Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Vân Lôi không hiểu nổi thứ này khi nó xuất hiện lần đầu vào mười năm trước. Khi ấy cậu vẫn còn làm việc tại sân trượt băng, và rồi một ngày nọ, chị gái tiếp tân đã chỉ cho cậu xem hai chữ cái tiếng Anh bí ẩn đột nhiên xuất hiện trên cổ tay mình. Chị khoe rằng đó là người định mệnh của chị, và đó là lần đầu tiên Trương Vân Lôi biết về thứ gọi là "định mệnh" này.

Người đầu tiên trên thế giới phát hiện ra "dấu ấn tri kỷ" là một cặp đôi trung niên người Pháp. Người chồng là cứu hộ bờ biển, và một ngày nọ, khi ông đang ngồi trên ghế quan sát như thường lệ, một người đồng nghiệp đã tiến tới, nhìn vào mắt cá chân ông và hỏi ông yêu vợ mình tới mức nào để có thể chấp nhận xăm mình ở cái tuổi như thế.

Người chồng khi ấy tuy bối rối nhưng vẫn nói ông yêu vợ mình hơn tất thảy. Và khi nhìn xuống mắt cá chân, ông mới nhận ra một hình xăm nhỏ có hai chữ cái đầu tiên trong tên vợ mình ở đó, với nét bút đẹp đẽ mà ông đã nhìn thấy cả ngàn lần trong đời. Nhưng ông chưa từng đi xăm, và ông biết vợ ông cũng không làm điều đó. Nó đột nhiên xuất hiện không hề báo trước, và rồi khi ông trở về nhà, vợ ông mới ngạc nhiên chỉ cho ông thấy một hình xăm y hệt trên cổ - hai chữ cái đầu trong tên ông, được viết bởi nét chữ của ông.

Cánh nhà báo đã tới phỏng vấn họ, nói rằng đó là minh chứng cho sự công nhận của Chúa và gọi nó là dấu ấn tri kỷ. Kể từ đó, nhiều người trên khắp thế giới đã bắt đầu phát hiện ra dấu ấn trên cơ thể họ, và "tri kỷ" cũng đã từ một định nghĩa mơ hồ biến thành thực tại mà ai cũng có thể xác minh.

Khi chị tiếp tân ở sân trượt băng kể lại câu chuyện với Trương Vân Lôi, gương mặt chị tràn đầy niềm vui không thể đong đếm. Chị không có bạn trai, người hơi gầy, tính tình rất tốt, thỉnh thoảng lại mang cho Trương Vân Lôi vài món đồ thủ công mà chị tự làm. Vài ngày sau, chị đã xin thôi việc ở sân trượt để đi theo một kẻ đáng ngờ, người có chữ cái đầu tên giống hệt với dấu ấn của chị. Một tháng sau đó, chỉ vài ngày trước khi Trương Vân Lôi bị Vương Huệ lôi về nhà, cậu nghe tin chị tiếp tân nọ đã ly hôn với gã đàn ông khi trước. Chị mang theo tấm thân bầm dập vì bạo lực tới viện thẩm mỹ, muốn xóa dấu vết kia bằng công nghệ laser. Thế nhưng dấu ấn định mệnh vẫn ở đó, như thể mọi nỗ lực hèn kém của con người sẽ không bao giờ chống lại được lời tuyên án của Chúa vậy.

Cảm xúc của Trương Vân Lôi khi ấy khá lẫn lộn, vừa mong chờ dấu ấn của riêng mình, lại vừa sợ hãi sự xuất hiện của nó. Cậu thậm chí còn kiểm tra hằng ngày xem dấu ấn đã xuất hiện chưa, sau đó dần trở thành vài ngày một lần, rồi cuối cùng chỉ kiểm tra những khi đột nhiên nhớ tới. Sau khi xác nhận rằng dấu ấn vẫn chưa xuất hiện, cậu cảm thấy vừa nhẹ nhõm vừa thất vọng, sau đó nhanh chóng quay về với công việc của mình.

Phải đến khi Trương Vân Lôi gặp Dương Cửu Lang thì vấn đề này mới được nhắc lại. Có những lúc cậu thầm ước rằng họ cũng có dấu ấn của người kia, vừa như bằng chứng, vừa như dấu hiệu cho tình cảm của hai người. Cậu luôn tin rằng tình cảm của họ là tuyệt đối, và nếu họ không phải tri kỷ của nhau thì ai sẽ xen vào nổi cơ chứ?

