Tự chui vào rọ và trò ghép hình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một bé gái không quá năm tuổi cười khúc khích, nhảy vòng trên sàn gỗ khắp phòng khách, kim tuyến đính trên chiếc váy màu đỏ đậm chất Giáng sinh của cô bé lung linh dưới ánh đèn mùa lễ hội. Cô bé hét lên thích thú khi một chàng trai cao to bế cô bé lên và xoay vài vòng. Anh ẵm cô bé bên hông và mỉm cười, thì thầm gì đó vào tai cô bé, nhỏ đến mức khách khứa trong phòng không thể nghe thấy được.

Xu Minghao và Lee Chan ngồi trên chiếc ghế sofa phía bên kia phòng quan sát họ, trong tay là ly thuỷ tinh lấp lánh ánh rượu táo.

"Anh biết đấy," Chan ngẫm nghĩ, "anh ấy trông có vẻ rất thích trẻ con."

Minghao khịt mũi. "Phải, bởi vì anh ấy cũng trẻ con như vậy mà." Cậu giãn đôi chân mày nhìn hai người kia. Chàng trai để cô bé đứng trên chân mình, nắm lấy tay cô bé và bắt đầu nhảy theo điệu nhạc. Ngoài họ ra thì không có ai đang nhảy hết.

"Phải đấy. Nhưng hyung biết em nghĩ gì không?" Chan hỏi, quay sang nhìn Minghao. "Em nghĩ hình như có ai đó bỏ thêm rượu vào eggnog(*) rồi."

(*)eggnog: hỗn hợp nước uống gồm bia, trứng, sữa, nôm na là đập trứng bỏ vào bia thì sẽ ra eggnog, mình cũng nghe nói tới món này rồi nhưng không biết người Việt mình gọi là gì nên mình để nguyên văn luôn.

"Không phải bỏ thêm vào đâu." Minghao chế giễu, và Chan đứng hình khi gương mặt Minghao chuyển sang vẻ gian trá, "Vốn dĩ là đã có rượu trong đó ngay từ đầu rồi. Chính xác là Vodka. Dì của Seungcheol hyung không nói ai biết hết. Chỉ mình anh biết thôi, vì anh đã phụ giúp dì làm bánh quy. Em nghĩ vì sao anh lại bắt em uống rượu táo chứ?"

Chan há hốc miệng. "Ý anh là...như vậy, Mingyu hyung là say rượu thật à?!" Cả hai nhìn ra phía sau, một cô bé đang dắt một cậu con trai to xác sang một chiếc bàn nhỏ. Cô bé còn đang vẽ râu mèo lên mặt cậu chàng.

"Phải đấy."

Hai người lại quay đầu nhìn theo hướng giọng nói kia phát ra, Jeon Wonwoo. Anh đã nửa đứng nửa tựa vào chiếc sofa, xen giữa hai người. Ánh mắt chăm chú nhìn Mingyu và có vẻ như là đang bị bẽ mặt.

"Nhưng mà cô bé đó là con ai vậy?" anh hỏi.

Jeonghan thong thả đi lại từ một hướng khác. "Hình như tên con bé là Youngmi. Hay Youngji, hay đại loại vậy. Chắc là con của anh chị họ của Seungcheol."

Chan cúi đầu tựa vào đùi mình. "Ugh. Seungcheol hyung có nhiều họ hàng chết đi được! Nhắc em xem lí do gì chúng ta lại ở đây, tại tiệc Giáng sinh của gia đình anh ấy? Anh ấy mời Jihoon hyung thì không có gì khó hiểu, dù gì họ cũng đang hẹn hò với nhau. Nhưng mà mời những người còn lại như chúng ta thì là vì lí do gì chứ?"

"Thôi nào." Wonwoo cốc đầu Chan. "Mười ba người chúng ta "là" gia đình. Chúng ta có quyền ở đây, cũng giống những người khác. Không cần biết có quan hệ ruột thịt hay không."

