Tập 1: Khi gặp lại nhau, chúng ta sẽ đỏ mặt hay đỏ hốc mắt? (Phần 4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lee Jeonghyeon dường như không muốn mở phong thư cho lắm, anh suy nghĩ một lúc lâu trước khi xé nó ra.

Quả nhiên, bên trong chỉ có một dòng chữ.

Đừng không cần tôi, có được hay không?

Lee Jeonghyeon trầm mặc, nhét thư trở lại phong bì, ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào khuôn nửa sáng nửa tối của anh.

Trên phong thư của Thẩm Tuyền Duệ có vẽ một quả dâu tây.

Hồi mới chia tay, ngày nào tôi cũng uống một cốc sữa dâu.

Cứ như vậy, ngày này qua ngày khác, giống như đang tự giận dỗi với chính mình.

Nhưng bây giờ, tôi không uống nữa.

Tôi ấy à, ghét dâu tây nhất.

"Ấu trĩ."

Thẩm Tuyền Duệ cười nói, cười cười nhưng rồi lại khóc.

Sung Hanbin mở thư rất cẩn thận, sợ làm hỏng nó.

Có phải là tất cả mọi người đều nghĩ chúng ta rất xứng đôi và nên ở bên nhau không?

Chúng ta đã suy nghĩ về vấn đề này rất nhiều năm, cuối cùng, tình yêu của chúng ta cũng tiêu hao trong đó.

Sau khi chia tay, tôi lại một mình nghĩ về điều này suốt mấy năm.

Nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa nghĩ thông suốt.

Càng chưa hiểu được, chúng ta tại sao cứ đi cứ đi, lại đi đến mức xa rời?

Thanh xuân có bao lần mấy năm cơ chứ?

Trong căn phòng này, có một người từng là tất cả thanh xuân của Sung Hanbin.

Phong thư của Ollie nặng hơn những người khác một chút.

Cậu đổ phong bì ra, phát hiện bên trong ngoài một lá thư thì còn có một thanh sô cô la.

Bé con của anh,

Anh... anh còn có thể gọi em như vậy không? Em vẫn sẽ đáp lời chứ?

Em luôn nói rằng anh đã yêu quá nhiều người.

Nhưng kỳ thực từ đầu đến cuối, anh chỉ yêu một mình em.

Nhiều lúc anh nghĩ, Ollie bé nhỏ của anh sau này nhất định phải gặp được người tốt nhất trên thế gian này.

Sau đó, anh sẽ vạn lần không cam lòng mà đứng ở phía sau.

Nhìn em từ xa xa.

Ollie nhẹ nhàng mở gói sô cô la và cắn một miếng.

Sô cô la, có vị đắng.

Người cuối cùng đọc thư là Chương Hạo.

Chương Hạo nhìn bức thư một lúc lâu mà vẫn im lặng.

Anh cúi đầu, khóe miệng cong lên, mang theo chút dịu dàng, cũng mang theo chút nuối tiếc.

Lá thư của anh chỉ có vỏn vẹn có bảy chữ.

Chương Hạo, tôi tới đây vì cậu.

[Phụ đề: Bọn họ thực sự có thể chia tay quá khứ sao?]

[Phụ đề: Ngày đầu tiên ở chung, có ai khiến trái tim bạn loạn nhịp không? Hãy bày tỏ tấm lòng bằng một tin nhắn, tin nhắn sẽ được gửi đi dưới hình thức ẩn danh]

Chương Hạo nhận được hai tin nhắn

<Cậu vẫn yếu ớt như trước.>

<Tôi rất tò mò về cậu.>

X đã chọn bạn.

Ollie nhận được hai tin nhắn

<Cậu lại gầy đi rồi.>

<Sao người đó cũng gọi cậu là bé con vậy?>

X đã chọn bạn.

Thẩm Tuyền Duệ nhận được một tin nhắn

<Có còn mỗi ngày một ly sữa dâu không?>

X đã chọn bạn.

Sung Hanbin nhận được một tin nhắn

<Đã lâu không gặp.>

X đã chọn bạn.

Mã Tĩnh Tường nhận được một tin nhắn

<Mã Tĩnh Tường, cậu đã từng hối hận chưa?>

X đã chọn bạn.

