Tập 1: Khi gặp lại nhau, chúng ta sẽ đỏ mặt hay đỏ hốc mắt? (Phần 3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng ba, ngoại trừ các nhân khẩu chân chính Lee Jeonghyeon Chương Hạo Ollie thì còn có Kim Gyuvin. Bốn người họ đều im lặng, âm thanh duy nhất sót lại là tiếng sắp xếp đồ vật.

Có một giường đơn và một giường tầng. Sau khi đoán trắng đen, Chương Hạo lấy được giường đơn còn Lee Jeonghyeon và Ollie nhận giường tầng.

"Bé con."

Ollie nghe thấy Lee Jeonghyeon dường như đang gọi mình liền tự chỉ vào bản thân, hỏi một cách không chắc chắn: "Em sao?"

"Ừm." Lee Jeonghyeon vẫn ngồi trên vali và hỏi Ollie: "Em có sợ độ cao không?"

Ollie lắc đầu.

"Vậy thì em vẫn nên ngủ giường dưới thôi, bên dưới an toàn, không sợ bị ngã."

Lee Jeonghyeon tự nói tự cười.

"Cảm ơn." Ollie nói với anh.

Bé con thực sự rất ngoan, Lee Jeonghyeon không nhịn được mà vươn tay vò đầu cậu.

Cảnh tượng này vừa lúc bị Chương Hạo đang quay đầu lại nhìn thấy.

Bàn tay vốn đang buông thõng bên người của Chương Hạo giờ phút này đã nắm chặt mép quần.

Bên kia, Kim Gyuvin đi xuống lầu và thấy Han Yujin đang đứng ở cầu thang tầng hai.

Han Yujin dựa lưng vào vách tường lạnh lẽo, trên mặt không còn duy trì nụ cười nhàn nhạt ban ngày, thoạt nhìn có chút mệt mỏi.

Thấy Kim Gyuvin đang nhìn mình, Han Yujin quay người trở về phòng.

Phòng của cậu và Kim Gyuvin rất gần với phòng đơn, cũng chính là phòng của Mun Junghyun.

Han Yujin dừng bước vì thấy Mun Junghyun đang cẩn thận bỏ từng thứ như bảng vẽ và thuốc màu ra khỏi vali.

Ngay cả sơn màu cũng rực rỡ như chính con người đối phương.

Ánh nắng vừa đẹp chiếu lên sườn mặt Mun Junghyun.

Đợi tới khi quay đầu, Han Yujin mới phát hiện cả Kim Gyuvin và Thẩm Tuyền Duệ đều đang đứng sau lưng cậu.

"Về phòng thôi." Kim Gyuvin nói.

"Được." Han Yujin đi theo.

Phía sau có tiếng bước chân, chắc là Thẩm Tuyền Duệ đã vào phòng Mun Junghyun.

Trước mặt, Mã Tĩnh Tường đang cầm một túi khoai tây chiên, hướng về phía Kim Gyuvin lắc lắc, há miệng dùng khẩu hình nói: "Cảm ơn."

[Phụ đề: Liệu sẽ có X được phân vào cùng một phòng không đây?]

Nghỉ ngơi xong, mọi người tự giác trở lại phòng khách, từ lúc xuống lầu đến khi tụ tập, có thể cảm giác được vài người đã dần trở nên quen thuộc hơn.

Sung Hanbin mở phong bì thứ ba.

"Bây giờ xin mời các vị chuẩn bị cho bữa tối hôm nay, trong tủ lạnh có một ít nguyên liệu, phụ cận cũng có siêu thị lớn để tự đi mua sắm."

"Có hai điểm sau cần chú ý."

"Thứ nhất, trong quá trình ghi hình, hãy cố gắng ăn tối cùng nhau càng nhiều càng tốt, hai người không được phép ra ngoài ăn tối riêng."

"Thứ hai, sau mỗi bữa ăn, hãy sắp xếp hai người trực nhật."

Vẫn là phương thức cũ, bốc thăm để quyết định lịch trực.

[Phụ đề: Phân nhóm trực nhật như sau]

[Han Yujin Kim Taerae]

[Sung Hanbin Chương Hạo]

[Thẩm Tuyền Duệ Ollie]

[Lee Jeonghyeon Mun Junghyun]

[Kim Gyuvin Mã Tĩnh Tường]

"Không còn sớm nữa rồi, chúng ta chuẩn bị đi mua sắm nấu ăn thôi." Thẩm Tuyền Duệ lấy chìa khóa ô tô ra, biểu thị cậu sẽ lái xe.

"Đợi chút." Sung Hanbin chỉ chỉ vào phong bì trên tay.

"Bên trên... vẫn còn một điều nữa."