Cuộc nói chuyện của họ bị gián đoạn bởi một tiếng ồn từ chỗ bàn ăn. Một trong những người khách vừa hét lên "Nụ tầm gửi kìa!", gây chú ý với mọi người. Một số người đã tụ lại xung quanh và bắt đầu hò reo.

Chính giữa họ là Seungkwan và Vernon, đang đứng ngay tại cửa ra sân sau. Phía trên họ là một nụ tầm gửi. Nụ tầm gửi xuất hiện đúng lúc Vernon vừa bước từ ngoài vào nhà, tay vẫn đang cầm một lon soda từ cái tủ đông ngoài sân. Seungkwan đứng ngay bên cạnh, bị lôi cuốn vào câu chuyện của Seokmin.

Cả hai nhìn chằm chằm vào nhau, rồi vào đám đông xung quanh đều đang nhìn lại họ với ánh mắt chờ đợi. Seokmin cười khùng khục, vỗ tay và bắt đầu la lớn "Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!", những người xung quanh cũng bắt đầu tham gia hò hét. Có gì đó như nói với Minghao rằng chuyện này không hoàn toàn là trùng hợp khi hai người bọn họ bị đầy vào tình huống này với nhau.

Seungkwan trông có vẻ như đang đấu tranh sau đó phản ứng nhanh như bay. Trong hoảng loạn, cậu đẩy Hansol ra phía ngoài cửa, khiến Hansol bị trượt trên lớp băng ngoài sân sau và té nhào ngay vào đống tuyết. Seungkwan vội vàng chạy biến dọc theo lối đi. Chắc là chạy vào phòng chính..

Tất cả mọi người đều bật cười lớn. Một người phụ nữ trung niên bước đến giúp Hansol đứng dậu, phủi tuyết trên người cậu rồi vỗ vỗ vào mông cậu, hù doạ cậu và chọc cười đám đông. Mẹ của Seungcheol xuất hiện ngay lúc đó, xua tay với người phụ nữ "Dì đừng có làm thằng bé sợ nữa!", sau đó đưa Hansol ra khỏi chỗ náo nhiệt, nói rằng sẽ cho cậu mượn một bộ quần áo khác để thay. Mẹ Choi là một người tuyệt vời. Minghao nhớ rằng đã vô số lần mẹ đã xuất hiện kịp thời và giải quyết tất cả những rắc rối mà con trai và mấy đứa bạn gây ra. Có một lần cách đây hai năm khi mà cái niềng răng của Minghao - Không. Tốt nhất là đừng nhớ tới chuyện đó.

Jeonghan thì thầm, "Aww, đáng yêu quá! Theo một cách kì cục. Nhưng mà vẫn đáng yêu!"

Minghao khó hiểu. "Em không hiểu cái chuyện nụ tầm gừi."

Mấy người bạn nhìn Minghao tò mò pha chút ngạc nhiên. "Y1 em là sao?" Wonwoo nói.

"Thì là, nó có nghĩa gì? Giáng sinh là lúc để mọi người được vui vẻ nhưng mà em chỉ thấy tầm gửi mang lại niềm vui trong phim thôi. Còn ngoài đời nó chỉ đem lại điều xấu hổ."

Chan nghiêng đầu, "Thì...nó tạo niềm vui cho những người đứng xem."

"Nó cũng có thể mang lại niềm vui cho hai người đứng phía dưới nó mà! Ví dụ như một cặp đôi đang hẹn hò chẳng hạn. Họ sẽ rất vui vì có được lí do để hôn nhau. Thêm nữa, nó rất dễ thương!" Jeonghan chen vào.

Minghao gật đầu, "Nhưng đâu phải lúc nào cũng có một nụ tầm gửi xuất hiện bên trên họ chứ, trừ phi là sắp đặt sẵn. Và tại sao họ lại cần một cái cớ để hôn nhau? Anh biết không, em tự hỏi, mỗi năm có bao nhiêu người khó chịu khi phải đứng dưới nụ tầm gửi với một người mà họ không biết hay hoàn toàn không muốn hôn. Nếu có ai hỏi em, em chỉ thấy đây là một cách thức vụng về ép người khác phải hôn mình hay là đẩy người ta vào một trò đùa kinh khủng."