Cho tới vài ngày sau, Trương Vân Lôi mở mắt và nhìn thấy Dương Cửu Lang đang say giấc bên cạnh mình. Một tia nắng trải xuống giữa hai người qua tấm rèm hé mở, xúc cảm ấm áp khiến cậu cảm thấy thoải mái vô cùng. Dương Cửu Lang bên cạnh bỗng nhiên xoay người, lười biếng vươn vai như một chú cừu chuẩn bị thức giấc, rồi lại há miệng ngủ ngon lành.

Thế nhưng chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi cũng đủ để Trương Vân Lôi phát hiện ra một vết đen bị che khuất phía sau áo ngủ, nằm ớ phía bên trong cánh tay của người kia. Nó ở gần đến mức cậu chẳng cần phải nheo mắt để nhìn rõ, và ngay khoảnh khắc ấy, Trương Vân Lôi gần như ngừng thở. Cậu nhanh chóng vỗ vào tay Dương Cửu Lang, đánh thức anh dậy.

"Sao thế?" Dương Cửu Lang bật dậy ngay lập tức, lo lắng nhìn người kia, cho rằng những vết thương trên cơ thể cậu lại tái phát.

"Anh nhìn đi." Trương Vân Lôi bĩu môi, giữ chặt tay Dương Cửu Lang và chỉ vào vết đen lấp ló bên ngoài ống tay áo.

Mép áo bị cậu hất lên, dấu ấn cũng vì thế mà bại lộ trước mắt hai người. Trương Vân Lôi vốn đã định khoe với chị và anh rể đầu tiên, và rồi đăng nó lên Weibo để công bố cho thiên hạ rằng Chúa đã chứng giám cho bọn họ.

Thế nhưng khi chữ cái đầu tiên hiện ra, nó lại có một chiếc bụng tròn. Nó là chữ D, không phải Z.

Nét cười trên mặt Trương Vân Lôi đông cứng ngay lập tức, đầu ngón tay cũng chậm rãi buông lỏng mép áo, thả chúng lại vị trí cũ để che đi dòng chữ màu đen. Cậu ngồi đó, thẫn thờ như một chú mèo bị ánh đèn dọa sợ. Cậu lạc lõng, như thể có ai đó đang cười nhạo vào sự tự cao từ trước đến giờ. Cậu đờ đẫn, ngồi yên nhìn Dương Cửu Lang tự kiểm tra lại dấu ấn của mình, trái tim bỗng chốc không còn cảm nhận được điều gì nữa.

Cậu nằm trên giường, cảm nhận hơi ấm của Dương Cửu Lang ngay bên cạnh, tựa như một chú chó to lớn và vững chãi. Thế nhưng ngay lúc này đây, cậu lại cảm thấy trái tim của bọn họ như cách xa diệu vợi, và Dương Cửu Lang bỗng không còn thuộc về cậu nữa. Anh thuộc về một người bắt đầu bằng chữ D, cũng là người được định sẵn sẽ thuộc về anh.

"Cái này..." Dương Cửu Lang bối rối chạm vào tay cậu, "Cái này là người ta nói tào lao thế thôi, sáng mai anh sẽ đi xóa nó, không thấy nữa là được rồi."

Trương Vân Lôi vô thức bật cười. Cậu còn nhớ Dương Cửu Lang đã mong đợi như thế nào khi cậu nói với anh về dấu ấn đó. Dương Cửu Lang nói nếu có được dấu ấn của người kia, không ai có thể lên tiếng dị nghị về bọn họ nữa. Vậy mà giờ nó lại biến thành "chuyện tào lao" trong miệng anh rồi.

Cậu quay đầu nhìn về phía Dương Cửu Lang, phát hiện ra sự bối rối và hoảng loạn không thể che giấu nơi đáy mắt người nọ, như thể anh đã làm sai chuyện gì đó và đang cầu xin sự tha thứ của Trương Vân Lôi.

"Em biết." Cậu nói, dùng ngón tay mình đan lấy tay Dương Cửu Lang, "Đúng là tào lao. Vậy mà tụi mình lại tin vào nó, trẻ con thật đấy nhỉ."