Sung Hanbin bắt đầu tỏ ra bối rối và mọi người đều tò mò nhìn anh.

[Phụ đề: Sung Hanbin tiên sinh đã nhìn thấy gì?]

"Sau bữa tối..." Sung Hanbin dừng lại một chút rồi tiếp tục đọc: "Những gì X muốn nói với bạn sẽ được công khai."

[Phụ đề: Mỗi bức thư từ X sẽ được chính khách mời đọc cho mọi người cùng nghe]

Cảnh quay chuyển đến trong xe của Thẩm Tuyền Duệ.

Ollie và Mun Junghyun ngoan ngoãn ngồi ở phía sau, bọn họ có vẻ hợp từ trường nên nói chuyện nhiều hơn. Ba người rất vui vẻ hòa thuận, Thẩm Tuyền Duệ vừa lái xe vừa ngân nga hát.

Cho tới khi Thẩm Tuyền Duệ nhìn thấy Ollie nằm bò trên tủ kính quầy bánh kem sô cô la không chịu rời bước và Mun Junghyun đang ôm một thùng kem to đùng.

"Đây thực sự là chương trình hẹn hò hả?"

"Sao tôi lại cảm thấy mình như đang trông trẻ thế nhỉ..."

Thẩm Tuyền Duệ rất nghiêm túc hỏi tổ đạo diễn.

"Anh ơi, chúng ta mua bánh kem sô cô la đi." Ollie làm nũng.

"Được."

Thẩm Tuyền Duệ lấy ra một tấm thẻ, không nói hai lời mà chuẩn bị mua cho cậu.

"Em muốn cái nào?"

"Cái có dâu tây kia." Ollie chỉ vào chiếc bánh sô cô la phủ đầy dâu tây trong góc.

"Thật trùng hợp, anh cũng thích dâu tây."

Trong biệt thự, Sung Hanbin và Lee Jeonghyeon đang nấu ăn, Chương Hạo bên cạnh cũng giúp họ một tay.

Mà Han Yujin, Kim Gyuvin và Mã Tĩnh Tường đang ngồi trên thảm lông cùng nhau chơi game. Kim Taerae không biết chơi nên chỉ ngồi nhìn bọn họ.

Kim Gyuvin cao lớn và trông có vẻ rất lợi hại nhưng thực tế chơi game lại gà không chịu nổi, điên cuồng tặng mạng cho người ta, bị Mã Tĩnh Tường và Han Yujin ghét bỏ, trực tiếp vật ngã xuống sàn. Nhưng cậu không hề tức giận chút nào, tính khí rất tốt, nằm trên mặt đất mà vẫn cười tươi rói.

Trình độ nấu ăn của Lee Jeonghyeon tốt đến kinh ngạc, về cơ bản đã nhận thầu tất cả các món.

Sung Hanbin đang rửa dâu tây. Anh rửa một quả thì Chương Hạo ăn một quả, rửa một quả khác thì Chương Hạo lại xán đến ăn một quả khác. Cứ như vậy, hai người nhìn nhau cười mà không hiểu kiểu gì.

Lee Jeonghyeon nghe thấy, hết sức khinh bỉ liếc bọn họ một cái.

Thẩm Tuyền Duệ cho bánh vào tủ lạnh.

Khi cậu loay hoay với đám dâu tây còn sót lại và sữa bò, chuẩn bị ép lấy nước uống thì bị Lee Jeonghyeon phát hiện và tặng cho ánh mắt kinh hoàng.

[Phụ đề: Đêm khuya, trong biệt thự thoang thoảng từng đợt hương thơm ngào ngạt]

Kỹ năng nấu nướng của Lee Jeonghyeon thu phục tất cả mọi người, món nào trên bàn cũng rất ngon.

Ollie ăn vui vẻ đến mức sau mỗi miếng lại khen một câu. Mun Junghyun cũng điên cuồng khen ngợi với đủ kiểu phản ứng, cả hai kẻ xướng người họa, hoàn toàn xây dựng nên bầu không khí nhiệt huyết.

Kim Taerae nghiêm túc hỏi: "Cậu là đầu bếp à?"

Lee Jeonghyeon lắc đầu phủ nhận, tay chống thái dương nhìn Kim Taerae nói: "Cậu đoán xem."

"Vũ công tự do?"

Lee Jeonghyeon lại lắc đầu.

"Tôi đoán tôi đoán." Thẩm Tuyền Duệ rất tích cực với loại hình suy đoán, mở miệng đùa: "Chẳng lẽ là một tên trùm xã hội đen?"

Chọc cho mọi người cười nắc nẻ.

Lee Jeonghyeon đang muốn tuyên bố thì đột nhiên bị tổ đạo diễn ngăn cản.