"Gì chứ? Vậy là em ghét truyền thống về nụ tầm gửi à?" Jeonghan nhìn như đang bị xúc phạm.

"Không phải em ghét nó," Minghao nhún vai. "Em chỉ nghĩ nó thật vô nghĩa và thật rắc rối. Vậy thôi."

"Khỉ thật!" Jeonghan như muốn khóc thét với cậu em này, "Em đúng là cổ hủ! Lí do khiến em không thích nó là vì em đang cô đơn (FA đó) và thấy cay đắng thôi! Anh dám cá em sẽ không còn nghĩ như vậy nếu em có ai đó để hôn bên dưới nó."

Minghao đảo mắt. "Anh tìm đâu ra cái giả thuyết đó vậy hả? Em không có cay đắng gì cả. Mà kể cả khi có ai đó như anh nói đi, em không nghĩ mình sẽ thay đổi ý kiến đâu."

"Ồ, vậy anh cá là em cũng nghĩ chuyện hôn ai đó vào đêm giao thừa là dở hơi nhỉ?"

"Anh đừng lên giọng như vậy chứ! Với lại anh đang phản ứng thái quá đấy!" Minghao phê phán. "Nhưng, đúng. Em cũng không quan tâm tới cái truyền thống đó."

Jeonghan nhìn qua Minghao và nhìn Wonwoo, như muốn nói kế hoạch đã phá sản. Hình như họ đã có lời nhắn gì đó với nhau, Wonwoo thở dài. "Đừng có độc đoán như thế Jeonghan! Nhưng mà, không ai nói trước được tương lai, Minghao. Có thể au này em sẽ rơi vào cả hai trường hợp đó." Wonwoo vỗ vai Minghao.

Jeonghan tiếp tục với giọng hờn dỗi. "Phải. Với ai đó mà em rất thích. Và em sẽ thấy vui vì những phong tục đó tồn tại trên đời. Ngày đó sẽ đến và anh sẽ nói với em "Anh bảo rồi mà!". Sự thật là, anh cá tất cả bọn anh đều ở đó để chứng kiến. Cả hai người. Đó có thể là bất kì ai. Có thể đó là người em quen biết. Có thể là người em thân thiết, hay là rất rất thân. Có thể-"

"Em đoán là hyung ấy đã hiểu rồi, Jeonghan hyung." Chan cắt ngang, chạy đến như muốn đâm sầm vào Jeonghan và nhìn hyung mình với ánh mắt hình viên đạn.

*Mấy người này lại định bày mưu gì với con tuôi vậy chời T.T*

Minghao nhìn họ nghi ngờ. Lại nữa rồi. Họ thỉnh thoảng lại nói chuyện và hành động kì quái như vậy. Giống như là họ đang muốn ám chỉ điều gì hay cố tỏ ra mình lỡ lời. Đây chắc chắn không phải lần đầu tiên chuyện này xảy ra. Thậm chí là, nó đang xảy ra ngày càng thường xuyên. Có chuyện gì mà mình không biết sao? Minghao đã từng dẹp bỏ ý nghĩ đó.

Đúng lúc đó, Seungcheol xuất hiện, đội một cái mũ ông già Noel cổ điển, đỉnh mũ rũ lệch sang một bên đầu. Minghao chưa gặp hyung ấy kể từ khi bữa tiệc bắt đầu, nhưng có vẻ hyung đã có một khoảng thời gian rất vui. Một nụ cười lớn vẽ ra trên mặt Seungcheol, anh bước về phia họ, chào hỏi và ôm tất cả họ hàng.

"Chào mấy đứa!" Anh vui vẻ khi đến bên bốn người bọn họ. "Mọi chuyện như thế nào rồi?"

Jeonghan khoanh tay. "Minghao nghĩ chuyện nụ tầm gửi là ngốc nghếch."

Seungcheol liếc nhìn Minghao hỏi. "Thật ư? Tại sao vậy?"

"Tớ cũng chẳng biết, thật đấy." Jeonghan đáp.

