Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm đó, Dương Cửu Lang nằm quay lưng về phía Trương Vân Lôi, chăm chú xem gì đó trên điện thoại. Ánh sáng hắt lên khiến khuôn mặt anh trông có vẻ nghiêm túc hơn. Bình thường vào tầm giờ này, Dương Cửu Lang sẽ đưa điện thoại sang cho Trương Vân Lôi xem những thứ thú vị mà anh tìm được. Dù đa số chúng không thực sự hài hước, nhưng chỉ riêng việc Dương Cửu Lang toe toét sấn tới đã khiến Trương Vân Lôi cảm thấy vui vẻ, và cậu sẽ cười khi nghe những lời nhận xét của anh.

"Anh đang nhìn gì thế?" Cậu hỏi Dương Cửu Lang, thế nhưng anh chỉ tắt điện thoại mà không nói thêm lời nào. Anh thậm chí còn không để cậu kịp nhìn nó.

"Không có gì đâu, ngủ thôi." Anh mỉm cười, xoay người nhìn về phía cậu. Hai mắt anh lấp lánh trong bóng tối, và ánh sáng bên trong dường như chỉ tồn tại để phản chiếu hình bóng của Trương Vân Lôi.

"Ừm." Trương Vân Lôi nhàn nhạt đáp, nghiêng mình nằm xuống, không nhìn Dương Cửu Lang lấy một lần. "Ngủ ngon."

Sau khi nhịp thở của người đối diện đã trở nên ổn định, cậu mới mở mắt ra và nhìn ngắm gương mặt anh. Dương Cửu Lang ngủ rất sâu, dường như đã kiệt sức sau cả một ngày xông xáo đi tìm cậu. Tiếng thở có hơi lớn, nhưng nhịp điệu quen thuộc lại khiến tâm trạng Trương Vân Lôi thả lỏng hơn nhiều.

Cậu nghĩ lại về những năm gần đây của hai người, trong lòng vừa ngọt ngào lại vừa sợ hãi. Kể từ ngày dấu ấn xuất hiện, cậu luôn lo rằng Dương Cửu Lang sẽ đột nhiên biến mất khỏi cuộc đời cậu, giống như tất cả những người bạn trai, bạn gái, vợ cũ hay chồng cũ bị bỏ lại chỉ vì người yêu họ tìm thấy người định mệnh của mình.

Bọn họ kể với cánh truyền thông về những ngày tháng bên nhau, cho tới khi tri kỷ của một trong hai tìm đến và cướp cuộc sống hạnh phúc ấy đi mất. Tựa như bị chiếm hữu, bị thôi mien, bị dụ dỗ bởi quỷ dữ. "Tri kỷ" không mang ý nghĩa tốt đẹp đối với họ, và họ là những người căm ghét sự xuất hiện của dấu ấn trên thế giới này – Trương Vân Lôi tự nhủ nếu Dương Cửu Lang rời đi vì dấu ấn, có lẽ cậu cũng sẽ tham gia với những người này.

Cậu tự nghĩ tự lo, thế nhưng khi nghe thấy tiếng thở nặng nề của Dương Cửu Lang, cậu lại cảm thấy mình lo lắng thật thừa thãi. Bởi vì anh đang nằm ngay bên cạnh cậu, Dương Cửu Lang hàng thật giá thật, người mà thường xuyên ngủ tới chảy cả nước miếng.

Cậu đưa tay chọt má anh, và Dương Cửu Lang mơ hồ tỉnh dậy, cố hết sức để mở mắt nhìn về phía Trương Vân Lôi, lẩm bẩm gì đó như "Biện nhi" và "có chuyện gì thế" mà đến anh cũng chẳng biết rõ được.

"Không sao đâu, ngủ tiếp đi."

Dương Cửu Lang rộng lượng cười cười, sau đó lập tức chìm lại vào mộng đẹp.

Trương Vân Lôi bấy giờ mới yên tâm. Cậu nghiêng người nhìn khuôn mặt đang say giấc của người bên cạnh, từ từ nhắm mắt lại.