"Xin lỗi." Lee Jeonghyeon lập tức tỏ vẻ biết lỗi với nhân viên công tác.

[Phụ đề: Thông tin nghề nghiệp tạm thời chưa được phép công bố, xin các khách mời hãy giữ bí mật]

[Phụ đề: Bây giờ, điều X muốn nói với bạn sẽ được tiết lộ toàn bộ]

[Phụ đề: Mời mọi người di chuyển đến căn phòng đầu tiên trên tầng bốn]

Đêm khuya, căn phòng đầu tiên trên tầng bốn đã được tổ chương trình mở khóa.

Đẩy ra cửa phòng, họ thấy ánh đèn lờ mờ rải rác lên mặt đất. Trên tường có mười phong thư được dán chỉnh tề, trên mỗi phong thư đều viết tên người nhận.

Đó chính là lời mà X muốn nhắn gửi.

Mọi người theo thứ tự đi lấy phong thư của mình.

Trên sàn gỗ trải một tấm thảm rất mềm, các khách mời rải rác ngồi bệt xuống.

[Phụ đề: Tạm thời không thể mở hết thư, vị khách thứ hai chỉ có thể bắt đầu sau khi vị khách thứ nhất đã đọc xong]

Mã Tĩnh Tường đang dựa cửa quyết định làm người đầu tiên.

"Gửi Mã Tĩnh Tường..."

Là nét bút quen thuộc, mới chỉ đọc bốn chữ mà như thể đã được sống lại bao lần bốn mùa họ từng bên nhau trải qua.

Gần đây tôi vẫn luôn suy nghĩ, nếu lúc ấy cậu không bước lên con đường này thì chẳng phải chúng ta đã không chia lìa sao? Thực sự đó, chúng ta lẽ ra đã có thể đi hết cả đời như lời cậu từng nói.

Chúng ta có thể sao, chúng ta có thể chứ?

Mã Tĩnh Tường, cậu đã từng hối hận chưa?

Mã Tĩnh Tường đọc xong, ngơ ngác nhìn mọi người trong phòng. Cậu cũng không biết đáp án của mình là gì nữa.

Người thứ hai là Mun Junghyun, từ khi mở phong thư thì mắt cậu đã ầng ậng nước.

Mun Junghyun ấy à,

Là người ngu ngốc nhất mà tôi từng gặp.

Khi người của hai thế giới gặp nhau, nên sẵn sàng để nói lời từ biệt.

Hướng về phía trước, không cần quay đầu lại.

Tôi cũng sẽ không ở phía sau chờ cậu nữa đâu.

Đọc xong, đôi mắt của Mun Junghyun càng thêm ngập nước. Nhưng cậu quật cường không rên một tiếng, không để nước mắt rơi xuống, chỉ có cơ thể run lên vì đang nhẫn nại.

Han Yujin cẩn thận mở thư, coi nó như trân bảo.

Bạn nhỏ Yujin,

Anh nghe người ta nói gần đây em không thích cười nữa.

Em biết không?

Vào một ngày rất lâu sau khi chúng ta chia tay, anh ngồi trên xe buýt, ngủ thiếp vì quá mệt mỏi. Trong giấc mơ, anh đã gặp em, người trao cho anh tất cả nụ cười của mình.

Cứ như thế, anh bỏ lỡ một trạm rồi lại một trạm.

Bởi vì anh... hoàn toàn không nỡ tỉnh lại...

Han Yujin đọc đến nghẹn ngào.

Trong nước mắt, người cậu từng yêu đã gần kề, nhưng cũng xa tận thiên nhai.

Kim Taerae vỗ nhẹ lưng Han Yujin, sau đó mở phong thư của mình.

Taerae, dạo này có ổn không?

Cậu đã chặn tất cả phương tiện liên lạc của tôi, thay đổi công việc và triệt để nói lời tạm biệt với quá khứ.

Tôi đã tìm cậu rất lâu, rất lâu.

Cuối cùng, khi tôi chấp nhận rằng cậu đã rời đi thì cậu lại xuất hiện.

Tôi nên làm gì đây...

Kim Taerae khẽ thở dài, người không thể rời bỏ, rốt cuộc là ai chứ?

Kim Gyuvin bảo vệ phong thư trong lòng, có vẻ không nỡ xé nó ra.

Anh ơi,

Chúng ta gặp nhau vào ngày lạnh giá nhất trong cuộc đời.

Anh còn nhớ không, bát canh chả cá mà chúng ta cùng ăn trong căn lều vải dột nát chính là thứ ngon nhất mà em từng ăn trong đời.

Anh à, em yêu anh.

Kim Gyuvin dựa lên tường, đôi mắt tựa như biển rộng mà không ai có thể nhìn thấu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net