"À. Anh có thể tôn trọng ý kiên của em. Dù sao em cũng không thuộc tuýp người lãng mạn." Seungcheol chấm dứt chủ đề này và dẫn sang chuyện khác. "Thôi bỏ đi! Đi gom mấy cái đầu tuần lộc trên lầu vào vào phòng game đi. Chú của anh nói chúng ta có thể chơi trong đó suốt đêm cũng được! Sẽ hiểm lắm đấy! Không đến là chết nhé!" Seungcheol vỗ nhẹ lên mũi Jeonghan, làm động tác bắn súng với họ, sau đó lại mất hút vào đám đông hỗn độn. Minghao chợt tự hỏi, có phải hyung ấy cũng uống cái thứ eggnog kia rồi chăng?

Chan đứng dậy. "Em sẽ đến phòng game. Đi nào. Gọi cả Mingyu hyung nữa!" Cậu nắm lấy tay Minghao, tay còn lại vẫn cầm ly rượu táo, dẫn đầu mấy người anh đi như một đoàn tàu lửa nhỏ.

Mingyu không ở cùng cô bé kia nữa. Cậu đang đứng với một chàng trai khác, Minghao chỉ có thể đoán rằng cậu ta là một trong những anh em họ khác của Seungcheol. Hai người thì thầm gì đó với nhau rồi phá ra cười. Mặt của Mingyu bây giờ là một mớ hỗn độn của mực, mấy cọng râu mèo lúc trước chỉ là một phần rất nhỏ trên đó.

"Mingyu hyung!" Chan hét lớn, vôi chạy tới, cậu bỏ tay của Minghao ra để nắm lấy Mingyu. Cậu hạ giọng xuống để không ai nghe thấy. "Có một phòng game trên lòng và Seungcheol hyung nói chúng ta có thể chơi trên đó. Đi thôi, nhanh lên!" Cậu bắt đầu lôi Mingyu về phía cửa ra vào, nơi có cái cầu thang dẫn lên lầu.

Mingyu không hề phản kháng và chàng trai kia xem chừng như đã quên hết về cuộc đối thoại giữa hai người. Cậu ta quay sang nhìn Minghao và mỉm cười. Minghao bất chợt lùi lại một bước. Cậu không cố ý, nhưng vì răng của cậu ta....cậu ta đeo niềng răng. Và dính với cái móc là sợi dây cao su, kéo dài trong miệng cậu ta như tạo thành một cái màng vô hình. Minghao thề, cậu đã thấy mọi thứ quay mòng mòng. Đừng hoảng. Mày ổn mà, chỉ cần bỏ đi là được. Cậu rặn ra một nụ cười trước khi bước ngang qua cậu ta, Wonwoo đi theo ngay phía sau.

Jeonghan vào phòng ăn tìm Seokmin, và tìm thấy cậu đang cao hứng cắn đứt cái đầu của miếng bánh gừng hình người. Jeonghan nắm lấy cậu em cùng bảy người còn lại và tập hợp ở hành lang, cố gắng đuổi kịp Chan, nhìn như có thể sẽ mất hút bất cứ lúc nào.

Chú của Seungcheol có một cuộc sống khá là khá giả, chắc chắn là thế. Ngôi nhà của họ lộng lẫy và Minghao cồn cào bởi sự thôi thúc trong lòng muốn tách ra và tự mình khám phá toàn bộ chỗ này. Việc này, nhìn chung mà nói, không phải là một chuyện lễ độ cho lắm, nhưng mà ai có thể kết tội cậu chứ? Lối vào tráng lệ với trần nhà cao chót vót, sàn nhà thì được lót bằng đá cẩm thạch. Mọi người cũng chen chúc trong này và chưa chắc tất cả bọn họ đều là họ hàng. Nó rất đáng ngờ, cũng như mười một người kia hầu như đều đến đây mà không được mời (một cách chính thức). Và cũng chẳng có ai để ý khi Minghao tự nguyện giúp chuẩn bị thức ăn.