Và rồi cậu đứng dậy, đánh răng, rửa mặt và ăn sáng giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, và hôm đó cũng chỉ là một ngày bình thường như bao ngày khác.

Nhưng có gì đó đã thay đổi. Trương Vân Lôi chưa từng nghĩ, rằng người trong định mệnh của Dương Cửu Lang lại chẳng phải là mình. Cậu mở điện thoại lên, tìm kiếm cả "tri kỷ" lẫn "dấu ấn tri kỷ", để rồi nhận lại một đống kết quả lãng mạn và thơ mộng xiết bao. Họ nói rằng ba tháng sau khi dấu ấn hiện lên, họ phải tập trung hết mức để đi đúng con đường của mình, bởi vì chỉ bất cẩn một giây thôi là tình yêu sẽ dẫn lối cho họ tới một nơi họ chẳng hề hay biết.

Trương Vân Lôi đặt điện thoại lên trên bàn, không muốn nhìn thấy những bình luận chúc phúc thêm một giây nào nữa. Cậu đang ngồi trong một quán cà phê gần nhà, với một cốc Americano đá trước mặt và chờ đợi cả buổi chiều.

Cậu muốn làm một bài kiểm tra nhỏ.

Khi cậu cãi nhau với Dương Cửu Lang và rời đi một mình, anh luôn có thể dễ dàng tìm được cậu. Anh nói đó là vì giữa hai người có một sợi tơ đỏ vô hình mà không điều gì có thể cắt đứt được. Nhưng hôm nay thì khác. Trương Vân Lôi đã ngồi cả chiều trong quán cà phê mà cậu chưa từng đặt chân tới trước đây, và hoàn toàn không thấy dấu hiệu nào của Dương Cửu Lang cả.

Kim đồng hồ cứ vô tri vô giác quay tròn, thế nhưng ngay khi Trương Vân Lôi vừa định bỏ cuộc, cảnh cửa quán cà phê đã bật mở và Dương Cửu Lang lao vào trong bộ dạng nhễ nhại mồ hôi.

"Sao cậu lại tới đây? Anh đi vòng qua chỗ này ba lần rồi nhưng không vào kiểm tra, trước giờ cậu đâu thích uống mấy thứ này?"

Dương Cửu Lang cầm cốc Americano lên, uống một hơi hết nửa cốc rồi lập tức nhăn mặt vì đắng, biểu cảm không thể nói là đẹp lại khiến Trương Vân Lôi bất giác bật cười.

"Anh tìm em làm gì?"

"Anh không tìm cậu thì tìm ai? Cậu bỏ đi không nói không rằng gì cả, biến mất nửa ngày như thế, anh sốt ruột chứ sao."

Trong lòng Trương Vân Lôi thoáng chốc đã trở nên ngọt ngào, nhưng cậu vẫn quyết định hỏi ra điều mình giữ trong lòng suốt cả ngày hôm nay:

"Mấy lần trước... làm sao anh tìm được em?"

"Thì không phải cậu chỉ có vài chỗ để đi thôi sao?" Dương Cửu Lang xòe tay ra đếm, "Quán mỳ, quán trà, rồi một quán trà khác."

Vậy nghĩa là anh đã đánh giá dựa trên thói quen của cậu, không phải dựa trên tiếng gọi tình yêu vô thức nào đó. Trương Vân Lôi nhớ lại những câu chuyện về việc được dấu ấn dẫn lối, nét cười trên mặt dần trở nên cay đắng. Cậu không thể kìm được suy nghĩ rằng mình đã làm sai điều gì đó, vậy nên định mệnh của Dương Cửu Lang mới biến thành người khác. Đó mới là hình phạt nặng nề nhất.

Nếu như có một ngày Trương Vân Lôi chạy tới một nơi mà không ai biết tới, Dương Cửu Lang sẽ không tìm được cậu. Nhưng nếu đó là người định mệnh của anh, dấu ấn sẽ dẫn anh tới đúng vị trí ấy. Không chỉ có vậy, Trương Vân Lôi cảm thấy ngay vào khoảnh khắc dấu ấn xuất hiện, Dương Cửu Lang đã đang bước trên con đường tìm tới tình yêu đích thực của mình rồi.