Han Yujin nhận được một tin nhắn

<Cười lên nào.>

X không chọn bạn.

Kim Gyuvin nhận được một tin nhắn

<Có thể đến chỗ cậu lấy đồ ăn vặt khi tâm trạng không tốt không?>

X không chọn bạn.

Lee Jeonghyeon không nhận được tin nhắn

X không chọn bạn.

Mun Junghyun không nhận được tin nhắn

X không chọn bạn.

Kim Taerae không nhận được tin nhắn

X không chọn bạn.

[Phụ đề: Tin nhắn rung động ngày đầu tiên đã gửi xong]

[Phụ đề: Có một khách mời bỏ nhắn tin]

Han Yujin và Kim Taerae là những người cuối cùng rời đi, bọn họ dọn dẹp nhà bếp theo lịch trực nhật.

Sau khi vệ sinh cá nhân, mọi người đều thay đồ ngủ sạch sẽ, trong phòng bếp người người ra vào liên tục không dứt, có tới phụ giúp, cũng có tới tìm đồ ăn trong tủ lạnh.

Sau khi dọn dẹp, Kim Taerae ngồi trên quầy bar khui một chai rượu, tự rót tự uống.

Thông báo tin nhắn trên điện thoại của anh không vang lên, và anh cứ thế chờ đợi.

Không bật đèn, Han Yujin quay lại phòng bếp. Cậu mở tủ lạnh ra, nhìn thấy bên trong còn thừa một nửa chiếc bánh kem sô cô la phủ đầy dâu tây thì khóe miệng chậm rãi cong lên thành dấu ngoặc nhỏ.

Trong đêm tối, một bóng đen lù lù đột nhiên lẻn vào. Han Yujin còn nghĩ đó là người đến lấy coca lạnh, nhưng không ngờ lại là Ollie.

Han Yujin cười khẽ, nhớ đến nửa chiếc bánh trong tủ lạnh.

"Nửa đêm còn tham ăn đồ ngọt sao?"

Han Yujin nói rồi đột nhiên giơ tay lên tạo một nửa trái tim trên má Ollie, như thể làm vậy thì đối phương có thể trông béo hơn và không quá gầy nữa.

Ngay cả trong bóng tối đen kịt, đôi mắt của Han Yujin vẫn rực sáng vô cùng.

Ollie dường như đã đưa ra một vài quyết định, từ từ buông thứ vẫn luôn nắm trong tay.

"Cho em."

Là một miếng băng cá nhân.

Han Yujin tò mò nhận lấy mà không hiểu vì sao. Chỉ tới khi Ollie xé vỏ băng cá nhân, cầm tay cậu và dán nó lên thì cậu mới phát hiện trên ngón áp út bên phải của mình có một vết thương.

Trong cơn bàng hoàng, Han Yujin nhớ lại ngón tay đó đã bị trầy xước khi đang thu dọn chiếc cốc mà Mã Tĩnh Tường làm vỡ vào buổi chiều.

Đến cả chính cậu cũng không để ý.

[Phụ đề: Tiếp theo sẽ công bố phỏng vấn riêng của mọi người]

[Phụ đề: Sau khi đọc xong thư của X, bạn có điều gì muốn nói không?]

Mã Tĩnh Tường: "Bây giờ hối hận xem ra cũng vô dụng phải không?"

Mun Junghyun: "Cậu ấy sẽ không đợi tôi nữa."

Han Yujin: "Bây giờ tôi thực sự không biết..."

Kim Taerae: "Có lẽ chỉ mình tôi mắc kẹt trong hồi ức, không thể thoát ra được."

Kim Gyuvin: "Bát canh chả cá đó cũng là thứ ngon nhất mà tôi từng ăn trong đời."

Lee Jeonghyeon: "Tôi không biết phải nói gì..."

Thẩm Tuyền Duệ: "Từ đầu đến cuối tôi đều không hề thay đổi, người thay đổi chính là cậu ấy..."

Sung Hanbin: "Đã lâu không gặp."

Ollie: "Lúc đó, chúng tôi đều không biết cách biểu đạt."

Chương Hạo: "Tôi... không biết."

Hết tập 1


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net