Cầu thang lớn nằm ở phía đối diện căn phòng của đại sảnh. Nó cũng được làm bằng đá cẩm thạch và một tấm thảm sang trọng màu trắng trải dài suốt cả cái cầu thang. Đi trên đó chắc sẽ giống như được bước trên mây, Minghao nghĩ. Cái cách mà thứ chất lỏng trong ly nước của Chan sóng sánh khiến Minghao lo lắng, sợ rằng nó sẽ đổ lên tấm thảm sạch sẽ đó. Thế nên cậu làm một việc thích hớp nhất: giật lấy ly nước của Chan và uống cạn nó. Chan chỉ khẽ liếc sang cậu trước khi đi tiếp, Minghao cho rằng như vậy là không có bất kì phản đối gì. Hoàn hảo. Vậy càng tốt.

Cái cầu thang biến mất sau trần nhà của tầng một dẫn tới một căn phòng lớn cái đèn treo, nhiều hành lang rẽ đi khắp nơi. Cả nhóm không có bất kì sự chỉ dẫn để đến được phòng game.

"Ừm... Vậy chúng ta nên đi hướng nào đây?" Wonwoo nói ra suy nghĩ của mọi người.

Jeonghan than vãn, "Lẽ ra chúng ta nên đi theo Seungcheol. Giờ chúng ta nên làm gì đây? Mở cửa từng phòng à?"

Minghao đề ra ý tưởng, cậu muốn nhìn xung quanh. "Chúng ta có thể chia ra và đến từng phòng khác nhau."

"Thôi đi, Scooby Doo." Được rồi, hằn là Jeonghan vẫn còn giận vì chuyện nụ tầm gửi. (Chơn-sà đại nhân thù dai thế :v)

Cùng lúc đó, một tiếng la lớn vỡ ra trong không khí và tiếng một cánh cửa bị dập mạnh phát ra trước khi có ai đó tức giận la hét và tiếng bước chân của hai người nào đó đang tiến lại gần họ. Kwon Sooyoung xuất hiện từ phía hành lang khác, trông có vẻ như đang phát điên và chạy nhanh qua cả nhóm, hét lên điều gì đó rời rạc. Wen Junhui đuổi theo ngay phía sau, như đuổi theo con mồi.

Mingyu cố nắm lấy vai của Soonyoung và họ bắt đầu đánh nhau, sau cùng vẫn tạo ra những tiếng ồn lớn đinh tai. Cậu liên tục nhìn ra sau vào phía người đang đuổi theo mình, đang nhanh chóng tiến đến gần chỗ bọn họ, cậu khóc thét lên "Đừng mà!" trước khi Jun nắm chặt cậu xuống sàn. Cả hai vật lộn vài giây tới khi Junui khoá chặt Soonyoung trên sàn nhà bóng loáng, ngồi đè lên người cậu và không ngần ngại đè bẹp cậu bằng sức nặng của mình.

"Mau rút lại lời đó, Soonyoung! Tôi thề tôi sẽ giết chết cậu!" Jun dùng đầu gối đè mạnh vào bụng Soonyoung.

Âm thanh phát ra từ miệng Soonyoung trở nên kỳ quái nhưng là vui vẻ một cách kì quái.. Cậu trông như đã rất khó khăn để thở nhưng với nỗ lực đã có thể thở khò khè. "Cậu không thể rút lại những điều là sự thật."

Mắt của Jun nổ lửa đầy tức giận và Soonyoung lại tiếp tục la hét khi bị Jun kéo tóc. Soonyoung đẩy Jun ra khỏi người mình, cả hai lại vật lộn trên sàn. Những gì mà họ đang hét lên với người kia đều không thể hiểu được.

Không ai dịch chuyển để can ngăn. Tất cả họ đứng thành một vòng cung xung quanh quan sát bạn của mình cố gắng giết lẫn nhau. Mãi tới khi Jun thúc gối vào chỗ hiểm của Soonyoung thì Chan mới thúc vào khuỷu tay Minghao.

"Làm gì đi trước khi có người thật sự bị thương nặng!" Cậu thìa thầm.