Những ngày tiếp theo không có gì xảy ra cả. Dương Cửu Lang không mọc cánh bay mất, cũng không vô thức đi sai đường. Trương Vân Lôi cũng liên tục kiểm tra. Thỉnh thoảng cậu sẽ cố tình rẽ vào một góc nhân lúc Dương Cửu Lang đang mải nhìn điện thoại, đi chệch khỏi lộ trình ban đầu. Dương Cửu Lang sẽ lập tức phản ứng lại, nhìn xung quanh tìm kiếm Trương Vân Lôi rồi chạy nhanh trở lại bên cạnh cậu.

"Cậu báo anh một tiếng được không, không sợ anh đi lạc mất à?"

Dương Cửu Lang nhăn nhó chạy tới khiến Trương Vân Lôi không nhịn được mà vỗ vỗ đầu anh. Chịu thôi, ai bảo anh trông giống con cún lạc chủ đến thế cơ chứ.

Nhưng khi kỳ nghỉ kết thúc và hai người đi diễn trở lại, Trương Vân Lôi nhận thấy có điều gì đó không đúng. Hai người họ thường xuyên thay đồ cùng nhau, thế nhưng ngày hôm đó, Dương Cửu Lang lại kiếm cớ loanh quanh và từ chối cởi đồ trước mặt cậu.

"Cậu thay trước đi." Dương Cửu Lang nói, thoạt trông có chút bất an, "Anh sẽ thay đồ sau."

Trương Vân Lôi yên lặng nhìn anh, suy nghĩ gì đó trong lòng nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, nhanh chóng thay quần áo rồi ra ngoài ngồi đợi. Dương Cửu Lang loay hoay trong phòng khá lâu trước khi bước ra, và anh chỉ dùng một tay để chỉnh lại nút thắt, tay còn lại thỉnh thoảng mới đưa lên hỗ trợ.

Trương Vân Lôi giúp anh chỉnh lại cổ áo, nhìn từ đầu tới chân một lượt rồi mới hài lòng gật đầu với thành quả của mình.

Kể từ đó, cậu bắt đầu chú ý tới Dương Cửu Lang nhiều hơn. Dù bản thân cậu cũng không biết mình nên chú ý điều gì, nhưng cậu biết chắc rằng Dương Cửu Lang đang giấu giếm điều gì đó. Ví dụ như khi anh đột nhiên đổi sang mặc pyjama dài tay, hay như trong những buổi diễn sau đó, dù anh không khăng khăng muốn thay đồ riêng nữa, nhưng anh sẽ khoác đại quái ra ngoài áo thun chứ không mặc riêng như ngày trước nữa.

Ngoài ra, Trương Vân Lôi cũng nhận thấy cánh tay của Dương Cửu Lang dường như hơi bất tiện, và anh thường tránh sử dụng nó khi thực hiện bất cứ việc gì cần dùng lực.

Một lần khác khi hai người đang thay đồ ở Tam Khánh Viên, Dương Cửu Lang vật lộn với đại quái một lúc lâu, và cánh tay có dấu ấn cử động chậm rãi từng chút một. Trương Vân Lôi lập tức nhận ra có gì đó không ổn, nhưng khi Dương Cửu Lang bắt gặp ánh mắt của cậu, anh chỉ giả vờ như đang vật lộn với chiếc cúc áo bị kẹt mà thôi.

Anh nhìn chiếc cúc áo một lúc, cuối cùng cũng phát hiện ra nó sai ở đâu. Trên thực tế, cái vấn đề với chiếc cúc áo quá đơn giản, tới mức Trương Vân Lôi không hiểu vì sao anh lại mất nhiều thời gian với nó như thế.

"Tường Tử." Cậu cất tiếng, xoay người lại và đưa tay về phía Dương Cửu Lang, "Cởi áo giúp em."

Dương Cửu Lang lập tức đáp lời và tiến tới giúp cậu cởi áo, nhưng vẫn chỉ sử dụng một bên tay.

"Tay kia của anh làm sao thế? Vật lộn với sói hay gì?" Trương Vân Lôi nghiêng đầu hỏi, nhưng lần này Dương Cửu Lang không trả lời cậu. "Xắn tay áo lên, em xem thử."