Nỗi sợ thoáng chốc bao trùm lấy Trương Vân Lôi. Kể cả khi Dương Cửu Lang đang ngồi ngay đối diện, cậu cũng cảm thấy như mình đã đánh mất anh rồi. Giây phút này, Dương Cửu Lang đã có một điểm đến vĩnh cửu, giống như bao cặp đôi khác đã gặp và làm đám cưới chỉ một tuần sau khi quen biết nhau. Điểm đến của anh đã được xác định. Kể từ bây giờ, những lần anh đi lạc sẽ không còn là tai nạn, mọi ngã rẽ xuất hiện đều là sự sắp đặt của số phận. Và ngay cả khi Dương Cửu Lang không có ý định ấy, mọi con đường anh đi đều sẽ dẫn lối tới người kia.

Về phần Trương Vân Lôi, tất cả những gì cậu có thể làm là đứng nhìn Dương Cửu Lang rời xa mình. Liệu anh có thể chống lại dấu ấn đó không? Dù cậu biết tình cảm cả hai người sâu đậm như thế nào, nhưng so sánh với tri kỷ thực sự của Dương Cửu Lang, liệu cậu có thể thắng được không?

Khoảnh khắc ấy, mọi kỳ vọng của Trương Vân Lôi đối với bạn đời của mình đã biến mất. Niềm vui được truyền tải qua những câu chuyện đẹp đẽ biến thành nỗi ám ảnh, thành ác quỷ lởn vởn xung quanh cậu. Định mệnh đã lên tiếng, và hai người họ từ nay sẽ đi trên hai con đường tách biệt.

Dường như Dương Cửu Lang cũng nhận ra điều ấy. Anh nghiêm túc nhìn Trương Vân Lôi, vươn tay ra nắm lấy bàn tay cậu đang để trên bàn.

"Không sao, chỉ là cái hình xăm thôi mà." Dương Cửu Lang nói, sự tự tin trong giọng anh suýt nữa đã thuyết phục được Trương Vân Lôi rằng đây thực sự chỉ là chuyện nhỏ. "Mai anh sẽ đi xóa nó."

"Trước anh còn muốn có dấu ấn đó hơn em nữa."

"Không phải tại anh nghĩ nó sẽ viết tên cậu à?" Dương Cửu Lang gãi đầu, "Nếu không phải cậu thì ai lại muốn thứ đó cơ chứ."

Anh nói lời này tự nhiên tới mức chút sương mù cuối cùng trong tim Trương Vân Lôi cũng tan biến. Dương Cửu Lang uống nốt phần cà phê còn lại và đưa Trương Vân Lôi lên xe, chuẩn bị về nhà.

Dương Cửu Lang lái xe không nhanh không chậm, và Trương Vân Lôi ngồi ở ghế lái phụ lướt điện thoại, thỉnh thoảng lại giải thích một vài trào lưu trên mạng cho anh nghe. Dương Cửu Lang luôn chú ý trả lời cậu, tranh thủ vài lúc dừng hiếm hoi để nghĩ xem cái nào có thể dùng làm miếng hài, cái nào không.

Khi đèn xanh bật sáng tại một giao lộ, Dương Cửu Lang vẫn đang nghĩ về những miếng hài. Tay anh vô thức bật đèn và rẽ lái sang con đường ngược lại với đường về nhà, không hề nhận ra rằng mình đã đi sai đường. Trương Vân Lôi cũng bận rộn với suy nghĩ của riêng mình, và phải hơn năm phút sau thì cả hai mới nhận ra có gì đó không đúng.

Dương Cửu Lang nhìn khung cảnh lạ lẫm bên ngoài cửa kính, rẽ thêm một lần nữa để tìm cách quay lại ngã rẽ lúc đầu. Trương Vân Lôi im lặng không nói, chỉ bĩu môi để ngăn tiếng thở dài thoát ra khỏi miệng.

"Xem ra lần sau em không nên nói chuyện lúc anh lái xe rồi. Dễ bị phân tâm như thế, có khi tới đường về nhà anh còn chẳng tìm lại được ấy chứ."

"Làm sao được, thế thì khác gì đồ ngốc đâu." Trong lòng Dương Cửu Lang có chút cắn rứt, và hai người không nói thêm câu nào cho tới khi chiếc xe đi vào trong bãi đỗ của tiểu khu.


[Còn tiếp}


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net