"Sao lại là anh?" Minghao chán ngán.

"Vì em bảo thế!"

"Anh cá là Soonyoung đáng bị như thế bất kể anh ấy đã làm gì." Minghao nói.

Chan thở dài bực tức, đẩy Minghao ra phía trước, làm phân tâm hai người đang đánh nhau trên sàn. Họ lập tức đóng băng và đồng thanh kêu tên cậu. Cả hai nhìn nhau, rồi nhìn Minghao, rồi lại nhìn nhau. Nó làm Minghao nghĩ đến hai đứa trẻ vừa bị bắt quả tang đang làm việc gì đó tồi tệ.

"Này, này, hay là hai người...đừng như vậy nữa?" Cậu nói một cách thận trọng, đề phòng lỡ như cậu sẽ là người tiếp theo bị vồ lấy nếu cậu bất cẩn.

Jun thả Soonyoung ra, bò dậy, phủi bụi và mỉm cười một cách lo lắng với Minghao. Cậu tóc vàng cũng làm theo, nhưng không vội như vậy. Họ đứng trước cậu, trông như những đứa trẻ cố giấu một chuyện bí mật với bố mẹ.

Xem xét cả hai, Minghao để ý thấy gì đó. Chắc chắn rồi, cả hai tên ngốc thường gây lộn xộn, nhưng không đến mức này. Lần này, họ luộm thuộm hơn bình thường. Suy nghĩ một lát, Minghao hít một hơi. Phải, đúng như mình nghĩ. Hai tên ngốc này say rồi.

"Hai người đã uống eggnog rồi?" cậu hỏi, tỏ vẻ chỉ là một câu hỏi của một cuộc đối thoại bình thường.

Soonyoung và Jun cùng nhìn cậu cười rạng rỡ, gật đầu một cách hứng khởi.

Soonyoung vui vẻ, "Đúng đấy! Phải nói là món đó ngon hết chỗ chê, tụi anh uống hết ly này đến ly khác. Em cũng thử rồi chứ?"

Minghao xoay người lại nhìn những người còn lại. Seokmin và Mingyu tò mò nhìn vào, ba người khác thì than thở.

Wonwoo bước lên phía trước, "Sao cũng được, không quan trọng. Nhưng tớ không nghĩ hai cậu biết phòng game ở đâu chứ? Chúng ta đang hẹn nhau đến đó."

Mặt của Junhui sáng lên như cây thông khổng lồ dưới lầu (hẳn là cây thông :v). "Biết chứ! Bọn này vừa ở trong đó ra mà! Những người khác đều đang đợi các cậu đấy!" Cậu nhảy một điệu lắc người kì dị và ra dấu cho họ đi theo, trở lại cái hành lang mà họ vừa nhào ra khỏi.

Seokmin và Wonwoo đi theo ngay sau đó, nhưng Minghao thì hơi dừng lại đi ngang với Chan, Mingyu loạng choạng đi bên cạnh.

Jeonghan kéo Soonyoung lại, đợi cho mọi người đi xa một chút thì huýt gió, "Tuyệt, quá tuyệt! Bọn này còn chưa bắt đầu thì hai người đã tiến hành kế hoạch rồi!" Soonyoung rên rỉ đáp lại.

Minghao không biết cái kế-hoạch kia là gì, nhưng có vẻ đó là điều mà cậu không nên nghe. Cậu giả vờ như không nghe thấy. Không cần biết Jeonghan đang lên kế hoạch rắc rối gì, cậu chắc chắn không muốn trở thành trung tâm của nó. Hoặc là phải dọn dẹp nó. Bình thường thì, cậu sẽ có ý định ngăn cản bọn họ làm chuyện gì đó thật sự tồi tệ, nhưng gần đây, cậu đã rút ra một triết lý "Không phải chuyện của mình, không liên quan đến mình." Làm theo triết lý ấy đã giúp Minghao thoát khoải vô số những trường hợp đang xấu hổ, và/hoặc là khó xử. Những gì cậu trải qua là đủ cho cả quãng đời còn lại.