"Có gì hay ho đâu mà xem, xem xong lại mất công phiền lòng."

"Đưa em nhìn một cái thôi, anh đừng có làm bộ làm tịch."

Đối diện với ánh mắt của cậu, Dương Cửu Lang cuối cùng cũng đành kéo áo lên, để lộ vùng da bị bịt kín bởi băng gạc.

"Sao lại thành ra thế này?" Trương Vân Lôi giật mình, "Anh đi xóa nó thật hả?"

Dương Cửu Lang bối rối gãi đầu:

"Anh muốn tặng cậu một bất ngờ nên đã tìm thử xem có tiệm xăm nào xóa được nó không, nhưng..." Anh gỡ băng y tế ở xung quanh miếng gạc, để lộ phần da bên dưới, "không xóa nổi. Anh thử ba bốn lần rồi, nhưng nó vẫn y nguyên như thế."

Trương Vân Lôi nheo mắt tiến lại gần, thế nhưng ngay khi vừa nhìn rõ, vành mắt cậu đã đỏ ửng lên. Đúng như Dương Cửu Lang nói, dấu ấn đó dường như được in vào trong da thịt anh. Mọi nỗ lực tiêu hủy nó bằng laser không chỉ không có tác dụng, mà ngược lại còn đốt cháy phần da trên tay anh. Bây giờ xung quanh nó còn có mủ và chất dịch màu vàng nhạt rỉ ra, thậm chí còn có vết máu chưa khô lại được, trông cực kỳ khó coi.

Và những chữ cái đó vẫn vẹn nguyên ở giữa. Tựa như được khắc sâu vào trong xương tủy. Đó là ý nguyện của Chúa, và chẳng ai có thể trốn thoát khỏi số phận.

Sống mũi Trương Vân Lôi cay cay. Cậu cẩn thận lướt ngón tay qua vùng da bị thương, khẽ khàng hỏi:

"Có đau không?"

"Không đau." Dương Cửu Lang trả lời, "Chắc nó sẽ biến mất sau vài lần nữa, chứ cứ để cậu nhìn thấy nó như vậy, anh cũng không thoải mái."

Trương Vân Lôi mím miệng lắc mạnh đầu:

"Anh là đồ ngốc hả?"

"Không ngốc, anh thông minh thế này cơ mà."

"Giữ nó đi, đừng xóa nữa." Trương Vân Lôi nhìn dấu vết trên tay Dương Cửu Lang, không còn cảm thấy khó chịu như lúc ban đầu nữa. "Em sẽ không để anh đi chỉ vì một thứ cỏn con như thế. Đừng để tâm đến nó nữa."

"Nhưng anh khó xử. Cảm giác như thể anh đã làm chuyện xấu sau lưng cậu vậy, nên anh mới muốn xóa nó."

Trương Vân Lôi quay sang:

"Anh muốn đi tìm người này không?" Cậu chỉ vào dấu ấn, "Anh không tò mò xem họ là nam hay nữ, dáng vẻ như thế nào, có phù hợp với anh hay không ư?"

"Anh có bệnh hay gì? Không ở cạnh cậu mà đi tìm một người anh còn chẳng biết là ai, bộ não này cũng vứt đi được rồi đấy."

Trương Vân Lôi mỉm cười nhìn anh:

"Thế thì giữ nó đi. Chỉ là vài con chữ rách, không làm phiền em được đâu."

Cậu xoa vùng da xung quanh dấu ấn lần nữa, quan sát nét mặt nhăn nhó của Dương Cửu Lang:

"Đáng đời đồ ngốc nhà anh. Đợi về rồi em sẽ bôi thuốc cho."

Dương Cửu Lang chỉ cười, không đáp lời cậu.

"Thứ này chắc là sẽ để lại sẹo." Trương Vân Lôi nhìn phần da te tua, nhẹ nhàng thở dài.

Một ngày đông nọ, Dương Cửu Lang đang tắm thì đột nhiên hô lên một tiếng, sau đó vội vã gọi Trương Vân Lôi tới xem. Người kia nghe thấy tiếng hét của anh thì tưởng có chuyện gì xảy ra, lập tức chạy tới.

