến người ta say mê.

Lee Seokmin thu lại biểu cảm ngẩn người như thằng ngốc của mình, tiếp tục yên phận trải chăn mền, sau đó nhìn Hong Jisoo cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, "Được rồi, kể từ ngày hôm nay em với anh đã trở thành bạn cùng phòng, bạn cùng phòng nói như nào nhỉ, là cái room... roo gì ấy?"

"Roommates."

"Đúng đúng đúng, chính là moo-ma-teul, hahahaha..."

Hong Jisoo im lặng, cuối cùng anh vẫn quyết định không có ý kiến gì với phần phát âm sai bét của Lee Seokmin cả.

"Quán pub sắp mở cửa rồi, chúng ta xuống lầu thôi."

Sau đó, anh dùng toàn bộ vốn liếng tiếng Hàn mà mình có, xấu hổ nặn ra một câu, "Nhân tiện, cậu có thể chỉ cho anh cách rửa bát mà không cần phải cọ quá nhiều được không?"

----

Hong Jisoo không ngờ, việc kinh doanh của quán pub lại tốt đến như vậy.

Ở Los Angeles, nơi đông người nhất sau 12 giờ đêm là nơi quán bar với những con người như bánh răng không bao giờ ngủ, cứ quay cuồng với ánh đèn neon rực rỡ đủ màu, hết lăn lộn, say xỉn, lại thét vào tai nhau, cứ mơ mơ màng màng, cuối cùng thì không khác gì tan vào hư ảo, hoành tráng nhưng không có chút thú vị nào.

Còn người dân ở đây ôn hòa đến không ngờ, nếu không ngủ được, họ sẽ tới quán pub tìm bạn mua say, có người thì đi một mình, có người đi với bạn bè, gió biển ở nơi đây vừa làm người ta thấy ngưa ngứa nhưng đồng thời cũng an yên lạ thường.

Sau nửa đêm, sẽ hay có ca sĩ ngồi trên sân khấu hát, thường thì đĩa CD của Choi Hansol chạy đến bài nào thì bọn họ sẽ hát bài đấy, các khách trong quán vừa ngồi nghe hát vừa tán chuyện, đây chính là cách để tiêu phí cả một đêm dài tuyệt vời chứ đâu.

Cũng trong khoảng thời gian này, trình độ tiếng Hàn của Hong Jisoo tăng nhanh như diều gặp gió, mà đúng thôi bởi vì hầu như đêm nào trước khi đi ngủ, anh cũng bị Lee Seokmin lôi kéo ngồi nói chuyện cả buổi trời.

Nhưng hôm nay thì khác, ca sĩ không hiểu vì sao vẫn chưa tới. Choi Hansol và Lee Seokmin đứng pha rượu, Hong Jisoo thấy người không đến liền gọi điện thoại hỏi thăm mới biết, ca sĩ đáng lẽ hôm nay phải tới đột nhiên gây gổ với bạn gái, sau đó đi mượn rượu giải sầu và bây giờ đang nằm trong bệnh viện.

Hong Jisoo lại trầm mặc.

Vì chờ quá lâu mà không thấy ca sĩ lên hát nên có vài vị khách chạy đến quầy bar khiếu nại. Trong số đó có một người đàn ông bản địa mập mạp đã say mèm mà cứ tưởng mình còn tỉnh, bắt đầu tìm Hong Jisoo giở trò, mỗi lần y mở miệng là mùi rượu đục ngầu phả ra, cứ đứng dùng cái chất giọng địa phương lè nhà lè nhè mà nói chuyện với Hong Jisoo. Anh bày ra vẻ mặt ghê tởm, vốn định trực tiếp cho y một quyền để biết đã chọc nhầm người nhưng nghĩ lại, dù sao đây cũng là cửa hàng của Choi Hansol, lỡ xảy ra chuyện gì làm sao anh đền bù nổi. Thế nên anh chẳng thể làm gì khác hơn là vừa cười vừa nhẹ nhàng gạt bàn tay bẩn thỉu của y ra khỏi người mình, trong lòng không ngừng bằm y thành trăm mảnh.

Vậy mà tên đàn ông mập ục ịch như heo kia vẫn không buông bỏ ý nghĩ tha cho Hong Jisoo, tới lúc anh không còn nhịn được nữa thì bàn tay thanh mảnh đã khẽ siết chặt lại thành quả đấm.

Ngay thời khắc anh chuẩn bị ra đòn, bỗng nhiên một bàn tay khác xuất hiện kéo tên béo kia đi, trên mặt Lee Seokmin nở ra một nụ cười siêu cấp hoàn mỹ, thế nhưng lực tay thì lớn đến kinh người, tên béo bị kéo đau, định ngoác mồm chửi ầm lên, không ngờ lại càng bị Seokmin siết chặt hơn.

Lee Seokmin cười nhìn y, rõ ràng vẫn là nụ cười như mọi ngày, nhưng nhìn thoáng qua như được phủ thêm một tầng mây đen vậy.

"Quý khách không cần gấp, quán chúng tôi xin đảm bảo một lát nữa sẽ có ca sĩ lên hát, người xưa có câu "dục tốc bất đạt", nếu cứ miễn cưỡng ăn đồ không phải của mình thì sẽ bị bỏng chết đấy..."

Tên béo bị dọa cho mềm nhũn tay chân, chỉ kịp vứt xuống xấp tiền mặt rồi nhanh chân chạy biến, đến cả rượu còn chưa uống xong.

Hong Jisoo sắc mặt không đổi, cầm tiền cho vào két, cười khẩy một tiếng.

Buồn cười thật đấy, thậm chí còn không có tiền dư, bị dọa sợ thành bộ dạng chạy trối chết như kia vậy mà vẫn tính toán chi li từng đồng một.

Lee Seokmin xoay người lại, trên mặt cậu đầy vẻ áy náy.

"A... Anh có sao không? Tên đó không làm gì anh chứ... Đều do khi nãy em bận đi pha rượu..."

Hong Jisoo nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn dáng vẻ lo lắng của thiếu niên đối diện, trong lòng anh bỗng dâng lên một cảm vui thích kì lạ, "Anh không sao, em mà không đến, anh cũng đánh cho thằng cha ấy không còn đường về."

"Nhưng có chuyện này," Hong Jisoo gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn, "Anh vừa gọi cho người vẫn hay hát ở quán mình, bên đó bảo người vào bệnh viện, hôm nay không hát được, em tính sao đây?"

Lee Seokmin cười một cách đầy gian xảo nhìn anh, giọng điệu cà rỡn nói, "Em nói nhá, tối nay nhất định sẽ có ca sĩ hát cho quán chúng ta, anh cứ yên tâm, nhanh đi bưng rượu cho khách đi."

... Hong Jisoo quyết định không để ý nữa, xoay người rời đi.

Đến hơn nửa đêm, khách tới uống rượu ngày càng nhiều, Hong Jisoo bắt đầu có chút không lo nổi, anh lau mồ hôi ướt đẫm trên trán, vội vàng bưng hai ly cocktail ra cho khách.

"ĐONG –"

Sau lưng đột nhiên phát ra âm thanh cực đại làm Hong Jisoo giật cả mình. Anh quay đầu nhìn lại thì ánh đèn màu cũng vừa vặn được bật sáng, chiếu rọi vào bóng hình cậu thiếu niên đang ngồi ngay giữa sân khấu đặt ở trung tâm quán pub.

Cậu thiếu niên giơ chiếc micro lên, ánh sáng màu trắng đập vào người cậu, nhuộm trọn cả người cậu bởi thứ sắc thái mờ ảo, tựa như thiên sứ hạ phàm xuống đảo hoang vậy.

Máy CD chậm rãi chuyển động, nhạc đệm du dương vang lên, hòa lẫn với tiếng nói chuyện của mọi người, nhẹ nhàng rót vào lòng những vị khách đang có mặt ở đấy như vầng trăng sáng trên trời cao kia.

Đảo Jeju tối nay, ánh sao lấp lánh, gió thổi mát rượi .

"나 는 한 때 내 가 이 세 상 에 사 라 지 길 바 랬 어

đã từng có lúc tôi hi vọng mình biến mất khỏi cuộc đời này

온 세 상 이 너 무 나 캄 캄 해 매 일 밤 을 울 던 날

toàn bộ thế giới chìm trong bóng tối, cứ mỗi đêm về là tôi lại khóc thầm

차 라 리 내 가 사 라 지 면 마 음 이 편 할 까 ,

vậy thà rằng cứ để tôi biến mất đi, không phải sẽ dễ chịu hơn sao,

모 두 가 날 바 라 보 는 시 선 이 너 무 나 두 려 워 ,

những cặp mắt nhìn chằm chằm của người đời khiến tôi thật sự sợ hãi

아 름 답 게 아 름 답 던 그 시 절 을 난 아 파 서 ,

những thứ đã từng tốt đẹp kia, lại chính là những năm tháng tôi chìm trong thống khổ

얼 마 나 얼 마 나 아 팠 을 까 ,

có biết bao nhiêu đau khổ

얼 마 나 얼 마 나 아 팠 을까 ,

có biết bao nhiêu đớn đau

얼 마 나 얼 마 나 얼 마 나 바 랬 을 까 ..."

còn có biết bao nhiêu hy vọng...

...

Hong Jisoo ngẩn ngơ nhìn thiếu niên trên sân khấu, ký ức như con ngựa hoang đứt mất dây cương, mang theo anh trở về bờ biển xanh thẳm ngày ấy.

Nước biển lạnh lẽo, mặn chát, ánh mặt trời chói chang, cảnh mộng mơ mơ hồ hồ, thời gian nghẹt thở trở về con số không... Một chút vỡ vụn, lại một chút trùng điệp, cùng với hình bóng của người kia đan xen với nhau.

"Lách tách –"

Trời mưa rồi.

Thiếu niên ngồi trên sân khấu mặt ngọc mày ngài, len lén làm ra một khẩu hình mà chỉ có anh và cậu nhìn thấy.

"Sinh nhật vui vẻ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net