Nó cũng giúp cậu giảm bớt rất nhiều chuyện lo nghĩ. Những người bạn của cậu luôn muốn ám chỉ rằng cậu rất hay lo và bằng cách chỉ lo cho chuyện của bản thân một cách nghiên khắc, Minghao thấy mình yên bình hơn nhiều. Nếu họ muốn làm chuyện điên rồ gì đó, họ cứ việc làm. Minghao sẽ ở nhà, an toàn và ấm áp, xem một bộ phim. Vậy lỡ như cậu thấy như bị bỏ rơi? Hay là họ thấy chán ngấy cậu- Không, không, không.

Như thế này tốt hơn nhièu. Minghao không cần phải cùng họ làm trò hề để có thời gian vui vẻ. Và cậu cũng tận hưởng buổi tối của mình, thưởng thức bánh quy và rượu táo. Cậu không định sẽ làm rối tung lên bằng việc xen vào cái ý tưởng, không nghi ngờ gì là một ý tưởng ngốc ngếch, mà Jeonghan và Soonyoung đang nói đến.

Phòng game quả là tuyệt vời hệt như trong trí tưởng tượng của Minghao. Không phải một, mà là hai cái TV màn hình phẳng gắn trên hai bức tường liền kề nhau. Một cái đang chiếu trận đấu của Super Smash Bros, Star Fox Versus Ike(*) ở Ngôi đền Hyrule(*), đang chơi là Hansol và Jisoo. Hansol đã thay một cái áo sơ mi trắng và một chiếc quần jeans.

(*) Super Smash Bros, Star Fox Versus Ike: tên nhân vật của game Super Smash Bros Brawl (Đại hội anh hùng), là một dòng game của Nintendo quy tụ những nhân vật của những series game nổi tiếng của hãng như Mario, Zelda Princess, Pikachu, Star Fox,v.v... Ngôi đền Hyrule (Hyrule Temple) là tên của một màn trong game.

Trên cái còn lại, Seungkwan và Jihoon đang tập trung chơi Just Dance(*), bài hát là "Bad Romance" của Lady Gaga. Rất khó để nói ai sẽ thắng. Nhưng Minghao phại thừa nhận, họ chơi rất giỏi. Tai nạn nụ tầm gửi có vẻ đã tôi vào dĩ vãng, nhìn cái cách mà Seungkwan quay lại sỉ nhục Hansol, kiểu như "Hẳn là Star Fox!" hay "Cậu không có chút mảy may nào thắng Jisoo hyung đâu!", dù vẫn đang nhảy nhót theo nhạc.

(*)Just Dance: Trò chơi tương tác bằng điện thoại, người chơi phải thực hiện những động tác giống như trên màn hình, có thể chơi một mình, 2 người, 3 người hay chơi theo nhóm. (Giống giống trò mà Katy Perry chơi trong Last Friday Night ý).

Khắp phòng là những người khác với hững thứ hay ho. Một bàn bóng đá, bàn Air hockey (hai cái này có thể thấy ở những khu trò chơi trong các siêu thị, trung tâm thương mại, Air hockey là trò mà bạn dùng cái tay cầm đẩy cái dĩa nam châm vào lỗ của đối phương), một cái quầy soda, máy chơi pinball (máy trò chơi giống với pinball của Windows trên máy tính), bóng bàn, bida và oh. Oh tuyệt, trò chơi ghép hình.

Những cái ghế sofa dài bọc da màu trắng và vô vàn nào là gối hạt (thay vì nhồi bông thì bên trong là những hạt nhỏ như hạt đậu), gối đệm, gối nằm không lồ, chăn mền nằm vương vãi khắp nơi. Nó sẽ là một chỗ để xây dựng pháo đài đánh trận giả và Minghao có thể cảm thấy mình ngứa ran với suy nghĩ này. Có thể lát nữa cậu sẽ rủ mọi người cùng chơi.

Junhui kéo Minghao sang bàn ping pong, đối diện với phía bộ trò chơi ghép hình. Nhưng câu nói "Không tin được là

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net