Dương Cửu Lang đứng trong phòng, hết nhìn gương rồi lại nhìn vào cánh tay đang giơ cao của mình. Vừa thấy Trương Vân Lôi bước vào, anh lập tức kéo cậu lại gần, cuống quýt:

"Nhìn này, là anh nhầm hay nó thực sự nhạt đi rồi?"

Hơi nước trong phòng tắm vẫn chưa tản đi hết, và bộ pyjama mỏng của Trương Vân Lôi thoáng chốc đã trở nên ẩm ướt. Nhưng giờ phút này cậu chẳng hơi đâu quan tâm tới nó nữa mà nghiêng người, cẩn thận quan sát dấu ấn của Dương Cửu Lang.

Đúng là nó đã mờ đi thật. Trước đấy nó là một màu đen tuyền cực kỳ dễ nhận thấy, nhưng bây giờ nó đã thành màu xám nhạt, tới mức cậu cảm giác nó sẽ rơi ra sau vài lần kỳ cọ nữa. Nghĩ là làm, cậu lập tức đưa tay lên xoa, nhưng nó vẫn y nguyên ở chỗ cũ.

"Nó nhạt đi rồi phải không? Có lẽ nó sẽ tự biến mất sau một thời gian nữa." Giọng nói của Dương Cửu Lang tràn ngập niềm vui không thể che giấu.

Trương Vân Lôi ngạc nhiên nhìn anh, không nghĩ tới lại có chuyện như vậy.

"Con người vẫn mạnh hơn Chúa trời, phải không?" Dương Cửu Lang tự hỏi tự trả lời, sau đó vòng tay ôm lấy Trương Vân Lôi, những giọt nước chưa kịp lau lập tức thấm vào bộ pyjama của cậu.

"Đồ của em!"

Nhưng Dương Cửu Lang mặc kệ, thậm chí còn dụi mái tóc ướt của mình vào cổ cậu, giống như một đứa trẻ bị chiều hư.

"Hôn anh đi." Dương Cửu Lang ngẩng đầu lên, đưa khuôn mặt lại gần cậu, "Xem anh giỏi thế này cơ mà, đến cả định mệnh cũng đuổi đi được, sắp sửa biến mất rồi!"

Trương Vân Lôi không thể từ chối được, vậy nên cậu hôn lên mặt anh vài lần và đứng yên để Dương Cửu Lang ôm mình.

"Khi nó biến mất, anh sẽ viết tên cậu lên đúng chỗ đó. Bất kể là loại tri kỷ gì thì cũng không còn chỗ cho họ quay lại đâu."

"Anh coi em là thần giữ cửa chắc? Còn bày đặt xăm mình để xua đuổi tà ma nữa..."

Trương Vân Lôi giơ tay định đánh anh, nhưng cuối cùng lại đổi sang mân mê xung quanh dấu ấn. Vùng da nơi ấy đã bị tổn thương bởi laser, để lại một vết sẹo dài lồi lõm.

"Với cả ở đây đã có rồi còn gì, dấu vết anh đặc biệt tạo ra vì em ấy."

Vết sẹo ấy là thứ Dương Cửu Lang để lại cho cậu. Ngay cả khi dấu ấn tri kỷ của anh biến mất, vết sẹo vẫn sẽ ở đó, giống như một dòng chữ nổi mà người ngoài không thể đọc được. Nhưng chỉ cần Trương Vân Lôi chạm vào nó, cậu sẽ biết được Dương Cửu Lang đã quan tâm đến cậu nhiều như thế nào.

Cậu lặng lẽ diễn giải ý nghĩa của nó trong tim. Vết sẹo yên lặng nằm đó, tự hào nói với Trương Vân Lôi rằng người đàn ông ngây thơ trước mắt này, người vừa hỏi xin cậu một nụ hôn, đã mạnh mẽ chối bỏ số phận được Chúa sắp đặt và chạy về phía cậu một lần nữa.


[Hoàn]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC